Khoảng Cách Trái Tim
Chương 10
King khôngong... kin khôngong Ai lại tìm cô trong lúc này chứ. Không, cô không muốn tiếp khách. Nhưng đã muộn rồi, cô chưa kịp lánh mặt thì bên ngoài cửa, bà Bình đã phát hiện ra cô. Bà hấp tấp gọi: − Kỳ Anh! Kỳ Anh! Cô không thể ngồi im mãi được. Lau khô dòng lệ, cô bước ra với những bước chân nặng nề. Nhìn ánh mắt của bà Bình, cô e dè: − Cháu chào bác − Kỳ Anh! Cũng may có cháu ở nhà. − Bác tình cháu có chuyẹn chi không ạ? đôi mắt bà Bình khẩn cầu: − Kỳ Anh! Bác có thể nói chuyện với cháu một lát, có được không? Cô thừa biết bà đến tìm cô có việc gì. Nhưng không thể từ chối được, buộc lòng cô phải mở cửa và nói: − Cháu mời bác vào nhà ạ. − Cảm ơn cháu. Ngồi trên chiếc ghế, bà Bình đưa mắt một lượt khắp nhà, rồi hỏi: − Cháu ở nhà có một mình sao? Cô rót một ly trà để trước mặt bà, ngối xuống đối diện rồi trả lời: − Dạ, mẹ cháu vừa đi công chuyện. Mời bác uống trà. − Ờ được, để bác tự nhiên Cô cúi đầu không dám nhìn thẳng vào bà Bình. Đối diện với cô, bà Bình dường như cũng khó mở lời, nên hỏi: − Lúc này, cháu thế nào rồi, Kỳ Anh? Vẫn không ngước lên; − DẠ, cháu vẫn bình thường Rồi cả hai cùng yên lặng. Không khí trong căn phòng trở nên căng thẳng. Bà Bình bưng ly trà lên uống một ngụm rồi mở lời: − Hôm nay bác đến đây để... Đôi mắt già nua của bà Bình bắt đầu ngấn lệ, kèm theo giọng nói tắt nghẹn làm Kỳ Anh hốt hoảng: − Gia Hào? Có phải Gia Hào đã xảy ra chuyện gì không bác? − Không. Nhưng nó bị thảm lắm. Ký Anh... − Bác đừng nói nữa. Con hiểu rồi. − Con đã hiểu rồi sao? có phải con sẽ trở lại với thằng Hào kh6ong? Nó yêu con lắm, Kỳ Anh à. Nó yêu con rất thật lòng. Con đừng bỏ rơi nó nhá Kỳ Anh. Khó khăn lắm, cô mới kềm cho tiếng khóc không bật ra, giọng cô run run: − Không thể, cháu không thể. Bà Bình chồm đến nắm tay cô và lay − Tại sao thế? Kỳ Anh! Nói đi cháu. Kỳ Anh cắn chặt môi đau buốt rồi quay đi nơi khác, giọng cô lạc đi: − Bởi vì cháu không yêu anh ấy. Bà Bình buông mình xuống ghế thất vọng, nhưng ánh mắt bà đầy vẻ van cầu: − Kỳ Anh! Trước kia, hai con vui vẻ với nhau lắm mà. Bác rất yêu con, rất muốn con làm con dâu của mình. − Cháu xin lỗi... − Kỳ Anh! Xem như bác xin con cũng được. Bác chỉ có một đứa con trai duy nhất. Gia Hào là chỗ dựa cuối đời cho bác. Xin con hãy nghĩ đến nó một lần. Nó yêu con lắm Kỳ Anh à. Kỳ Anh nhắm nghiền đôi mắt, cô thấy khó thở vô cùng. Cô còn yêu anh hơn cả gấp trăm lần nữa kìa. Nhưng... cô không dám nhìn bà mẹ đang đau khổ. − Cháu xin lỗi, vì cháu đã phụ lòng bác và anh Hào. Nhưng cháu đã suy nghĩ kỹ rồi, tình yêu không thể miễn cưỡng được, xin bác thông cảm. Bà Bình đã bật khóc: − Bác biết. Nhưng nếu cháu cố gắng thì có thể được mà. Kỳ Anh! Già Hào là niềm hy vọng của bác. Bác dám lấy tính mạng mình ra bảo đảm, cháu lấy Gia Hào suốt đời sẽ được hạnh phúc. Kỳ Anh! Hãy nghĩ lại đi cháu. Hiện giờ, thằng Hào nó buồn lắm, chỉ có cháu mới đem lại cho nó nụ cười như xưa mà thôi. − Bác biết. Nhưng nếu cháu cố gắng thì có thể được mà. Kỳ Anh! Già Hào là niềm hy vọng của bác. Bác dám lấy tính mạng mình ra bảo đảm, cháu lấy Gia Hào suốt đời sẽ được hạnh phúc. Kỳ Anh! Hãy nghĩ lại đi cháu. Hiện giờ, thằng Hào nó buồn lắm, chỉ có cháu mới đem lại cho nó nụ cười như xưa mà thôi. Nhìn bà đau khổ bi lụy, suýt chút nữa htì cô dã nói toạc ra nỗi khổ của mình. Nhưng cô đã kịp dừng lại, bởi vì cô sợ nhìn thấy những ánh mắt thương hại của mọi người. Thôi thì hậu quả cứ để cô gánh lấy... Cô sẽ mang mãi bí mật này cho đến ngày nằm yên trong cổ quan tài. Cô nói: − Xin lỗi, cháu không thể đâu ạ. Bởi vì cháu đã có người yêu và chúng cháu sắp làm lễ cưới. − Thật vậy sao? − Vâng. Cháu đang chuẩn bị làm cô dâu đấy bác ạ. Bà Bình thẫn thờ: − Trời ơi! Tội nghiệp cho con tai tôi biết dường nào. Thấy bà Bình thiểu não, cô đành cắn răng an ủi − Theo cháu biết. Mỹ Quân là một cô gái tốt. Cháu nghĩ cô ấy rất xứng đáng làm dâu của bác và vợ anh Hào. − Bác cũng đã từng nghĩ đến điều đó, nhưng rất tiếc, trái tim thằng Hào chỉ có mỗi mình cháu mà thôi. Cô cười trấn an bà: − BÁc yên tâm. Gần nhau lâu ngày, nhất định Gia Hào sẽ nhận ra rằng Quân là một cô gái tốt, hơn hẳn cháu về mọi mặt. Lúc đó, anh ấy sẽ yêu ngay. − Thôi thì chúng ta hy vọng như vậy đi. Không còn lý do nào để thuyết phục Kỳ Anh nữa, bà đành đứng lên nói: − Bác đã làm phiền cháu lâu quá. Thôi, bác về đây. Kỳ Anh thở phào: − Dạ, để cháu tiễn bác. Hai người sóng bước ra cửa, bỗng bà Bình quay lại: − Kỳ Anh à! Dù có chuyện gì đi nữa, bác cũng rất quý mến cháu. Ngày cưới cháu sắp đến bác xin chúc cháu trăm năm hạnh phúc. Bác về đây. Lời chúc của bà làm cho cô xúc động nghẹn ngào. Nhìn dáng đi lầm lũi nặng trĩu của bà, cô chỉ muốn gào lên “mẹ Ơi”, nhưng không, cô đã gục xuống và khóc nấc lên. Cô đập đầu vàotường và gào lên: − Ông trời ơi! Sao ông lại ác thế? Tôi đã làm gì nên tội mà ông nhẫn tâm gán cho tôi chứng bệnh khốn nạn này. Nếu có thể, ông hãy lấy mạng tôi đi, chứ đừng để mọi người xung quanh tôi phải chịu đau khổ vì tôi như vậy. Họ vô tội mà, tất cả họ đều vô tội, kể cả tôi. Bây giờ tôi chỉ muốn chết, ông giết tôi đi, tôi không còn khả năng chịu đựng nữa rồi. Tôi đã cố gắng hết sức rồi, tôi không thể tiếp tục được nữa. Nếu ông còn một chút lương tâm ,thì hãy giải thoát cho tôi đi, tôi muốn chết. Tôi muốn chết. − Kỳ Anh! Kỳ Anh! Vừa bước vào cửa, bà Xuân hốt hoảng khi chứng kiến con gái đang quằn quại trong đau khổ. Ôm cô lên, bà cũng bật khóc: − Kỳ Anh! Con làm sao vậy? Ôm chầm lấy mẹ, cô khóc ngất: − Mẹ Ơi! Con khổ quá. − Là chuyện gì? − Con khổ lắm, mẹ biết không? − Được rồi, được rồi, có mẹ đây. Ôm con gái vào lòng, lòng mẹ đau như xé. Bà có cảm giác như Kỳ Anh vừa lên ba. Lấy trọn thân mình bà che chở cho con gái, dù chưa biết con đã xảy ra chuyện gì, nhưng bà muốn bà được gánh trọn nỗi đau để cho con gái được bình an. Còn Kỳ Anh như chết ngất trong tay mẹ. Thoáng đâu đây một điệu nhạc buồn u uất: Rồi có một ngày... Tôi xuôi tay nhắm mắt Trên chuyến xe tang Hai hàng ngựa trắng đi đâu Rồi có một ngày... Từ nhà Hào về, Quân đã bắt gặp bà Xuân đang đứng đợi cô ở cửa với dáng vẻ bồn chồn sốt ruột. Lấy làm lạ, cô chạy nhanh đến hỏi: − Má Xuân! Má đến tìm con phải không? Thấy cô, bà Xuân mừng rỡ: − May quá! Cuối cùng rồi con cũng đã về, má có chuyện muốn hỏi con − May quá! Cuối cùng rồi con cũng đã về, má có chuyện muốn hỏi con Cô nhanh chóng mở cửa và nói: − Vào nhà đi má. − Ờ được. Cô rót cho bà ly nước, và nhận thấy ở bà nét tiều tụy lo âu đang hiện rõ lên trong đôi mắt nặng trĩu. Từ lâu, cô rất yêu quý bà, ngay cả bây giờ cũng vậy. Cô thấy lương tâm mình hơi ray rứt vì làm hại KAnh. Nhưng thực lòng, chưa bao giờ cô muốn làm tổn thương đến Kỳ Anh và người mẹ nuôi này. Chờ cho bà uống xong ngụm nước, cô hỏi: − Má Xuân! Đến tìm con có việc gì không má? − À! Lúc này con và Kỳ Anh có gặp nhau không? − Dạ, vẫn bình thường má ạ. − Thế con có gnhe nó nói gì với con không, hở Mỹ Quân? Quân giả vờ ngơ ngác: − Con có nghe gì đâu? Bộ có chuyện gì hở má? − Má có linh cảm như thế. Thời gian gần đây, nó có nhiều thay đổi lắm, luôn trầm tư u uất. Còn nữa, hôm qua chính mắt má bắt gặp nó quằn quại trong đau khổ, nhưng gặng hỏi mãi cũng không được. − Có thật thế không má? Đôi mắt bà Xuân đã đầy nước mắt, bà nghẹn ngào: − Má thấy mình thật là vô tích sự, có một đứa con duy nhất mà cũng không hiểu rõ nó được. Mỹ Quân! Con là bạn thân của nó, con có biết một chút gì kh6ong con? Lòng Quân bứt rứt, nhưng cô cố nói: − Dạ, con thấy nó vẫn vui vẻ bình thường chứ có thấy gì đâu ạ. Hay là má... Không. Không có gì qua được linh cảm người mẹ đâu con ạ. Nhìn bà Xuân khóc lóc, tâm trí cô rối bời. Cô tự hỏi hành dộng cô gây ra liệu có sai lầm lớn quá hay không? Mọi việc đến đây nên tạm dừng hay tiếp tục. Nhìn bà Xuân, nghĩ đến Kỳ Anh, cô muốn bỏ cuộc. Nhưng trái tim cô đã ngăn cản lý trí cô mất rồi. Cô quá yêu Gia Hào, cô làm như vậy với một mong ước duy nhất được nằm trong vòng tay yêu thương của anh, được anh săn sóc, lo lắng như anh đã từng lo lắng cho Kỳ Anh, thế thôi. Cô không hề muốn làm hại anh. Rồi một vài năm nữa, cô sẽ chết, anh vẫn còn nguyên vẹn, lành lặn và cuộc tình gián đoạn của họ sẽ được nối lại. Lúc đó, cô sẽ mỉm cười nơi chín suối. Cô tự trấn an mình: Có lẽ đó là cơn sốc của mọi người rồi cũng qua mau thôi. Cụ thể như cô vậy, dù sự thật kinh hoàng nhưng cuối cùng cô cũng đã chấp nhận. Cô chỉ mong muón duy nhất có được một ình yêu đích thực, như thế có gì là to lớn đâu! Cô đưa ly nước cho bà Xuân − Uống một chút nữa đi má. Bà Xuân vẫn còn khóc, bà đưa bàn tay run run cầm ly nước, chẳng may sẩy tay làm ly nước rơi xuống vỡ tan tành, nước văng tung tóe rơi xuống vỡ tan tành, nước văng tung toé chảy cả vào thành ghế. Như sự tỉnh, bà hốt hoảng kêu lên: − Thôi chết rồi! Má... − Không sao, không sao. Để con lấy khăn lau một loáng là xong ngay thôi. Cô chạy đi lấy giẻ lau và chổi, cả hai cùng hốt miểng ly và lau nước. Bà có vẻ ái ngại: − Thật già rồi, đụng đâu hư đấy cả. Quân cười trấn an bà: − Bọn con cũng thế thôi, đây là chuyện nhỏ mà − Ôi! Chảy cả vào thành ghế rồi, để má đẩy ghế ra rồi lau. Bá đứng dậy đẩy chiếc ghế nệm ra rồi kêu lên: − Ấy chết! Có miếng giấy gì đây, để má lượm xem, không khéo sẽ ướt mất. Bà vô tình đọc lướt qua. Vừa phát hiện ra thì Quân đã tái mặt. Thì ra, mảnh giấy đó là bản xét nghiệm máu của Kỳ Anh mà cô đã tạo ra. Hôm biết mình đã bị bệnh, Kỳ Anh đã chạy đên1, cô còn mang theo mảnh giấy, rồi trong lúc khóc lóc, mảnh giấy đã rơi xuống gầm ghế và mấy tháng nay vẫn yên vị nơi đó. Bây giờ và một sự ngẫu nhiên mà... cô muốn giật lại nhưng đã muộn mất rồi. Bà Xuân với toàn thân run rẩy, gương mặt bàng hoàng trắng bệch. Bà níu lấy Quân, với giọng tắt nghẹn: − Mỹ ... Quân đây ... là gì... đây? Quân chồm tới giật tờ giấy nhưng không được. Bà hỏi tiếp: − Nói! Tại sao lại như vậy? Thấy bà thở dồn dập như người sắp hấp hối, Quân lo sợ dìu lấy bả: − Đừng như vậy mà má. Má ngồi xuống một lát cho khỏe đi. − Tao không cần. Bây giờ, tao chỉ muốn nghe sự thật. Tại sao có bản kết luận này? − Da.... con... con không biết... Đôi mắt bà Xuân trắng dã, giận dữ nắm chặt tay Quân: − Quân! Con có còn xem má là má nữa không? − Quân! Con có còn xem má là má nữa không? − Dạ, thì... lúc nào con cũng quý trọng má như mẹ ruột của mình. − Vậy thì đừng cố lảng tránh nữa. Thì ra bấy lâu nay bọn bây cố tình giấu tao. Mỹ Quân... – Gương mặt bà trở nên khắc khổ đau đớn – Con đừng có giấu má nữa, được không. Tại sao mà Kỳ Anh lại vướng phải căn bệnh này? Cô không ngời mình vướng phải tình cảm khó khăn này. Bây giờ bà Xuân đã biết chuyện, thôi thì cứ làm theo kế hoạch đã định. Bà Xuân rất yêu con gái và rất sáng suốt. Bất quá thì bà sẽ đem Kỳ Anh về chữa trị, xét nghiệm máu lại, khi đó mọi người sẽ thở phào nhẹ nhõm và cho rằng lần trước bệnh viện nhầm lẫn. sau đó thì mọi việc sẽ trở lại bình thường. Còn cô... có lẽ ông trời đã an bài sẵn rồi. Thôi thì cũng một kiếp người. Cô đến bên bà nhỏ nhẹ: − Thật ra thì chúng con đã biết từ lâu, nhưng không dám nói ra sợ má buồn. − Nhưng má không tin. Kỳ Anh ở hiền dịu nết na như thế, làm sao mắc phải căn bệnh này được. Vì đột ngột quá nên cô không biết phải nói sao. Vả lại, cô cũng không dám thú nhận hành động sai trái của mình nên nói liều: − Dạ, có lẽ sau này Kỳ Anh đi chơi nhiều quá nên... − Đi chơi? − Dạ, nó đi chơi nhiều lắm má ạ. Còn cặp rất nhiều người nữa. − Má không tin. Không tin đó là sự thật. Mỹ Quân! Con đã nói dối. Có tật giật mình, thêm sự kiên quyết nghiêm khắc của bà Xuân, cô hốt hoảng nói: − Nếu má không tin, con sẽ dẫn má đi xem thực tế. − Được, má nhất định sẽ đi. Trời ơi! Mũi tên đã bắn ra rồi không thể thu lại được. Càng ngày, cô càng đẩy mình đi quá xa rồi. Bên cạnh, lời bà Xuân đanh gọn: − BAo giờ thì đi được? − Chiều. Hôm nay cô làm sao vậy nhỉ? Cô đã bị bà Xuân khống chế hoàn to àn khiến đầu óc mụ mẫm cả. Giọng bà Xuân vẫn còn giận dữ: − Thôi được rồi, chiều má sẽ đến. − Ạ. không cần đâu, con sẽ đến rước má. − Vậy cũng được. Bà Xuân đã ra về từ lâu nhưng cô vẫn chưa ra khỏi cơn khủng hoảng. Nhưng chợt nhớ nhiệm vụ của mình chiều nay nên vội bấm máy, rồi cô hấp tấp kêu lên: − Alô. Là mày đấy phải không Kỳ Anh? Bên kia đầu dây, giọng Kỳ Anh hơi ngạc nhiên: − Vâng. Tao đây. Có chuyện gì thế? − Chiều nay, à... tan sở, mày đến quán bar “Dậy sóng”, tao đã sắp xếp cả rồi, vở kịch y như cũ, nhớ nhé − Nhưng để làm gì? − Rồi mày sẽ biết sau. Tình thế khẩn cấp lắm, nhớ nhé. Quân vội cúp máy vì sợ Kỳ Anh từ chối, đầu óc cô đang căng ra. Tội nghiệp cho Kỳ Anh! Một lần nữa cô phải đối đầu với khó khăn nhục nhã. Nhưng cô có ngờ đâu, người cô sẽ đương đầu chiều nay lại chính là mẹ ruột của mình. Đáng thương cho một chiếc lá mảnh mai. Khuất sau một gốc cây cạnh quán bar “Dậy Sóng”, bà Xuân cùng Quân hồi hộp căng mắt ra hướng về phía quán. Nhất là bà Xuân, với gương mặt giận dữ lo âu, nhưn gkhông giấu được vẻ khẩn thiết với hy vọng mong manh rằng, đừng bao giờ để cho bà thấy điều mà bà đang chờ đợi. Nhưng không, bà không còn thời gian để nghĩ ngợi nhiều, bởi vì Quân đã siết chặt cánh tay bà, giọng hấp tấp: − Đó má, Kỳ Anh kìa. Chưa kịp nhìn theo Quân, nhưng bà nghe tim mình thở dồn dập, mồ hôi đang và ra rạ.. cố gắng lắm, bà mới nhìn được phía quán − Trời ơi! Bà thét lên trong đau đớn. Đứa con gái mà bà đã sinh ra và nuôi dưỡng gần ba mươi năm qau. Lúc nào bà cũng tự hào, kiêu hãnh về đứa con xinh đẹp, nhu mì, dịu dàng này. Thế mà... đôi mắt bà như hoa lên. Từ trong quán bar, Kỳ Anh đang cặp vai tình tứ với một người đàn ông bước ra. Bà nhận t hấy người đàn ông đó cỡ tuổi bà, người thì mập ú, đồ sộ. Một lần nữa, bà lại kêu trời: − Trời ơi! Loạn luân mất rồi, thật là nhục nhã. BÊn cạnh, Quân lại nói thêm:
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương