Khi Pháo Hôi Bị Vạn Nhân Mê Xuyên Vào!
Chương 3
Thế giới thứ 1: Hào môn văn
Chương 3
.o0o.
Edit: alitleshark
Giang Nhất Phàm không nghĩ tới vận khí mình tốt như thế, ngày hôm qua y mới vừa lưu tâm, hôm nay cậu phục vụ sinh này liền ngoan ngoãn đưa tới cửa.
Khóe mắt Đàm Y nhẹ run rẩy, hiển nhiên là nhớ đến ký ức không tốt, vội vàng làm bộ mình không nghe tiếng kêu liên tiếp phía sau, âm thầm đi về trước nhanh hơn.
Giang Nhất Phàm vừa thấy, càng hăng hái, như con khỉ lẻn đến phía sau anh, một tay nhấc gáy cậu phục vụ sinh, lại ngoài ý muốn phát hiện chàng phục vụ sinh này còn nhẹ hơn y nghĩ, nhịn không được nói, “Êy, cậu ăn cái gì mà lớn lên thế, nhẹ như vậy.”
Bỗng nhiên bị giữ chặt, Đàm Y hơi hốt hoảng, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại, nho nhã lễ độ dò hỏi, “Tiên sinh gọi đồ uống ạ?”
“Hả?” Giang Nhất Phàm ngu người luôn, thiếu chút nữa bị biểu tình bình tĩnh tự nhiên của Đàm Y lừa bịp, cho rằng y nhận sai người, nhưng cái tay run run dưới khăn lại bán đứng anh mất.
Giang Nhất Phàm cười “hà hà” một tiếng, tròng mắt xoay chuyển, tiện tay tiếp lấy cái mâm của Đàm Y ném qua một bên, lại lôi kéo anh ngồi xuống, cười hì hì nói, “Tiểu phục vụ sinh, đừng sợ nha, anh sẽ không làm gì em hết đó, ca ca chỉ là muốn cùng em tâm sự buổi tối thôi.”
Biết vô luận như thế nào cũng trốn không thoát cái tay ăn chơi trác táng này, Đàm Y đành phải bất an mà ngồi xuống, không biết trong hồ lô y muốn làm cái gì.
Giang Nhất Phàm gác hai chân lên ghế, ngồi xuống ghế, nhìn chằm chằm Đàm Y đang căng chặt khuôn mặt nhỏ, càng xem càng cảm thấy lòng ngưa ngứa, “Cậu phục vụ sinh này, tên là gì thế?”
“Tôi là Đàm Y.”
“À, Tiểu Y, tôi là Giang Nhất Phàm.” Giang Nhất Phàm cười tủm tỉm duỗi tay, sờ gương mặt y mơ ước đã lâu, xúc cảm quả nhiên thập phần mềm mại. Ánh mắt y từ mặt Đàm Y tiến đến cổ áo chặt chẽ, không biết nghĩ tới cái gì, hầu kết nhịn không được chuyển động, “Thật đáng yêu.”
Bị ánh mắt lộ liễu như vậy nhìn chằm chằm, Đàm Y cả người không được tự nhiên, nhưng đối phương là người không thể trêu vào, anh chỉ có thể tiếp tục nhẫn nại, đôi mắt liếc khắp nơi băn khoăn, tìm cách thoát khỏi.
Tuy rằng Giang Nhất Phàm ngày thường tác phong cuồng dã, hễ coi trọng ai một chút là hẹn đi thuê phòng, nhưng hôm nay y lại vô cùng rụt rè. Y thường thường sẽ có loại rụt rè quỷ dị thế này, giữa phóng đãng để lộ ra vài phần dối trá ngây thơ. Khuôn mặt non nớt của Đàm Y làm y nhớ tới mình của ngày xưa, nhịn không được muốn xuống tay, thể nghiệm chút thanh xuân đã qua.
Nhưng mà Đàm Y lại không quý trọng y khó có lúc ngây thơ, toàn tâm toàn ý nghĩ cách đào tẩu, khi đèn ở yến hội chợt tắt, Giang Nhất Phàm thừa dịp xung quanh tối om sờ soạng bàn tay nhỏ, Đàm Y lập tức mò mẫm rồi chạy biến với vận tốc ánh sáng, Giang Nhất Phàm tức muốn hộc máu nên cuối cùng cũng xé bỏ vỏ bọc ngây thơ, lộ ra bản tính lưu manh, hùng hổ ở đại sảnh cùng Đàm Y chơi trò đuổi bắt. (tính dịch là cảnh sát bắt cướp luôn mà thoy =))))
Cùng lúc đó, yến hội tuyên bố bắt đầu. Ánh đèn ở trung tâm sân khấu sáng lên, Tạ Thừa Ngôn tìm thế nào cũng không thấy lại xuất hiện tay cầm micro, bên cạnh là một nữ MC dung mạo tinh xảo, trong mắt lộ rõ lòng ái mộ với người kế bên mình. (*)
(*): mình tự thêm "người kế bên mình" để câu văn rõ ràng hơn
Yến hội thật ra là một tiệc rượu để giao lưu trong giới kinh doanh, ở đây tụ tập vô số tinh anh giới thương trường, một tên nhóc mới hai mươi ba tuổi còn chưa mọc lông xong đáng lí ra không được làm người đại diện để phát ngôn. Nhưng, lúc này đây, lại không một ai đưa ra dị nghị —— bởi tên nít ranh chưa mọc lông ấy là Tạ Thừa Ngôn.
Mấy năm nay Tạ gia lão gia tử thân thể không bằng trước, từ ba năm trước đã bắt đầu dần dần giao Tạ gia cho Tạ Thừa Ngôn xử lý. Ngay từ đầu, tất cả mọi người không xem trọng Tạ Thừa Ngôn, hắn quá trẻ tuổi, không ai tin một đứa con nít hai mươi tuổi có thể làm được thứ gì cho ra hồn, dù hắn khi đó đã lấy được bằng thạc sĩ kinh tế. Có người thì đang chê cười hóng drama, người thì trong bóng tối như hổ rình mồi, mưu toan kiếm chác lợi lộc từ Tạ gia.
Nhưng mà, đều không ai nghĩ đến, chỉ dùng gần hai năm, Tạ Thừa Ngôn đã đứng vững gót chân ở lĩnh vực thương nghiệp, sản nghiệp Tạ gia không chỉ không lỗ, ngược lại còn có vốn đưa các chi nhánh ra để mở rộng thị trường. Không còn người dám bởi vì tuổi mà coi thường hắn, có một số người, trời sinh chính là đứng ở đỉnh vương giả.
Lúc này yến hội lặng ngắt như tờ, ánh mắt mọi người đều ngưng tụ trên người người thanh niên tuấn mỹ giữa sân khấu.
Tạ Thừa Ngôn mặc tây trang màu đen được cắt may khéo léo, thân hình cao cao tựa như một cây trúc xanh, trong từng hành động giơ tay nhấc chân đều tràn ngập sự tự tin tuyệt đối cùng sự ưu nhã quý tộc có học thức, hắn ở trên đài đĩnh đạc nói, lời nói nhẹ nhàng mà không kém hài hước rất nhanh liền kéo toàn bộ bầu không khí yến hội lên đỉnh điểm, khi tiếng kết thúc vang lên, tiếng vỗ tay ào ạt vang vọng khắp toàn bộ đại sảnh.
Đứng trong đám đông đang nhiệt liệt vỗ tay, Đàm Y nhìn Tạ Thừa Ngôn đứng giữa ánh đèn sân khấu lấp lánh, âm thầm nắm chặt tay phải.
Đồng dạng đều là con của Tạ gia, một người là thiên chi kiêu tử được vạn chúng chú mục, một người khác từ nhỏ lại bị lạnh lùng xa lánh, hiện giờ chỉ có thể sống trong một tiểu khu cũ nát, phí sinh hoạt cơ bản đều thiếu đến đáng thương. Hết thảy những thứ này, vốn dĩ Tiểu Phong cũng nên có được! Anh không cam lòng…
Tạ Thừa Ngôn tập mãi thành quen mà cảm thụ ánh mắt của mọi người, trên mặt mang theo nụ cười mỉm khéo léo ưu nhã, không ai nhìn ra trong mắt hắn thật ra không hề để tâm gì cả. Ái mộ, khâm phục, yêu thích và ngưỡng mộ, có lẽ cũng có vài phần ghen ghét che che dấu dấu, quen thuộc như vậy… Không thú vị, Tạ Thừa Ngôn nhìn chăm chú đám người ở dưới, mí mắt không thể thấy mà hạ xuống một chút, sinh hoạt lúc nào cũng nhất thành bất biến làm người thấy nhạt nhẽo.
Thời điểm hắn định xoay người xuống sân khấu, hắn bỗng nhiên cảm giác được một tầm mắt mãnh liệt, theo ánh mắt nhìn lại, lại phát hiện là một thiếu niên phục vụ. Cậu ta bề ngoài không tính là xuất chúng, quần áo phục vụ giá rẻ cũng bởi vì người cúi người mà sinh ra không ít nếp nhăn, dáng người đơn bạc mảnh khảnh không chịu nổi, nếu là ngày thường xuất hiện ở trước mặt hắn, hắn thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn một cái. Chính là, thiếu niên thật “bình phàm” trong mắt hắn, lại có một đôi mắt như lửa nóng, bị cậu nhìn chăm chú, đều có thể cảm nhận được độ nóng của ánh mắt kia, trong mắt thiếu niên như có một ngọn lửa nóng hừng hực mang một thứ tình cảm đầy phức tạp, không phải ái mộ, cũng không phải ghen ghét, thế thì là cái gì chứ?
Ngực Tạ Thừa Ngôn bỗng nhiên nóng lên, nhảy lên một cái.
Bữa tiệc chưa kết thúc, Đàm Y đã sớm tới bãi đỗ xe mai phục sẵn.
Không biết qua bao lâu, thân ảnh Tạ Thừa Ngôn rốt cuộc xuất hiện ở cửa, bên người còn đi theo một người phụ nữ dáng người cực sexy, hai người một trước một sau mà đi tới, đang muốn mở cửa, bỗng nhiên thấy phía trước có một người lao ra.
“Tạ Thừa Ngôn!”
Tạ Thừa Ngôn nhìn thiếu niên bỗng nhiên xuất hiện, hơi nghiêng đầu, trong mắt hiện ra từng đợt gợn sóng.
“Cậu là ai!” Nữ thư kí chạy nhanh chắn đến trước Tạ Thừa Ngôn, cảnh giác nhìn thiếu niên mang mưu đồ từ đâu xuất hiện.
Chương 3
.o0o.
Edit: alitleshark
Giang Nhất Phàm không nghĩ tới vận khí mình tốt như thế, ngày hôm qua y mới vừa lưu tâm, hôm nay cậu phục vụ sinh này liền ngoan ngoãn đưa tới cửa.
Khóe mắt Đàm Y nhẹ run rẩy, hiển nhiên là nhớ đến ký ức không tốt, vội vàng làm bộ mình không nghe tiếng kêu liên tiếp phía sau, âm thầm đi về trước nhanh hơn.
Giang Nhất Phàm vừa thấy, càng hăng hái, như con khỉ lẻn đến phía sau anh, một tay nhấc gáy cậu phục vụ sinh, lại ngoài ý muốn phát hiện chàng phục vụ sinh này còn nhẹ hơn y nghĩ, nhịn không được nói, “Êy, cậu ăn cái gì mà lớn lên thế, nhẹ như vậy.”
Bỗng nhiên bị giữ chặt, Đàm Y hơi hốt hoảng, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại, nho nhã lễ độ dò hỏi, “Tiên sinh gọi đồ uống ạ?”
“Hả?” Giang Nhất Phàm ngu người luôn, thiếu chút nữa bị biểu tình bình tĩnh tự nhiên của Đàm Y lừa bịp, cho rằng y nhận sai người, nhưng cái tay run run dưới khăn lại bán đứng anh mất.
Giang Nhất Phàm cười “hà hà” một tiếng, tròng mắt xoay chuyển, tiện tay tiếp lấy cái mâm của Đàm Y ném qua một bên, lại lôi kéo anh ngồi xuống, cười hì hì nói, “Tiểu phục vụ sinh, đừng sợ nha, anh sẽ không làm gì em hết đó, ca ca chỉ là muốn cùng em tâm sự buổi tối thôi.”
Biết vô luận như thế nào cũng trốn không thoát cái tay ăn chơi trác táng này, Đàm Y đành phải bất an mà ngồi xuống, không biết trong hồ lô y muốn làm cái gì.
Giang Nhất Phàm gác hai chân lên ghế, ngồi xuống ghế, nhìn chằm chằm Đàm Y đang căng chặt khuôn mặt nhỏ, càng xem càng cảm thấy lòng ngưa ngứa, “Cậu phục vụ sinh này, tên là gì thế?”
“Tôi là Đàm Y.”
“À, Tiểu Y, tôi là Giang Nhất Phàm.” Giang Nhất Phàm cười tủm tỉm duỗi tay, sờ gương mặt y mơ ước đã lâu, xúc cảm quả nhiên thập phần mềm mại. Ánh mắt y từ mặt Đàm Y tiến đến cổ áo chặt chẽ, không biết nghĩ tới cái gì, hầu kết nhịn không được chuyển động, “Thật đáng yêu.”
Bị ánh mắt lộ liễu như vậy nhìn chằm chằm, Đàm Y cả người không được tự nhiên, nhưng đối phương là người không thể trêu vào, anh chỉ có thể tiếp tục nhẫn nại, đôi mắt liếc khắp nơi băn khoăn, tìm cách thoát khỏi.
Tuy rằng Giang Nhất Phàm ngày thường tác phong cuồng dã, hễ coi trọng ai một chút là hẹn đi thuê phòng, nhưng hôm nay y lại vô cùng rụt rè. Y thường thường sẽ có loại rụt rè quỷ dị thế này, giữa phóng đãng để lộ ra vài phần dối trá ngây thơ. Khuôn mặt non nớt của Đàm Y làm y nhớ tới mình của ngày xưa, nhịn không được muốn xuống tay, thể nghiệm chút thanh xuân đã qua.
Nhưng mà Đàm Y lại không quý trọng y khó có lúc ngây thơ, toàn tâm toàn ý nghĩ cách đào tẩu, khi đèn ở yến hội chợt tắt, Giang Nhất Phàm thừa dịp xung quanh tối om sờ soạng bàn tay nhỏ, Đàm Y lập tức mò mẫm rồi chạy biến với vận tốc ánh sáng, Giang Nhất Phàm tức muốn hộc máu nên cuối cùng cũng xé bỏ vỏ bọc ngây thơ, lộ ra bản tính lưu manh, hùng hổ ở đại sảnh cùng Đàm Y chơi trò đuổi bắt. (tính dịch là cảnh sát bắt cướp luôn mà thoy =))))
Cùng lúc đó, yến hội tuyên bố bắt đầu. Ánh đèn ở trung tâm sân khấu sáng lên, Tạ Thừa Ngôn tìm thế nào cũng không thấy lại xuất hiện tay cầm micro, bên cạnh là một nữ MC dung mạo tinh xảo, trong mắt lộ rõ lòng ái mộ với người kế bên mình. (*)
(*): mình tự thêm "người kế bên mình" để câu văn rõ ràng hơn
Yến hội thật ra là một tiệc rượu để giao lưu trong giới kinh doanh, ở đây tụ tập vô số tinh anh giới thương trường, một tên nhóc mới hai mươi ba tuổi còn chưa mọc lông xong đáng lí ra không được làm người đại diện để phát ngôn. Nhưng, lúc này đây, lại không một ai đưa ra dị nghị —— bởi tên nít ranh chưa mọc lông ấy là Tạ Thừa Ngôn.
Mấy năm nay Tạ gia lão gia tử thân thể không bằng trước, từ ba năm trước đã bắt đầu dần dần giao Tạ gia cho Tạ Thừa Ngôn xử lý. Ngay từ đầu, tất cả mọi người không xem trọng Tạ Thừa Ngôn, hắn quá trẻ tuổi, không ai tin một đứa con nít hai mươi tuổi có thể làm được thứ gì cho ra hồn, dù hắn khi đó đã lấy được bằng thạc sĩ kinh tế. Có người thì đang chê cười hóng drama, người thì trong bóng tối như hổ rình mồi, mưu toan kiếm chác lợi lộc từ Tạ gia.
Nhưng mà, đều không ai nghĩ đến, chỉ dùng gần hai năm, Tạ Thừa Ngôn đã đứng vững gót chân ở lĩnh vực thương nghiệp, sản nghiệp Tạ gia không chỉ không lỗ, ngược lại còn có vốn đưa các chi nhánh ra để mở rộng thị trường. Không còn người dám bởi vì tuổi mà coi thường hắn, có một số người, trời sinh chính là đứng ở đỉnh vương giả.
Lúc này yến hội lặng ngắt như tờ, ánh mắt mọi người đều ngưng tụ trên người người thanh niên tuấn mỹ giữa sân khấu.
Tạ Thừa Ngôn mặc tây trang màu đen được cắt may khéo léo, thân hình cao cao tựa như một cây trúc xanh, trong từng hành động giơ tay nhấc chân đều tràn ngập sự tự tin tuyệt đối cùng sự ưu nhã quý tộc có học thức, hắn ở trên đài đĩnh đạc nói, lời nói nhẹ nhàng mà không kém hài hước rất nhanh liền kéo toàn bộ bầu không khí yến hội lên đỉnh điểm, khi tiếng kết thúc vang lên, tiếng vỗ tay ào ạt vang vọng khắp toàn bộ đại sảnh.
Đứng trong đám đông đang nhiệt liệt vỗ tay, Đàm Y nhìn Tạ Thừa Ngôn đứng giữa ánh đèn sân khấu lấp lánh, âm thầm nắm chặt tay phải.
Đồng dạng đều là con của Tạ gia, một người là thiên chi kiêu tử được vạn chúng chú mục, một người khác từ nhỏ lại bị lạnh lùng xa lánh, hiện giờ chỉ có thể sống trong một tiểu khu cũ nát, phí sinh hoạt cơ bản đều thiếu đến đáng thương. Hết thảy những thứ này, vốn dĩ Tiểu Phong cũng nên có được! Anh không cam lòng…
Tạ Thừa Ngôn tập mãi thành quen mà cảm thụ ánh mắt của mọi người, trên mặt mang theo nụ cười mỉm khéo léo ưu nhã, không ai nhìn ra trong mắt hắn thật ra không hề để tâm gì cả. Ái mộ, khâm phục, yêu thích và ngưỡng mộ, có lẽ cũng có vài phần ghen ghét che che dấu dấu, quen thuộc như vậy… Không thú vị, Tạ Thừa Ngôn nhìn chăm chú đám người ở dưới, mí mắt không thể thấy mà hạ xuống một chút, sinh hoạt lúc nào cũng nhất thành bất biến làm người thấy nhạt nhẽo.
Thời điểm hắn định xoay người xuống sân khấu, hắn bỗng nhiên cảm giác được một tầm mắt mãnh liệt, theo ánh mắt nhìn lại, lại phát hiện là một thiếu niên phục vụ. Cậu ta bề ngoài không tính là xuất chúng, quần áo phục vụ giá rẻ cũng bởi vì người cúi người mà sinh ra không ít nếp nhăn, dáng người đơn bạc mảnh khảnh không chịu nổi, nếu là ngày thường xuất hiện ở trước mặt hắn, hắn thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn một cái. Chính là, thiếu niên thật “bình phàm” trong mắt hắn, lại có một đôi mắt như lửa nóng, bị cậu nhìn chăm chú, đều có thể cảm nhận được độ nóng của ánh mắt kia, trong mắt thiếu niên như có một ngọn lửa nóng hừng hực mang một thứ tình cảm đầy phức tạp, không phải ái mộ, cũng không phải ghen ghét, thế thì là cái gì chứ?
Ngực Tạ Thừa Ngôn bỗng nhiên nóng lên, nhảy lên một cái.
Bữa tiệc chưa kết thúc, Đàm Y đã sớm tới bãi đỗ xe mai phục sẵn.
Không biết qua bao lâu, thân ảnh Tạ Thừa Ngôn rốt cuộc xuất hiện ở cửa, bên người còn đi theo một người phụ nữ dáng người cực sexy, hai người một trước một sau mà đi tới, đang muốn mở cửa, bỗng nhiên thấy phía trước có một người lao ra.
“Tạ Thừa Ngôn!”
Tạ Thừa Ngôn nhìn thiếu niên bỗng nhiên xuất hiện, hơi nghiêng đầu, trong mắt hiện ra từng đợt gợn sóng.
“Cậu là ai!” Nữ thư kí chạy nhanh chắn đến trước Tạ Thừa Ngôn, cảnh giác nhìn thiếu niên mang mưu đồ từ đâu xuất hiện.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương