Khó Ngủ
Chương 28
Hàm ý bảo vệ vô cùng rõ ràng của Hàn Chu khiến Trương Cổ cực kì tức giận.
Suýt nữa lão đã tin hắn.
Trương Cổ luôn luôn khôn ngoan, lần này chỉ là không để ý một chút, không ngờ Hàn Chu thật sự vì một kẻ như vậy mà phản bội họ.
Trương Cổ nói: “Hàn Chu, tao cho mày thêm một cơ hội nữa”.
Hàn Chu nhìn Trương Cổ, nói: “Xin lỗi, chú”.
Hà Dung An bỗng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Hàn Chu, nhưng cậu chỉ thấy được bóng lưng kiên cường của hắn, bờ vai rộng đang chắn trước cậu, như một ngọn núi cao trầm mặc.
Trương Cổ cười lạnh, nói: “Được, được lắm!”.
Tầm mắt Hàn Chu vẫn luôn đặt trên người lão. Ngay giây phút lão thoáng giơ tay, hắn cảm nhận được ý lạnh bò lên lưng mình, bèn kéo mạnh Hà Dung An ra sau xe, một viên đạn vọt qua.
Trương Cổ có súng.
Hàn Chu nắm chặt tay Hà Dung An, hắn khẽ nói: “Tìm cơ hội lái xe lao ra”.
Hà Dung An ngẩng đầu, nhìn Hàn Chu, há miệng muốn nói gì, nhưng hắn đã quay đầu.
Trương Cổ chậm rãi nói: “Chúng mày trốn sau xe có ích gì?”.
Pằng – một tiếng súng nổ vang, cửa sổ xe nát vụn, thủy tinh văng tung tóe.
“Hàn Chu, từ nhỏ mày đã ở cùng bọn tao”, Trương Cổ từng bước tới gần hai người. “Hẳn mày phải biết bọn tao hận nhất là lũ phản bội chứ, mày đang tìm đến cái chết đấy”.
Lưng Hàn Chu dựa vào xe, hắn ngẩng đầu liếc bóng đèn tròn trên tường, ánh đèn rất sáng, cả một hình cầu sáng rực. Hắn sờ lấy một tảng đá nắm trong tay, mắt thấy cái bóng dài của Trương Cổ ngày càng tới gần, cách đó vài bước là một đống vật liệu sắt thép gỉ sắt đã bị bỏ đi.
Hắn nhắm một chút, ném mạnh cục đá ra ngoài, bùm một tiếng, tiếng súng và tiếng bóng đèn vỡ nát cùng vang vọng trong bóng tối, bốn phía lập tức trở nên đen kịt.
Hàn Chu đã chạy qua núp sau đống vật liệu, mặt hắn bị sượt qua, máu lướt xuống theo gò má. Hắn không để ý, nhào về hướng Trương Cổ, quá tối, dù Trương Cổ có phản ứng lại thì dù lão không nhìn thấy cũng sẽ nổ súng về phía chiếc xe.
Chưa nói đến việc Hà Dung An đang trốn sau xe, mà chiếc xe cũng không thể hỏng được.
Nơi này cách bên ngoài quá xa, không có xe, Hà Dung An rất khó trốn ra ngoài.
Trong chớp mắt bốn phía tối đen, Hà Dung An mở cửa xe, trèo vào ghế lái.
Tay cậu run run, quá tối, chỉ có thể cầm chiếc chìa khóa dò tìm lỗ cắm.
Hà Dung An nghe thấy tiếng Hàn Chu và Trương Cổ đang đấm đá nhau, xen tiếng thở gấp gáp, đột nhiên mấy tiếng súng cùng vang lên, Hà Dung An run rẩy cả người, xe ầm một cái bắt đầu nổ máy.
Hà Dung An còn nhỏ, trong nhà vẫn luôn có tài xế, không cần đến cậu lái xe.
Cậu chỉ biết lí thuyết, chứ chưa từng lái xe bao giờ.
Trong đầu Hà Dung An hỗn loạn tưng bừng, cậu sợ những tiếng súng kia đã bắn phải Hàn Chu, trái tum treo lơ lửng, tay chân lạnh toát. Cậu há miệng run rẩy nắm chặt vô lăng, khi đèn xe sáng lên Hà Dung An vội mở to hai mắt, may mà Hàn Chu vẫn đứng đó, hắn đang ghì Trương Cổ lên chồng vật liệu sắt thép, hai người đánh nhau rất ác.
Tay Trương Cổ giấu trong bóng tối, Hà Dung An tinh mắt, phát hiện lão đang cầm một thanh thép. Lòng cậu cứng lại, tiếng còi sắc nhọn lấp mất câu nói cẩn thận.
Hàn Chu chỉ kịp giơ tay chặn lại, hắn kêu hừ một tiếng, tay kia đập mạnh tay Trương Cổ xuống đống thép.
Hà Dung An gấp giọng gọi hắn: “Hàn Chu, lên xe!”.
Cậu khởi động máy, đi xiên xẹo, đến khi tới gần Hàn Chu rồi mà hắn vẫn chưa buông tay, tiện thể siết cổ Trương Cổ mà quăng mạnh xuống đống thép lạnh lẽo cứng rắn, rồi dùng lực đẩy một cái, nhanh nhẹn mở cửa xe chui vào.
Hàn Chu thở hổn hển mấy cái, nói: “Đi mau”.
“Tôi… Tôi không biết lái xe”. Trán Hà Dung An đầy mồ hôi, đạp ga, xe lùi lại. Trương Cổ mò mò trên đất, giãy giụa đứng lên, thần sắc lão nham hiểm, mặt toàn máu, giơ tay nhắm thẳng vào cậu.
Đồng tử Hàn Chu nhanh chóng co rút, giơ tay ấn đầu Hà Dung An xuống, tay kia nắm lấy vô lăng, nói: “Đạp ga”.
Chiếc xe xoay mạnh một cái, có vẻ mất phương hướng, mấy phát đạn liên tục xuyên thủng thân xe, nhưng nó vẫn không dừng lại, loạng chà loạng choạng, đèn xe trắng bệch phá tan cánh cổng sắt, xông ra ngoài.
Editor’s note: Chương này khó làm thực sự, vì có những vế câu convert không hiểu mô tê gì hết mà tìm raw vẫn khó hiểu y chang =))) Nên tui paste vào google dịch rồi đoán theo nghĩa cảnh, có gì mong mọi người bỏ qua nha.
Thật sự tui rất thích đoạn này, khi Hàn Chu phản bội lại đám buôn người và cứu Hà Dung An ra ngoài, dù mình có thể chết. Hắn có thể chiếm giữ cậu mà không cần mạo hiểm, nhưng Hàn Chu đã có tấm gương của cha mẹ mình rồi, và tình yêu của hắn với Hà Dung An đủ sâu sắc để hắn dám hi sinh chính mình để cậu được sống sót quay về.
Suýt nữa lão đã tin hắn.
Trương Cổ luôn luôn khôn ngoan, lần này chỉ là không để ý một chút, không ngờ Hàn Chu thật sự vì một kẻ như vậy mà phản bội họ.
Trương Cổ nói: “Hàn Chu, tao cho mày thêm một cơ hội nữa”.
Hàn Chu nhìn Trương Cổ, nói: “Xin lỗi, chú”.
Hà Dung An bỗng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Hàn Chu, nhưng cậu chỉ thấy được bóng lưng kiên cường của hắn, bờ vai rộng đang chắn trước cậu, như một ngọn núi cao trầm mặc.
Trương Cổ cười lạnh, nói: “Được, được lắm!”.
Tầm mắt Hàn Chu vẫn luôn đặt trên người lão. Ngay giây phút lão thoáng giơ tay, hắn cảm nhận được ý lạnh bò lên lưng mình, bèn kéo mạnh Hà Dung An ra sau xe, một viên đạn vọt qua.
Trương Cổ có súng.
Hàn Chu nắm chặt tay Hà Dung An, hắn khẽ nói: “Tìm cơ hội lái xe lao ra”.
Hà Dung An ngẩng đầu, nhìn Hàn Chu, há miệng muốn nói gì, nhưng hắn đã quay đầu.
Trương Cổ chậm rãi nói: “Chúng mày trốn sau xe có ích gì?”.
Pằng – một tiếng súng nổ vang, cửa sổ xe nát vụn, thủy tinh văng tung tóe.
“Hàn Chu, từ nhỏ mày đã ở cùng bọn tao”, Trương Cổ từng bước tới gần hai người. “Hẳn mày phải biết bọn tao hận nhất là lũ phản bội chứ, mày đang tìm đến cái chết đấy”.
Lưng Hàn Chu dựa vào xe, hắn ngẩng đầu liếc bóng đèn tròn trên tường, ánh đèn rất sáng, cả một hình cầu sáng rực. Hắn sờ lấy một tảng đá nắm trong tay, mắt thấy cái bóng dài của Trương Cổ ngày càng tới gần, cách đó vài bước là một đống vật liệu sắt thép gỉ sắt đã bị bỏ đi.
Hắn nhắm một chút, ném mạnh cục đá ra ngoài, bùm một tiếng, tiếng súng và tiếng bóng đèn vỡ nát cùng vang vọng trong bóng tối, bốn phía lập tức trở nên đen kịt.
Hàn Chu đã chạy qua núp sau đống vật liệu, mặt hắn bị sượt qua, máu lướt xuống theo gò má. Hắn không để ý, nhào về hướng Trương Cổ, quá tối, dù Trương Cổ có phản ứng lại thì dù lão không nhìn thấy cũng sẽ nổ súng về phía chiếc xe.
Chưa nói đến việc Hà Dung An đang trốn sau xe, mà chiếc xe cũng không thể hỏng được.
Nơi này cách bên ngoài quá xa, không có xe, Hà Dung An rất khó trốn ra ngoài.
Trong chớp mắt bốn phía tối đen, Hà Dung An mở cửa xe, trèo vào ghế lái.
Tay cậu run run, quá tối, chỉ có thể cầm chiếc chìa khóa dò tìm lỗ cắm.
Hà Dung An nghe thấy tiếng Hàn Chu và Trương Cổ đang đấm đá nhau, xen tiếng thở gấp gáp, đột nhiên mấy tiếng súng cùng vang lên, Hà Dung An run rẩy cả người, xe ầm một cái bắt đầu nổ máy.
Hà Dung An còn nhỏ, trong nhà vẫn luôn có tài xế, không cần đến cậu lái xe.
Cậu chỉ biết lí thuyết, chứ chưa từng lái xe bao giờ.
Trong đầu Hà Dung An hỗn loạn tưng bừng, cậu sợ những tiếng súng kia đã bắn phải Hàn Chu, trái tum treo lơ lửng, tay chân lạnh toát. Cậu há miệng run rẩy nắm chặt vô lăng, khi đèn xe sáng lên Hà Dung An vội mở to hai mắt, may mà Hàn Chu vẫn đứng đó, hắn đang ghì Trương Cổ lên chồng vật liệu sắt thép, hai người đánh nhau rất ác.
Tay Trương Cổ giấu trong bóng tối, Hà Dung An tinh mắt, phát hiện lão đang cầm một thanh thép. Lòng cậu cứng lại, tiếng còi sắc nhọn lấp mất câu nói cẩn thận.
Hàn Chu chỉ kịp giơ tay chặn lại, hắn kêu hừ một tiếng, tay kia đập mạnh tay Trương Cổ xuống đống thép.
Hà Dung An gấp giọng gọi hắn: “Hàn Chu, lên xe!”.
Cậu khởi động máy, đi xiên xẹo, đến khi tới gần Hàn Chu rồi mà hắn vẫn chưa buông tay, tiện thể siết cổ Trương Cổ mà quăng mạnh xuống đống thép lạnh lẽo cứng rắn, rồi dùng lực đẩy một cái, nhanh nhẹn mở cửa xe chui vào.
Hàn Chu thở hổn hển mấy cái, nói: “Đi mau”.
“Tôi… Tôi không biết lái xe”. Trán Hà Dung An đầy mồ hôi, đạp ga, xe lùi lại. Trương Cổ mò mò trên đất, giãy giụa đứng lên, thần sắc lão nham hiểm, mặt toàn máu, giơ tay nhắm thẳng vào cậu.
Đồng tử Hàn Chu nhanh chóng co rút, giơ tay ấn đầu Hà Dung An xuống, tay kia nắm lấy vô lăng, nói: “Đạp ga”.
Chiếc xe xoay mạnh một cái, có vẻ mất phương hướng, mấy phát đạn liên tục xuyên thủng thân xe, nhưng nó vẫn không dừng lại, loạng chà loạng choạng, đèn xe trắng bệch phá tan cánh cổng sắt, xông ra ngoài.
Editor’s note: Chương này khó làm thực sự, vì có những vế câu convert không hiểu mô tê gì hết mà tìm raw vẫn khó hiểu y chang =))) Nên tui paste vào google dịch rồi đoán theo nghĩa cảnh, có gì mong mọi người bỏ qua nha.
Thật sự tui rất thích đoạn này, khi Hàn Chu phản bội lại đám buôn người và cứu Hà Dung An ra ngoài, dù mình có thể chết. Hắn có thể chiếm giữ cậu mà không cần mạo hiểm, nhưng Hàn Chu đã có tấm gương của cha mẹ mình rồi, và tình yêu của hắn với Hà Dung An đủ sâu sắc để hắn dám hi sinh chính mình để cậu được sống sót quay về.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương