Chương 34: Thẩm vấn
*
Lâm Ngọc Bảo đến đồn công an, mới hay gã đàn ông đột nhập phòng tắm công cộng mấy tháng trước đã bị bắt, hôm nay cô được gọi đến để nhận diện.
Ngọc Bảo điền xong biểu mẫu, ngồi sang một bên. Bên cạnh là mấy dì từng cãi nhau với chủ phòng tắm không thành, tức giận báo công an. Hai viên cảnh sát dẫn nghi phạm vào, tay gã bị còng, gương mặt vênh váo, ánh mắt cợt nhả, chẳng có lấy chút sợ hãi. Đám đông lập tức phẫn nộ. Một dì giọng Giang Bắc gằn từng chữ: “Đồ khốn nạn, chết đi cho rồi!”
Một dì khác quát: “Thằng bẩn thỉu, chết không tử tế!”
Lại có dì nghiến răng: “Tao phải móc mù mắt thằng khốn này!”
Cảnh sát nghiêm mặt nói: “Đây là đâu? Đồn công an đấy! Miệng mồm cho sạch sẽ chút!”
Các dì tức thì im bặt.
Một viên cảnh sát lớn tuổi làm thẩm vấn, một viên trẻ ngồi lập biên bản. Hành lang người ra vào tấp nập, tiếng bước chân xen lẫn tiếng cửa mở đóng liên hồi.
Các dì vì danh dự, ai nấy đều hừng hực tức giận, còn Ngọc Bảo thì không có khí thế ấy, chỉ lặng lẽ ngồi nép phía sau. Cảnh sát lớn tuổi lên tiếng: “Thưa các bà, khi nghi phạm xông vào phòng tắm, các bà đang mặc quần áo hay trần như nhộng?”
Câu hỏi vừa dứt, cả đám lập tức câm lặng. Dì giọng Giang Bắc vỗ đùi: “Ôi trời ơi, mất mặt quá!”
Viên cảnh sát gằn giọng: “Mất mặt gì chứ? Đây là hợp tác điều tra, cứ nói thật ra!”
Một dì ngập ngừng: “Tôi nhớ là tôi mặc đồ, ngồi trên ghế thấp bóc cam ăn.”
Một dì khác tiếp lời: “Tôi cũng mặc đồ.”
Lại có người nói: “Tôi mặc áo, dưới thì mặc q**n l*t.”
Hỏi một lượt chẳng ai nhận là khỏa thân, viên cảnh sát đành lên tiếng cảnh báo: “Mọi người đừng ngại, đừng giấu, nếu không sẽ ảnh hưởng đến mức án của nghi phạm.”
Chưa kịp ai nói gì thêm, nghi phạm đột nhiên cười hô hố: “Mấy bà già có gì mà nhìn!”
Rồi gã chỉ tay về phía Ngọc Bảo: “Cô gái đẹp này thì tôi nhìn rõ cả người!”
Đám đông lập tức quay đầu nhìn. Một dì kêu: “Trời ơi, đúng rồi, tôi nhớ rõ, da trắng bóc, sáng lấp lánh!”
Một dì khác bảo: “Đúng thế, là cô ấy đó!”
Lại có người thì thầm: “Nhìn quen mắt, con gái bà Tiết Kim Hoa, đúng không?”
Một dì chậc lưỡi: “Chết rồi, sau này khó kiếm bạn trai quá!”
Lại có người bảo: “Ai dám cưới chứ, bị nhìn sạch cả người, mất mặt lắm!”
Ngọc Bảo tức giận nói: “Nói bậy cái gì đấy! Đổ oan cho tôi!”
Cô nghiến răng: “Tôi rõ ràng mặc quần áo!”
Viên cảnh sát lớn tuổi nghiêm giọng: “Lâm Ngọc Bảo, nghĩ kỹ lại xem, lúc đó có tr*n tr**ng không?”
Cùng lúc ấy, Phan Dật Niên vì chuyện công trường gây ồn, đích thân đến đồn công an để hòa giải. Sau khi thương lượng gần xong, anh vừa trò chuyện với trưởng đồn vừa đi ra, khi đi ngang qua phòng thẩm vấn, nghe tiếng ồn ào như cái chợ, anh liếc mắt nhìn vào, liền sững người. Trưởng đồn cũng quay lại nhìn theo, bảo: “Bắt được thằng lưu manh chuyên nhìn trộm phòng tắm nữ.”
Phan Dật Niên gật đầu, đứng yên không rời đi.
Ngọc Bảo đỏ mặt, gằn từng tiếng: “Không cần nghĩ, tôi rõ ràng mặc áo lót và quần đùi!”
Một dì tò mò hỏi: “Áo lót là áo ngực hay áo ba lỗ?”
Ngọc Bảo tức điên: “Liên quan gì đến dì!”
Bà dì nọ cũng không vừa: “Trẻ tuổi mà miệng mồm hỗn hào!”
Ngọc Bảo cãi lại: “Vu oan người ta thì phải chịu hậu quả!”
Viên cảnh sát lớn tuổi đập bàn cái rầm: “Cãi cái gì mà cãi! Đây là đâu, chợ trời à? Lâm Ngọc Bảo, trả lời cho rõ, có mặc không, mặc gì, nói rành rọt ra, đừng có mập mờ!”
Ngọc Bảo nén giận, nói dứt khoát: “Tôi chắc chắn mặc. Mặc áo ngực và quần đùi!”
Nghi phạm nhếch mép: “Tôi nhìn rõ lắm, hai b** ng*c trắng như sữa, tròn trịa!”
Cả phòng lạnh toát, mọi người hít một hơi khí lạnh. Phan Dật Niên cau mày, đứng đó lắng nghe.
Cảnh sát lớn tuổi hỏi: “Lâm Ngọc Bảo, còn gì để nói không?”
Ngọc Bảo gằn giọng: “Nói bậy! Vu oan trắng trợn!”
Viên cảnh sát nhíu mày: “Kỳ lạ nhỉ, sao không vu oan người khác, cứ phải là Lâm Ngọc Bảo? Dù gã nói bậy, người khác cũng nói bậy à?”
Ngọc Bảo nghẹn lời: “Đúng thế, tôi cũng không hiểu nổi!”
Cảnh sát lớn tuổi nhìn cô: “Mức án nặng nhẹ của nghi phạm phụ thuộc vào một câu nói của cô. Hy vọng cô có thể gạt bỏ mọi lo ngại, thành thật nói ra sự thật, để kẻ xấu bị trừng trị thích đáng.”
Ngọc Bảo tức đến run người, không nói nên lời.
Một dì nhao nhao: “Thừa nhận đi, chúng tôi đều thấy cả rồi!”
Một dì khác gật đầu: “Đúng là trần như nhộng!”
Lại có người nói: “Đừng làm mất thời gian nữa, tôi còn phải về mua rau đấy!”
Một dì khác lên tiếng: “Bao che kẻ xấu là đồng phạm đấy nhé!”
Nghi phạm vẫn nhìn quanh với vẻ thích thú, viên cảnh sát giữ vẻ chính trực, các dì xôn xao như ngoài chợ, còn Phan Dật Niên thì nhíu mày, lặng lẽ nắm tay lại, định lên tiếng.
Lâm Ngọc Bảo mắt đỏ hoe, nói: “Tôi có lời muốn nói.”
Cảnh sát lớn tuổi đáp: “Mời nói.”
Ngọc Bảo bảo: “Tôi muốn hỏi lại nghi phạm một lần nữa, anh ta thật sự thấy tôi không mặc quần áo sao?”
Nghi phạm đáp: “Chẳng giả chút nào.”
Ngọc Bảo hỏi: “Nhìn rõ ràng lắm à?”
Nghi phạm nói: “Chẳng ai nhìn rõ hơn tôi. Đặc biệt là ngực, tôi nhìn rất kỹ.”
Ngọc Bảo kìm lại sự nhục nhã, nói: “Đã nhìn ngực tôi, ngoài màu trắng, còn thấy gì nữa?”
Nghi phạm cười cợt: “Còn có màu hồng.”
Các dì bĩu môi cười thầm, chế nhạo Ngọc Bảo tự chuốc lấy nhục.
Ngọc Bảo không để ý, nghiến răng hỏi: “Còn gì nữa?”
Nghi phạm đáp: “Hết rồi.”
Ngọc Bảo bảo: “Nghĩ kỹ đi.”
Nghi phạm nói: “Hết rồi.”
Cảnh sát lớn tuổi lên tiếng: “Lâm Ngọc Bảo, đừng làm mất thời gian mọi người.”
Ngọc Bảo nói: “Đồng chí cảnh sát, xin mời một nữ cảnh sát đến, tôi có lời muốn nói.”
Cảnh sát lớn tuổi bảo: “Nói với tôi là được.”
Ngọc Bảo nhấn mạnh: “Không phải muốn nghe sự thật sao? Tôi chỉ nói với nữ cảnh sát.”
Cảnh sát lớn tuổi đồng ý: “Được.”
Cảnh sát trẻ đứng dậy, ra cửa nói: “Trưởng đồn cũng ở đây.”
Trưởng đồn không nói gì. Đúng lúc một nữ cảnh sát đi ngang, cảnh sát trẻ gọi lại rồi dẫn vào phòng.
Ngọc Bảo thì thầm vài câu với nữ cảnh sát. Nữ cảnh sát dẫn cô vào phòng trong, đóng chặt cửa, lát sau trở ra. Ngọc Bảo ngồi lại chỗ cũ, nữ cảnh sát thì thào với cảnh sát lớn tuổi rồi rời đi.
Cảnh sát lớn tuổi nhìn nghi phạm, hỏi lại: “Trên ngực còn thấy gì nữa?”
Nghi phạm biết có vấn đề, ấp úng: “Còn có nốt ruồi.”
Cảnh sát lớn tuổi quát: “Cút đi! Vu khống nhân chứng, tội thêm một bậc!”
Ông quay sang các dì: “Mấy người này, mở mắt nói dối. Rõ ràng người ta mặc quần áo, chỉ biết hùa theo, đổ dầu vào lửa, hại chết người ta!”
Các dì im thin thít.
Cảnh sát lớn tuổi nói tiếp: “Lâm Ngọc Bảo đến nhận diện, các bà ai không mặc quần áo?”
Các dì thần sắc khác nhau, chẳng ai lên tiếng.
Ngọc Bảo im lặng một lúc, rồi nói: “Lúc đó tôi hoảng quá, chỉ lo cho mình, không để ý người khác.”
Cảnh sát lớn tuổi gật đầu: “Ồ, vậy à.”
Các dì không nói, rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.
Phan Dật Niên nói với trưởng đồn: “Đi thôi.”
Trưởng đồn bảo: “Gặp người quen à?”
Phan Dật Niên gật đầu, mỉm cười.
Ngọc Bảo bước ra khỏi cổng đồn công an, liếc thấy Phan Dật Niên, cô giả vờ không thấy mà đi thẳng. Phan Dật Niên dập tàn thuốc, thong thả bước theo sau. Buổi trưa nóng bức, mặt đất sáng chói dưới nắng, người ta nép dưới bóng mái hiên. Ngọc Bảo bước đi, mồ hôi ướt đẫm ngực áo. Cô thấy một bà cụ ngồi đan hoa, trước mặt là cái rổ phủ vải xanh, hoa ngọc lan, hoa châu trắng xếp ngay ngắn thành hàng. Ngọc Bảo bỏ năm xu, mua một đôi hoa ngọc lan, cài lên khuy áo kiểu Thượng Hải cô mặc hôm nay, hương thơm ngát tỏa đến mũi.
Ngọc Bảo sang đường đối diện, trước cửa hàng thực phẩm, trong tủ kính là chiếc bánh kem bơ màu vàng nhạt. Cô đứng lại nhìn, thấy bóng người tiến đến từ phía sau. Bỗng cô quay lại, hỏi: “Anh Phan, đi theo em làm gì?”
Phan Dật Niên cười: “Tôi chỉ tiện đường thôi.”
Ngọc Bảo đáp: “Ồ, là em hiểu lầm rồi. Vậy anh Phan đi trước đi.”
Phan Dật Niên nhìn đồng hồ: “Ăn trưa chưa?”
Ngọc Bảo nói: “Chẳng có tâm trạng.”
Phan Dật Niên bảo: “Gần đây có quán ăn nhỏ, cũng được, đi thôi, mình cùng đi.”
Ngọc Bảo nói: “Đã bảo không có tâm trạng, không muốn ăn.”
Phan Dật Niên không đáp, im lặng một lúc. Ngọc Bảo nói tiếp: “Ở đồn công an, em thấy anh rồi, đứng ở cửa phòng thẩm vấn. Em mất mặt, đều bị anh thấy hết.”