Khoảnh Khắc Yêu Em
Chương 34: Tiếng chửi mắng của Lục Ninh Diệp
Vương An Đình và Lục Ninh Diệp ngồi đùa giỡn, vờn qua vờn lại như thế đến hơn 9 giờ sáng mới ra ngoài, tính ra anh và cô đã ở trong phòng làm việc cả tiếng đồng hồ rồi...
Cặp đôi trẻ tay trong tay, cùng nhau sải bước vừa đi vừa trò chuyện: "Vương An Đình!".
"Có chuyện gì? Sao em cứ phải gọi thẳng tên anh lớn như vậy?" Anh cau mày nhìn cô.
Cô cười tươi rói nói tiếp: "Chúng ta ra ngoài đi dạo được không?".
"Hmm... nhỡ lát nữa chúng ta có ca mà lại đi ra ngoài thì có thể sẽ bị mắng đó!"
"Ơ... mình xin đi một chút thôi, cả cái bệnh viện này đâu phải chỉ có anh và em là bác sĩ, còn rất nhiều người khác cơ mà." Lục Ninh Diệp mím môi không trông chờ nhìn vào ra ngoài cổng.
Vương An Đình kéo cô đi ra sảnh, đi thẳng đến khu lễ tân: "Hiện giờ chúng tôi không có ca, có thể ra ngoài một lát không?".
"À... được! Cứ đi đi, nếu có ca tôi sẽ giao cho bác sĩ khác phụ trách cũng được."
Anh gật đầu rồi quay sang cô: "Đi thôi..."
Lục Ninh Diệp cười vô cùng hạnh phúc mà đi theo anh, cả hai cùng nhau ra ngoài cổng lớn. Vừa bước ra khỏi khu vực của bệnh viện, cô liền hít thở sâu hưởng thụ. Vương An Đình và cô đi bộ trên lề đường, thoải mái mà cười đùa: "Em rất thích đi dạo sao?".
"Vâng, rất thích... cảm giác như được giải tỏa tâm trạng!"
Lúc này những ánh nắng buổi sáng nhè nhẹ chiếu rọi lên một bên mặt cô, tôn lên vẻ đẹp thu hút người, nét quyến rũ lẫn vào sự thanh thoát trên gương mặt khiến ai cũng phải ngưỡng mộ.
Thời khắc xinh đẹp này làm cho Vương An Đình bị đắm chìm rất lâu, anh cứ ngắm nhìn cô mãi. Lục Ninh Diệp thắc mắc ngẩng mặt hỏi anh: "Làm sao thế? Nhìn gì em đấy?".
"Anh không thể nhìn ngắm người yêu mình sao?" Vương An Đình vẫn không hề rời mắt khỏi cô.
"..." Lục Ninh Diệp cười ngại ngùng, không trả lời anh. Vương An Đình im lặng kéo cô đi vào trong để không bị nắng, dùng thân thể cao ráo của mình để làm bóng mát cho cô.
"Đừng để nắng chiếu vào mắt đấy!" Anh lạnh giọng nhắc nhở.
"Vâng, em biết rồi!" Cô mỉm cười ôm lấy cánh tay anh rất thuần thục. Lại một lần nữa Vương An Đình cảm nhận được sự mềm mại, ấm áp sau lớp áo của cô. Mặt ấm tối sầm lại nhắc nhở: "Lại nữa à?".
"Hửm?" Lục Ninh Diệp ngơ ngác nhìn anh, lâu sau cô mới nhận ra liền thả lỏng tay một chút, nhưng vẫn không có ý định buông tay anh, cô vẫn ôm như thế mà trả lời: "Anh đừng nghĩ đến nó là được chứ gì... Em thích ôm như vậy, không buông đâu!".
Vương An Đình chỉ biết thở dài bất lực với cô, cười nhẹ gật đầu. Lục Ninh Diệp vui vẻ tựa đầu vào vai anh, con ngửi ngửi mùi hương bạc hà mát lạnh đó.
"Em thích ngửi mùi cơ thể anh lắm à?"
"Đúng vậy, bây giờ em phải ngửi thật nhiều để khi anh đi em cũng đỡ tiếc..." Giọng cô có hơi lém lỉnh, ngẩng đầu nhìn anh.
"Sáng mai là phải đi rồi, đến đó chắc chắn anh sẽ nhớ em lắm đấy!"
"Cũng phải chịu thôi..."
"Tối nay em qua chuẩn bị đồ giúp anh, hay là... để đỡ phải nhớ thì ngủ lại với anh một đêm chứ nhỉ?" Vương An Đình thấy cô buồn liền lên tiếng trêu ghẹo, không biết có phải thật sự là muốn ngỏ ý như vậy không? Giọng anh rất đùa cợt, ánh mắt cũng vô cùng gian xảo nhìn cô.
"Hứ, em không ngốc đâu nhé! Ngủ với anh chẳng khác nào ngủ với sói già lưu manh." Cô lên giọng nhìn anh cười khẩy, chứng tỏ mình không dễ dãi.
Vương An Đình lại buông lời dụ dỗ: "Sao em suy nghĩ xa quá vậy? Thì chỉ đơn giản là ngủ thôi chứ có làm gì đâu mà phải đề phòng chứ!".
"..."
"Sao? Có muốn ngủ với anh không?"
"Không!" Cô thẳng thừng từ chối. Vương An Đình nghe thế cũng không nói gì thêm, chỉ biết cười trừ với cô. Lục Ninh Diệp lại nói tiếp: "Xem ra nãy giờ lời nói của anh chỉ là đùa giỡn, trêu ghẹo em thôi sao?".
"Ừm..!"
"Hmm... em cứ tưởng thật, còn đang định đồng ý!" Giọng nói của cô rất thản nhiên, không hề ngại ngần mà phủ nhận khiến anh rất sốc.
"Hửm? Em đang nói thật á?"
"Ừ."
"Sao em dễ dãi quá vậy? May mà gặp anh đấy, lỡ gặp người khác thì sẽ rất nguy hiểm!"
Lục Ninh Diệp cười lớn: "Thế á? Em còn tưởng trên đời này Vương An Đình là người nguy hiểm, xảo quyệt nhất rồi chứ!".
Vương An Đình liền thanh minh cho bản thân: "Sao em lại nói anh như thế? Con người anh đứng đắn đó giờ, không hề nguy hiểm như em nghĩ đâu. Anh thiết nghĩ tối nay em nên ngủ lại ở nhà anh đi, anh sẽ bảo vệ cho em. Nhé?"
"À... thôi không cần, em sẽ ngủ ở nhà em để bảo vệ cơ thể của mình."
"Em cứ hiểu lầm anh..."
Cả hai đi dạo, trò chuyện rất vui vẻ. Lâu sau cũng mệt rồi về lại bệnh viện, khi về đến thì cũng đã gần trưa rồi. Lục Ninh Diệp vừa đi vừa xoa bụng nói: "Vương An Đình! Em đói rồi..."
"Vào căn tin ăn chút gì đó đi!" Nói rồi anh liền kéo cô vào căn tin bệnh viện, nhẹ nhàng bảo cô ngồi xuống ghế, trầm giọng hỏi: "Ăn gì đây?".
"Gì cũng được! Mà anh có ăn luôn không?"
"Anh không ăn." Vương An Đình nhanh chóng đi lấy ít đồ ăn cho cô, không lâu sau liền mang đến đặt lên bàn. Lên tiếng yêu cầu cô: "Ăn đi..."
"Cảm ơn Vương An Đình nhé?" Giọng cô vui vẻ đùa giỡn cứ như trẻ con. Anh nghe thấy chỉ biết nuông chiều cười nhẹ với cô. Sau khi ăn uống no nê thì anh và cô cũng bắt đầu làm việc của mình, mạnh ai nấy một việc. Bận rộn đến chiều tối gần hết giờ làm mới rảnh rỗi mà gặp nhau: "Về luôn chứ nhỉ?".
"Cũng được... lát nữa chúng ta tự lái xe riêng à? Hôm nay em tự đi xe đến đó!" Cô thoải mái khoác tay anh vừa đi vừa nói.
"Ừm, em tự lái xe đến nhà anh nhé? Chúng ta mỗi người một xe vậy..!"
"Vâng!" Nói rồi anh và cô đi xuống hầm xe, mỗi người một chiếc lái đi đến biệt thự nhà anh. Hai chiếc xe đắt tiền cùng chạy trên một con đường, ai ai nhìn thấy cũng trố mắt nhìn vì độ sang xịn của nó.
Sau đó cũng dừng trước khu biệt thự to lớn nhà Vương An Đình, anh và cô lái thẳng xe vào trong sân trước cửa lớn. Mấy người giúp việc cũng tò mò mà hướng mắt nhìn xem chiếc Rolls-Royce màu đen sắc sảo ấy là của ai, ai là người ngồi bên trong đó?
"Nhìn xem, cậu chủ dẫn bạn về hay sao ấy!"
"Ai mà lại sang trọng thế không biết?" Mấy người giúp việc đều mong ngóng nhìn xem người bước ra chiếc xe đó là ai. Cuối cùng cũng nhìn thấy một cô gái xinh đẹp, nhan sắc quyến rũ, cao ráo và đặc biệt rất khí chất, Lục Ninh Diệp lạnh lùng bước ra nhìn vào trong nhà anh. Giây lát liền nở một nụ cười rất đáng yêu với Vương An Đình, đi đến gần anh hỏi: "Nhà anh hiện tại có ai không?".
"Bố mẹ anh đang ở nước ngoài, bây giờ trong nhà chỉ có người giúp việc và quản gia thôi!" Giây sau anh liền nói tiếp: "Đặc biệt là phòng của anh rất rộng nhưng chỉ có mình anh ngủ, nó luôn chào đón em ở lại ngủ một đêm!".
"Thôi đi, em không muốn ngủ cùng tên biến thái! Đừng hòng dụ dỗ em..."
"Thế thì thôi vậy! Vào trong đi." Bị từ chối lời mời, anh giả vờ thất vọng gọi cô vào nhà. Lục Ninh Diệp cũng ngoan ngoãn đi theo sau anh, nhìn xung quanh bên trong nhà anh. Thấy thiết kế kiểu nhà rất đẹp, rất hiện đại hợp sở thích của cô.
"Cậu chủ mới về!" Mấy người giúp việc đứng xung quanh đồng thanh chào hỏi Vương An Đình.
"Này Vương An Đình, đây là...?" Chú quản gia nhìn sang Lục Ninh Diệp lên tiếng hỏi anh.
Vương An Đình cũng không ngần ngại mà giới thiệu: "Đây là Lục Ninh Diệp! Bạn gái của tôi."
"Chào mọi người!" Cô cười thân thiện chào hỏi.
"À... đây là người con gái con thích thầm đúng không? Đã quen nhau luôn là quá tốt rồi." Chú quản gia cười đùa nói.
"Thích thầm?" Lục Ninh Diệp có hơi bất ngờ nhìn qua anh. Vương An Đình chỉ gật đâu đáp lại rồi dẫn cô lên phòng mình.
"Qua đây, em nghĩ anh nên mang theo những gì?" Anh đứng chống tay lên hông nhìn cô hỏi.
"Một ít quần áo chứ nhỉ?"
"Mang theo đồ vệ sinh cá nhân nữa..."
"Thuốc dự phòng nhỡ anh bị gì đó còn có cái mà dùng!" Lục Ninh Diệp vừa suy nghĩ vừa nói.
