Sau khi truyền nước xong, y tá tới rút kim cho Trần Cảnh Hòa. Trần Cảnh Hòa mượn cơ hội nắm tay Châu Y, hợp tình hợp lý nói mình sợ, y tá rút kim suýt nữa cắm luôn cây kim vừa rút ra lại.
Bạn học này, bạn sợ thật đấy à? Sao lúc cắm vào bạn liếc cũng không liếc một cái vậy.
Đôi khi Trần Cảnh Hòa cũng cảm thấy mình rất kỳ quái, cậu cảm giác sau khi nhìn thấy Châu Y, tim mình sẽ mềm nhũn, sau đó mang dáng vẻ yên bình tĩnh lặng nhìn mọi thứ.
Ngày tháng yên ả này kéo dài đến khi kết thúc kỳ thi đại học.
Mọi thứ đều thay đổi vào tối hôm đó.
Trần Cảnh Hòa uống rượu.
Sau khi ra khỏi trường thi, Hạ Dao dứt khoát kéo Trần Cảnh Hòa đi. Mấy người bạn chơi từ nhỏ đến lớn đều nói không dễ dàng gì mới được giải thoát, dự định chơi đến tận trời sáng. Trần Cảnh Hòa nghĩ tới chuyện khác, không định ở lại lâu, nhưng bị mấy câu nói của Hạ Dao giữ lại.
Trần Cảnh Hòa không đi nổi nữa, im lặng ngồi xuống, nghe mấy “Tiền bối” nghe đâu là lưu luyến trong vạn hoa chia sẻ kinh nghiệm của mình.
Tiểu Trần khiêm tốn ghi nhớ trong lòng, rượu cũng uống hơn nửa, cậu cảm thấy mình say rồi, nên gọi người nhà tới đón cậu.
Trần Cảnh Hòa đã gửi tin nhắn cho Châu Y trước, nói cậu đang ở cùng với Hạ Dao. Châu Y vốn dĩ muốn chúc mừng cậu, nhưng nhớ lại thì, năm đó sau khi thi xong cô cũng chơi điên cuồng cùng bạn bè đến hơn nửa đêm mới về nhà, trong lòng dù có chút cô đơn, nhưng vẫn có thể hiểu được.
Mà bây giờ, sao thấy có chút sai sai...
Ánh đèn trong phòng lờ mờ, chỉ bật một bóng đèn trước cửa, đèn lớn trên đỉnh đầu tối đen.
Trần Cảnh Hòa đã cởi áo sơ mi nhỏ ném trên sô pha, bên trong chỉ đeo một dây lưng màu trắng, lộ ra xương quai xanh cùng cần cổ trắng nõn tinh xảo, phần tròn trịa trước ngực tạo ra một khe rãnh, khe rãnh kia của Trần Cảnh Hòa bôi kem, đầu lưỡi cong lên, lại cuộn lại, khiến Châu Y run rẩy.
“Trần Cảnh Hòa…” Giọng Châu Y hơi run.
“Em đây.” Trần Cảnh Hòa ôm cô, giọng nói không rõ ràng.
Bánh ngọt là Châu Y tự làm, chưa ăn được mấy miếng, còn thừa hơn nửa đặt trên bàn, kem bơ trắng bị Trần Cảnh Hòa bôi trước ngực Châu Y, cậu dùng đầu lưỡi thấm ướt, liếm đi từng chút từng chút một.
Châu Y ngửa cổ, dưới sự khiêu khích cực hạn của Trần Cảnh Hòa, thân thể không khống chế được bắt đầu co lại. Cô muốn rụt người về phía sau, nhưng tay Trần Cảnh Hòa siết chặt, cô làm thế nào cũng không thoát ra được.
Tay Trần Cảnh Hòa dần dần trượt xuống từ sau lưng cô, hơi thở của cậu mang theo hơi nóng, rơi vào da thịt trần trụi của Châu Y, nóng đến ửng hồng.
“Chậc.” Giọng Trần Cảnh Hòa khàn khàn, cậu nằm trên vai Châu Y: “Chị, chị ướt rồi.”
Ngón tay Trần Cảnh Hòa đã dò xét xuống dưới, nơi riêng tư mềm mại bị cậu dùng bàn tay bọc lấy, xoa bóp vài lần, lực đạo mềm mại, xúc cảm trơn nhẵn dần dần quấn lấy ngón tay cậu.
“…Ưm…”
Châu Y bị đụng vào chỗ mẫn cảm, theo bản năng dùng sức ôm chặt Trần Cảnh Hòa.
Trần Cảnh Hòa cười khẽ thành tiếng: “Chị, chị xấu hổ sao?”
Ngoài miệng thì nói vậy, động tác trên tay Trần Cảnh Hòa lại không giảm chút nào, hai cánh môi â/m h/ộ bao lấy nơi thần bí nhất, Trần Cảnh Hòa chậm rãi dò xét vào trong.
Trên tay có chất lỏng trơn nhẵn hỗ trợ, ít nhất đoạn đường đến cửa huyệt nhỏ đều trơn tru. Châu Y bị Trần Cảnh Hòa làm cho cả người bủn rủn, muốn kẹp chặt hai chân nhưng phát hiện là phí công, Trần Cảnh Hòa hoàn toàn không cho cô cơ hội này.
Trong nháy mắt, tư thế của hai người xảy ra biến hoá.
Châu Y nằm trên giường, Trần Cảnh Hòa nằm lên người cô, không đè vào cô, đầu gối quỳ hai bên eo cô, ánh mắt lấp lánh.
Quần của cô bị kéo đến bắp chân, dây lưng đã bị cởi, lộ ra đồ lót. Châu Y thẹn thùng, muốn trốn vào trong chăn, Trần Cảnh Hòa chỉ cười, trong mắt tràn đầy cưng chiều, còn tri kỷ kéo chăn lên giúp cô.
“Trần Cảnh Hòa, chúng ta phải làm sao?” Châu Y trốn trong chăn thò đầu ra, tóc của cô đã bị vò rối tung, Trần Cảnh Hòa nhìn mà tim muốn sôi sùng sục.
Trần Cảnh Hòa ngồi dậy từ trên giường, cười nhìn Châu Y, vuốt tóc Châu Y: “Không làm.”
“Ồ.”
Châu Y lăn một vòng trên giường, quấn toàn bộ chăn lên người mình, sau đó lại lăn qua bên kia giường, cứ thế đối diện với Trần Cảnh Hòa. Trần Cảnh Hòa kéo góc chăn, dứt khoát kéo người đến trước mặt mình, hôn lên trán Châu Y rồi đứng dậy.
Trần Cảnh đi vào nhà vệ sinh, lúc đi ra tay cầm khăn lông, ánh mắt nhìn chằm chằm Châu Y: “Lại đây, lau mặt cho chị.”
Châu Y trốn trong chăn không ra, uốn éo bò đến bên giường, ngẩng mặt lên nhìn Trần Cảnh Hòa, nhỏ giọng chột dạ hỏi: “Chúng ta thật sự không làm nữa sao?”
Cô vừa mới thấy rõ ràng, từ lúc vừa vào cửa quần của Trần Cảnh Hòa đã phồng lên, đến bây giờ còn chưa hạ xuống, nhịn tốt quá nhỉ? Phải nhớ rằng trước kia Trần Cảnh Hòa là người có thể t*ng trùng lên não bất cứ lúc nào!
“Không gấp.”
Gấp cái gì, còn rất nhiều thời gian.
Sau khi lau tay và mặt cho Châu Y, Trần Cảnh Hòa đi tắm. Nghe tiếng nước chảy từ trong nhà vệ sinh truyền ra, Châu Y không nhịn được nhìn qua, cuối cùng thì tối nay Trần Cảnh Hòa có chuyện gì vậy? Cũng không uống nhiều lắm mà, sao đột nhiên tên đã lên dây lại không bắn?
Chẳng lẽ là nghẹn lâu quá nên không được rồi?
Nội tâm Châu Y: Cực kỳ sợ hãi!!
Giường thoải mái không muốn nằm, bánh ngọt nhỏ trên bàn cũng không muốn ăn, Châu Y rón rén xuống giường, chân trần bước trên thảm. Nhà vệ sinh của khách sạn dùng cửa thuỷ tinh, lúc mở ra không có âm thanh gì, khí nóng phủ mờ, che giấu động tác nhỏ của Châu Y.
Cô chỉ liếc mắt một cái thôi, chỉ liếc một cái thôi, cô rất lo lắng cho hạnh phúc của Trần Cảnh Hòa.
Tiếng nước chảy cùng tiếng thở hổn hển của Trần Cảnh Hòa hoà cùng một chỗ, tạo cảm giác chật chội trong không gian này. Châu Y sắp thò cả đầu vào rồi, nhưng hơi nước quá dày, cô không nhìn rõ lắm, nhưng cô nghe loáng thoáng được vài câu.
“…Châu Y…Ưm…Nhanh lên chút…”
Tình huống này, Châu Y lập tức phản ứng lại.
Trần Cảnh Hòa đang tự an ủi.
Hơi nóng nhanh chóng quét qua mặt Châu Y, Châu Y cảm thấy đứa nhỏ lớn rồi, nên có không gian riêng tư của mình, xoay người muốn chạy, kết quả còn chưa thả tay nắm cửa ra đã bị tóm được.
“Chị, nhìn rồi thì phải chịu trách nhiệm.”