Khi Tôi Có Thể Nói Chuyện Với Mèo
Chương 53
Sự thật chứng minh, sự mê luyến của chúng mèo đối với bàn sưởi xa xa cao hơn nhân loại.
Lâm Lan cùng khách quen trong quán từ giật mình lúc mới bắt đầu đến tập mãi thành quen về sau chẳng qua cũng chỉ là mấy ngày, dù sao nếu mà phát hiện hình như mèo trong quán trà thiếu đi rất nhiều con, vén chăn lên nhất định phát hiện đều trốn trong gầm bàn này.
Các khách uống trà sôi nổi biểu thị mặc dù bọn họ khó chen chân vào cái bàn này, nhưng vớt mèo rất thuận tiện, ôm một đứa chuẩn một đứa cũng rất tốt.
Trình Phong Dương có lòng muốn thường đến quán trà mèo xuyến xuyến môn*, nhưng tình huống hiện thực cũng không cho phép, Tết Âm lịch qua đi, bên công ty kia chính là lúc bận rộn, kỳ nghỉ chính là lúc có một đống ba ba bên A vung hợp đồng với tiền mặt chờ bên B đến làm việc đấy.
*: xuyến môn này là đi thăm hỏi, giống như kiểu mình đi nhà hàng xóm chơi ấy, trường hợp không quá trang trọng.
Cũng may là cũng không phải không có chút chuyện tốt nào.
“Chờ anh làm xong cái đơn này, em mời anh ăn cơm.” Ngày anh ấy chạy đó, Lâm Lan cười nói với anh ấy như thế, “Cảm ơn anh cho em tư cách rút thưởng, cái bàn tốt lắm. Lúc này đi chỗ nào ăn do anh quyết định.”
Có qua có lại mới là đạo ở chung, Lâm Lan cũng không muốn ỷ vào Trình Phong Dương có ý tứ với mình thì liền thật sự yên tâm thoải mái ăn chỗ tốt mà không đáp lễ.
Nhưng Trình Phong Dương lại thật sự cao hứng: “Tốt tốt, anh biết có một quán cá nướng hương vị rất ngon, đến lúc đó đi cùng nhau nha!”
Đồ nướng, lẩu, là phương án lựa chọn liên hoan tối ưu mà người trẻ tuổi lựa chọn từ trước đến nay, hai người lập tức vui sướng quyết định.
Càng quan trọng hơn là, lại mò được một cơ hội chung đụng đơn độc, lúc về nhà Trình Phong Dương tâm tình tốt đẹp quá trời, sờ đầu của chó Tinh Tinh miễn bàn vui vẻ cỡ nào.
“Mẹ, cậu cười đến thật là ngốc a.” Trong phòng khách biệt thự Trình gia, bạn nhỏ Lý Mộng Mộng kéo tay mẹ ruột, nói một câu về cái nhìn của mình.
Nhìn dáng vẻ đó của em trai, Trình Tinh Vũ về nhà mẹ đẻ thăm cũng câm nín: “Là rất ngốc.”
Quen biết với con gái người ta đã có mấy tháng, kết quả chỉ tiến triển có ngần ấy, thật vất vả lăn lộn đến lần ăn cơm với nhau thứ hai đã vui vẻ thành dạng này… Cái trình độ theo đuổi người của em trai đây thật không được a.
“Căn bản không phải chuyện như vậy được chứ!” Bị chị ruột ghét bỏ như thế, Trình Phong Dương đương nhiên là ấm ức rồi, thật vất vả có một cô gái mình thích, anh không muốn lập tức ôm mỹ nhân về sao, nhưng nào có dễ dàng thế, “Các chị gì cũng không biết cũng đừng nói bừa!”
Trình Phong Dương cũng không muốn nói chuyện của Lâm Lan trước khi về thành Tây với người trong nhà, Lâm Lan xem anh là bạn bè cũng tôn trọng anh mới nói chút chuyện ở Thượng Hải với anh, nhưng không có nghĩa là anh có thể tùy tiện nói với người trong nhà, cho nên chỉ có thể hàm hồ tỏ vẻ trận này con gái người ta chỉ muốn chuyên tâm sự nghiệp không muốn yêu đương.
“Phong Dương à, nếu không… Em suy xét cũng nuôi một con mèo chút đi?” Nghe em trai nói vậy, làm chị chỉ có thể đề nghị như vậy. “Tinh Tinh không có cách nào trở thành đề tài chung giữa các em, em muốn nói chuyện với người ta, liền phải tự mình tìm một lý do phù hợp để thường xuyên đi qua a.”
“Nuôi mèo?” Trình Phong Dương còn xoa đầu chó vô cùng ngạc nhiên, “Lại nuôi một con thú cưng à?”
Mà lúc Collie hai tay anh ấy đang ôm nghe thấy lời Trình Tinh Vũ nói lập tức ngao ngao lại anh anh* kêu lên, cả chó(**) nửa nhào tới đầu gối chủ nhân, đầu lại càng là ủi ủi vào trong lòng chủ nhân, tiếng chó sủa ấm ức kia là người đều có thể nghe ra đây là đang bán thảm, phảng phất đang nói “Không muốn không muốn, con muốn làm con một! Chủ nhân người đừng bỏ lại con nuôi đứa thứ hai a ngao ngao ngao!”
*: anh anh đây là tiếng khóc ấy, mình thấy nó hợp nên để đấy, về sau miêu tả tiếng khóc mà có cái từ này cũng để đấy luôn.
(**): dùng cho người thì là ‘cả người’, còn đây bởi vì nó là chó nên là cả chó =]]]
“Rồi, được được, không nuôi! Ba không nuôi!” Trình Phong Dương nhanh chóng ôm lấy Collie kích động đến không được, “Trong nhà chỉ một mình con, chỉ một mình Tinh Tinh con, không có mèo cùng chó khác!”
“Oa, Tinh Tinh ghen tị!” Học sinh mẫu giáo Lý Mộng Mộng ở bên cạnh vỗ tay cười, “Mẹ, Tinh Tinh thật là thông minh a!”
“Thông minh đến thành tinh, còn biết nuôi đứa thứ hai sẽ chia sủng của nó.” Trình Tinh Vũ nhìn con chó này làm ầm ĩ như thế cũng biết em trai chắc chắn sẽ không động ý niệm nuôi mèo, vậy cũng chỉ có thể thay đổi ý nghĩ một chút, “Đúng rồi, em không phải nói Lâm Lan thuần mèo rất có thủ đoạn sao? Ngay cả mèo dữ cắn người sẽ cào cắn người đều là đến trong tay cô ấy chưa tới nửa ngày liền trung thực, em có thể bắt tay vào từ phương diện này nha!”
“A? Thuần mèo?” Trình Phong Dương an ủi chó con đầu tiên là mờ mịt ngẩng đầu, sau đó ý thức được chị gái đang nói cái gì, “Chị là muốn để em giới thiệu mối làm ăn cho Lan Lan?”
“Đúng vậy a, em đã làm nhà thiết kế trang trí nội thất nhiều năm như vậy, trong tay hẳn là cũng có không ít khách hàng cũ, trong đó luôn có vài người nuôi mèo nhỉ?” Trình Tinh Vũ bày mưu tính kế cho em trai, “Mèo sủng vật này khẳng định sẽ có một hai con có tật xấu làm cho chủ nhân đau đầu, nói không chừng còn từng phàn nàn với em, để em hỗ trợ giải quyết giúp họ lúc em thiết kế phòng ở, em hoàn toàn có thể vào tay từ những chỗ này a.”
Sủng vật không phải con người, chúng nó thú tính chiếm đa số nên luôn có vài chỗ không hợp ý người. Trình Phong Dương vừa bị chị gái nhắc nhở như thế cũng xác thực nhớ tới trong nhà khách hàng mình từng hợp tác lúc trước có vài người là như thế, có người thậm chí cũng bởi vì thú cưng hoặc là muốn nuôi thú cưng mà chọn nhà mới hoặc trang trí lại phòng ở.
“Chị, chị thật đúng là giúp em đại ân!” Càng nghĩ càng thấy có thể làm, Trình Phong Dương hưng phấn mà nói lời cảm tạ với chị ruột, quay đầu chui vào phòng của mình, “Em về lật lại tư liệu khách hàng của mình, có cơ hội thì hỏi thăm đáp lễ với mấy người nuôi mèo đó!”
Lâm Lan không thích nợ nhân tình của anh ấy, vậy anh ấy giới thiệu mối làm ăn cho cô, cô ấy giúp khách hàng giải quyết vấn đề của mèo, anh ấy với công ty thu được danh tiếng từ khách hàng cũ, kiểu song thắng* như vầy chắc không thành vấn đề đi?
*: hai bên cùng thắng, hai bên đều có lợi.
Trình Phong Dương bên này vì thoát khỏi độc thân mà tích cực nỗ lực, cách phố đối diện, Lâm Lan hoàn toàn không biết gì cả đang gặp phải nhân viên Tiểu Tống xin nghỉ phép.
“Cửa hàng trưởng, em muốn đi bên chỗ mèo lão đại kia chụp ảnh.” Nhắc tới nghề chính của mình, đôi mắt Tống Tân Dân càng thêm sáng rỡ so với bình thường, “Chỉ là ban ngày ba ngày nay sẽ không quá lâu, buổi sáng cùng buổi tối em cũng đều sẽ về quán hỗ trợ mở quán đóng quán.”
Tống Tân Dân xin phép làm cho Lâm Lan trải qua ngày tháng làm ông chủ lập tức nhớ tới chuyện đối phương chỉ làm công ngắn hạn, có điều hoàn toàn không ngoài ý muốn đối với chuyện cậu ấy muốn xin phép đi chụp mèo lão đại: “Không sao, cậu đi đi, trong quán có chị với Giai Y cũng đủ rồi.”
Năm mới bắt đầu, không chỉ có tộc đi làm bắt đầu bận rộn, còn có rất nhiều người vội vã tìm việc làm, mỗi đơn vị đều hoặc nhiều hoặc ít trải qua biến động nhân sự, thời gian này chú định là mùa ế hàng của quán trà, trong quán sẽ không có quá nhiều việc, đồng thời cũng càng dễ dàng thông báo tuyển dụng nhân viên mới.
“Ừm…” Đưa mắt nhìn Tiểu Tống rời đi, Lâm Lan sờ lên cái cằm trầm ngâm, “Phải nha, tất cả đều không dài lâu, muốn mời một người làm rất khó khăn.”
Vô luận là Tống Tân Dân cái nhiếp ảnh gia lang thang này hay là Vương Giai Y đại tiểu thư trải nghiệm cuộc sống kia, đều không thể làm lâu dài ở quán trà này của cô, vụ nhận người mới này phải để ý.
Tuy thành Tây không còn tuyết rơi nưa, nhưng thời tiết tháng Giêng vẫn rét lạnh như cũ, Tống Tân Dân đã sớm thay xong một thân trang bị mang theo máy chụp anh yêu dấu của cậu ấy lại lần nữa đến thăm nhà hoang nơi mèo hoang tụ tập.
Ngoài phòng gió lạnh thấu xương, Tống Tân Dân rụt cổ lại đẩy cái cửa hỏng được tu sửa thô sơ qua, liền thấy được đàn mèo hoang tránh rét ở trong đây.
Nhờ phúc lão bản đã chào hỏi qua, lần này rốt cuộc cậu ấy đã gặp được mèo đầu đàn trước đó vẫn luôn không tìm được.
Mèo ly hoa ngồi ngay ngắn ở chỗ cao, đồng tử kim sắc dựng thẳng lẳng lặng nhìn cậu ấy chăm chú.
“Xin chào nha, mèo lão đại.” Tống Tân Dân học dáng vẻ của lão bản trước đó chào hỏi với nó, “Chúng ta đã nói xong, mày để cho tao chụp ảnh. Như vậy…”
Cậu ấy vừa giơ máy ảnh kỹ thuật số lên, mèo lão đại đã thả người nhảy xuống mặt đất, thân mình linh hoạt nhoáng lên, cả mèo đã chui ra ngoài từ một cái động mèo ở phía sau.
“Ai, mày chờ chút đã!” Tống Tân Dân nhanh chóng chạy khỏi phòng vòng ra sau đuổi theo nó.
Vốn cho là con mèo đầu đàn này sẽ chạy vô tung vô ảnh, chờ lúc cậu ấy vòng ra sau đuổi theo mới phát hiện, mèo đầu đàn dẫm lên một hàng tường rào đổ nát đang cúi đầu nhìn cậu ấy.
“Mày không chạy a.” Tống Tân Dân nhẹ nhàng thở ra, sau đó kịp phản ứng, “Đây là đang chờ tao?”
Mèo ly hoa không cho cậu ấy bất kỳ lời đáp lại nào, mà là tiếp tục dọc theo bờ tường đi về phía trước, Tống Tân Dân mau chóng đuổi theo.
Miêu đạo của mèo đối với con người mà nói là đi rất vất vả, nhiều khi Tống Tân Dân đều là chật vật đuổi theo sau mà chạy, căn bản không kịp điều chỉnh tham số máy ảnh với tìm góc độ tốt mà chụp được một tấm, chỉ có thể dành thời gian vào lúc cậu ấy cảm giác không tệ mà cấp tốc nhấn shutter, về phần ảnh chụp thì là tốt là xấu chỉ có thể chậm rãi sàng chọn sau khi về nhà.
“Lại mất dấu.” Chạy theo mèo khắp hơn nửa cái quảng trường, Tống Tân Dân là vừa mệt lại uể oải.
Đây là lần thứ 4 cậu ấy mất dấu mèo lão đại, cũng may là mỗi lần vào lúc chỉ biết không cách nào ứng đối mà mù quáng tìm mèo thì mèo kiểu gì cũng sẽ xuất hiện trong tầm mắt trong lúc lơ đãng, để cậu lần nữa đuổi theo.
Mà trong khoảng thời gian mất dấu này, Tống Tân Dân luôn có thể nhìn thấy miệng con mèo này sẽ ngậm vài thứ, hoặc là chim chóc kiếm ăn vào mùa đông, hay là đùi gà miếng cá chẳng biết lật ra từ chỗ nào… Cũng không biết làm sao mà nó làm được, dù sao Tống Tân Dân nhìn xem thôi đã trợn mắt há hốc mồm, xem như lại đổi mới một độ cao mới đối với năng lực sinh tồn của mèo hoang.
Con mèo đầu đàn này thật sự linh tính lại thông minh, thậm chí Tống Tân Dân cảm thấy mèo này là động vật nhỏ thông minh nhất cậu ấy từng gặp.
Đuổi theo mèo chụp ảnh tới ngày thứ hai, cậu ấy tận mắt thấy con mèo này trộm đi một con cá sống ngay dưới mí mắt người ta như thế nào, vào lúc chủ nhân nhà người ta hoàn toàn không ý thức được mình đã mất đi một con cá, nó đã dẫm lên nóc nhà linh hoạt đi xa.
“Ông xã, không phải anh nói là mua 3 con cá sao, sao lại chỉ có hai con a?”
“Làm sao có thể, anh nghe lời em liền mua 3 con a, không có khả năng chỉ hai… Ai? Còn con nữa đi đâu rồi?”
Lúc chủ nhà mất cá mộng bức chuyển động ở sau cửa sổ bếp, Tống Tân Dân ở lầu dưới cũng vội vàng bước nhanh đi xa, thuận theo hướng mèo lão đại rời đi đuổi theo.
Theo nó hơn một ngày, nhiếp ảnh gia trẻ tuổi biết, con mèo kia sẽ chờ cậu ấy.
Quả nhiên, trước một chỗ nhà cũ không người ở, Tống Tân Dân thấy được nó còn đang ngậm cá.
“Meo ô—“ Đúng lúc này, một tiếng mèo kêu truyền ra từ căn nhà cũ không người ở kia.
Tống Tân Dân ngạc nhiên, cúi đầu nhìn chỉnh thể căn nhà cũ này, phát hiện cửa sổ đã phủ một tầng bụi, hiển nhiên rất lâu cũng chưa có ai tới đây.
Chỉ là cửa sổ căn nhà cũ, thủy tinh đã vỡ một góc, lại có một con mèo hoa chui ra từ bên trong.
Mèo lão đại thả con cá trong miệng kia xuống, đưa cho mèo hoa.
Mèo hoa ngậm cá lại chui vào trong cửa sổ, mèo lão đại ngồi tại chỗ, lẳng lặng nhìn nó vào phòng thế này mới tránh ra.
Vì sao? Nhiếp ảnh gia trẻ tuổi không hiểu.
Lúc này một hộ nhà cách vách có người đi ra, Tống Tân Dân nhanh chóng tiến lên: “Ngại quá, xin hỏi gia đình này có còn người ở đây không?”
Ông bác bị hỏi đầu tiên là nhìn cậu ấy một cái, xác nhận không phải người xấu thế này mới khoát tay lắc đầu: “Không còn nữa, trong nhà kia chỉ có một lão đầu ở, năm ngoái cũng bởi vì bệnh mà đi rồi, con trai con gái ông ấy cũng không ở đây, trong nhà sớm đã không có ai ở.”
“Nhưng, nhưng mới rồi con vừa thấy trong nhà có một con mèo hoa a.”
Lão đại gia trầm mặc một chút: “Đó là mèo lão đầu kia nuôi, ông cụ chết rồi, nó không chịu đi, ở ngay trong nhà chờ ổng.”
Lâm Lan cùng khách quen trong quán từ giật mình lúc mới bắt đầu đến tập mãi thành quen về sau chẳng qua cũng chỉ là mấy ngày, dù sao nếu mà phát hiện hình như mèo trong quán trà thiếu đi rất nhiều con, vén chăn lên nhất định phát hiện đều trốn trong gầm bàn này.
Các khách uống trà sôi nổi biểu thị mặc dù bọn họ khó chen chân vào cái bàn này, nhưng vớt mèo rất thuận tiện, ôm một đứa chuẩn một đứa cũng rất tốt.
Trình Phong Dương có lòng muốn thường đến quán trà mèo xuyến xuyến môn*, nhưng tình huống hiện thực cũng không cho phép, Tết Âm lịch qua đi, bên công ty kia chính là lúc bận rộn, kỳ nghỉ chính là lúc có một đống ba ba bên A vung hợp đồng với tiền mặt chờ bên B đến làm việc đấy.
*: xuyến môn này là đi thăm hỏi, giống như kiểu mình đi nhà hàng xóm chơi ấy, trường hợp không quá trang trọng.
Cũng may là cũng không phải không có chút chuyện tốt nào.
“Chờ anh làm xong cái đơn này, em mời anh ăn cơm.” Ngày anh ấy chạy đó, Lâm Lan cười nói với anh ấy như thế, “Cảm ơn anh cho em tư cách rút thưởng, cái bàn tốt lắm. Lúc này đi chỗ nào ăn do anh quyết định.”
Có qua có lại mới là đạo ở chung, Lâm Lan cũng không muốn ỷ vào Trình Phong Dương có ý tứ với mình thì liền thật sự yên tâm thoải mái ăn chỗ tốt mà không đáp lễ.
Nhưng Trình Phong Dương lại thật sự cao hứng: “Tốt tốt, anh biết có một quán cá nướng hương vị rất ngon, đến lúc đó đi cùng nhau nha!”
Đồ nướng, lẩu, là phương án lựa chọn liên hoan tối ưu mà người trẻ tuổi lựa chọn từ trước đến nay, hai người lập tức vui sướng quyết định.
Càng quan trọng hơn là, lại mò được một cơ hội chung đụng đơn độc, lúc về nhà Trình Phong Dương tâm tình tốt đẹp quá trời, sờ đầu của chó Tinh Tinh miễn bàn vui vẻ cỡ nào.
“Mẹ, cậu cười đến thật là ngốc a.” Trong phòng khách biệt thự Trình gia, bạn nhỏ Lý Mộng Mộng kéo tay mẹ ruột, nói một câu về cái nhìn của mình.
Nhìn dáng vẻ đó của em trai, Trình Tinh Vũ về nhà mẹ đẻ thăm cũng câm nín: “Là rất ngốc.”
Quen biết với con gái người ta đã có mấy tháng, kết quả chỉ tiến triển có ngần ấy, thật vất vả lăn lộn đến lần ăn cơm với nhau thứ hai đã vui vẻ thành dạng này… Cái trình độ theo đuổi người của em trai đây thật không được a.
“Căn bản không phải chuyện như vậy được chứ!” Bị chị ruột ghét bỏ như thế, Trình Phong Dương đương nhiên là ấm ức rồi, thật vất vả có một cô gái mình thích, anh không muốn lập tức ôm mỹ nhân về sao, nhưng nào có dễ dàng thế, “Các chị gì cũng không biết cũng đừng nói bừa!”
Trình Phong Dương cũng không muốn nói chuyện của Lâm Lan trước khi về thành Tây với người trong nhà, Lâm Lan xem anh là bạn bè cũng tôn trọng anh mới nói chút chuyện ở Thượng Hải với anh, nhưng không có nghĩa là anh có thể tùy tiện nói với người trong nhà, cho nên chỉ có thể hàm hồ tỏ vẻ trận này con gái người ta chỉ muốn chuyên tâm sự nghiệp không muốn yêu đương.
“Phong Dương à, nếu không… Em suy xét cũng nuôi một con mèo chút đi?” Nghe em trai nói vậy, làm chị chỉ có thể đề nghị như vậy. “Tinh Tinh không có cách nào trở thành đề tài chung giữa các em, em muốn nói chuyện với người ta, liền phải tự mình tìm một lý do phù hợp để thường xuyên đi qua a.”
“Nuôi mèo?” Trình Phong Dương còn xoa đầu chó vô cùng ngạc nhiên, “Lại nuôi một con thú cưng à?”
Mà lúc Collie hai tay anh ấy đang ôm nghe thấy lời Trình Tinh Vũ nói lập tức ngao ngao lại anh anh* kêu lên, cả chó(**) nửa nhào tới đầu gối chủ nhân, đầu lại càng là ủi ủi vào trong lòng chủ nhân, tiếng chó sủa ấm ức kia là người đều có thể nghe ra đây là đang bán thảm, phảng phất đang nói “Không muốn không muốn, con muốn làm con một! Chủ nhân người đừng bỏ lại con nuôi đứa thứ hai a ngao ngao ngao!”
*: anh anh đây là tiếng khóc ấy, mình thấy nó hợp nên để đấy, về sau miêu tả tiếng khóc mà có cái từ này cũng để đấy luôn.
(**): dùng cho người thì là ‘cả người’, còn đây bởi vì nó là chó nên là cả chó =]]]
“Rồi, được được, không nuôi! Ba không nuôi!” Trình Phong Dương nhanh chóng ôm lấy Collie kích động đến không được, “Trong nhà chỉ một mình con, chỉ một mình Tinh Tinh con, không có mèo cùng chó khác!”
“Oa, Tinh Tinh ghen tị!” Học sinh mẫu giáo Lý Mộng Mộng ở bên cạnh vỗ tay cười, “Mẹ, Tinh Tinh thật là thông minh a!”
“Thông minh đến thành tinh, còn biết nuôi đứa thứ hai sẽ chia sủng của nó.” Trình Tinh Vũ nhìn con chó này làm ầm ĩ như thế cũng biết em trai chắc chắn sẽ không động ý niệm nuôi mèo, vậy cũng chỉ có thể thay đổi ý nghĩ một chút, “Đúng rồi, em không phải nói Lâm Lan thuần mèo rất có thủ đoạn sao? Ngay cả mèo dữ cắn người sẽ cào cắn người đều là đến trong tay cô ấy chưa tới nửa ngày liền trung thực, em có thể bắt tay vào từ phương diện này nha!”
“A? Thuần mèo?” Trình Phong Dương an ủi chó con đầu tiên là mờ mịt ngẩng đầu, sau đó ý thức được chị gái đang nói cái gì, “Chị là muốn để em giới thiệu mối làm ăn cho Lan Lan?”
“Đúng vậy a, em đã làm nhà thiết kế trang trí nội thất nhiều năm như vậy, trong tay hẳn là cũng có không ít khách hàng cũ, trong đó luôn có vài người nuôi mèo nhỉ?” Trình Tinh Vũ bày mưu tính kế cho em trai, “Mèo sủng vật này khẳng định sẽ có một hai con có tật xấu làm cho chủ nhân đau đầu, nói không chừng còn từng phàn nàn với em, để em hỗ trợ giải quyết giúp họ lúc em thiết kế phòng ở, em hoàn toàn có thể vào tay từ những chỗ này a.”
Sủng vật không phải con người, chúng nó thú tính chiếm đa số nên luôn có vài chỗ không hợp ý người. Trình Phong Dương vừa bị chị gái nhắc nhở như thế cũng xác thực nhớ tới trong nhà khách hàng mình từng hợp tác lúc trước có vài người là như thế, có người thậm chí cũng bởi vì thú cưng hoặc là muốn nuôi thú cưng mà chọn nhà mới hoặc trang trí lại phòng ở.
“Chị, chị thật đúng là giúp em đại ân!” Càng nghĩ càng thấy có thể làm, Trình Phong Dương hưng phấn mà nói lời cảm tạ với chị ruột, quay đầu chui vào phòng của mình, “Em về lật lại tư liệu khách hàng của mình, có cơ hội thì hỏi thăm đáp lễ với mấy người nuôi mèo đó!”
Lâm Lan không thích nợ nhân tình của anh ấy, vậy anh ấy giới thiệu mối làm ăn cho cô, cô ấy giúp khách hàng giải quyết vấn đề của mèo, anh ấy với công ty thu được danh tiếng từ khách hàng cũ, kiểu song thắng* như vầy chắc không thành vấn đề đi?
*: hai bên cùng thắng, hai bên đều có lợi.
Trình Phong Dương bên này vì thoát khỏi độc thân mà tích cực nỗ lực, cách phố đối diện, Lâm Lan hoàn toàn không biết gì cả đang gặp phải nhân viên Tiểu Tống xin nghỉ phép.
“Cửa hàng trưởng, em muốn đi bên chỗ mèo lão đại kia chụp ảnh.” Nhắc tới nghề chính của mình, đôi mắt Tống Tân Dân càng thêm sáng rỡ so với bình thường, “Chỉ là ban ngày ba ngày nay sẽ không quá lâu, buổi sáng cùng buổi tối em cũng đều sẽ về quán hỗ trợ mở quán đóng quán.”
Tống Tân Dân xin phép làm cho Lâm Lan trải qua ngày tháng làm ông chủ lập tức nhớ tới chuyện đối phương chỉ làm công ngắn hạn, có điều hoàn toàn không ngoài ý muốn đối với chuyện cậu ấy muốn xin phép đi chụp mèo lão đại: “Không sao, cậu đi đi, trong quán có chị với Giai Y cũng đủ rồi.”
Năm mới bắt đầu, không chỉ có tộc đi làm bắt đầu bận rộn, còn có rất nhiều người vội vã tìm việc làm, mỗi đơn vị đều hoặc nhiều hoặc ít trải qua biến động nhân sự, thời gian này chú định là mùa ế hàng của quán trà, trong quán sẽ không có quá nhiều việc, đồng thời cũng càng dễ dàng thông báo tuyển dụng nhân viên mới.
“Ừm…” Đưa mắt nhìn Tiểu Tống rời đi, Lâm Lan sờ lên cái cằm trầm ngâm, “Phải nha, tất cả đều không dài lâu, muốn mời một người làm rất khó khăn.”
Vô luận là Tống Tân Dân cái nhiếp ảnh gia lang thang này hay là Vương Giai Y đại tiểu thư trải nghiệm cuộc sống kia, đều không thể làm lâu dài ở quán trà này của cô, vụ nhận người mới này phải để ý.
Tuy thành Tây không còn tuyết rơi nưa, nhưng thời tiết tháng Giêng vẫn rét lạnh như cũ, Tống Tân Dân đã sớm thay xong một thân trang bị mang theo máy chụp anh yêu dấu của cậu ấy lại lần nữa đến thăm nhà hoang nơi mèo hoang tụ tập.
Ngoài phòng gió lạnh thấu xương, Tống Tân Dân rụt cổ lại đẩy cái cửa hỏng được tu sửa thô sơ qua, liền thấy được đàn mèo hoang tránh rét ở trong đây.
Nhờ phúc lão bản đã chào hỏi qua, lần này rốt cuộc cậu ấy đã gặp được mèo đầu đàn trước đó vẫn luôn không tìm được.
Mèo ly hoa ngồi ngay ngắn ở chỗ cao, đồng tử kim sắc dựng thẳng lẳng lặng nhìn cậu ấy chăm chú.
“Xin chào nha, mèo lão đại.” Tống Tân Dân học dáng vẻ của lão bản trước đó chào hỏi với nó, “Chúng ta đã nói xong, mày để cho tao chụp ảnh. Như vậy…”
Cậu ấy vừa giơ máy ảnh kỹ thuật số lên, mèo lão đại đã thả người nhảy xuống mặt đất, thân mình linh hoạt nhoáng lên, cả mèo đã chui ra ngoài từ một cái động mèo ở phía sau.
“Ai, mày chờ chút đã!” Tống Tân Dân nhanh chóng chạy khỏi phòng vòng ra sau đuổi theo nó.
Vốn cho là con mèo đầu đàn này sẽ chạy vô tung vô ảnh, chờ lúc cậu ấy vòng ra sau đuổi theo mới phát hiện, mèo đầu đàn dẫm lên một hàng tường rào đổ nát đang cúi đầu nhìn cậu ấy.
“Mày không chạy a.” Tống Tân Dân nhẹ nhàng thở ra, sau đó kịp phản ứng, “Đây là đang chờ tao?”
Mèo ly hoa không cho cậu ấy bất kỳ lời đáp lại nào, mà là tiếp tục dọc theo bờ tường đi về phía trước, Tống Tân Dân mau chóng đuổi theo.
Miêu đạo của mèo đối với con người mà nói là đi rất vất vả, nhiều khi Tống Tân Dân đều là chật vật đuổi theo sau mà chạy, căn bản không kịp điều chỉnh tham số máy ảnh với tìm góc độ tốt mà chụp được một tấm, chỉ có thể dành thời gian vào lúc cậu ấy cảm giác không tệ mà cấp tốc nhấn shutter, về phần ảnh chụp thì là tốt là xấu chỉ có thể chậm rãi sàng chọn sau khi về nhà.
“Lại mất dấu.” Chạy theo mèo khắp hơn nửa cái quảng trường, Tống Tân Dân là vừa mệt lại uể oải.
Đây là lần thứ 4 cậu ấy mất dấu mèo lão đại, cũng may là mỗi lần vào lúc chỉ biết không cách nào ứng đối mà mù quáng tìm mèo thì mèo kiểu gì cũng sẽ xuất hiện trong tầm mắt trong lúc lơ đãng, để cậu lần nữa đuổi theo.
Mà trong khoảng thời gian mất dấu này, Tống Tân Dân luôn có thể nhìn thấy miệng con mèo này sẽ ngậm vài thứ, hoặc là chim chóc kiếm ăn vào mùa đông, hay là đùi gà miếng cá chẳng biết lật ra từ chỗ nào… Cũng không biết làm sao mà nó làm được, dù sao Tống Tân Dân nhìn xem thôi đã trợn mắt há hốc mồm, xem như lại đổi mới một độ cao mới đối với năng lực sinh tồn của mèo hoang.
Con mèo đầu đàn này thật sự linh tính lại thông minh, thậm chí Tống Tân Dân cảm thấy mèo này là động vật nhỏ thông minh nhất cậu ấy từng gặp.
Đuổi theo mèo chụp ảnh tới ngày thứ hai, cậu ấy tận mắt thấy con mèo này trộm đi một con cá sống ngay dưới mí mắt người ta như thế nào, vào lúc chủ nhân nhà người ta hoàn toàn không ý thức được mình đã mất đi một con cá, nó đã dẫm lên nóc nhà linh hoạt đi xa.
“Ông xã, không phải anh nói là mua 3 con cá sao, sao lại chỉ có hai con a?”
“Làm sao có thể, anh nghe lời em liền mua 3 con a, không có khả năng chỉ hai… Ai? Còn con nữa đi đâu rồi?”
Lúc chủ nhà mất cá mộng bức chuyển động ở sau cửa sổ bếp, Tống Tân Dân ở lầu dưới cũng vội vàng bước nhanh đi xa, thuận theo hướng mèo lão đại rời đi đuổi theo.
Theo nó hơn một ngày, nhiếp ảnh gia trẻ tuổi biết, con mèo kia sẽ chờ cậu ấy.
Quả nhiên, trước một chỗ nhà cũ không người ở, Tống Tân Dân thấy được nó còn đang ngậm cá.
“Meo ô—“ Đúng lúc này, một tiếng mèo kêu truyền ra từ căn nhà cũ không người ở kia.
Tống Tân Dân ngạc nhiên, cúi đầu nhìn chỉnh thể căn nhà cũ này, phát hiện cửa sổ đã phủ một tầng bụi, hiển nhiên rất lâu cũng chưa có ai tới đây.
Chỉ là cửa sổ căn nhà cũ, thủy tinh đã vỡ một góc, lại có một con mèo hoa chui ra từ bên trong.
Mèo lão đại thả con cá trong miệng kia xuống, đưa cho mèo hoa.
Mèo hoa ngậm cá lại chui vào trong cửa sổ, mèo lão đại ngồi tại chỗ, lẳng lặng nhìn nó vào phòng thế này mới tránh ra.
Vì sao? Nhiếp ảnh gia trẻ tuổi không hiểu.
Lúc này một hộ nhà cách vách có người đi ra, Tống Tân Dân nhanh chóng tiến lên: “Ngại quá, xin hỏi gia đình này có còn người ở đây không?”
Ông bác bị hỏi đầu tiên là nhìn cậu ấy một cái, xác nhận không phải người xấu thế này mới khoát tay lắc đầu: “Không còn nữa, trong nhà kia chỉ có một lão đầu ở, năm ngoái cũng bởi vì bệnh mà đi rồi, con trai con gái ông ấy cũng không ở đây, trong nhà sớm đã không có ai ở.”
“Nhưng, nhưng mới rồi con vừa thấy trong nhà có một con mèo hoa a.”
Lão đại gia trầm mặc một chút: “Đó là mèo lão đầu kia nuôi, ông cụ chết rồi, nó không chịu đi, ở ngay trong nhà chờ ổng.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương