Ta bị đánh thức bởi tiếng mưa ngoài cửa sổ, trong chiếc chăn ấm áp, bàn tay to đang ôm lấy ta lại không an phận chút nào.
Ta bèn nhéo mạnh.
"Ai da, nương tử, đau."
"Biết đau là tốt, chàng nghĩ ta đã tha thứ cho chàng sao? Tề Đại, ta nói cho chàng biết, chàng mơ đi."
Hắn nghĩ rằng ta nhận lấy vàng bạc, nằm bên hắn, để hắn hôn hít ôm ấp thì có nghĩa là ta đã tha thứ, đúng là mơ mộng viển vông.
"Nương tử, ta sai rồi."
Tề Đại vừa nói, liền lập tức quỳ xuống giường.
Nhận sai nhanh chóng, thái độ cũng tốt, nhưng rồi cũng đâu chịu sửa.
Lần trước đi đường ban đêm trở về, bị ta dạy dỗ xong thì chịu ở lại dưới núi một đêm.
"Gia gia đã nói với ta, sau này sẽ không săn hổ, không bắt hổ con nữa, đây là lần cuối cùng. Nương tử, sau này ta sẽ không dám đi nhiều ngày mà không về nữa, nàng đừng giận ta có được không?"
"Mấy lời này đều là gia gia dạy chàng nói phải không?"
"Không, không, đó là suy nghĩ thật trong lòng ta. Hôm đó nhạc phụ xuống núi, nàng khóc mắt đỏ hoe, ta nhìn mà đau lòng. Nàng lên xuống núi, chân đi gần như muốn nứt ra, ta cũng đau lòng lắm. Nên mới nghĩ phải kiếm thêm chút bạc, mua nhà cửa, ruộng đất dưới núi, khi đó nàng muốn về thăm nhạc phụ nhạc mẫu lúc nào cũng được. Còn nếu muốn đón nhạc phụ, nhạc mẫu về nhà mình ở cũng chẳng khó."
Ta liền đ.ấ.m hắn mấy cái.
Giận dữ cảnh cáo: "Nếu còn có lần sau, ta sẽ cùng chàng hòa ly... hu hu hu."
Tề Đại hôn ta rất mạnh, không để ta thốt ra những lời như hòa ly.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Sau đó hắn lại khiến ta mệt mỏi rã rời, sức lực đều cạn kiệt.
Đôi mắt hắn vẫn còn đỏ, khẽ nói: "Không được nói hòa ly, không được rời xa ta, ta sẽ nghe lời mà."
Hắn tựa đầu vào hõm cổ ta, giọng buồn bã vang lên: "Từ nhỏ ta đã bị vứt bỏ, là gia gia nhặt về mới có chỗ nương thân, cưới nàng rồi ta mới có một mái nhà."
"Nếu nàng không cần ta nữa, nhà của ta cũng sẽ không còn nữa."
"…"
Trong phút chốc, trong lòng ta đầy những cảm xúc hỗn tạp.
"Vậy chàng càng phải nhớ kỹ, bất kể khi nào, cũng phải lấy an nguy của bản thân làm trọng. Chàng còn thì gia đình chúng ta mới còn, nếu chàng xảy ra chuyện, chàng nghĩ ta sẽ ở lại ngôi nhà trên núi bao này lâu vì chàng?"
Nếu Tề Đại mất tích ba tháng, năm tháng, phụ thân ta nhất định sẽ mạo hiểm lên núi, nếu Tề Đại gặp chuyện, họ sẽ đưa ta xuống núi, sau đó lo liệu cho ta tái giá.
Phụ mẫu thương con gái là thật, nhưng cuộc đời khắc nghiệt lắm.
Trừ phi ta mãi mãi không xuống núi, nhưng một mình ta, ở trong rừng sâu núi thẳm này, có thể sống một mình bao nhiêu năm đây?
"Ta hiểu rồi, sau này ta sẽ không mạo hiểm nữa."
Chuyện này xem như đã lật qua trang mới.
Dù vậy, gia gia cũng mấy ngày liền không dám nhìn thẳng vào ta, ngay cả ăn uống cũng không dám đòi hỏi gì, ăn sáng xong liền ra ngoài săn bắn, mang về vài con gà rừng, thỏ rừng.
Rõ ràng lần này ông đã quá mệt mỏi, như thể đã không còn sức lực nữa. Ta bảo ông đừng đi săn nữa, nhưng ông không chịu nghe, nói rằng ngồi không thì buồn chân buồn tay.
Chẳng phải là sợ ta lại trách móc ông sao.
Hai hôm nay mưa tuyết cũng đã tạnh, Tề Đại nói muốn xuống núi một chuyến, bàn bạc với phụ mẫu ta về việc mua nhà cửa, ruộng đất.
Nếu còn, thì nên mua sớm kẻo sau này lại có biến.
"Nương tử, nàng có muốn đi cùng không?"
"Ta không đi, chàng đi là được rồi. Tiện thể nói với phụ mẫu, mùng hai ta sẽ không về nhà mẹ đẻ, mang lễ Tết về thay ta."
Nhà chúng ta hiện giờ thịt hun khói là có nhiều nhất, ngoài ra còn có hạt dẻ, táo đỏ, mây rừng khô.
"Nhà bên nội, chàng phải tự mình đến biếu, còn bên ngoại cũng vậy. Ngày mai chàng xuống núi, hôm sau đi thăm thân thích, ngày mốt thì trở về."
Hắn thật thà lắm, không nói rõ thì chắc chắn ngày mai lại lén quay về nhà ngay.
"Giá nhà cửa, ruộng đất cứ để phụ mẫu ta mặc cả, họ hiểu chuyện. Nhà cửa chắc chắn phải tu sửa lại, chưa cần gấp, còn ruộng đất thì cho phụ mẫu trồng trọt, thu hoạch lương thực rồi nộp thuế xong chia cho chúng ta một nửa là được."
"Những mảnh đất xấu, chúng ta có thể trồng cây ăn quả, còn phải trồng thêm chút tre, khi đó sẽ có măng để ăn. Trồng thêm ít cây, có thể chặt làm củi đốt, hoặc dùng đóng đồ đạc, lá cây thì dùng để nhóm lửa cũng tiện."
Có được nửa số lương thực rồi, chúng ta sẽ không cần phải tốn tiền mua nữa.
Trái cây thì nhà tự trồng, bốn mùa đều có các loại quả, nghĩ đến đã thấy hào hứng.
Tề Đại gật đầu, cẩn thận ghi nhớ trong lòng.
Khói Lửa Nhân Gian Chạm Lòng Phàm
Chương 29
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương