Khi Rừng Cam Nở Rộ
Chương 57: Vui vẻ nhé
Tiêu Trường Phát cảm thấy như đang mơ, mỉm cười thân thiện nhìn Nhiễm Anh, bước tới trước, ra hiệu cho người đàn ông kia đi vào đậu xe, sau đó dẫn cả nhà lên xuống xe.
Nhìn qua là một gia đình ba người, đứa bé chừng mười tuổi đang nóng lòng lao tới vườn dâu.
“Cậu bé, đi chậm lại trước đã.” Nhiễm Anh mỉm cười cầm giỏ: “Cháu đang học tiểu học phải không, hẳn là đội viên đối thiếu niên rồi. Cháu đọc dòng chữ trên bảng kia cho cô được không?"
Đúng như dự đoán, cậu bé quay lại đọc lời giải thích, đọc xong cậu lớn tiếng trả lời Nhi Anh: “Chị ơi, em biết rồi, chúng ta không thể lãng phí thức ăn."
"Cậu bé, cháu thật ngoan, bây giờ đi chơi vui vẻ nhé, hái bao nhiêu thì chị sẽ cân bấy nhiêu."
Nhận giỏ từ tay Nhiễm Anh, bố mẹ cậu bé mỉm cười cảm ơn với cô rồi dắt cậu vào vườn dâu.
Nhiễm Anh quay lại nhìn Tiêu Trường Phát đang sửng sốt: “Chú Trường Phát, nếu có ai đến thì bảo họ đậu xe gọn gàng một chút, phòng trường hợp xe đến sau sẽ không còn chỗ đậu."
“Được.” Tiêu Trường Phát lúc này chỉ còn biết máy móc nghe theo chỉ đạo của Nhiễm Anh.
Sau đợt khách đầu tiên, chẳng mấy chốc họ đã đón lượt khách thứ hai, đúng như dự đoán, hầu hết đều là trẻ em, những đứa trẻ này hàng ngày học tập chăm chỉ, hôm nay được dịp về quê chơi, xem như một cuộc cắm trại, vì vậy bố mẹ bọn trẻ cũng rất vui vẻ đi theo.
Chỉ trong vòng nửa giờ đã có hơn chục người kéo tới, Tiêu Trường Phát cười đến mức không khép được miệng.
Một giỏ dâu nặng ít nhất năm sáu cân, một nhà ba người thường mỗi người một giỏ, hoặc cả nhà ít nhất một giỏ, ngoài ra khách hàng còn có ý định mua về làm quà cho người thân, vì vậy mọi người đều chen nhau mua dâu.
Gia đình Tiêu Trường Phát mới học sử dụng cân điện tử, chưa quen lắm, rất may là Nhiễm Anh đã học qua và dạy lại họ mấy ngày trước, giá cả đã định sẵn, không cần mặc cả, mua bán cũng rất nhanh chóng, chẳng mấy chốc chủ vườn dâu đã thu được một khoản lớn.
Buổi sáng trôi qua trong chớp mắt, buổi trưa vắng người hơn một chút, Tiêu Trường Phát tính toán, buổi sáng và buổi chiều hôm nay bán được hơn trăm ký dâu.
Giá thị trường lúc này là 12 tệ/ký, nhưng vì đến vườn tự tay hái và thoải mái ăn thử nên giá cao hơn một chút, 15 tệ/ký, vì vậy chỉ một buổi sáng, Tiêu Trường Phát đã thu về hơn một nghìn nhân dân tệ.
Hai anh em Tiêu vô cùng kinh ngạc, họ không ngờ giá bán cao hơn bên ngoài vậy mà vẫn có rất đông khách đến mua. Nhiễm Anh thì không bận tâm lắm, cô vẫn đang chạy tới lui chào khách.
“Dâu vườn chúng tôi không sử dụng phân hoá học, hoàn toàn tự nhiên, size lớn lại rất ngọt. Đây chỉ là đợt đầu, nếu thích thì mọi người có thể ghé lại cho đợt thu hoạch tiếp theo."
Vừa nói, cô vừa đưa danh thiếp cho khách hàng.
"Mọi người có nhìn thấy khu vườn phía sau không? Vài tháng nữa sẽ có nho. Chúng tôi đang giới thiệu giống nho Xích Phong đặc biệt. Nếu các bạn nhỏ muốn hái nho thì có thể đến trải nghiệm."
Sau lời quảng cáo của Nhiễm Anh, mấy bạn nhỏ nhao nhao muốn đến hái thử.
"Con muốn hái nho, con muốn hái nho."
“Không phải bây giờ, nho còn chưa chín mà.” Nhiễm Anh mỉm cười nhìn bọn trẻ: “Các cháu phải học chăm chỉ, mấy tháng nữa sẽ được bố mẹ cho quay lại hái nho nhé.”
Các vị phụ huynh rất hài lòng, có người hỏi gần đây có chỗ ăn uống không, Nhiễm Anh lại cười, nói rất nghiêm túc về việc mở nông trang. Vốn dĩ khu nghỉ dưỡng còn chưa mở cửa, nhưng anh rể của Tiêu Khắc Gian đã từng học nấu ăn, tài nấu ăn của chị Chu thẩm cũng không tệ, hơn nửa năm qua, chị ấy còn phụ nấu ăn cho công trường xây dựng nên tay nghề đã khá rất nhiều.
Tiêu Khắc Gian đã dọn sạch trang trại chăn nuôi trước đó bị cháy rồi xây thành một cái sân rộng, trong đó có hơn chục bàn, bình thường người ở công trường muốn ăn cơm cũng sẽ tới đây, bình thường cũng có khách vãng lai tới.
Khi khách hỏi ăn ở đâu, Nhiễm Anh liền chỉ về phía trang trại chăn nuôi cũ.
“Thật sự có một quán ăn nhỏ, đều là những món dân dã, gà vịt nuôi trong vườn, cá được câu từ hồ sau núi, không sử dụng thực phẩm đông lạnh. Mọi người đi về phía trước, tới ngã ba rẽ trái sẽ thấy bảng hiệu "Quán cơm địa phương Chu Châu.""
Du khách không ngờ có thể tìm được chỗ ăn ở nơi này, nghe nói đồ ăn dân dã, một số vị khách vốn định quay lại thành phố đã đi theo địa điểm mà Nhiễm Anh giới thiệu để dùng thử.
Chị Chu vốn đang nấu ăn ở công trường, nhưng Nhiễm Anh biết hôm nay có người đến nên nói chị xin nghỉ phép, về quán cơm chuẩn bị phụ một tay.
"Chị A Anh, chị giỏi thật đấy."
Con trai của Tiêu Trường Phát là Tiêu Thiên Hoa vẫn đang học trung học cơ sở, thứ bảy không có lớp nên bố cậu nhờ cậu về giúp. Nhìn thấy dâu tây của gia đình chỉ một buổi sáng đã bán được hơn nghìn tệ, cậu cảm thấy rất vui. Tất nhiên, người góp công lớn vào số tiền này chính là Nhiễm Anh. Nghĩ đến sự tính toán và cách ăn nói rành mạch của Nhiễm Anh, cậu nhóc vô cùng thán phục.
"Chị A Anh, em muốn theo chị học hỏi."
Nhiễm Anh chưa kịp nói gì thì Tiêu Trường Phát đã gõ vào đầu cậu: “Con lo mà học cho đàng hoàng đi, kỳ thi vừa rồi điểm quá kém, còn chưa tính sổ với con đâu. Chị Nhiễm Anh người ta đậu đại học danh tiếng, còn từng đi làm ở công ty nước ngoài, với khả năng của con chưa biết có thi đậu nổi trường cấp ba hay không nữa."
“Bố.” Tiêu Thiên Hoa ôm đầu: “Sao bố lại coi thường con như vậy? Con không đỗ cấp ba thì cùng lắm về trồng dâu cùng bố thôi."
"Thằng nhóc này..."
Nhiễm Anh ngăn cản động tác của Tiêu Trường Phát, ánh mắt rơi vào trên mặt Tiêu Thiên Hoa.
“Thiên Hoa, không được nói như vậy, em muốn trồng dâu, nhưng em biết trồng dâu như thế nào cho tốt không?”
"Vâng..."
“Dâu tây này không phải như em nghĩ đâu, bây giờ muốn làm gì mà không có kiến thức thì cũng không thể thành công được. Bởi vì bố em không hiểu công nghệ nên phải tự học rất nhiều. Đừng nghĩ rằng bố em kiếm tiền dễ dàng. Ông ấy đã làm việc chăm chỉ mỗi ngày trong sáu tháng qua, thậm chí là ăn ngủ ở vườn. Em cứ lo học cho giỏi đi, muốn trồng cây thì cứ thi vào đại học Nông Nghiệp, sau đó về làm cố vấn cho bố em, đúng không?”
"Nghe thấy chưa? Tên nhóc này, nếu không học tập chăm chỉ, bố sẽ đánh gãy chân con."
"Con biết rồi mà."
Thái độ của Tiêu Thiên Hoa khiến Tiêu Trường Phát sửng sốt, Nhiễm Anh ở một bên mỉm cười, đang định nói bây giờ sẽ không có người đến, mọi người cứ về nhà ăn cơm, quay người lại liền nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang bước xuống từ chiếc xe hơi đối diện.
Nhìn qua là một gia đình ba người, đứa bé chừng mười tuổi đang nóng lòng lao tới vườn dâu.
“Cậu bé, đi chậm lại trước đã.” Nhiễm Anh mỉm cười cầm giỏ: “Cháu đang học tiểu học phải không, hẳn là đội viên đối thiếu niên rồi. Cháu đọc dòng chữ trên bảng kia cho cô được không?"
Đúng như dự đoán, cậu bé quay lại đọc lời giải thích, đọc xong cậu lớn tiếng trả lời Nhi Anh: “Chị ơi, em biết rồi, chúng ta không thể lãng phí thức ăn."
"Cậu bé, cháu thật ngoan, bây giờ đi chơi vui vẻ nhé, hái bao nhiêu thì chị sẽ cân bấy nhiêu."
Nhận giỏ từ tay Nhiễm Anh, bố mẹ cậu bé mỉm cười cảm ơn với cô rồi dắt cậu vào vườn dâu.
Nhiễm Anh quay lại nhìn Tiêu Trường Phát đang sửng sốt: “Chú Trường Phát, nếu có ai đến thì bảo họ đậu xe gọn gàng một chút, phòng trường hợp xe đến sau sẽ không còn chỗ đậu."
“Được.” Tiêu Trường Phát lúc này chỉ còn biết máy móc nghe theo chỉ đạo của Nhiễm Anh.
Sau đợt khách đầu tiên, chẳng mấy chốc họ đã đón lượt khách thứ hai, đúng như dự đoán, hầu hết đều là trẻ em, những đứa trẻ này hàng ngày học tập chăm chỉ, hôm nay được dịp về quê chơi, xem như một cuộc cắm trại, vì vậy bố mẹ bọn trẻ cũng rất vui vẻ đi theo.
Chỉ trong vòng nửa giờ đã có hơn chục người kéo tới, Tiêu Trường Phát cười đến mức không khép được miệng.
Một giỏ dâu nặng ít nhất năm sáu cân, một nhà ba người thường mỗi người một giỏ, hoặc cả nhà ít nhất một giỏ, ngoài ra khách hàng còn có ý định mua về làm quà cho người thân, vì vậy mọi người đều chen nhau mua dâu.
Gia đình Tiêu Trường Phát mới học sử dụng cân điện tử, chưa quen lắm, rất may là Nhiễm Anh đã học qua và dạy lại họ mấy ngày trước, giá cả đã định sẵn, không cần mặc cả, mua bán cũng rất nhanh chóng, chẳng mấy chốc chủ vườn dâu đã thu được một khoản lớn.
Buổi sáng trôi qua trong chớp mắt, buổi trưa vắng người hơn một chút, Tiêu Trường Phát tính toán, buổi sáng và buổi chiều hôm nay bán được hơn trăm ký dâu.
Giá thị trường lúc này là 12 tệ/ký, nhưng vì đến vườn tự tay hái và thoải mái ăn thử nên giá cao hơn một chút, 15 tệ/ký, vì vậy chỉ một buổi sáng, Tiêu Trường Phát đã thu về hơn một nghìn nhân dân tệ.
Hai anh em Tiêu vô cùng kinh ngạc, họ không ngờ giá bán cao hơn bên ngoài vậy mà vẫn có rất đông khách đến mua. Nhiễm Anh thì không bận tâm lắm, cô vẫn đang chạy tới lui chào khách.
“Dâu vườn chúng tôi không sử dụng phân hoá học, hoàn toàn tự nhiên, size lớn lại rất ngọt. Đây chỉ là đợt đầu, nếu thích thì mọi người có thể ghé lại cho đợt thu hoạch tiếp theo."
Vừa nói, cô vừa đưa danh thiếp cho khách hàng.
"Mọi người có nhìn thấy khu vườn phía sau không? Vài tháng nữa sẽ có nho. Chúng tôi đang giới thiệu giống nho Xích Phong đặc biệt. Nếu các bạn nhỏ muốn hái nho thì có thể đến trải nghiệm."
Sau lời quảng cáo của Nhiễm Anh, mấy bạn nhỏ nhao nhao muốn đến hái thử.
"Con muốn hái nho, con muốn hái nho."
“Không phải bây giờ, nho còn chưa chín mà.” Nhiễm Anh mỉm cười nhìn bọn trẻ: “Các cháu phải học chăm chỉ, mấy tháng nữa sẽ được bố mẹ cho quay lại hái nho nhé.”
Các vị phụ huynh rất hài lòng, có người hỏi gần đây có chỗ ăn uống không, Nhiễm Anh lại cười, nói rất nghiêm túc về việc mở nông trang. Vốn dĩ khu nghỉ dưỡng còn chưa mở cửa, nhưng anh rể của Tiêu Khắc Gian đã từng học nấu ăn, tài nấu ăn của chị Chu thẩm cũng không tệ, hơn nửa năm qua, chị ấy còn phụ nấu ăn cho công trường xây dựng nên tay nghề đã khá rất nhiều.
Tiêu Khắc Gian đã dọn sạch trang trại chăn nuôi trước đó bị cháy rồi xây thành một cái sân rộng, trong đó có hơn chục bàn, bình thường người ở công trường muốn ăn cơm cũng sẽ tới đây, bình thường cũng có khách vãng lai tới.
Khi khách hỏi ăn ở đâu, Nhiễm Anh liền chỉ về phía trang trại chăn nuôi cũ.
“Thật sự có một quán ăn nhỏ, đều là những món dân dã, gà vịt nuôi trong vườn, cá được câu từ hồ sau núi, không sử dụng thực phẩm đông lạnh. Mọi người đi về phía trước, tới ngã ba rẽ trái sẽ thấy bảng hiệu "Quán cơm địa phương Chu Châu.""
Du khách không ngờ có thể tìm được chỗ ăn ở nơi này, nghe nói đồ ăn dân dã, một số vị khách vốn định quay lại thành phố đã đi theo địa điểm mà Nhiễm Anh giới thiệu để dùng thử.
Chị Chu vốn đang nấu ăn ở công trường, nhưng Nhiễm Anh biết hôm nay có người đến nên nói chị xin nghỉ phép, về quán cơm chuẩn bị phụ một tay.
"Chị A Anh, chị giỏi thật đấy."
Con trai của Tiêu Trường Phát là Tiêu Thiên Hoa vẫn đang học trung học cơ sở, thứ bảy không có lớp nên bố cậu nhờ cậu về giúp. Nhìn thấy dâu tây của gia đình chỉ một buổi sáng đã bán được hơn nghìn tệ, cậu cảm thấy rất vui. Tất nhiên, người góp công lớn vào số tiền này chính là Nhiễm Anh. Nghĩ đến sự tính toán và cách ăn nói rành mạch của Nhiễm Anh, cậu nhóc vô cùng thán phục.
"Chị A Anh, em muốn theo chị học hỏi."
Nhiễm Anh chưa kịp nói gì thì Tiêu Trường Phát đã gõ vào đầu cậu: “Con lo mà học cho đàng hoàng đi, kỳ thi vừa rồi điểm quá kém, còn chưa tính sổ với con đâu. Chị Nhiễm Anh người ta đậu đại học danh tiếng, còn từng đi làm ở công ty nước ngoài, với khả năng của con chưa biết có thi đậu nổi trường cấp ba hay không nữa."
“Bố.” Tiêu Thiên Hoa ôm đầu: “Sao bố lại coi thường con như vậy? Con không đỗ cấp ba thì cùng lắm về trồng dâu cùng bố thôi."
"Thằng nhóc này..."
Nhiễm Anh ngăn cản động tác của Tiêu Trường Phát, ánh mắt rơi vào trên mặt Tiêu Thiên Hoa.
“Thiên Hoa, không được nói như vậy, em muốn trồng dâu, nhưng em biết trồng dâu như thế nào cho tốt không?”
"Vâng..."
“Dâu tây này không phải như em nghĩ đâu, bây giờ muốn làm gì mà không có kiến thức thì cũng không thể thành công được. Bởi vì bố em không hiểu công nghệ nên phải tự học rất nhiều. Đừng nghĩ rằng bố em kiếm tiền dễ dàng. Ông ấy đã làm việc chăm chỉ mỗi ngày trong sáu tháng qua, thậm chí là ăn ngủ ở vườn. Em cứ lo học cho giỏi đi, muốn trồng cây thì cứ thi vào đại học Nông Nghiệp, sau đó về làm cố vấn cho bố em, đúng không?”
"Nghe thấy chưa? Tên nhóc này, nếu không học tập chăm chỉ, bố sẽ đánh gãy chân con."
"Con biết rồi mà."
Thái độ của Tiêu Thiên Hoa khiến Tiêu Trường Phát sửng sốt, Nhiễm Anh ở một bên mỉm cười, đang định nói bây giờ sẽ không có người đến, mọi người cứ về nhà ăn cơm, quay người lại liền nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang bước xuống từ chiếc xe hơi đối diện.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương