Khi Tôi Xuyên Không Vào Nơi Tu Tiên
Chương 33
Người ra mở cổng cho Lam Nguyệt là một bà lão, cô cúi người chào bà rồi đi vào bên trong.
Lam Nguyệt cảm thấy căng thẳng, thanh kiếm của cô rung lên cùng Tiểu Bạch quật đuôi qua lại.
Lam Nguyệt nói:
- Bà ơi, cho con xin phép đi xung quanh ạ. Cô nói lớn tiếng hơn bình thường một chút.
Bà lão nói:
- Cháu nói gì cơ?. Bà lãng tai nghe không rõ.
Cô cúi xuống, nhắc lại lời mình vừa nói lúc nãy.
Bà lão nghe ra rồi nói:
- Cháu cứ tự nhiên.
Lam Nguyệt nghe vậy, liền đi tới nơi phát ra tà khí.
Cô nhìn con quỷ trước mặt, ký ức lúc nhỏ hiện về.
Hôm ấy, cô và mấy đứa bạn cùng tuổi đi chơi tối về. Lúc cô gần về đến nhà, sỏi đá ném loạn xạ, mà phía bên đó là cây cối rậm rạp. Cô đi tiếp, đột nhiên trước mặt cô hiện lên mặt của một con quỷ. Nó mắt đỏ hừng hực, cộng thêm chiếc lưỡi giống rắn nhìn cô. Cô hơi giật mình một chút rồi đi về nhà.
Kết thúc hồi tưởng, cô rút lá bùa trừ tà ném trực tiếp vào người con quỷ, khiến nó rú lên đau đớn. Lam Nguyệt ra lệnh cho Tiểu Bạch cắn con quỷ. Linh miêu nghe lời, sử dụng toàn bộ móng vuốt cùng bộ răng sắc nhọn, liên tục cắn cào vào con quỷ.
Con quỷ không chịu thua, hất Tiểu Bạch ra xa.
Tiểu Bạch bị đau liền xù lông lên, gầm lên giận dữ. Thân hình nó bắt đầu to lên, phóng vọt đến dùng chân trước vả cho con quỷ một phát.
Lam Nguyệt nhân lúc con quỷ không chú ý đến cô, liền dùng linh lực truyền vào kiếm chém cho con quỷ vài nhát.
Cô nghĩ: “Quỷ ơi, còn ta ở đây này”.
Luồng kiếm quang xanh lá nhạt, liên tục lóe lên đến khi con quỷ gục xuống và hoàn toàn tan biến.
Tiểu Bạch cũng biến lại hình dáng cũ, nó liếm vào chỗ bị đau.
Cô thu kiếm lại cất vào bao, rồi lại chỗ Tiểu Bạch xem xét.
Cô nhanh chóng làm sạch chỗ bị đau của Tiểu Bạch rồi bôi thuốc và băng lại. Tiểu Bạch nằm im để cô băng bó.
Khi cô ra phòng khách, đã thấy một xấp tiền ở trên bàn. Cô chỉ lấy một tờ trong số đó rồi rời đi. Trước khi cô đi, đã đóng kỹ cổng và cửa cho chủ nhà.
Cô bắt xe về nhà, Tiểu Bạch cũng ngủ say trên tay cô.
Mẹ của Lam Nguyệt thấy cô đi đã lâu chưa về đâm ra lo lắng.
Mười giờ hơn một chút, Lam Nguyệt mới từ cổng bước vào trong.
Cô đi vào trong nhà cất tiếng nói:
- Mẹ ơi, con về rồi.
Mẹ của cô đang ngồi ở ghế sô pha, liền đứng dậy ra đón cô.
Mẹ của cô nói:
- A Nguyệt không sao chứ?. Con đi đâu vậy?.
Lam Nguyệt trả lời:
- Con vừa đi trừ tà. Con không sao hết, mẹ đừng lo.
Cô nhanh chóng ôm Tiểu Bạch lên phòng, đặt nó xuống sàn. Lam Nguyệt ngả lưng xuống giường ngủ thiếp đi, vì việc trừ tà lúc nãy dùng kha khá linh lực.
Cô ngủ đến 10 rưỡi thì dậy và vào trong phòng tắm.
Trong lúc cô đang tắm, điện thoại cùng laptop liên tục thông báo có tin nhắn đến. Cô nhanh chóng mặc quần áo, rồi đi ra ngoài tắt thông báo ở trên điện thoại.
Cô thấy tin nhắn chủ yếu là của Vô Khuê, nên ngồi đọc rồi trả lời.
Cô đọc xong, gập laptop lại xuống nhà phụ giúp mẹ nấu bữa trưa.
Lam Thanh - mẹ của Lam Nguyệt nhìn con gái thành thạo nấu ăn. Lam Thanh nghĩ: “A Nguyệt thay đổi rồi.” Lam Thanh nhân lúc con gái đang mải nấu ăn, liền đi lên phòng dọn dẹp. Vô tình, Lam Thanh nhìn thấy giấy khen cùng bằng xuất sắc đang ở trên bàn cùng bảng điểm. Lam Thanh đọc điểm và suy nghĩ: “A Nguyệt, sao không nói cho bố mẹ biết.”
Lam Nguyệt cảm thấy căng thẳng, thanh kiếm của cô rung lên cùng Tiểu Bạch quật đuôi qua lại.
Lam Nguyệt nói:
- Bà ơi, cho con xin phép đi xung quanh ạ. Cô nói lớn tiếng hơn bình thường một chút.
Bà lão nói:
- Cháu nói gì cơ?. Bà lãng tai nghe không rõ.
Cô cúi xuống, nhắc lại lời mình vừa nói lúc nãy.
Bà lão nghe ra rồi nói:
- Cháu cứ tự nhiên.
Lam Nguyệt nghe vậy, liền đi tới nơi phát ra tà khí.
Cô nhìn con quỷ trước mặt, ký ức lúc nhỏ hiện về.
Hôm ấy, cô và mấy đứa bạn cùng tuổi đi chơi tối về. Lúc cô gần về đến nhà, sỏi đá ném loạn xạ, mà phía bên đó là cây cối rậm rạp. Cô đi tiếp, đột nhiên trước mặt cô hiện lên mặt của một con quỷ. Nó mắt đỏ hừng hực, cộng thêm chiếc lưỡi giống rắn nhìn cô. Cô hơi giật mình một chút rồi đi về nhà.
Kết thúc hồi tưởng, cô rút lá bùa trừ tà ném trực tiếp vào người con quỷ, khiến nó rú lên đau đớn. Lam Nguyệt ra lệnh cho Tiểu Bạch cắn con quỷ. Linh miêu nghe lời, sử dụng toàn bộ móng vuốt cùng bộ răng sắc nhọn, liên tục cắn cào vào con quỷ.
Con quỷ không chịu thua, hất Tiểu Bạch ra xa.
Tiểu Bạch bị đau liền xù lông lên, gầm lên giận dữ. Thân hình nó bắt đầu to lên, phóng vọt đến dùng chân trước vả cho con quỷ một phát.
Lam Nguyệt nhân lúc con quỷ không chú ý đến cô, liền dùng linh lực truyền vào kiếm chém cho con quỷ vài nhát.
Cô nghĩ: “Quỷ ơi, còn ta ở đây này”.
Luồng kiếm quang xanh lá nhạt, liên tục lóe lên đến khi con quỷ gục xuống và hoàn toàn tan biến.
Tiểu Bạch cũng biến lại hình dáng cũ, nó liếm vào chỗ bị đau.
Cô thu kiếm lại cất vào bao, rồi lại chỗ Tiểu Bạch xem xét.
Cô nhanh chóng làm sạch chỗ bị đau của Tiểu Bạch rồi bôi thuốc và băng lại. Tiểu Bạch nằm im để cô băng bó.
Khi cô ra phòng khách, đã thấy một xấp tiền ở trên bàn. Cô chỉ lấy một tờ trong số đó rồi rời đi. Trước khi cô đi, đã đóng kỹ cổng và cửa cho chủ nhà.
Cô bắt xe về nhà, Tiểu Bạch cũng ngủ say trên tay cô.
Mẹ của Lam Nguyệt thấy cô đi đã lâu chưa về đâm ra lo lắng.
Mười giờ hơn một chút, Lam Nguyệt mới từ cổng bước vào trong.
Cô đi vào trong nhà cất tiếng nói:
- Mẹ ơi, con về rồi.
Mẹ của cô đang ngồi ở ghế sô pha, liền đứng dậy ra đón cô.
Mẹ của cô nói:
- A Nguyệt không sao chứ?. Con đi đâu vậy?.
Lam Nguyệt trả lời:
- Con vừa đi trừ tà. Con không sao hết, mẹ đừng lo.
Cô nhanh chóng ôm Tiểu Bạch lên phòng, đặt nó xuống sàn. Lam Nguyệt ngả lưng xuống giường ngủ thiếp đi, vì việc trừ tà lúc nãy dùng kha khá linh lực.
Cô ngủ đến 10 rưỡi thì dậy và vào trong phòng tắm.
Trong lúc cô đang tắm, điện thoại cùng laptop liên tục thông báo có tin nhắn đến. Cô nhanh chóng mặc quần áo, rồi đi ra ngoài tắt thông báo ở trên điện thoại.
Cô thấy tin nhắn chủ yếu là của Vô Khuê, nên ngồi đọc rồi trả lời.
Cô đọc xong, gập laptop lại xuống nhà phụ giúp mẹ nấu bữa trưa.
Lam Thanh - mẹ của Lam Nguyệt nhìn con gái thành thạo nấu ăn. Lam Thanh nghĩ: “A Nguyệt thay đổi rồi.” Lam Thanh nhân lúc con gái đang mải nấu ăn, liền đi lên phòng dọn dẹp. Vô tình, Lam Thanh nhìn thấy giấy khen cùng bằng xuất sắc đang ở trên bàn cùng bảng điểm. Lam Thanh đọc điểm và suy nghĩ: “A Nguyệt, sao không nói cho bố mẹ biết.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương