Khó Ngủ
Chương 22
Trương Cổ nhìn Hàn Chu một chốc, sợ hắn lại ra tay với Hàn Kỳ nên kéo gã ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại hai người là Hàn Chu và Hà Dung An.
Hai tay Hà Dung An bị bắt chéo ra sau lưng, lấy quần áo bện thành dây trói chặt, Hàn Chu im lặng cởi ra giúp cậu.
Chát — Hà Dung An tát một cái lên mặt Hàn Chu.
Trong mắt cậu vẫn còn ngập nước chưa lau, trừng hắn. Hàn Chu nhìn cậu, muốn sờ má cậu, nhưng lại bị đẩy mạnh một cái.
Hàn Chu không hề phòng bị, lui lại một bước. Hắn mím môi, Hà Dung An cũng nhào tới, hai người đều ngã xuống đất. Hà Dung An cưỡi lên người hắn. siết chặt áo Hàn Chu, tàn nhẫn đấm một cái.
Hàn Chu gọi: “An An –“.
Vành mắt Hà Dung An đỏ lên, cắn răng nói: “Tôi suýt thì, suýt thì bị cưỡng dâm anh biết không, lão đánh tôi, muốn nhét cái thứ kia vào miệng tôi, khốn nạn, súc sinh!”.
Giọng cậu còn hơi run rẩy, sợ hãi không thôi, vừa hung tợn vừa tàn nhẫn.
Hàn Chu đau lòng không tả nổi, giơ tay chạm lên má cậu, thấp giọng nói: “Xin lỗi”.
Hà Dung An cầm tay hắn cắn mạnh, Hàn Chu trầm giọng hừ một tiếng, nhưng không rụt về. Trái lại, hắn nhấc tay kia lên kéo Hà Dung An vào trong ngực, lòng bàn tay nặng nề vỗ vỗ sau lưng cậu: “Xin lỗi”.
Nước mắt Hà Dung An rơi xuống từng giọt, cậu khàn họng mắng vài câu chẳng rõ, rồi lại nghiêm mặt, cười thảm thiết: “Xin lỗi? Xin lỗi thì có ích gì, sao anh phải quan tâm đến tôi nhỉ, tôi vốn bị các người bắt tới đây mà”.
“Tôi không phải là người, mà là súc vật”.
“Bị các anh bán đi, lại còn phải đợi chờ”. Cậu nhìn Hàn Chu chằm chằm, nói: “Tôi không phải người đầu tiên, cũng không phải người cuối cùng, đúng không”.
Hàn Chu kinh ngạc nhìn cậu, lòng đau đớn, rầu rĩ. Trong lúc hoảng hốt, dường như hắn thấy những khuôn mặt từng rất mơ hồ chợt trở nên rõ ràng, còn có mẹ hắn đang đứng trong căn phòng này, lặng yên nhìn hắn.
Hàn Chu hiếm khi có hơi luống cuống, hắn vuốt môi Hà Dung An, ngón tay toàn vệt đỏ. Hai má cậu nóng rát, dấu tay nhìn khủng khiếp, như đồ vật dễ vỡ vậy. Lòng Hàn Chu tan nát, nói: “Xin lỗi, An An, xin lỗi…”.
Hà Dung An nhắm mắt lại, không tiếp tục nói nữa.
Hàn Chu cẩn thận hôn một cái lên khóe miệng cậu. Hắn không đi ra ngoài, chỉ lấy bình nước trong phòng đổ ra tay, rồi chà môi và hai má cậu.
Suốt lúc ấy Hà Dung An rất yên tĩnh, Hàn Chu cởi chiếc váy trên người cậu ra, đổi chiếc áo phông của mình cho cậu. Trên người cậu lại có thêm vết xước, nhìn là biết hình thành trong lúc đang giãy giụa.
Khi Hàn Chu nhẹ nhàng chạm đến, Hà Dung An như động vật nhỏ sợ đau, run nhè nhẹ.
Cậu cuộn tròn trong góc, ôm lấy chận mình. Hàn Chu cũng không biết nên nói gì, tai bay vạ gió mà Hà Dung An phải chịu này hắn cũng không tránh khỏi có liên quan, hắn cũng là một thành viên của đám tội phạm.
Hàn Chu tháo ống sáo sắt trên người mình xuống, đeo lên cổ Hà Dung An. Ống sáo gỉ sét loang lổ, có xâu một sợi dây đỏ.
“Tôi sẽ không đi quá xa, nếu có chuyện gì, em hãy thổi sáo gọi tôi”.
Hà Dung An rũ mắt, nhìn ống sáo xấu xí kia, rồi lại ngẩng mặt lên nhìn hắn.
Hàn Chu vụng về nói: “… Đây là đồ vật mẹ để lại cho tôi khi còn bé”.
Từ nhỏ đến lớn, khi mẹ hắn tỉnh táo chỉ có lúc trước khi chết. Khi ấy những đứa bé đều thích mua ống sáo, âm thanh vang giòn, ấu trĩ mà uy phong. Một ngày mẹ tới đón hắn trông thấy vậy, cũng nắm tay hắn dẫn tới cửa trường học mua một cái.
Hàn Chu đặt nó trong bọc sách, sau đó nó trở thành thứ duy nhất hắn có. Hắn đã giữ bao nhiêu năm, đeo bao nhiêu năm ròng.
Hàn Chu nói: “Đừng sợ”.
“Tôi sẽ không để họ bắt nạt em nữa, cũng sẽ không để họ — bán em đi”.
Trong phòng chỉ còn lại hai người là Hàn Chu và Hà Dung An.
Hai tay Hà Dung An bị bắt chéo ra sau lưng, lấy quần áo bện thành dây trói chặt, Hàn Chu im lặng cởi ra giúp cậu.
Chát — Hà Dung An tát một cái lên mặt Hàn Chu.
Trong mắt cậu vẫn còn ngập nước chưa lau, trừng hắn. Hàn Chu nhìn cậu, muốn sờ má cậu, nhưng lại bị đẩy mạnh một cái.
Hàn Chu không hề phòng bị, lui lại một bước. Hắn mím môi, Hà Dung An cũng nhào tới, hai người đều ngã xuống đất. Hà Dung An cưỡi lên người hắn. siết chặt áo Hàn Chu, tàn nhẫn đấm một cái.
Hàn Chu gọi: “An An –“.
Vành mắt Hà Dung An đỏ lên, cắn răng nói: “Tôi suýt thì, suýt thì bị cưỡng dâm anh biết không, lão đánh tôi, muốn nhét cái thứ kia vào miệng tôi, khốn nạn, súc sinh!”.
Giọng cậu còn hơi run rẩy, sợ hãi không thôi, vừa hung tợn vừa tàn nhẫn.
Hàn Chu đau lòng không tả nổi, giơ tay chạm lên má cậu, thấp giọng nói: “Xin lỗi”.
Hà Dung An cầm tay hắn cắn mạnh, Hàn Chu trầm giọng hừ một tiếng, nhưng không rụt về. Trái lại, hắn nhấc tay kia lên kéo Hà Dung An vào trong ngực, lòng bàn tay nặng nề vỗ vỗ sau lưng cậu: “Xin lỗi”.
Nước mắt Hà Dung An rơi xuống từng giọt, cậu khàn họng mắng vài câu chẳng rõ, rồi lại nghiêm mặt, cười thảm thiết: “Xin lỗi? Xin lỗi thì có ích gì, sao anh phải quan tâm đến tôi nhỉ, tôi vốn bị các người bắt tới đây mà”.
“Tôi không phải là người, mà là súc vật”.
“Bị các anh bán đi, lại còn phải đợi chờ”. Cậu nhìn Hàn Chu chằm chằm, nói: “Tôi không phải người đầu tiên, cũng không phải người cuối cùng, đúng không”.
Hàn Chu kinh ngạc nhìn cậu, lòng đau đớn, rầu rĩ. Trong lúc hoảng hốt, dường như hắn thấy những khuôn mặt từng rất mơ hồ chợt trở nên rõ ràng, còn có mẹ hắn đang đứng trong căn phòng này, lặng yên nhìn hắn.
Hàn Chu hiếm khi có hơi luống cuống, hắn vuốt môi Hà Dung An, ngón tay toàn vệt đỏ. Hai má cậu nóng rát, dấu tay nhìn khủng khiếp, như đồ vật dễ vỡ vậy. Lòng Hàn Chu tan nát, nói: “Xin lỗi, An An, xin lỗi…”.
Hà Dung An nhắm mắt lại, không tiếp tục nói nữa.
Hàn Chu cẩn thận hôn một cái lên khóe miệng cậu. Hắn không đi ra ngoài, chỉ lấy bình nước trong phòng đổ ra tay, rồi chà môi và hai má cậu.
Suốt lúc ấy Hà Dung An rất yên tĩnh, Hàn Chu cởi chiếc váy trên người cậu ra, đổi chiếc áo phông của mình cho cậu. Trên người cậu lại có thêm vết xước, nhìn là biết hình thành trong lúc đang giãy giụa.
Khi Hàn Chu nhẹ nhàng chạm đến, Hà Dung An như động vật nhỏ sợ đau, run nhè nhẹ.
Cậu cuộn tròn trong góc, ôm lấy chận mình. Hàn Chu cũng không biết nên nói gì, tai bay vạ gió mà Hà Dung An phải chịu này hắn cũng không tránh khỏi có liên quan, hắn cũng là một thành viên của đám tội phạm.
Hàn Chu tháo ống sáo sắt trên người mình xuống, đeo lên cổ Hà Dung An. Ống sáo gỉ sét loang lổ, có xâu một sợi dây đỏ.
“Tôi sẽ không đi quá xa, nếu có chuyện gì, em hãy thổi sáo gọi tôi”.
Hà Dung An rũ mắt, nhìn ống sáo xấu xí kia, rồi lại ngẩng mặt lên nhìn hắn.
Hàn Chu vụng về nói: “… Đây là đồ vật mẹ để lại cho tôi khi còn bé”.
Từ nhỏ đến lớn, khi mẹ hắn tỉnh táo chỉ có lúc trước khi chết. Khi ấy những đứa bé đều thích mua ống sáo, âm thanh vang giòn, ấu trĩ mà uy phong. Một ngày mẹ tới đón hắn trông thấy vậy, cũng nắm tay hắn dẫn tới cửa trường học mua một cái.
Hàn Chu đặt nó trong bọc sách, sau đó nó trở thành thứ duy nhất hắn có. Hắn đã giữ bao nhiêu năm, đeo bao nhiêu năm ròng.
Hàn Chu nói: “Đừng sợ”.
“Tôi sẽ không để họ bắt nạt em nữa, cũng sẽ không để họ — bán em đi”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương