Trần Cảnh Hòa: [Hình ảnh]
Châu Y mở ảnh ra xem, là ảnh chụp cơ bụng của cậu. Không biết Trần Cảnh Hòa cố tình hay vô tình, cạp quần kéo rất thấp, đường nhân ngư chạy dọc theo hông quần.
[Chị ơi, nhớ chị rồi]
Châu Y quay lại khung chat với ba Châu, chụp màn hình, gửi thẳng cho Trần Cảnh Hòa.
[Cẩn thận bị ba chị đánh gãy chân.]
Vất vả lắm Trần Cảnh Hòa mới chụp được tấm hình hấp dẫn nhìn như vô tình thật ra lại rất cố tình, vốn dĩ muốn nghe Châu Y khen ngợi vài câu, nhưng giờ cậu chỉ muốn nhìn trời trầm mặc.
Trần Cảnh Hòa chống đầu lưỡi ở hàm trên, thấp giọng thở dài, trả lời WeChat của Châu Y: [Chị thương em như vậy, nhất định không nỡ để ba vợ đánh gãy chân em.]
Nếu ba mẹ Châu Y đã nhìn ra tâm tư của cậu, vậy ý nghĩ muốn để Châu Y lên giường với mình có lẽ sẽ không thể thực hiện trước khi thành niên được.
Một đời còn chưa kết thúc, Trần Cảnh Hòa cảm thấy mình đã có tiếc nuối cả đời rồi.
[Đánh gãy chân hay không chị không biết, nhưng bây giờ em nên học, đi học đi!]
Trần Cảnh Hòa còn muốn dính lấy Châu Y, nhưng nghĩ lại, trả lời Châu Y “Dạ” xong thì tắt màn hình.
Thứ hai.
Toán cao cấp buồn ngủ, công thức hình thù quái dị.
Hơn sáu giờ sáng Trần Cảnh Hòa đã chúc cô buổi sáng tốt lành. Lúc cô nhìn thấy đã là thời gian nghỉ giữa tiết thứ nhất. Châu Y không khỏi cảm thán, sáng cấp ba cô không dậy nổi, chỉ ước thời gian lùi lại một tiếng thì tốt rồi. Kết quả lên đại học, thời gian đúng là lùi lại một tiếng, vẫn không dậy nổi.
[Chào buổi sáng]
Trần Cảnh Hòa: [Chị, tuần sau phải họp phụ huynh, chị đi họp giúp em được không?]
Trong nháy mắt đầu óc lơ mơ của Châu Y lập tức tỉnh táo lại, họp phụ huynh? Cô đi???
[Em tìm phụ huynh em đi, chị không phải phụ huynh của em.]
Cô nhớ rồi, vừa lên lớp 12 sẽ có một cuộc họp phụ huynh. Chủ yếu là nhấn mạnh lên lớp 12 sẽ thêm rất nhiều tiết, áp lực của con cái sẽ tăng lên, để phụ huynh chú ý đốc thúc tinh thần của con cái nhiều hơn, không để quá thoải mái buông thả.
[Chuyện họp phụ huynh này không thể tuỳ tiện, đây là liên quan đến việc học tập của em! Chị thật sự không hợp để đi!]
Trần Cảnh Hòa vừa đánh chữ vừa hỏi Hạ Dao: “Thứ mấy tuần sau họp phụ huynh?”
“Tối thứ sáu. Tối hôm đó không phải tự học buổi tối, đi chơi không?” Hạ Dao và Trần Cảnh Hòa không lên lớp, hai người ở trong phòng sinh hoạt, một người bận chơi game, một người bận nói chuyện phiếm với chị gái.
[Vậy được rồi, làm phiền chị.]
[Chị biết có thể thuê chị gái nào đóng giả làm phụ huynh không? Tuần sau ba mẹ em đi thăm ông ngoại, thân thể của ông ngoại không tốt, phải đi kiểm tra tổng quát]
Hơn nửa tiếng sau, cuối cùng di động của Trần Cảnh Hòa cũng sáng lên một chấm đỏ.
[Tuần sau chị sẽ cho em câu trả lời]
Trần Cảnh Hòa cười thu di động: “Đi, đi về.”
Hạ Dao chú ý tới chỗ bất thường của cậu, hỏi: “Cậu, thế này là đang yêu đương với chị gái của cậu rồi à?”
“Vẫn chưa.”
“Vậy mặt mày cậu hớn hở, còn đổi cái avatar hoàn toàn không phù hợp với cậu làm gì? Chậc, anh em tốt của tớ, cậu rơi vào bể tình rồi.”
Bể tình.
Cậu càng muốn rơi vào vòng tay của chị hơn.
Cuối tuần đầu tiên, Trần Cảnh Hòa mong chờ được gặp Châu Y. Kết quả Châu Y bị trì hoãn vì chuyện trường học, cuối tuần không về nhà. Trần Cảnh Hòa biết được tin này giống như nháy mắt bị rút cạn tinh lực, gửi tin nhắn cho Châu Y.
[Đêm dài lạnh lẽo có lẽ cũng chỉ có mình em biết.]
[Chị ơi, ổ chăn của em lạnh lắm, nhưng lòng em còn lạnh hơn, cần ai đó hôn hôn mới khá lên được.]
Cuối tuần này tổ chức team-building câu lạc bộ, Châu Y cùng bạn học khác trong ký túc xá chọn hai câu lạc bộ tương đối thú vị để gia nhập. Trưởng câu lạc bộ rất vui tính, sau khi kết thúc phỏng vấn, quyết định sẽ tổ chức team-building của câu lạc bộ vào thứ bảy.
Nói là team-building, thật ra chính là một đám người ăn uống tiệc tùng, vui chơi giải trí thôi.
“Đàn em, thêm Wechat, sau này tiện liên hệ công việc.”
Sau khi nam sinh thứ tư lấy cớ này thêm Wechat Châu Y, mấy người bạn cùng phòng của Châu Y nhao nhao nháy mắt với cô.
Có coi trọng không?
Coi trọng?
Trong đầu Châu Y hiện lên đầu tiên là hình ảnh Trần Cảnh Hòa tựa lưng vào bồn rửa mặt, ánh mắt thấp thoáng ý cười nhìn ra bên ngoài, bàn tay sạch sẽ cầm lấy gậy th*t của mình, thong thả vuốt lên vuốt xuống, thần thái lười biếng, tuỳ tiện bừa bãi.
Xong đời rồi, sao cô lại trở nên biến thái như vậy rồi?
Châu Y lắc đầu, ý định đem đống phim đen đá ra khỏi đầu, lại phát hiện hồi ức ngày càng nhiều.
Trần Cảnh Hòa còn cố tình gửi tin nhắn cho cô vào lúc này.
[Không có hôn hôn, chỉ có chị gái vô tình chất vấn].
[Bài thi làm xong chưa?]
Trần Cảnh Hòa: Em muốn làm tình với chị, chị lại chỉ quan tâm đến việc học tập của em.
[Làm xong rồi, chị đang làm gì vậy? Muốn gặp chị, có được không?]
Châu Y: [Chơi team-building ngoại khoá, trở về sẽ nhắn tin lại cho em]
Team-building? Chẳng phải sẽ có rất nhiều tên đàn ông trưởng thành sao?
Trần Cảnh Hòa trực tiếp gọi video-call cho Châu Y, Châu Y không nhận, Trần Cảnh Hòa kiên nhẫn, trong lúc gọi điện thoại cho Châu Y còn tìm sạc điện thoại, đề phòng lúc quan trọng không bị cạn pin.
Gọi 4 5 cuộc, Châu Y đều không nhận, Trần Cảnh Hòa chuyển sang gửi tin nhắn.
[Chị ơi, chị nhận một cuộc đi]
[Cho dù nhận chị không nhìn em không nghe em nói cũng được, chị cho em nghe chút âm thanh bên kia của chị được không?]
Vốn Trần Cảnh Hòa cũng không ôm hy vọng gì, cậu tự nhủ với lòng, nếu Châu Y không nhận, hiện tại cậu sẽ lập tức ra ngoài tìm Châu Y. Cho dù không có định vị, cậu vẫn sẽ đi. Cậu sợ nếu còn ngồi đây tự bổ não, cậu sẽ vì trí tưởng tượng của mình mà phát điên mất.
Gọi qua giây đầu tiên, đầu bên kia đã nhận rồi.
Trần Cảnh Hòa ngẩn người nhìn camera, Châu Y chỉ liếc nhìn cậu, đặt di động lên mặt bàn.
Cậu chỉ nhìn thấy một màn hình đen xì, lại có thể nghe được tiếng đủ loại pháo hoa hòa vào nhau. Trong chốc lát, trái tim cũng bị tiếng hô hấp rất nhỏ vùi trong tiếng pháo hoa ấy lấp đầy.
Trần Cảnh Hòa nghĩ, có lẽ cậu đã rơi vào đó, không bao giờ ra được nữa.