"Rồi rồi, để anh xem đã..."
Vương An Đình và Lục Ninh Diệp cứ loay hoay đi lấy đồ đạc, cô mắng anh um trời, hết chuyện này đến chuyện kia anh làm đều không vừa mắt cô. Lâu lâu bên ngoài lại nghe tiếng la thất thanh, quát lớn của Lục Ninh Diệp: "Cái tên điên này thật là, ai đời lại nhét xà phòng vào chung với quần áo như thế!".
"Trời ơi...! Sao anh lại bày quần lót ra trước mặt em thế hả? Mau sắp xếp lại bỏ vào túi đen đi..."
"Em xem, anh nên đem bao nhiêu mới đủ? Còn nữa này, có nên mang theo keo xịt tóc không? Anh không thể sống khi không có nó được!" Vương An Đình ngu ngốc hỏi cô đủ chuyện.
Lục Ninh Diệp liền mắng chửi anh xối xả: "Điên vừa thôi! Mang theo xịt tóc làm gì? Anh định đi đến đó diễn xiếc à?"
"Còn quần lót thì anh tự mà chọn, tự xem bản thân mình cần bao nhiêu đi chứ! Sao em biết được..."
"Nên đem theo mỹ phẩm không? Anh nghĩ mình sẽ cần!"
Lục Ninh Diệp bất mãn hỏi ngược lại anh: "Anh thật sự là đàn ông đúng không?".
"Đương nhiên rồi, em hỏi vậy là có ý gì hả!"
"Đàn ông dùng mỹ phẩm với mục đích gì đây?" Cô đặt tay lên trán mình, mắt nhắm nghiền hỏi anh.
Vương An Đình lại thản nhiên mà nói: "Thì... đem một chút thôi! Mỗi kem chống nắng thôi cũng được, ở đó nắng muốn bể đầu thứ gì chịu nổi..."
"Ừm!" Cô hết nói nổi đành phải thuận theo ý anh. Căn phòng yên lặng được một lát lại liền nghe tiếng chửi mắng tiếp theo của Lục Ninh Diệp, anh hỏi hết chuyện này đến chuyện kia, rối ren cứ như con nít.
Cặp đôi trẻ tay trong tay, cùng nhau sải bước vừa đi vừa trò chuyện: "Vương An Đình!".
"Có chuyện gì? Sao em cứ phải gọi thẳng tên anh lớn như vậy?" Anh cau mày nhìn cô.
Cô cười tươi rói nói tiếp: "Chúng ta ra ngoài đi dạo được không?".
"Hmm... nhỡ lát nữa chúng ta có ca mà lại đi ra ngoài thì có thể sẽ bị mắng đó!"
"Ơ... mình xin đi một chút thôi, cả cái bệnh viện này đâu phải chỉ có anh và em là bác sĩ, còn rất nhiều người khác cơ mà." Lục Ninh Diệp mím môi không trông chờ nhìn vào ra ngoài cổng.
Vương An Đình kéo cô đi ra sảnh, đi thẳng đến khu lễ tân: "Hiện giờ chúng tôi không có ca, có thể ra ngoài một lát không?".
"À... được! Cứ đi đi, nếu có ca tôi sẽ giao cho bác sĩ khác phụ trách cũng được."
Anh gật đầu rồi quay sang cô: "Đi thôi..."
Lục Ninh Diệp cười vô cùng hạnh phúc mà đi theo anh, cả hai cùng nhau ra ngoài cổng lớn. Vừa bước ra khỏi khu vực của bệnh viện, cô liền hít thở sâu hưởng thụ. Vương An Đình và cô đi bộ trên lề đường, thoải mái mà cười đùa: "Em rất thích đi dạo sao?".
"Vâng, rất thích... cảm giác như được giải tỏa tâm trạng!"
Lúc này những ánh nắng buổi sáng nhè nhẹ chiếu rọi lên một bên mặt cô, tôn lên vẻ đẹp thu hút người, nét quyến rũ lẫn vào sự thanh thoát trên gương mặt khiến ai cũng phải ngưỡng mộ.
Thời khắc xinh đẹp này làm cho Vương An Đình bị đắm chìm rất lâu, anh cứ ngắm nhìn cô mãi. Lục Ninh Diệp thắc mắc ngẩng mặt hỏi anh: "Làm sao thế? Nhìn gì em đấy?".
"Anh không thể nhìn ngắm người yêu mình sao?" Vương An Đình vẫn không hề rời mắt khỏi cô.
"..." Lục Ninh Diệp cười ngại ngùng, không trả lời anh. Vương An Đình im lặng kéo cô đi vào trong để không bị nắng, dùng thân thể cao ráo của mình để làm bóng mát cho cô.
"Đừng để nắng chiếu vào mắt đấy!" Anh lạnh giọng nhắc nhở.
"Vâng, em biết rồi!" Cô mỉm cười ôm lấy cánh tay anh rất thuần thục. Lại một lần nữa Vương An Đình cảm nhận được sự mềm mại, ấm áp sau lớp áo của cô. Mặt ấm tối sầm lại nhắc nhở: "Lại nữa à?".
"Hửm?" Lục Ninh Diệp ngơ ngác nhìn anh, lâu sau cô mới nhận ra liền thả lỏng tay một chút, nhưng vẫn không có ý định buông tay anh, cô vẫn ôm như thế mà trả lời: "Anh đừng nghĩ đến nó là được chứ gì... Em thích ôm như vậy, không buông đâu!".
Vương An Đình chỉ biết thở dài bất lực với cô, cười nhẹ gật đầu. Lục Ninh Diệp vui vẻ tựa đầu vào vai anh, con ngửi ngửi mùi hương bạc hà mát lạnh đó.
"Em thích ngửi mùi cơ thể anh lắm à?"
"Đúng vậy, bây giờ em phải ngửi thật nhiều để khi anh đi em cũng đỡ tiếc..." Giọng cô có hơi lém lỉnh, ngẩng đầu nhìn anh.
"Sáng mai là phải đi rồi, đến đó chắc chắn anh sẽ nhớ em lắm đấy!"
"Cũng phải chịu thôi..."
"Tối nay em qua chuẩn bị đồ giúp anh, hay là... để đỡ phải nhớ thì ngủ lại với anh một đêm chứ nhỉ?" Vương An Đình thấy cô buồn liền lên tiếng trêu ghẹo, không biết có phải thật sự là muốn ngỏ ý như vậy không? Giọng anh rất đùa cợt, ánh mắt cũng vô cùng gian xảo nhìn cô.
"Hứ, em không ngốc đâu nhé! Ngủ với anh chẳng khác nào ngủ với sói già lưu manh." Cô lên giọng nhìn anh cười khẩy, chứng tỏ mình không dễ dãi.
Vương An Đình lại buông lời dụ dỗ: "Sao em suy nghĩ xa quá vậy? Thì chỉ đơn giản là ngủ thôi chứ có làm gì đâu mà phải đề phòng chứ!".
"..."
"Sao? Có muốn ngủ với anh không?"
"Không!" Cô thẳng thừng từ chối. Vương An Đình nghe thế cũng không nói gì thêm, chỉ biết cười trừ với cô. Lục Ninh Diệp lại nói tiếp: "Xem ra nãy giờ lời nói của anh chỉ là đùa giỡn, trêu ghẹo em thôi sao?".
"Ừm..!"
"Hmm... em cứ tưởng thật, còn đang định đồng ý!" Giọng nói của cô rất thản nhiên, không hề ngại ngần mà phủ nhận khiến anh rất sốc.
"Hửm? Em đang nói thật á?"
"Ừ."
"Sao em dễ dãi quá vậy? May mà gặp anh đấy, lỡ gặp người khác thì sẽ rất nguy hiểm!"
Lục Ninh Diệp cười lớn: "Thế á? Em còn tưởng trên đời này Vương An Đình là người nguy hiểm, xảo quyệt nhất rồi chứ!".
Vương An Đình liền thanh minh cho bản thân: "Sao em lại nói anh như thế? Con người anh đứng đắn đó giờ, không hề nguy hiểm như em nghĩ đâu. Anh thiết nghĩ tối nay em nên ngủ lại ở nhà anh đi, anh sẽ bảo vệ cho em. Nhé?"
"À... thôi không cần, em sẽ ngủ ở nhà em để bảo vệ cơ thể của mình."
"Em cứ hiểu lầm anh..."
Cả hai đi dạo, trò chuyện rất vui vẻ. Lâu sau cũng mệt rồi về lại bệnh viện, khi về đến thì cũng đã gần trưa rồi. Lục Ninh Diệp vừa đi vừa xoa bụng nói: "Vương An Đình! Em đói rồi..."
"Vào căn tin ăn chút gì đó đi!" Nói rồi anh liền kéo cô vào căn tin bệnh viện, nhẹ nhàng bảo cô ngồi xuống ghế, trầm giọng hỏi: "Ăn gì đây?".
"Gì cũng được! Mà anh có ăn luôn không?"
"Anh không ăn." Vương An Đình nhanh chóng đi lấy ít đồ ăn cho cô, không lâu sau liền mang đến đặt lên bàn. Lên tiếng yêu cầu cô: "Ăn đi..."
"Cảm ơn Vương An Đình nhé?" Giọng cô vui vẻ đùa giỡn cứ như trẻ con. Anh nghe thấy chỉ biết nuông chiều cười nhẹ với cô. Sau khi ăn uống no nê thì anh và cô cũng bắt đầu làm việc của mình, mạnh ai nấy một việc. Bận rộn đến chiều tối gần hết giờ làm mới rảnh rỗi mà gặp nhau: "Về luôn chứ nhỉ?".
"Cũng được... lát nữa chúng ta tự lái xe riêng à? Hôm nay em tự đi xe đến đó!" Cô thoải mái khoác tay anh vừa đi vừa nói.
"Ừm, em tự lái xe đến nhà anh nhé? Chúng ta mỗi người một xe vậy..!"
"Vâng!" Nói rồi anh và cô đi xuống hầm xe, mỗi người một chiếc lái đi đến biệt thự nhà anh. Hai chiếc xe đắt tiền cùng chạy trên một con đường, ai ai nhìn thấy cũng trố mắt nhìn vì độ sang xịn của nó.
Sau đó cũng dừng trước khu biệt thự to lớn nhà Vương An Đình, anh và cô lái thẳng xe vào trong sân trước cửa lớn. Mấy người giúp việc cũng tò mò mà hướng mắt nhìn xem chiếc Rolls-Royce màu đen sắc sảo ấy là của ai, ai là người ngồi bên trong đó?
"Nhìn xem, cậu chủ dẫn bạn về hay sao ấy!"
"Ai mà lại sang trọng thế không biết?" Mấy người giúp việc đều mong ngóng nhìn xem người bước ra chiếc xe đó là ai. Cuối cùng cũng nhìn thấy một cô gái xinh đẹp, nhan sắc quyến rũ, cao ráo và đặc biệt rất khí chất, Lục Ninh Diệp lạnh lùng bước ra nhìn vào trong nhà anh. Giây lát liền nở một nụ cười rất đáng yêu với Vương An Đình, đi đến gần anh hỏi: "Nhà anh hiện tại có ai không?".
"Bố mẹ anh đang ở nước ngoài, bây giờ trong nhà chỉ có người giúp việc và quản gia thôi!" Giây sau anh liền nói tiếp: "Đặc biệt là phòng của anh rất rộng nhưng chỉ có mình anh ngủ, nó luôn chào đón em ở lại ngủ một đêm!".
"Thôi đi, em không muốn ngủ cùng tên biến thái! Đừng hòng dụ dỗ em..."
"Thế thì thôi vậy! Vào trong đi." Bị từ chối lời mời, anh giả vờ thất vọng gọi cô vào nhà. Lục Ninh Diệp cũng ngoan ngoãn đi theo sau anh, nhìn xung quanh bên trong nhà anh. Thấy thiết kế kiểu nhà rất đẹp, rất hiện đại hợp sở thích của cô.
"Cậu chủ mới về!" Mấy người giúp việc đứng xung quanh đồng thanh chào hỏi Vương An Đình.
"Này Vương An Đình, đây là...?" Chú quản gia nhìn sang Lục Ninh Diệp lên tiếng hỏi anh.
Vương An Đình cũng không ngần ngại mà giới thiệu: "Đây là Lục Ninh Diệp! Bạn gái của tôi."
"Chào mọi người!" Cô cười thân thiện chào hỏi.
"À... đây là người con gái con thích thầm đúng không? Đã quen nhau luôn là quá tốt rồi." Chú quản gia cười đùa nói.
"Thích thầm?" Lục Ninh Diệp có hơi bất ngờ nhìn qua anh. Vương An Đình chỉ gật đâu đáp lại rồi dẫn cô lên phòng mình.
"Qua đây, em nghĩ anh nên mang theo những gì?" Anh đứng chống tay lên hông nhìn cô hỏi.
"Một ít quần áo chứ nhỉ?"
"Mang theo đồ vệ sinh cá nhân nữa..."
"Thuốc dự phòng nhỡ anh bị gì đó còn có cái mà dùng!" Lục Ninh Diệp vừa suy nghĩ vừa nói.
"Rồi rồi, để anh xem đã..."
Vương An Đình và Lục Ninh Diệp cứ loay hoay đi lấy đồ đạc, cô mắng anh um trời, hết chuyện này đến chuyện kia anh làm đều không vừa mắt cô. Lâu lâu bên ngoài lại nghe tiếng la thất thanh, quát lớn của Lục Ninh Diệp: "Cái tên điên này thật là, ai đời lại nhét xà phòng vào chung với quần áo như thế!".
"Trời ơi...! Sao anh lại bày quần lót ra trước mặt em thế hả? Mau sắp xếp lại bỏ vào túi đen đi..."
"Em xem, anh nên đem bao nhiêu mới đủ? Còn nữa này, có nên mang theo keo xịt tóc không? Anh không thể sống khi không có nó được!" Vương An Đình ngu ngốc hỏi cô đủ chuyện.
Lục Ninh Diệp liền mắng chửi anh xối xả: "Điên vừa thôi! Mang theo xịt tóc làm gì? Anh định đi đến đó diễn xiếc à?"
"Còn quần lót thì anh tự mà chọn, tự xem bản thân mình cần bao nhiêu đi chứ! Sao em biết được..."
"Nên đem theo mỹ phẩm không? Anh nghĩ mình sẽ cần!"
Lục Ninh Diệp bất mãn hỏi ngược lại anh: "Anh thật sự là đàn ông đúng không?".
"Đương nhiên rồi, em hỏi vậy là có ý gì hả!"
"Đàn ông dùng mỹ phẩm với mục đích gì đây?" Cô đặt tay lên trán mình, mắt nhắm nghiền hỏi anh.
Vương An Đình lại thản nhiên mà nói: "Thì... đem một chút thôi! Mỗi kem chống nắng thôi cũng được, ở đó nắng muốn bể đầu thứ gì chịu nổi..."
"Ừm!" Cô hết nói nổi đành phải thuận theo ý anh. Căn phòng yên lặng được một lát lại liền nghe tiếng chửi mắng tiếp theo của Lục Ninh Diệp, anh hỏi hết chuyện này đến chuyện kia, rối ren cứ như con nít.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương