Khó Có Thể Khống Chế
Chương 20: Tùy Ý
Trì Dư nằm sấp trong lòng Trình Ngôn nghẹn ngào: “Rõ ràng lần đó, anh đã rất nhẹ nhàng mà…” Trình Ngôn hôn lên vành tai của Trì Dư, rồi ngậm lại nhẹ nhàng cắn sau đó đưa lưỡi hôn vào. Sau khi hoàn toàn tiến vào được bên trong cơ thể của cô, cuối cùng anh cũng đã lấy lại được sự nhẫn nại. Áp chặt vào vành tai cô, hơi thở nóng phả quanh tai cô: “Anh xin lỗi…” Trì Dư bị Trình Ngôn liếm đến nỗi thân dưới tràn nước, bên trong đã giảm bớt đi một chút lực cản, cái vật dài cứng có thể bắt đầu từng chút, từng chút một chuyển động được rồi. Cảm giác bị siết chặt không thể cử động, không lên không xuống được khiến Trình Ngôn rất khó chịu. “Còn đau không…?” Dáng vẻ Trì Dư như con mèo con bị ức hiếp, trốn dưới vòng tay Trình Ngôn với đôi mắt ngấn lệ. Tuy nhiên, nỗi đau không nói nên lời này là do người đàn ông này gây ra, vừa nghĩ đến đó, Trì Dư không khỏi tức giận, hậm hực nói: “Nói nhảm… uh…huh…” Trình Ngôn không nhịn được, thúc vào bên trong một lần nữa, giọng điệu tức giận ban đầu của Trì Dư cuối cùng lại bất ngờ phát ra một tiếng rên khẽ. Trình Ngôn cúi đầu xuống điên cuồng hôn vào khóe môi cô, rồi cố gắng kiềm chế lại nói: “Anh cử động nhé được không.? Trì Dư mím chặt môi dưới hờn dỗi: “Anh không phải đã cử động rồi sao… ahhh…” Trình Ngôn nhấc một chân Trì Dư lên ngang eo mình, một tay kia giữ chặt hông của Trì Dư, dùng toàn bộ sức lực của phần bụng và phần mông, di chuyển ra vào hết lần này đến lần khác. Vừa mới bắt đầu chuyển động chậm rãi, Trình Ngôn từ từ rút ra một nửa, cúi đầu nhìn kỹ nơi kết hợp của hai người, ở phần rút ra đó, kéo theo một dịch thể trong suốt trơn và ẩm ướt, mang theo là một ít máu đỏ. Nơi huyệt đạo nhỏ bé đó, hoàn toàn ôm lấy dương v*t của anh. Hình ảnh đó khiến đôi mắt của Trình Ngôn bị kích thích rất mạnh, chỉ cần không chú ý đến cường độ trong chốc lát là đã có thể mãnh liệt đâm vào thành của tử cung. Trì Dư lại đau đớn kêu lên, bàn tay yếu ớt đánh đánh vào Trình Ngôn: “Ah! Trình Ngôn… này, anh nhẹ một chút.” Cái miệng nhỏ xíu bên trong cơ thể của Trì Dư ngậm chặt khiến đầu óc Trình Ngôn tê dại. Anh không thể nhịn được nữa, lại tiếp tục hôn Trì Dư, siết chặt đầu lưỡi cô như thể đang trừng phạt, và những chuyển động bên dưới cũng đã trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Cuối cùng Trình Ngôn đã cảm thấy chiếc quần vướng víu cho việc hành sự này, anh nhanh chóng cởi phăng nó ra, đồng thời cởi cả chiếc áo trên người quẳng đi. Không còn sự cản trở nào nữa, càng khiến cho Trình Ngôn cảm thấy chân thực hơn. Hàng chục lần cứ thúc như thế, Trình Ngôn nắm lấy cái chân còn lại của Trì Dư áp chặt vào hông mình. Đôi chân không chạm đất, Trì Dư với tay ra ôm lấy cổ Trình Ngôn. Hai tay của anh ôm cặp đùi trắng nõn mảnh khảnh của Trì Dư đi đến bên giường. Bên dưới kết hợp cùng nơi đó, nhẹ nhàng ra vào. Trì Dư dựa vào ngực của Trình Ngôn rì rầm, chưa kịp phản ứng lại đã bị ném xuống giường, ngay lập tức Trình Ngôn lại tiếp tục ức hiếp phần trên của cô. Toàn bộ phần ngực trở xuống, đã bị Trình Ngôn nhìn thấy tất cả, làn da trắng trẻo, mịn màng, bụng dưới phẳng lì, tại nơi ân ái với anh, cơ thể có chút hồng hồng, nhì cực kỳ ngon. Hai chân bị tách nhau ra, vị trí giữa hai chân đã được lấp đầy hoàn toàn. Ánh đèn đã chiếu sáng rõ ràng tất cả mọi thứ, Trì Dư biết Trình Ngôn đang nhìn chằm chằm vào nơi đó, cảm giác xấu hổ khiến cô không bất giác co rút chặt lại. Hức… Trình Ngôn thở hổn hển, vỗ mạnh vào mông cô: “Lần đầu tiên, em muốn kẹp đứt anh sao?” Trì Dư ngượng ngùng không dám nhìn anh, quay đầu đi nơi khác, hai tay nắm chặt chiếc ga trải giường bên dưới. Đột nhiên, cố thấy lạnh ở phần ngực, cô quay đầu lại, phát hiện chiếc váy ngủ ngắn ngủn mà cô đang mặc, bị vén lên tận trên phần ngực, bộ ngực trần trụi đang bày ra trước mắt Trình Ngôn. Cặp núi đôi trắng như tuyết đó, giống như bánh Mochi điểm tô bằng hạt đậu đỏ, rất thu hút người lựa chọn và nếm thử. Trình Ngôn từ từ rướn về phía trước, đưa tay ra nắm lấy bầu ngực đó. Ngực cô không lớn, có thể vừa một nắm tay, nhưng lại khiến Trình Ngôn quyến luyến ko rời, đặt trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng mân mê thành các loại hình dạng khác nhau. Hai đầu v* lập tức nhô lên qua kẽ hở của ngón tay, anh đưa ngón tay lên, nắm chặt hai đầu v*. Bất luận là cơ thể của Tô Trì Dư trong thế giới tiểu thuyết, hay là cơ thể của Trì Dư ở thế giới hiện thực, đều có đầu v* mẫn cảm. Được kích thích như thế này, cả người của Trì Dư run lên, có một cảm giác phần thân bên dưới hình như có cái gì đó trào ra. Trình Ngôn cúi đầu xuống ngậm chặt một bên vú, anh đưa lưỡi ra quấn lấy và mút, bên dưới không có chút ảnh hưởng gì, vẫn cứ khuấy động. Dần dần, lớp thịt bên trong phối hợp nhịp nhàng hơn, khiến anh không thể từ bỏ mỹ vị này, anh đứng dậy, động tác từ từ, chầm chậm hơn. Nơi huyệt đạo đấy, càng lúc càng chặt, đột nhiên có một chút ẩm ướt ở trên quy đầu, cuối cùng Trình Ngôn không chịu được, nhắm mắt lại và bắn vào bên trong. Trì Dư cong eo mình lên, gượng dậy, nghênh đón trận thủy triều đó, một lúc sau, cô buông lỏng người xuống giường, khép mắt lại, từ từ cảm nhận dư âm của trận cao trào đó. Trước đó, vì phải tìm cuốn sách kia, cô đã không ngủ, vừa rồi, cơn cực khoái đó đã làm tiêu hao không ít sức lực của cô, nhắm mặt lại giấc ngủ chập chờn từ từ đã biến thành giấc ngủ thật. Trình Ngôn từ trong dư vị sảng khoái kia, chậm rãi mở mắt ra, toàn bộ tinh dịch đã bắn vào trong cơ thể Trì Dư, cứ như vậy lấp đầy tử cung, cũng có thể vì điều này mà cô mang thai. Mang thai đứa con của Trình Ngôn, ngay khi nghĩ đến điều đó, vật đang mềm xuống kia lại trở nên cứng hơn một chút. Trình Ngôn từ từ rút ra, cái thứ to dài đó rất ướt, nhìn xuống nơi huyệt đạo chưa kịp khép lại đó, có một ít chất dịch màu trắng sữa đang chảy ra, có chút hơi giống tiểu không tự chủ, anh tức khắc với tay ra lấy giấy đặt dưới mông Trì Dư. Chiếc váy ngủ vẫn còn đang vén trên vùng xương quai xanh của Trì Dư, Trình Ngôn nhẹ nhàng nâng cánh tay và đầu của cô lên, cởi váy ra rồi tùy ý ném xuống dưới đất. Sau đó, anh đứng lặng lẽ ngắm cơ thể trần truồng của Trì Dư. Đôi môi hồng hào đã bị anh cắn sưng lên, từ cổ một đường chạy xuống đến cặp vú, khắp nơi đều là dấu hôn của anh, vết tích của anh, hai đầu v* cũng bị anh ngậm đến đỏ lên, sau cuộc mây mưa, nó vẫn cứ dựng đứng lên như vậy. Cặp nhũ hoa rất hoàn mỹ dưới hình dạng của đôi bầu ngực đó, nhấp nhô lên xuống rất đều đặn, phần thân dưới từ ngực trở xuống, không còn đáng sợ nhô ra hai hàng xương sườn như trước nữa. Ánh mắt của anh dời đến phần eo thon thả trở xuống, hai bắp đùi trắng nõn vì anh mà mở ra, ở vị trí trung tâm vẫn còn chảy ra chất dịch của anh, thấm ướt cả khăn giấy mà anh đã đặt dưới mông cô. Phần lông xoăn bên dưới bị nhuộm ướt bằng chất lỏng trắng sữa của anh. Cơ thể mỹ miều này dưới ánh đèn, trắng tựa như vị bơ thơm ngon, trắng trong để lộ ra chút đỏ của tình ái, vẫn là tiếng thở đều đặn, Trình Ngôn láng máng có thể nghe thấy tiếng thở kéo dài trong giấc ngủ của Trì Dư. Là sự khỏe mạnh như thế này, là sự nguy hiểm chết người, cám dỗ người khác một lần nữa muốn chiếm đoạt. Trình Ngôn đang cầm nơi phần gốc, mà không biết từ lúc nào hung khí đã cứng và dựng đứng lên. Tùy ý vuốt ve vài lần, rồi mạnh mẽ tiến đến đưa vào nơi huyệt đạo đang mở ra, Trì Dư đang ngủ say, cau mày, nhăn mặt rên lên vài tiếng, cô mệt đến nỗi không nhấc nổi mí mắt, Trình Ngôn cúi xuống, nhẹ nhàng âu yếm hôn lên môi cô. Tình yêu cuộn trào trong tim, len lỏi qua khắp tứ chi, xương cốt không ngừng gào thét, không có nơi nào cất giữ, tâm ý khó mà kìm nén, dường như sẽ xuyên qua đôi mắt tràn đầy sự dịu dàng của anh. Trì Dư vẫn cứ an tĩnh ngủ say ở bên dưới anh, không cau mày, không ho, sắc mặt hồng hào, không thở dài. Trình Ngôn nằm sấp lên trái tim cô, một tay đặt lên tim mình, từng đợt từng đợt đếm số lần tim đập, đó là thanh âm cộng hưởng cùng anh. “Tốt quá” Mông anh cứ đẩy, không còn gấp gáp như lúc nãy nữa. Trình Ngôn hôn rất thành tâm ở mỗi nơi trên cơ thể Trì Dư. ‘Cuối cùng anh có thể yêu em mà không còn sợ điều gì nữa.’
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương