Đến cuối cùng đầu óc Châu Y đã hỗn loạn hết lên, Trần Cảnh Hòa tắm rửa cho cô, ôm cô trở lại giường. Châu Y buồn ngủ không chịu được, dính vào giường lập tức bắt đầu ngủ, Trần Cảnh Hòa kiên nhẫn hôn lên trán cô, rồi mới ôm người nhắm mắt lại.
Trần Cảnh Hòa không buồn ngủ, đầu óc cậu rất tỉnh táo, cậu đang suy nghĩ về tương lai của cậu và Châu Y.
Có lẽ sẽ nuôi một con mèo, trước kia Châu Y nói thích mèo, nếu cô muốn nuôi thì có thể nuôi một con không quá dính người. Nhưng mà đợi đến khi Châu Y mang thai thì phải tiễn nó đi, cậu không nỡ để Châu Y va chạm dù chỉ một chút.
Không được, lỡ mang thai Châu Y không còn yêu cậu nữa thì sao giờ? Lúc trước vô tình cậu có lướt thấy một tin tức, nói là có thai phụ sau khi mang thai cảm xúc không dễ ổn định, lỡ Châu Y cũng bị ảnh hưởng, vậy cậu không phải sẽ trở thành người ba trong câu chuyện bỏ ba giữ con sao?
Không thì, đi thắt ống dẫn tinh?
- --
Tối hôm qua quá mệt mỏi, Châu Y ngủ thẳng đến giữa trưa mới tỉnh lại. Lúc từ trên giường ngồi dậy thì phát hiện Trần Cảnh Hòa đã ăn mặc chỉnh tề, suy tư nhìn chằm chằm về hướng cô.
Châu Y bị nhìn chằm chằm tim đập hẫng một nhịp, hung dữ trừng cậu: “Em nhìn chị làm gì?”
“Chị, quần áo đã giặt xong sấy khô rồi, ở bên tay trái của chị, kem đánh răng cũng bóp xong rồi, cơm trưa chị muốn ăn gì?”
Không bình thường, rất không bình thường.
Cho dù hai người đã phát sinh quan hệ, nhưng bộ dạng này của Trần Cảnh Hòa vẫn khiến Châu Y khó hiểu
Nhìn thì có vẻ...
Cực kì giống một nam học sinh trung học được bao dưỡng, lúc này đang đợi kim chủ nhà mình rời giường để hầu hạ đối phương ăn uống vui chơi.
Châu Y: Tôi mới 19, còn chưa đủ năng lực bao dưỡng nam sinh trung học.
“Cuối cùng là em muốn làm gì?”
Trần Cảnh Hòa bình tĩnh nhã nhặn kể lại kết luận cậu đã suy nghĩ suốt đêm hôm qua: “Chị, em có thể chấp nhận không có con, nhưng vì tránh cho xảy ra chuyện ngoài ý muốn, em quyết định đi thắt ống dẫn tinh, vì hạnh phúc của hai chúng mình.”
Châu Y hoàn toàn ngơ ngác: “Thắt, thắt ống? Con? Trong đầu Trần Cảnh Hòa em đang nghĩ cái con khỉ gì vậy?”
Cô ngủ bao lâu rồi? Sao vừa dậy đã nói đứa con nào cơ?!!
Thời gian có một đi không trở lại cũng không phải không trở lại như thế này đâu!
“Em nghĩ hết rồi, sinh con sẽ ảnh hưởng rất lớn đến cơ thể người mẹ, em không muốn chị mạo hiểm chút nào.” Tuy ánh mắt cậu cô đơn, nhưng giọng nói rất kiên định.
“...”
“Trần Cảnh Hòa, chị còn chưa nghĩ nhiều như vậy.” Châu Y tức giận đến mức chăn rơi từ trước ngực xuống cũng không phát hiện, tới tận khi thấy ánh mắt Trần Cảnh Hòa không thích hợp mới chú ý tới, một tay ôm chăn che trước ngực, giọng nói tức muốn hộc máu: “Hiện tại, xoay người lại, chị muốn mặc quần áo.”
Trần Cảnh Hòa không nhúc nhích, ngoan ngoãn hỏi: “Cần hỗ trợ không?”
“Không cần!”
...
“Trần Cảnh Hòa, qua đây đỡ chị một chút!”
Chân mềm nhũn ra, Châu Y chống lên mấy lần muốn đứng dậy nhưng không dậy nổi, bất đắc dĩ phải gọi Trần Cảnh Hòa tới hỗ trợ.
Trần Cảnh Hòa: Luôn luôn sẵn sàng.
Cơm trưa gọi bên ngoài về, ăn xong ai về nhà nấy, Trần Cảnh Hòa rõ ràng rất muốn ở cùng một chỗ với Châu Y, mong đợi trong mắt sắp nhảy ra ngoài rồi. Nhưng sau khi Châu Y ra khỏi thang máy vẫn đầu không ngoảnh lại đi vào nhà mình, không nhìn Trần Cảnh Hòa toàn thân đều viết hai chữ “người nhà.”
Không còn cách nào, Trần Cảnh Hòa sợ Châu Y giận cậu, xoay người ngoan ngoãn quay về nhà mình.
Trong nhà Châu Y không có ai, ba mẹ Châu đi ra ngoài còn chưa về, Châu Y đi rót ly nước uống một hơi xong mới ngồi phịch xuống sô pha. Kết quả mông ngồi còn chưa nóng, tiếng chuông cửa đã vang lên.
Châu Y tưởng là bà Châu trở về, đứng dậy ra mở cửa.
Đứng ở cửa là Trần Cảnh Hòa, nhìn dáng vẻ của cậu, chắc ngay cả cửa nhà mình cũng chưa vào.
“Chị ơi, nhà em không có ai.”
Châu Y liếc mắt nhìn khoá cửa nhà Trần Cảnh Hòa: “Hình như nhà chúng ta đều dùng khóa vân tay?”
Trần Cảnh Hòa: “Em vừa mới trưởng thành, ở nhà một mình không an toàn, cho nên chị thu nhận em đi.”
“Hơn nữa hôm nay em tiêu hao quá nhiều thể lực, nếu có người xông vào nhà của chúng ta, em không có sức chống cự, thế thì đầu sỏ gây tội cuối cùng chính là chị.”
Châu Y: “...”
Đối với mạch não của Trần Cảnh Hòa, Châu Y phục rồi, nhưng cô không thật sự giận Trần Cảnh Hòa, vẫn cho người vào nhà.
Nửa tiếng sau, Châu Y bắt đầu chất vấn bản thân tại sao lại thả Trần Cảnh Hòa vào nhà.
Ánh sáng trong phòng rất sáng, toàn bộ hoa huy*t của Châu Y lộ ra dưới tầm mắt của Trần Cảnh Hòa.
Môi â/m h/ộ khép chặt thẹn thùng như Châu Y vậy, không chịu cho ai đi vào.
Nửa tiếng trước, Trần Cảnh Hòa vào phòng ngủ của cô, bắt đầu nói chuyện phiếm, sau đó hai người song song ngã xuống giường, tay Trần Cảnh Hòa không an phận, châm lửa khắp người cô, huyệt nhỏ vốn chưa khôi phục hoàn toàn lại nóng lên. Sau khi Châu Y cảm giác được liền muốn nhảy từ trên giường xuống, nhưng Trần Cảnh Hòa không cho, thuận tay thăm dò xuống dưới.
Nên mới có một màn như hiện tại.
Hô hấp của Châu Y rối loạn, huyệt nhỏ bị tay Trần Cảnh Hòa bao lấy, xoa bóp một cái, xúc cảm ấm áp gợi lên cảm giác ngứa ngáy mềm mại tê dại, lúc nặng lúc nhẹ. Nặng khiến Châu Y không nhịn được rên rỉ, phát ra giọng nói vỡ vụn, nhẹ thì như lông vũ lướt qua, khiến Châu Y không nhịn được cong người lên.
“Ưm...Ngứa...”
Miệng huyệt chật hẹp bắt đầu tiết dịch ra ngoài, chảy đầy tay Trần Cảnh Hòa, Trần Cảnh Hòa cười giơ tay lên cho cô xem: “Chị, nhiều nước quá.”
Tay Trần Cảnh Hòa rất đẹp, khớp xương rõ ràng, gân xanh trên mu bàn tay hơi hiện lên, giờ phút này lây dính dâm thuỷ của cô ngay trước mặt cô. Dù cho Châu Y có tuỳ ý thì vẫn không tránh khỏi đỏ bừng mặt.
Trần Cảnh Hòa cúi người hôn cô, đây là dáng vẻ hiếm thấy của Châu Y, cảm giác thanh thuần hoà với mị hoặc trêu người này, trước mặt cô, Trần Cảnh Hòa chỉ có thể vứt bỏ vũ khí đầu hàng.
Cậu thật sự yêu chết dáng vẻ này của Châu Y.