Chương 44: Cửa sinh
*
Tiết Kim Hoa hung dữ nói: “Gì cơ?”
Ngọc Bảo biết nặng nhẹ, không dám đáp lời.
Tiết Kim Hoa nói: “Mẹ đường hoàng có thể đòi hỏi công khai, sao phải làm chuyện trộm gà bắt chó. Nói gì thì nói, tám trăm đồng, chỉ có tám trăm đồng, mà muốn tôi gả con gái, mơ mộng hão huyền gì chứ.”
Ngọc Bảo nói: “Nhìn phản ứng của mẹ Vương Song Phi và chủ nhiệm Mã, không giống vô lý gây rối.”
Tiết Kim Hoa nói: “Ngọc Phượng và Hoàng Thắng Lợi, không thoát khỏi liên can.”
Ngọc Bảo định nói tiếp, chú Tần gõ cửa kính, giọng vọng vào: “Mẹ Tiết, có muốn uống cà phê không?”
Tiết Kim Hoa đáp: “Đến đây, đến đây. Tôi thật sự cần bình tĩnh lại.” Bà đứng dậy, vuốt tóc rồi bước ra ngoài.
Tiểu Đào đang chăm chú gặm đùi vịt muối, Ngọc Bảo hỏi: “Mấy hôm trước, chú Vương Song Phi mang hộp bánh quy đến, Tiểu Đào có mở ra không?”
Tiểu Đào đáp: “Con muốn mở ăn, mẹ không cho, bảo phải trả lại.”
Ngọc Bảo không nói gì.
Trong bếp, Ngọc Phượng đang dọn lò, nghe tiếng bước chân xuống lầu, ngẩng lên thấy Hoàng Thắng Lợi, dừng tay hỏi: “Ăn cơm tối chưa?”
Hoàng Thắng Lợi đáp: “Ăn rồi.”
Ngọc Phượng im lặng. Hoàng Thắng Lợi nhìn quanh không có ai, hạ giọng nói: “Tám trăm đồng đâu?”
Ngọc Phượng hỏi: “Ý gì?”
Hoàng Thắng Lợi nói: “Tiền giấu trong ngăn kéo.”
Ngọc Phượng nói: “Nói bậy có gì hay.”
Hoàng Thắng Lợi bảo: “Còn giả vờ, giả vờ nữa thì chẳng ra làm sao.”
Ngọc Phượng tức giận nói: “Nếu tôi lấy, tôi bị trời đánh ngũ lôi oanh tạc, ra đường bị xe cán chết.”
Hoàng Thắng Lợi sững sờ: “Vậy tiền đâu?”
Ngọc Phượng cười lạnh: “Hỏi tôi, hay tự hỏi mình đi.”
Hoàng Thắng Lợi nói: “Nghi ngờ tôi à, tôi chưa đến mức bẩn thỉu thế đâu.”
Ngọc Phượng hừ lạnh. Hoàng Thắng Lợi nói: “Muốn tôi cũng thề độc à?”
Ngọc Phượng nói: “Vậy là ai, mẹ, Ngọc Bảo hay Tiểu Đào?”
Hoàng Thắng Lợi đáp: “Tiểu Đào và Ngọc Bảo thì không thể, còn mẹ, khó nói lắm.”
Ngọc Phượng nói: “Mẹ sẽ không nhận đâu.”
Hoàng Thắng Lợi cười khẩy: “Hừ.”
Ngọc Phượng nói: “Còn một khả năng, là nhà họ Vương tự diễn kịch.”
Hoàng Thắng Lợi bảo: “Điên rồi à?”
Ngọc Phượng nói: “Dù sao cũng trăm lợi không một hại.”
–
Mẹ Vương Song Phi và chủ nhiệm Mã về đến nhà, cha Vương Song Phi ra đón, ngạc nhiên nói: “Lúc đi còn chỉnh tề, về lại đầu bù tóc rối, xảy ra chuyện gì?”
Mẹ Vương Song Phi không đáp, tự vào phòng ngủ tìm hộp thuốc. Nhân lúc này, chủ nhiệm Mã nói: “Anh để tâm chút.”
Cha Vương Song Phi hỏi: “Ý gì?”
Chủ nhiệm Mã kể vắn tắt, nhẹ nhàng gợi ý: “Tôi thấy phản ứng nhà họ Tiết dữ dội, ngược lại khiến tôi sinh nghi khác.”
Cha Vương Song Phi hỏi: “Nghi gì?”
Chủ nhiệm Mã nói: “Anh bao năm giữ tiền nhà chặt lắm, hiếm khi hào phóng lấy ra tám trăm đồng, có khi chị thấy tiền nổi lòng tham, cũng không chừng.”
Cha Vương Song Phi nói: “Tôi phải tra hỏi mụ già này.”
Chủ nhiệm Mã bảo: “Anh thật thẳng thắn. Chị sẽ nhận sao? Nghĩ thôi cũng biết không thể. Phải bình tĩnh, không để lộ, âm thầm quan sát, thời gian dài, ắt sẽ lộ tẩy.”
Cha Vương Song Phi nói: “Nói có lý.”
–
Mẹ Vương Song Phi bôi xong thuốc tím, bước ra hỏi: “Em gái đâu?”
Cha Vương Song Phi đáp: “Về nhà rồi.”
Mẹ Vương Song Phi hỏi: “Con trai đâu?”
Cha Vương Song Phi nói: “Đi xem phim.”
Mẹ Vương Song Phi bảo: “Còn tâm trí xem phim.”
Cha Vương Song Phi im lặng.
Mẹ Vương Song Phi xoa tay: “Tôi thấy phản ứng nhà họ Tiết không giống kiểu đã tham tám trăm đồng.”
Cha Vương Song Phi cười lạnh: “Vậy à, thế ai tham tiền?”
Mẹ Vương Song Phi nói: “Tôi có ý nghĩ kỳ lạ, nói ra chắc chẳng ai tin.”
Cha Vương Song Phi bảo: “Nói đi.”
Mẹ Vương Song Phi nói: “Nhà họ Tiết khăng khăng đòi báo cảnh sát, nhưng em chồng nhất quyết không chịu.”
Cha Vương Song Phi nói: “Hiểu rồi. Con ngõ này do em gái phụ trách, có người báo cảnh sát gây chuyện, ắt ảnh hưởng thành tích của nó. Người hiếu thắng như vậy.”
Mẹ Vương Song Phi nói: “Anh em khác mẹ, tình cảm đúng là không tầm thường.”
Cha Vương Song Phi bảo: “Âm dương quái khí, đáng ghét.”
Mẹ Vương Song Phi nói: “Tức à? Tôi cứ nói: tôi nghi tám trăm đồng bị em gái tham mất, có tức chết không.”
Cha Vương Song Phi nói: “Không có chứng cứ thì đừng nói bậy.”
Mẹ Vương Song Phi bảo: “Tám trăm đồng là do hai người đó bàn bạc bỏ vào hộp bánh quy. Họ không cho tôi nhúng tay, phòng nghi như phòng trộm. Giờ nghĩ lại, may quá, tôi tự chứng minh mình trong sạch.”
Cha Vương Song Phi nói: “Nói vậy, khác nào chỗ này không có ba trăm lạng bạc.”
Chỉ vì tám trăm đồng bị mất, hai gia đình bắt đầu sinh nghi, dè chừng lẫn nhau. Vậy mà lạ thay, khi đối mặt với người ngoài, họ lại đồng lòng đến khó tin.
Công việc của Ngọc Bảo ở chợ rau mỗi lúc một gian nan. Ngô Khôn và Tần Kiến Vân thì lạnh lùng hạch sách, những người khác cũng e dè giữ mình, dần dà xa cách. Ngược lại, Chúc Tú Quyên, Chu Yến cùng những người bán rau ở sạp vẫn thân thiện, nhiệt tình như thuở đầu.
Chủ nhật được nghỉ, sáng sớm Ngọc Bảo đã bắt xe buýt Cự Long, lắc lư theo nhịp đường về hướng sông Tô Châu. Cô xuống xe ở Vịnh Tử, men theo bờ sông tiếp tục đi bộ. Mặt trời đỏ rực, nắng hầm hập như thiêu đốt, mùi tanh nồng từ dòng sông bốc lên khiến người ta nhăn mặt. Hai bên bờ là những con thuyền ngủ đêm chưa rời bến, bên bến dân dụng nhỏ có người bán bánh quẩy, bánh bao, cháo đậu xanh, hoành thánh…, người mua không nhiều, đa số vẫn tự nhóm bếp, khói bốc nghi ngút nơi đuôi thuyền.
Có mấy người phụ nữ đang giặt giũ trên thuyền, nước xà phòng xám trắng chảy xuống sông, hòa lẫn với đủ thứ rác rưởi trôi nổi, tạo thành một cảnh tượng bừa bộn, bẩn thỉu. Thuyền bè qua lại, tiếng còi trầm đục vang lên, luồn qua từng vòm cầu như tiếng thở dài của thành phố.
Ngọc Bảo rẽ vào khu nhà ổ chuột – nơi cô đã vài lần ghé, nên chẳng còn lạ đường. Đến trước nhà Hàn Hồng Hà, thấy Lữ Cường đang ngồi xổm bên cống đánh răng, vừa thấy cô liền gật đầu chào. Ngọc Bảo vung vẩy túi đồ ăn sáng trong tay, đặt lên bàn bếp rồi mới kéo cửa kính bước vào. Hàn Hồng Hà đang quét nhà, ngẩng lên nhìn đồng hồ, mỉm cười: “Mới có tám rưỡi à.”
Ngọc Bảo nói: “Trời nắng quá, đi sớm cho đỡ oi.”
Hàn Hồng Hà định lấy nước cam, nhưng Ngọc Bảo lắc đầu: “Nước cam càng uống càng khát, em uống nước lọc là được.”
Cô rót ly nước mang qua.
Ngọc Bảo lấy từ túi xách ra một phong bì, đặt lên bàn. Hàn Hồng Hà hỏi: “Gì vậy?”
Ngọc Bảo đáp: “Tiền công của anh ở chợ rau.”
Hàn Hồng Hà hỏi:“Lần này đưa sớm nhỉ?”
Ngọc Bảo đáp: “Hoạt động kết thúc sớm, sau này anh không cần đến nữa.”
Hàn Hồng Hà ngạc nhiên: “Chẳng phải trước đó nói sẽ tiếp tục mãi sao? Sao đột nhiên kết thúc vậy?”
Ngọc Bảo chỉ đáp ngắn gọn: “Xin lỗi chị.”
Hàn Hồng Hà vội nở nụ cười xoa dịu: “Vậy cũng tốt thôi. Thời tiết thế này, mỗi tuần đi một lần, từ sông Tô Châu đến đường Cự Lộc, đi về ba tiếng, mệt mỏi lắm chứ.”
Ngọc Bảo không nói gì. Hàn Hồng Hà dịu giọng: “Sao trông em buồn thế, có chuyện thì nói ra đi, đừng giấu trong lòng.”
Ngọc Bảo cũng đang cần người để trút nỗi lòng, bèn kể lại đầu đuôi sự việc. Hàn Hồng Hà nghe xong, nhíu mày. Ngọc Bảo nói tiếp: “Làm thì không vui, mà bỏ thì thành người vô công rồi nghề. Anh chị trên có cha mẹ già, dưới có con nhỏ, đã chật vật bươn chải, không thể cưu mang thêm em. Em không có tiền để dành, cũng chẳng biết đi đâu, đành cắn răng chịu đựng. Thật sự là sống qua ngày đoạn tháng.”
Cô nhấp một ngụm nước lọc, khẽ nói: “Giờ muốn lấy chồng, cũng chẳng ai dám cưới.”
Hàn Hồng Hà ngạc nhiên: “Sao lại thế?”
“Nhà họ Vương đã tung tin rồi – nhà nào muốn cưới em thì trước hết phải trả tám trăm đồng sính lễ. Bằng không, cả nhà không yên. Chủ nhiệm Mã chống lưng cho họ, nên họ càng lộng hành. Bây giờ dân tình ai cũng ngại chuyện phiền phức, cưới hỏi vốn là chuyện vui, ai lại muốn vì một người con gái mà rước về cả đống rắc rối.”
Hàn Hồng Hà tức tối: “Quá quắt thật! Sao không báo cảnh sát?”
Ngọc Bảo nói: “Em hỏi rồi, chuyện này không lập án được, chỉ có thể hòa giải. Nhưng hòa giải cũng không ổn – nếu đồng ý bồi thường thì chẳng khác nào thừa nhận nhà em lấy tiền không trả. Danh dự mất rồi, nhà họ Lâm sống ở ngõ Đồng Phúc, cả đời chẳng ngẩng đầu lên nổi.”
“Ừ, chị hiểu… nhưng phải làm sao đây? Chị cũng không nghĩ ra cách nào tốt hơn.”
Ngọc Bảo mắt hoe đỏ, khẽ nói: “Em muốn về Tân Cương, một lần dứt điểm.”
Hàn Hồng Hà lập tức can ngăn: “Hộ khẩu em đã chuyển về Thượng Hải, đoạn tuyệt hết với nơi đó rồi, về làm gì? Mười năm cay đắng còn chưa đủ sao? Giờ quay lại, bạn bè đồng nghiệp cũ đã đi gần hết, toàn người lạ, bắt đầu lại từ đầu, ai biết phía trước là phúc hay họa.”
Nước mắt Ngọc Bảo lặng lẽ rơi xuống. Hàn Hồng Hà dịu dàng an ủi: “Ít ra, ở đây, em còn người thân, còn bạn bè. Dù có khó khăn đến đâu cũng đừng nghĩ đến trốn chạy. Phải mạnh mẽ lên, nhìn thẳng vào nó.”
Ngọc Bảo nghẹn giọng: “Em thật sự không nghĩ ra lối thoát nào… Em hết đường rồi.”
Tác giả có lời muốn nói”
– Tám trăm đồng sính lễ này sẽ trở thành một ẩn dụ kiểu “Cổng La Sinh”, không có lời giải cố định. Có thể sau này sẽ có đáp án, cũng có thể không – tùy ở trái tim mỗi người đọc.
– Cốt truyện chính đã dần hoàn chỉnh, hé lộ một chút: chương sau anh cả nhà họ Phan sẽ chính thức xuất hiện, vai trò của nhân vật này sẽ ngày càng đậm nét về sau.