Khó Ngủ
Chương 26
Mấy ngày sau đó Hàn Chu đối xử với Hà Dung An rất thô bạo, lạnh lùng, như thể những săn sóc trước đó chỉ là do cậu ảo tưởng mà thôi.
Cậu vốn không có đường thoát.
Có thể ống sáo trên cổ mình là thật, khi Hà Dung An nghĩ đến đây, lòng lại sinh ra mấy phần hi vọng yếu ớt. Những hi vọng ấy trở thành chút ánh sáng nhạt màu trong bóng tối, làm điểm tựa cho cậu, khiến cậu ấp ôm kì vọng đối với Hàn Chu.
Thế nhưng Hàn Chu chẳng nói gì, ngày càng âm trầm lặng yên. Bầu không khí ngột ngạt và sốt ruột bao phủ hai người, như một đầm lầy sền sệt tanh tưởi, giãy giụa không nổi, cũng chẳng thể bò lên được mặt đất.
Tối hôm ấy cực kì nóng, lá thổi cỏ bay. Hàn Chu đè lên người Hà Dung An, cởi quần, giữ lấy má cậu, cắn đầu lưỡi và đôi môi cậu.
Thô bạo lại hung ác, tràn đầy thứ dục vọng chiếm giữ của phái nam.
Hà Dung An không thở nổi, tay cũng bị ấn chặt, cứ vặn vẹo giãy giụa, miệng ú ớ mắng vài câu, bị ép phải chịu đầy khuất nhục.
Dù Hàn Chu làm vậy vì lí do gì, thì dục vọng của hắn vẫn là thật, dương v*t cứng ngắc cách lớp quần đè lên thân dưới cậu cũng là thật.
Những ngày qua Hàn Chu vẫn luôn làm thế với cậu, như muốn gây sự. Hà Dung An phản kháng lại, hai người cứ lăn lộn mãi, một hồi thành ra đánh nhau giằng co.
Hai má Hàn Chu ăn đấm, sức lớn đến mức xương gò má nhức đau. Hàn Kỳ thấy vậy bèn cười hắn là một đứa như thế mà cũng không bắt được. Gã mờ ám lại hạ lưu mà nói, có cần tao giúp không?
Ngón tay Hàn Chu nhẹ miết xương gò má, lạnh lùng nói, không cần.
Trương Cổ nhìn chằm chằm hắn mấy lần, nói rằng đứa nhóc kia đúng là không thức thời, Tiểu Chu vẫn mềm lòng quá. Lão dừng một chút, lại bảo nếu cậu không nghe lời, thì tay nào đánh phế luôn tay đó là được.
Hàn Chu nói, chú, tôi tự biết rồi.
Đột nhiên hắn đứng dậy, lật người Hà Dung An lại, vòng sợi xích qua cẳng chân hai vòng rồi khóa chặt, quần lót bông màu trắng bao bọc lấy bờ mông đầy đặn, còn có thứ nhục dục tươi mới.
Hà Dung An nghe tiếng cùm cụp, bỗng chốc cả người căng thẳng, cổ họng cậu khàn khàn mang theo chút kinh hoàng và nghi hoặc: “Hàn Chu?”.
Hàn Chu không nói gì, lòng bàn tay thô ráp nóng bỏng, chậm rãi xoa xoa dọc theo cái đùi lớn.
Tim Hà Dung An nảy lên, cậu mở to hai mắt, quay đầu nhìn hắn. Hàn Chu lại ấn gáy cậu xuống không cho nhìn, giơ tay nửa cởi quần lót cậu xuống.
Chỉ trong chớp mắt, một cái tát hạ xuống mông Hà Dung An, sóng thịt rung rung.
Hà Dung An hơi nhúc nhích, cậu vừa chớm giãy giụa đã bị Hàn Chu trói luôn hai cổ tay lại.
Tay hắn mò vào trong quần lót, thứ kia đang nửa mềm, tay hắn lực mạnh, ngón tay thì thô to, khiến Hà Dung An vừa đau vừa sướng, còn hơi sợ hãi và xấu hổ, run run nói: “Hàn Chu… Hàn Chu anh đừng làm vậy-“.
Hàn Chu nói: “Đồ lừa đảo”.
Hà Dung An ngơ ngác, thấp giọng nói: “… Tôi không có”.
Câu nói chưa dứt đã biến thành tiếng gào lên đau đớn, Hàn Chu nói: “Tự em tìm đến điều này”.
Hàn Chu cầm dương v*t Hà Dung An mà thô bạo xoa nắn, đến tận khi cậu bắn ra, tinh dịch tung tóe đầy lòng bàn tay hắn.
Hắn rũ mắt, nhìn gương mặt Hà Dung An vẫn đang chìm trong khoảnh khắc cao trào, rất đẹp, mồ hôi ròng ròng, bừng đỏ, xán lạn. Hàn Chu kiềm chế mình dời mắt đi, siết hai chân Hà Dung An, cắm dương v*t đang cứng phát đau của mình vào. Tinh dịch chảy xuống bắp đùi trơn trượt, kẹp hắn thật chặt, sướng tới mức Hàn Chu không nhịn được mà thở gấp.
Hắn làm việc ấy thì phải mạnh mẽ, nơi này đúng là bé nhỏ, nóng bỏng như thịt non, như thể chỉ trong chớp mắt sẽ tiến vào cửa động chật hẹp đóng chặt kia.
Hà Dung An nào đã trải qua việc này bao giờ, vừa sợ vừa hoảng hốt, một câu “Tự tìm” của Hàn Chu lạnh lùng như mũi tên, như thể đang nói cho cậu biết, Hàn Chu trả thù cậu, hắn sẽ không cứu cậu.
Cậu kí thác hi vọng trên người một con buôn, ngây thơ và buồn cười làm sao.
Hà Dung An giãy giụa suy nghĩ, đầu gối quỳ trên chiếu, lại bị nắm bắp đùi kéo về, một cái tát hạ xuống đùi, đau tới mức Hà Dung An giật mình, mắng câu khốn nạn.
Hàn Chu không mảy may lưu tình, đánh liền mấy cái, hắn càng đánh càng hung ác, Hà Dung An càng mắng càng tàn nhẫn, cậu hoảng hồn, hoàn toàn đánh mất lí trí, câu “Tự tìm” của Hàn Chu như cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà.
Trong phòng cách âm kém, tiếng kêu thảm thiết đan xen với tiếng thở dốc, như một cuộc cưỡng bức thật sự.
Hắn bắn lên mông Hà Dung An, tinh dịch sền sệt, vải áo treo móc trên eo mông loang lổ, trông chật vật.
Khi sờ hai má Hà Dung An, tay Hàn Chu đầy ẩm ướt, hắn trầm mặc nhìn, liếm một cái, mặn chát, là nước mắt lẫn với mồ hôi.
Hàn Chu tiện tay xoa xoa, sờ soạng điếu thuốc ngậm trên miệng, đốt lên rồi từ từ đi ra ngoài.
Hắn mở cửa, bên ngoài Hàn Kỳ và Trương Cổ đang đánh bài, thấy hắn bèn nhìn qua.
Cửa không khóa, chúng mơ hồ thấy được Hà Dung An, một chân thõng trên mãn giường, vết bấm trên bắp chân và những vệt hồng do sợi xích sắt ghìm xuống trông cực kì đáng thương.
“Bọn trẻ đúng là tinh thần tốt, ban ngày ban mặt”, Hàn Kỳ nói: “Mà chơi đùa kịch liệt thế”.
Hàn Chu kẹp điếu thuốc lá, chậm rãi phả khói: “Chú, tôi không muốn cậu ta”.
Trương Cổ hỏi: “Tại sao?”.
“Tôi không cần kẻ dối trá”. Hàn Chu nói.
Trương Cổ nhìn chằm chằm hắn một lúc, rồi nở nụ cười: “Được”.
“Được lắm, lần sau chú tìm một đứa tốt cho mày”. Trương Cổ nói: “Con trai không dễ kiểm soát bằng con gái, như mẹ mày ấy, to bụng rồi còn ngoan được vài năm”.
“Lấy con trai, ngày nào cũng khiến mày phiền phức – không đáng”.
Hàn Chu rũ mắt nói: “Vâng, không đáng”.
Trương Cổ vỗ vỗ vai hắn: “Cũng vừa hay, anh Ba nói đã liên lạc được với người mua, họ sẽ trở về trong vòng hai ngày”.
Hàn Chu ngẩng đầu, nhìn đôi mắt cười của Trương Cổ, rất lâu sau mới ừ một tiếng.
Cậu vốn không có đường thoát.
Có thể ống sáo trên cổ mình là thật, khi Hà Dung An nghĩ đến đây, lòng lại sinh ra mấy phần hi vọng yếu ớt. Những hi vọng ấy trở thành chút ánh sáng nhạt màu trong bóng tối, làm điểm tựa cho cậu, khiến cậu ấp ôm kì vọng đối với Hàn Chu.
Thế nhưng Hàn Chu chẳng nói gì, ngày càng âm trầm lặng yên. Bầu không khí ngột ngạt và sốt ruột bao phủ hai người, như một đầm lầy sền sệt tanh tưởi, giãy giụa không nổi, cũng chẳng thể bò lên được mặt đất.
Tối hôm ấy cực kì nóng, lá thổi cỏ bay. Hàn Chu đè lên người Hà Dung An, cởi quần, giữ lấy má cậu, cắn đầu lưỡi và đôi môi cậu.
Thô bạo lại hung ác, tràn đầy thứ dục vọng chiếm giữ của phái nam.
Hà Dung An không thở nổi, tay cũng bị ấn chặt, cứ vặn vẹo giãy giụa, miệng ú ớ mắng vài câu, bị ép phải chịu đầy khuất nhục.
Dù Hàn Chu làm vậy vì lí do gì, thì dục vọng của hắn vẫn là thật, dương v*t cứng ngắc cách lớp quần đè lên thân dưới cậu cũng là thật.
Những ngày qua Hàn Chu vẫn luôn làm thế với cậu, như muốn gây sự. Hà Dung An phản kháng lại, hai người cứ lăn lộn mãi, một hồi thành ra đánh nhau giằng co.
Hai má Hàn Chu ăn đấm, sức lớn đến mức xương gò má nhức đau. Hàn Kỳ thấy vậy bèn cười hắn là một đứa như thế mà cũng không bắt được. Gã mờ ám lại hạ lưu mà nói, có cần tao giúp không?
Ngón tay Hàn Chu nhẹ miết xương gò má, lạnh lùng nói, không cần.
Trương Cổ nhìn chằm chằm hắn mấy lần, nói rằng đứa nhóc kia đúng là không thức thời, Tiểu Chu vẫn mềm lòng quá. Lão dừng một chút, lại bảo nếu cậu không nghe lời, thì tay nào đánh phế luôn tay đó là được.
Hàn Chu nói, chú, tôi tự biết rồi.
Đột nhiên hắn đứng dậy, lật người Hà Dung An lại, vòng sợi xích qua cẳng chân hai vòng rồi khóa chặt, quần lót bông màu trắng bao bọc lấy bờ mông đầy đặn, còn có thứ nhục dục tươi mới.
Hà Dung An nghe tiếng cùm cụp, bỗng chốc cả người căng thẳng, cổ họng cậu khàn khàn mang theo chút kinh hoàng và nghi hoặc: “Hàn Chu?”.
Hàn Chu không nói gì, lòng bàn tay thô ráp nóng bỏng, chậm rãi xoa xoa dọc theo cái đùi lớn.
Tim Hà Dung An nảy lên, cậu mở to hai mắt, quay đầu nhìn hắn. Hàn Chu lại ấn gáy cậu xuống không cho nhìn, giơ tay nửa cởi quần lót cậu xuống.
Chỉ trong chớp mắt, một cái tát hạ xuống mông Hà Dung An, sóng thịt rung rung.
Hà Dung An hơi nhúc nhích, cậu vừa chớm giãy giụa đã bị Hàn Chu trói luôn hai cổ tay lại.
Tay hắn mò vào trong quần lót, thứ kia đang nửa mềm, tay hắn lực mạnh, ngón tay thì thô to, khiến Hà Dung An vừa đau vừa sướng, còn hơi sợ hãi và xấu hổ, run run nói: “Hàn Chu… Hàn Chu anh đừng làm vậy-“.
Hàn Chu nói: “Đồ lừa đảo”.
Hà Dung An ngơ ngác, thấp giọng nói: “… Tôi không có”.
Câu nói chưa dứt đã biến thành tiếng gào lên đau đớn, Hàn Chu nói: “Tự em tìm đến điều này”.
Hàn Chu cầm dương v*t Hà Dung An mà thô bạo xoa nắn, đến tận khi cậu bắn ra, tinh dịch tung tóe đầy lòng bàn tay hắn.
Hắn rũ mắt, nhìn gương mặt Hà Dung An vẫn đang chìm trong khoảnh khắc cao trào, rất đẹp, mồ hôi ròng ròng, bừng đỏ, xán lạn. Hàn Chu kiềm chế mình dời mắt đi, siết hai chân Hà Dung An, cắm dương v*t đang cứng phát đau của mình vào. Tinh dịch chảy xuống bắp đùi trơn trượt, kẹp hắn thật chặt, sướng tới mức Hàn Chu không nhịn được mà thở gấp.
Hắn làm việc ấy thì phải mạnh mẽ, nơi này đúng là bé nhỏ, nóng bỏng như thịt non, như thể chỉ trong chớp mắt sẽ tiến vào cửa động chật hẹp đóng chặt kia.
Hà Dung An nào đã trải qua việc này bao giờ, vừa sợ vừa hoảng hốt, một câu “Tự tìm” của Hàn Chu lạnh lùng như mũi tên, như thể đang nói cho cậu biết, Hàn Chu trả thù cậu, hắn sẽ không cứu cậu.
Cậu kí thác hi vọng trên người một con buôn, ngây thơ và buồn cười làm sao.
Hà Dung An giãy giụa suy nghĩ, đầu gối quỳ trên chiếu, lại bị nắm bắp đùi kéo về, một cái tát hạ xuống đùi, đau tới mức Hà Dung An giật mình, mắng câu khốn nạn.
Hàn Chu không mảy may lưu tình, đánh liền mấy cái, hắn càng đánh càng hung ác, Hà Dung An càng mắng càng tàn nhẫn, cậu hoảng hồn, hoàn toàn đánh mất lí trí, câu “Tự tìm” của Hàn Chu như cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà.
Trong phòng cách âm kém, tiếng kêu thảm thiết đan xen với tiếng thở dốc, như một cuộc cưỡng bức thật sự.
Hắn bắn lên mông Hà Dung An, tinh dịch sền sệt, vải áo treo móc trên eo mông loang lổ, trông chật vật.
Khi sờ hai má Hà Dung An, tay Hàn Chu đầy ẩm ướt, hắn trầm mặc nhìn, liếm một cái, mặn chát, là nước mắt lẫn với mồ hôi.
Hàn Chu tiện tay xoa xoa, sờ soạng điếu thuốc ngậm trên miệng, đốt lên rồi từ từ đi ra ngoài.
Hắn mở cửa, bên ngoài Hàn Kỳ và Trương Cổ đang đánh bài, thấy hắn bèn nhìn qua.
Cửa không khóa, chúng mơ hồ thấy được Hà Dung An, một chân thõng trên mãn giường, vết bấm trên bắp chân và những vệt hồng do sợi xích sắt ghìm xuống trông cực kì đáng thương.
“Bọn trẻ đúng là tinh thần tốt, ban ngày ban mặt”, Hàn Kỳ nói: “Mà chơi đùa kịch liệt thế”.
Hàn Chu kẹp điếu thuốc lá, chậm rãi phả khói: “Chú, tôi không muốn cậu ta”.
Trương Cổ hỏi: “Tại sao?”.
“Tôi không cần kẻ dối trá”. Hàn Chu nói.
Trương Cổ nhìn chằm chằm hắn một lúc, rồi nở nụ cười: “Được”.
“Được lắm, lần sau chú tìm một đứa tốt cho mày”. Trương Cổ nói: “Con trai không dễ kiểm soát bằng con gái, như mẹ mày ấy, to bụng rồi còn ngoan được vài năm”.
“Lấy con trai, ngày nào cũng khiến mày phiền phức – không đáng”.
Hàn Chu rũ mắt nói: “Vâng, không đáng”.
Trương Cổ vỗ vỗ vai hắn: “Cũng vừa hay, anh Ba nói đã liên lạc được với người mua, họ sẽ trở về trong vòng hai ngày”.
Hàn Chu ngẩng đầu, nhìn đôi mắt cười của Trương Cổ, rất lâu sau mới ừ một tiếng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương