Khó Có Thể Khống Chế
Chương 29: Trả Sách
Lâm Trí bước vào văn phòng của Trình Ngôn, nhìn thấy Trình Ngôn đang xem tin tức Mộ gia tìm được cháu gái ruột thất lạc nhiều năm mà truyền thông đưa tin hôm trước. Trong video Tô Giản và Tần Yến đang ôm nhau khóc lóc, cô ta thân mật gọi Tần Yến một tiếng “bà nội”. Khuôn mặt nhỏ như hoa lê đài vũ khiến cho tất cả mọi người cảm động rơi nước mắt theo. Trình Ngôn nhìn gương mặt kia của Tô Giản, bất giác cười lạnh một tiếng. “Ông chủ.” Lâm Trí gõ cửa bước vào: “Hôm qua thư ký của Tô Giản gửi bưu phẩm là một chuỗi số điện thoại đến, nói là anh sẽ cần. Tôi đã gửi nó vào điện thoại của anh rồi.” “Không còn gì khác sao?” “Không có, chỉ nói là anh sẽ cần. Ông chủ, có phải Tô Giản kia cố ý nhắm vào anh không?” Lần trước khi Tô Giản cố ý trả tiền, Lâm Trí đã nhận ra Tô Giản có tâm tư không bình thường với Trình Ngôn. Lần này lại không có lý do gì mà kết thúc hợp tác giữa hai nhà Mộ thị và Trình thị, có phải cô ta có ý trả thù không? Trình Ngôn mở điện thoại ra, nhìn dãy số điện thoại kia rõ ràng là điện thoại cá nhân. “Không sao hết, tôi sẽ giải quyết.” “Alo?… Trình Ngôn à?” “Là tôi.” “Không ngờ nhanh như vậy anh đã gọi điện thoại cho em, em còn tưởng em sẽ phải đợi thêm mấy ngày nữa.” Trong điện thoại là giọng điệu hưng phấn khó nén của thiếu nữ. “Nói đi, muốn gặp mặt ở đâu?” Cô gái vui vẻ nói: “Trình Ngôn, anh muốn nhìn thấy em như vậy sao? Nhưng mà hiện tại em vừa mới tiếp nhận Mộ thị, bận không chịu nổi. Nếu không thì… anh đến Mộ thị tìm em nhé?” Trình Ngôn nhíu lông mày, im lặng nửa ngày, nói: “Đã biết.” Rồi cúp điện thoại. Trình Ngôn gọi Lâm Trí đến, yêu cầu anh ta chuẩn bị một chiếc xe để đi đến thành phố B. Lâm Trí kinh ngạc: “Bây giờ đi đến thành phố B sao? Để tôi gọi điện cho tài xế Triệu chuẩn bị…” “Không cần, chỉ một mình tôi thôi, cậu không cần đi, chỉ cần chuẩn bị xe cho tôi là được rồi.” Lâm Trí có chút không yên lòng: “Ông chủ, hiện tại quan hệ giữa chúng ta và Mộ thị rất căng thẳng, bây giờ một mình anh đi đến đó không có chuyện gì chứ?” Trình Ngôn nói: “Không sao hết, chẳng qua là có chút chuyện riêng, bọn họ sẽ không làm gì.” Anh muốn lấy lại quyển sách kia thật sớm để quay lại bên cạnh cô một lần nữa. Quyết định của ông chủ nên Lâm Trí không có quyền khuyên can, sau khi anh ta gọi điện thoại thì nói: “Xe đã chuẩn bị xong.” Trình Ngôn khẽ gật đầu: “Cậu và Trầm Triết quản lý công ty cho tốt.” “Được.” Trình Ngôn lái xe ba tiếng thì đến tòa nhà Mộ thị ở thành phố B. Anh vừa xuống xe thì có người đón tiếp: “Xin chào tổng giám đốc Trình, tổng giám đốc Mộ bảo tôi ở đây đợi anh, rồi sau đó dẫn anh đến văn phòng của tổng giám đốc Mộ.” Trình Ngôn không nói gì, đi theo người kia vào văn phòng của tổng giám đốc Mộ. Cửa phòng làm việc mở ra, Tô Giản vừa nhìn thấy Trình Ngôn thì hưng phấn đứng dậy khỏi ghế đi đến trước mặt Trình Ngôn, hai tay để đằng sau lưng, lộ ra vẻ thận trọng lại thẹn thùng. “Trình Ngôn, em không ngờ anh lại đến nhanh như vậy đấy! Có mệt không? Để em rót nước cho anh.” Đôi mắt đầy linh khí lấp lánh, khó kìm được tâm trạng vui sướng. Trình Ngôn nhìn thấy Tô Giản vẫn buộc tóc đuôi ngựa như cũ, hơi thở học sinh trên người không hề hợp với nơi làm việc được thiết kế trưởng thành này. “Không cần, đưa sách cho tôi, tôi lập tức đi ngay.” Tô Giản đưa cốc nước cho Trình Ngôn, Trình Ngôn lại thờ ơ khiến cho ý cười trên mặt của Tô Giản vơi dần đi. Cô ta khôi phục lại vẻ mặt, sau khi đặt cốc lên bàn thì nghiêng người mình về phía Trình Ngôn, hít sâu mấy hơi. Sau đó Trình Ngôn lùi lại hai bước, lông mày không vui nhíu lại. “Sao em lại không ngửi thấy mùi khói trên người anh vậy? Trình Ngôn, không phải anh vẫn luôn không hút thuốc sao?” Trình Ngôn nói: “Không liên quan gì đến cô.” Tô Giản đột nhiên nở nụ cười, giống như là nghe được chuyện cười nào đấy: “Sao lại không liên quan gì đến tôi? Anh luôn hút thuốc không rời tay mà! Anh không nhớ trong sách đã viết gì sao? Sau khi chúng ta ở bên cạnh nhau, anh không cẩn thận làm bỏng tay em bằng thuốc lá, anh đau lòng rất lâu, cầm lấy tay em hôn rất lâu rồi về sau mới bắt đầu cai thuốc! Thế nhưng, Trình Ngôn, sao bây giờ anh đã cai thuốc rồi!” Tô Giản lắc đầu: “Anh không thể cai thuốc bây giờ! Không thể!” Nói xong lời cuối cùng, cô ta không thể kìm được sự điên cuồng. Trình Ngôn nhìn cảm xúc của Tô Giản dần kích động, phiền lòng thở dài: “Xem ra cô cũng đọc quyển sách kia rồi à. Vậy thì cô cũng nên biết đó chỉ là hư cấu, không phải là chúng ta tình nguyện, không cần để quyển sách kia tùy tiện sắp xếp cuộc đời của chúng ta, chúng ta không thích hợp ở bên nhau.” “Không phải là chính chúng ta tình nguyện sao? Không thích hợp à? Hôm nay anh cố ý chạy từ thành phố A đến thành phố B để gặp em, ý nguyện của anh không phải là thích em sao? Em cũng thích anh, chúng ta lập tức thích hợp…” “Vốn dĩ tôi không thích cô.” Trình Ngôn quyết đoán nói một câu, chặn cho Tô Giản á khẩu không trả lời được. Cô ta nhìn chằm chằm Trình Ngôn một hồi lâu rồi chậm rãi nói: “Hôm nay anh cố ý chạy đến gặp em chỉ vì quyển sách kia thôi sao?” “Đúng vậy.” “… Anh cứ vậy mà thích… Tô Trì Dư?” “Nói yêu cô ấy cũng không đủ.” “Chị ta đã chết rồi!” Tô Giản hét lên: “Chị ta đã không còn ở thế giới này nữa! Hiện tại chỉ có một mình em thôi! Huống chi em vẫn là nữ chính của anh mà!” “Tô Giản…” Trình Ngôn có ý tốt muốn khuyên bảo: “Nếu chúng ta đều có ý thức tự chủ vậy thì nên sinh hoạt theo ý nghĩ của mình, không nên bị một quyển sách nắm trong lòng tay. Chung quy cô cũng sẽ tìm được người càng thích hợp với mình hơn. Cô đưa quyển sách kia cho tôi, chuyện Mộ thị đột nhiên bỏ dở hợp tác với Trình thị, tổn thất của Trình thị, tôi không cần bên cô phải bồi thường, chúng ta thanh toán xong xuôi.” Tô Giản mở to hai mắt ra nhìn: “Thanh toán xong sao? Chúng ta sao có thể thanh toán xong được? Vì để anh có thể đến tìm em mà em cố ý phá vỡ hợp tác lần này. Dù cho anh không để ý hạng mục hợp tác mấy nghìn vạn này thì ít nhất em còn có thể mượn cớ quyển sách kia để anh đến gặp em…” “… Em không ngờ hôm nay anh vội vã gặp em như vậy, em cho là anh đọc quyển sách kia rồi mới nhận ra được em mới là người anh thích, anh biết em đã vui mừng bao nhiêu không? Thế nhưng, anh lại nói với em là anh vốn không thích em mà yêu Tô Trì Dư… Anh luôn muốn quyển sách kia…” Tô Giản đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, dừng một chút rồi nói: “Anh vội vã muốn quyển sách này như vậy… Chẳng lẽ… có quyển sách này thì anh có thể nhìn thấy chị ta?” Trình Ngôn không trả lời, nhưng trong mắt đã ánh lên cảm xúc không vui. “Ồ, thì ra là như vậy. Vậy em… sao có thể trả lại quyển sách này cho anh được?” Tô Giản cười cười. Trình Ngôn kiềm chế bản thân mình không được ra tay, cảnh cáo lần cuối cùng: “Tô Giản, sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn.” “Quyển sách kia à… Em nghĩ xem nào… a, em ném đi rồi.” Trình Ngôn không thể nhịn được nữa, đột nhiên vươn tay ra bóp cổ Tô Giản: “Cô lặp lại lần nữa xem?” Tô Giản mở miệng thật lớn, cố hít thêm nhiều không khí hơn, nhưng vẫn không sợ chết nói: “Sao vậy, muốn bóp chết em à? Ha ha, nam chính giết nữ chính, HE biến thành BE, thật là thú vị!” “Cô tưởng tôi không dám à!” Trình Ngôn tức giận nói. Quyển sách kia là cơ hội duy nhất để anh có thể gặp được cô, hiện tại Trì Dư còn đang mang thai con của anh, nếu như quyển sách kia thật sự bị ném đi, vậy thì anh phải làm sao? Cảm xúc tức giận và bối rối xen lẫn vào nhau, càng ngày càng trầm trọng hơn trong lòng anh, sức lực từ tay cũng tăng lên không ngừng. Sắc mặt của Tô Giản dần dần biến thành màu tím, cảm giác ngạt thở sợ hãi cuối cùng cũng khiến cô ta lùi bước: “Nếu như… Khụ khụ khụ… Anh thật sự… bóp chết em… Vậy thì anh thật sự không có cách nào tìm được quyển sách kia… Khụ khụ khụ…” Trình Ngôn thả tay ra, lạnh lùng nhìn Tô Giản run chân ngồi thụp xuống đất, mạnh mẽ thở ra hít vào từng tiếng. “Tôi cho cô thời gian ba ngày, tốt nhất cô nên nhớ ra mình đã nhét quyển sách kia ở chỗ nào.” “Khụ khụ khụ…” Tô Giản không nói nên lời, ngồi thụp xuống đất nhìn Trình Ngôn rời khỏi phòng làm việc của mình. Trong đôi mắt chứa đầy linh khí dần dần nhiễm vẻ lo lắng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương