Khi Ông Xã Là Sếp
Chương 13
Vậy là tôi và Phan chính thức yêu nhau cũng từ hôm đó, ngày ngày anh đến đưa tôi đi làm, chiều tối lại đón đi ăn, đi hẹn hò, cứ thế thấm thoắt cũng được hơn ba tháng, nhìn tôi thay đổi đến lạ suốt ngày cười cười nói nói, làm việc hăng hái, Bằng bắt đầu nịnh nọt:“ Âyzaa, với năng lực tràn đầy của bà chắc đi thi giải WBO rất có tiềm năng giành đai vô địch đấy! vậy nên Chi ơi, làm giúp bạn cái này nhé, tối nay bạn có trận bóng với hội đồng hương... nhá nhá nhá!” (WBO: Một trong những giải đấu quyền anh uy tín trên thế giới)“ Xì, chuyện nhỏ, cậu cứ chuẩn bị tâm lý thi đấu cho thật tốt trận đấu ao làng ấy đi!” – tôi vô tư nhận việc vì đơn giản tôi có “đệ tử” làm cho rồi thì còn lo gì. Nghe đến vậy Bằng cười toe như hoa, tay đưa tài liệu cho tôi còn mồm thì liến thoắng:“ Tôi xin đính chính rằng giải đấu của chúng tôi rất hoành tráng nhé, không phải “ao làng” đâu bà nội. Nhưng qua đây tôi cũng đánh giá cao sự nhanh nhẹn trong hợp tác của cô, cô yên tâm, nhất định tôi sẽ ngắm cho cô một anh “cao giàn thoáng máy” cho cô!”“ Được, cứ vậy đi!” tôi cười vui vẻ.Đang tám chuyện thì tôi nhận được tin nhắn của anh thông báo rằng buổi tối đến nhà chị gái anh chơi trước thì không sao giờ thì thấy ngại, haizzzz, nhưng chẳng thể cãi lời anh được. Tan làm anh đến đón tôi rồi đi đến thẳng nhà chị gái, đi dọc đường tôi bảo anh rẽ vào cửa hàng đồ trẻ em mua quà cho công chúa nhỏ nhà chị ấy, những bộ đồ sơ sinh nhỏ xinh, đầy màu sắc làm tôi không thể rời mắt được, anh đi sang quầy giầy dép để chọn, tôi thì phân vân một hồi mà chưa chọn được bộ đồ ưng ý , cô nhân viên bán hàng có vẻ sốt sắng ra hỏi: “ Mấy mẫu này của bên em vẫn chưa làm chị hài lòng ạ? Vậy chị có thể tham khảo sang quầy bên trái này, có rất nhiều mẫu mới nhập về ạ, em mời chị!”Tôi chưa kịp trả lời thì anh đứng đằng sau từ bao giờ đã lên tiếng: “ Bạn thông cảm, bà xã mình hơi kỹ tính một chút!”, rồi với nụ cười đẹp trai siêu cấp, cô nhân viên hồng hồng hai má, cười nói vui vẻ: “ Dạ không ạ, các mẹ vào đây ai cũng muốn chọn đồ tốt nhất cho con mà anh!” Gì vậy, tôi vẫn chưa chồng, chưa con mà hai người nói tôi như là mẹ của mấy đứa trẻ thế này. Tôi quay sang nhìn anh, anh mỉm cười rồi đến cạnh tôi, một tay ôm eo, một tay chỉ vào chiếc váy hồng tôi đang cầm và nói: Gì vậy, tôi vẫn chưa chồng, chưa con mà hai người nói tôi như là mẹ của mấy đứa trẻ thế này. Tôi quay sang nhìn anh, anh mỉm cười rồi đến cạnh tôi, một tay ôm eo, một tay chỉ vào chiếc váy hồng tôi đang cầm và nói: “ Anh thấy cái này đẹp, lấy đi em!”“ Anh cũng thấy cái này đẹp à? Vậy lấy cái này đi.” Tôi lấy chiếc váy đưa cho cô nhân viên, cô ấy cười thật tươi và mời chúng tôi ra tính tiền, anh đi trước nắm tay tôi đi sau, nhìn vào chúng tôi thật giống đôi vợ chồng hạnh phúc, lúc ra quầy thu ngân mấy cô bán hàng còn khen tôi có anh chồng tâm lý làm tôi ngại muốn chết. Đến nhà chị gái anh, tôi bối rối đang không biết làm thế nào, anh cầm túi đồ, kéo tôi lại gần anh rồi hai đứa đi vào nhà. Bước vào đến nhà, Phan cầm đồ mang đi cất bỏ mặc tôi trước rất nhiều người đang ngồi chơi ở sô pha, tôi luống cuống chỉ biết cúi đầu chào, lắp bắp mãi mấy câu, chào đi chào lại, hai tay vô thức túm chặt vào nhau. Mẹ anh lên tiếng trước:“ Chi phải không cháu, vào đây ngồi đi!” Nói rồi còn vỗ nhẹ xuống chỗ ghế trống bên cạnh bà, tôi run bắn người lên, “ Dạ vâng” một câu rồi từ từ tiến lại chỗ đó và ngồi xuống, ổn định chỗ ngồi tôi mới quan sát xung quanh, có ba cặp vợ chồng già và một cô gái trẻ, cô gái đó không ai khác chính là Trang-bạn gái của Phan. Ngay lúc này tôi thật sự muốn có cái lỗ nào mà chui xuống cho hết ngượng, bảo sao từ lúc bước vào tôi cứ cảm giác có ai đó nhìn mình chằm chằm. Lão Phan chết tiệt này, nhất định tôi sẽ xử anh cho xem, đang thầm chửi trong bụng thì bác gái ngồi cạnh Trang hướng về phía tôi rồi hỏi: “ Cháu này chắc là bạn Phan?”Tôi giật mình quay ra, mỉm cười và từ tốn trả lời:“ Dạ, cháu là cấp dưới của sếp Phan ạ!” Nói xong tôi muốn cắn lưỡi tự tử quá, nhanh mồm nhanh miệng nhận làm cấp dưới, nhưng không làm “cấp dưới” thì làm cái gì bây giờ? Híc. Bác gái lại tiếp tục nói: “ Thời buổi bây giờ cấp dưới quan tâm đến cấp trên ghê, tình cảm đồng nghiệp mà thân thiết như vậy là quý và hiếm lắm!” “ Thời buổi bây giờ cấp dưới quan tâm đến cấp trên ghê, tình cảm đồng nghiệp mà thân thiết như vậy là quý và hiếm lắm!” Tôi hiểu được ý tứ của bác gái ấy nói, nhưng cũng chỉ biết cười trừ, ngay từ đầu tôi không nên đến đây. Mẹ Phan ngồi cạnh tôi, bà rót nước đặt chén trà vào tay tôi rồi cười cười nói:“ Uống nước đi Chi, ui, chị Lan không biết đấy thôi, con bé đến đây chơi suốt, dạo con Thùy nhà tôi còn đang nghén, thỉnh thoảng lại qua mang bao nhiêu hoa quả dưới quê lên cho, chị em chúng nó quý nhau lắm.” Tôi thở phảo nhẹ nhõm, mẹ Phan đã cứu tôi một bàn thua trông thấy, thế rồi bà lại tiếp tục:“ Để bác giới thiệu, nhà bác Hải đây là bố mẹ của anh Tuấn (anh rể của Phan), còn đây nhà vợ chồng bác Châu, còn cô gái xinh đẹp kia là Trang, con gái bác Châu. Ba bác trai đây là bạn thân của nhau ngày xưa, chơi với nhau mấy chục năm rồi.” Bà cười trìu mến quay sang Trang, tôi cũng cố nở nụ cười quay sang Trang, cô ấy cũng cười thật tươi, nhẹ nhàng khen tôi một câu: “ Chị có tên hay quá, em rất thích!”“ Cảm ơn chị, em ít tuổi hơn chị ạ!” tôi đáp lại. Trang không nói gì hết, chỉ nhẹ nhàng tặng cho thôi thêm một nụ cười nữa, nhưng vào ánh mắt là tôi biết cô ấy đang muốn xé “con hồ ly tinh” là tôi ra thành trăm mảnh mất. Mẹ anh Tuấn quay sang hỏi han và cảm ơn tôi vì đã mua giúp hoa quả cho con dâu của bà, tôi chỉ biết cười và nói đấy là việc nên làm, không có gì cả, đúng lúc này Phan từ phòng em bé đi ra, tự nhiên như không ngồi xuống bên cạnh tôi, lúc này Trang lại lên tiếng:“ Anh dạo này công việc bận hay sao, em muốn gặp anh mà khó quá!”“ Anh vẫn vậy thôi,em thế nào? công việc bên đấy có khó khăn gì không?” Phan điềm tĩnh đáp lại.“ Anh vẫn vậy thôi,em thế nào? công việc bên đấy có khó khăn gì không?” Phan điềm tĩnh đáp lại.“ Hì, anh thừa biết chẳng có chuyện gì có thể làm khó em rồi mà!”“ Ừ, với năng lực của em thì chỉ sợ sớm lên sếp thôi, lúc đấy lại kêu ca” - cả hai đều bật cười trước câu nói đùa của Phan, sao tôi lại cảm thấy chói mắt với nụ cười ấy thế.Trong lời nói của Phan tôi biết được anh có bao nhiêu là ân cần, bao nhiêu là sự thấu hiểu, bao nhiêu là sự quen thuộc, cũng vì ông trời đã cho họ một thời gian dài ở bên nhau, mọi cố gắng của tôi chẳng thể thay đổi được những gì đã diễn ra giữa hai người. Tôi cảm thấy lạc lõng và khó chịu vô cùng, vâng, tôi đang ghen đấy, nhưng tất cả đã được giấu kín dưới những nụ cười, tôi còn biết làm gì ngoài cười? Thế rồi Trang cũng hỏi câu hỏi mà cả ba chúng tôi đều không muốn nghe câu trả lời nhất, cô ấy nhìn sang tôi và vẫn giọng điệu quan tâm, ân cần :“ Anh có cấp dưới vừa xinh đẹp lại quan tâm thế này, bảo sao bơ em nhé!”“ À, cô ấy ngày trước là cấp dưới của anh, mới được thăng chức lên làm bạn gái anh đấy! hì ” Phan cười khi tuyên bố với Trang và mọi người “danh phận” của tôi, tôi sung sướng đến chết đi được, hai tay đan chặt vào nhau mà vẫn run run, Trang chỉ “À” một tiếng, mất một lúc lâu cô ấy mới chúc mừng tôi và anh. Các bậc tiền bối ngồi đấy ai cũng khen chúng tôi “đẹp đôi”, dẫu biết những lời khen ấy chỉ là xã giao nhưng tôi vẫn thấy ngọt ngọt ở trong lòng. Thế rồi Phan quay sang tôi nói rằng chị Thùy muốn gặp tôi, tôi đứng dậy xin phép mọi người rồi vào phòng em bé chơi. Trên đường về nhà, tôi hỏi thăm dò về mối quan hệ giữa Phan và Trang, anh chỉ cười và nói rằng bọn họ chỉ là bạn bè thân thiết, tôi đã bắt đầu thấy bất an về mối quan hệ “bạn bè thân thiết” này của anh rồi, chẳng hiểu sao linh cảm của người phụ nữ cho tôi biết nhất định Trang sẽ không để yên cho tôi và tình yêu nhỏ bé của tôi.----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------lại thêm mấy lời: Mình rất vui vì các bạn đã theo dõi truyện và ủng hộ mình, truyện ra chậm là vì nhiều yếu tố, quan trọng nhất là mình không muốn viết cẩu thả điều đó là có lỗi với các bạn đã tin tưởng, mình biết truyện của mình có nội dung đơn giản vì vậy mình muốn chau chuôt trong từng câu chữ, có khi viết ra rồi lại xóa, xóa lại viết, rất mất thời gian. Mình chỉ muốn chia sẻ quan điểm của mình rằng: "không viết thì thôi, đã viết là phải tận tâm" đến với các bạn để các bạn hiểu hơn về mình thôi. Các bạn chính là động lực để mình cố gắng nhiều hơn!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương