Khó Làm Phò Mã
Chương 18:
La Sát an tĩnh như gà đứng một bên, không tiếp tục nói lời vô nghĩa nữa, bắt đầu nói chuyện đứng đắn: “Tướng quân, tuy nói Nam Cương chiến bại, nhưng thật ra bọn hắn cũng không an phận, truyền đến tin tức nói là……”Lời La Sát nói còn chưa xong, bên ngoài thư phòng đã truyền đến một hồi tiếng bước chân, Tề Loan nghe ra là động tĩnh của Vân Nhược Dư, liền bảo La Sát dừng lại trước: “Ngày mai triệu tập mọi người ở tửu lầu thương nghị việc này, ta sẽ tìm cái cớ ra khỏi phủ, Ngũ công chúa tới ngươi lui xuống trước đi.”Tề Loan bình tĩnh phân phó, La Sát chắp tay ẩn nấp lui thân ra ngoài, bên ngoài rất nhanh đã truyền đến tiếng Vân Nhược Dư đập cửa: “Phu quân, thiếp tới đưa điểm tâm cho chàng.”Tề Loan đứng dậy mở cửa, Vân Nhược Dư bưng một đĩa điểm tâm nhỏ như dâng hiến vật quý cho hắn xem, thanh âm nhảy nhót không thôi: “Chàng nếm thử hương vị xem có thích không?”Trong đĩa tổng cộng có năm sáu miếng bánh trái cây, mỗi cái hình dạng không giống nhau, đủ mọi màu sắc xinh đẹp, tuy nói Tề Loan không có am hiểu gì về đồ ăn, cũng có thể nhìn ra điểm tâm này làm rất tinh xảo.“Đây là?”“Đây là Ngân Điệp cô nương làm, nàng nói cái khác nàng không biết làm, nhưng tay nghề làm điểm tâm vẫn có thể lấy ra được.” Lúc Vân Nhược Dư nói ra lời này, Tề Loan nhạy bén cảm giác được trong lời nói kích động của nàng thoáng qua chút buồn rầu.Hắn chưa kịp định thần lại, Vân Nhược Dư liền đem buồn rầu này vứt ra sau đầu, một lần nữa mặt giãn ra hướng về phía Tề Loan: “Phu quân chàng nếm thử đi, thích điểm tâm nào, nếu chàng thích thiếp liền đi tìm Ngân Điệp cô nương thương lượng, để nàng dạy ta.”Tề Loan nghe thấy lời này, lại nhìn về phía đĩa điểm tâm liền cảm thấy như nặng ngàn cân, tùy ý nhặt một khối bỏ vào trong miệng, có chút bắt bẻ nói: “Hương vị giống nhau.”“Tạm được.”“Cùng lắm chỉ có vậy.”“Có chút dính.”Liên tiếp một câu một câu đánh giá, Vân Nhược Dư nghe được có hơi mơ hồ, nàng muốn nói lại thôi nhìn về phía Tề Loan, rất muốn hỏi hắn có nói thật hay không: “Phu quân, có phải bệnh phong hàn của chàng chưa tốt hay không? Cho nên tạm thời không nếm ra hương vị?”Điểm tâm này thật sự ăn không ngon như hắn nói sao?Không phải đều ăn rất ngon sao?Kỳ thật Vân Điệp làm không phải chỉ một đĩa này, mỗi loại Vân Nhược Dư đều đã thưởng thức qua, nàng chỉ cảm thấy mọi thứ ăn đều ngon, lơ đãng đều vào nàng bụng gần hết.Vân Nhược Dư phải dùng nghị lực thật lớn, mới có thể nhịn xuống không ăn hết mấy món điểm tâm này, chọn mấy món ngon nhất mang tới đây cho Tề Loan, nhưng phu quân sao lại không thích chút nào?Tề Loan mặt không đổi sắc tiếp tục bịa chuyện, mục đích chính là để đánh mất ý niệm này của Vân Nhược Dư, làm điểm tâm có gì mà phải học? Qúa làm người ta mệt mỏi.“Phu quân thật sự cảm thấy điểm tâm này ăn không ngon sao?” Vân Nhược Dư vẫn chưa muốn từ bỏ ý định hỏi lại, lại nhận được đáp án xác thực, nàng vẫn là cảm thấy có chút kỳ quái: “Vì sao thiếp lại cảm thấy ăn rất ngon?”“Khẩu vị mỗi người không giống nhau, có lẽ điểm tâm này vừa lúc hợp khẩu vị của nàng.” Tề Loan trợn tròn mắt bắt đầu nói dối, Lộc Trúc và Ngân Điệp là thị nữ của Vân Nhược Dư, các nàng ngày thường làm gì, không phải đều dựa theo sở thích của Vân Nhược Dư hay sao?“Cho nên, phu quân một chút cũng không thích sao?” Trong lòng Vân Nhược Dư có hơi khó chịu, vì sở thích của Tề Loan và nàng không giống nhau mà chán nản.Khi nàng tới có bao nhiêu kích động, hiện giờ liền có bao nhiêu mất mát.Vân Nhược Dư vốn đang nghĩ để Tề Loan chọn ra món yêu thích nhất, để Ngân Điệp dạy nàng.Sau khi học được, nàng có thể tự tay làm cho Tề Loan, Vân Nhược Dư kỳ thật không thích làm điểm tâm, cảm thấy rất phiền phức, cũng cảm thấy không thú vị bằng nấu ăn.Nhưng nếu Tề Loan thích, nàng cũng không phải không thể thể học.Lại không nghĩ tới Tề Loan căn bản không thích.“Đừng không vui, nếu nàng thích vậy để Ngân Điệp làm cho nàng ăn là được, hà tất phải tự mình động thủ? Chúng ta hảo tâm thu lưu hai nàng, bất quá chỉ làm phiền nàng ta làm chút điểm tâm thôi.” Tề Loan biết rõ bây giờ dựa theo lời khuyên bình thường mà nói, nàng nhất định sẽ không nghe, cũng lãng phí miệng lưỡi mình.Vân Nhược Dư liếc mắt nhìn Tề Loan một cái, trong lòng vẫn có chút mất mát, đồng thời có cả buồn bực, nàng không cao hứng vì cái này sao?“Phu quân nói thì thật đơn giản, nhưng chuyện này nào có dễ dàng như vậy, chúng ta không phải đã nói, để hai nàng các ở lại, chờ sau này có chỗ tốt sẽ rời đi? Bây giờ lại muốn để người ta làm điểm tâm cho chúng ta, còn không phải xem người ta nha hoàn gọi tới sao?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương