Không Ai Am Hiểu Công Lược Hơn Tui

Chương 27: Sự Cố Lạ Lùng



Lúc Chu Nam Trạch và đồng đội đang áp tải con mèo bự tội nghiệp đến doanh trại học viện Thượng Đại thì trong doanh trại, Cao Minh hiên đang sắp xếp lại kế hoạch trong đầu.

Hôm nay may thật, đúng lúc gã đang nghĩ cớ để đi đánh lén đám Chu Nam Trạch thì mấy tên đồng đội đồng loạt đòi ra ngoài. Người thì bảo đi tuần ra, người thì bảo ngày cuối đi giật cá lọt lưới, toàn bộ đều rời khỏi doanh trại.

Cao Minh Hiên lấy cớ không khỏe rồi thuận lý thành chương ở lại canh trại.

Lúc đồng đội rời đi thì thấy ánh mắt của gã có chút kỳ lạ, nhưng miết rồi cũng quen.

Không biết là tên chết tiệt nào đi lan tin đồn nhảm về gã sau đêm BBQ! Cao Minh Hiên bị bác sĩ kiểm tra hàng loạt tức đến nghiến răng, gã đi tìm hiểu, nhắm vào một người bạn hóng hớt và chốt sổ người cuối cùng đã nói chuyện với cậu ta.

Giá trị thù hận của gã đối với Chu Nam Trạch đã tăng lên mức cao nhất, hơn cả Trạm Mặc.

Cao Minh Hiên nghiến răng nghiến lợi mà nghĩ: Lần trước mày thoát được cái bẫy tinh vi của tao hoàn toàn nhờ may mắn, lần này tụi mày không đỏ đến vậy nữa đâu!

Gã xòe tay phải ra, trong lòng bàn tay là một cái bình thủy tinh giống lần trước, trên nhãn viết: Pheromone độ.ng dục.

Lần trước loại này hết hàng. Nhà mở công ty dược phẩm sinh vật, Cao Minh Hiên cố chấp với cái bẫy kỳ lạ này đã sai người ăn cắp một lọ khác từ công ty của ba mình. Khi trận đấu bắt đầu, gã lợi dụng quan hệ của gia đình để tuồn vật phẩm phạm luật này vào.

Theo lý thuyết thì thứ này xài tốt hơn pheromone lãnh thổ lần trước, chỉ cần quăng lên người một tên thuộc Bắc An thì con hổ ngửi được mùi sẽ đến ngay.

Gã thậm chí còn độc ác nghĩ rằng con hổ đói khát quanh năm, liệu có làm ra chuyện không nên với cái tên thuộc Bắc An không?

Haha, dám phao tin vịt về gã, chúng nó cũng có ngày này! Đều là báo ứng!

Cao Minh Hiên không nhịn được mà bật cười, cười xong còn cầm cái bình đi ra ngoài. Vừa đến giáp ranh doanh trại thì gã nghe thấy tiếng thú hoang gầm.

Tiếng gì vậy?

Gã vừa ngẩng đầu lên thì bị dọa đến nỗi đần ra.

Con hổ gã vốn định lợi dụng đang đứng sờ sờ ngay trước mặt mình, mắt lóe lên sự giận dữ.

Rắc.

Là tiếng thủy tính vỡ.

Trong trạng thái căng thẳng cực độ, Cao Minh Hiên đã bóp vỡ bình thủy tinh trong tay!

Gã luống cuống chữa cháy nhưng đã muộn, chất lỏng bắn lên người gã, ngấm vào trong áo quần, tỏa ra một mùi hương tanh tưởi.

Cái mùi con người thấy khó ngửi đó vừa tỏa ra thì mắt con hổ liền đỏ lên. Nó nôn nóng chậm rãi bước đến, những tiếng gầm gừ phát ra từ cổ họng, không kìm nổi nửa mà lao tới.

Cách đó không xa, đám Chu Nam Trạch cầm ống nhòm theo dõi tiến độ kế hoạch.

“Ồ hố, không ngờ cái con hổ Pháp.. Con hổ đó lại sung đến vậy.” Chu Nam Trạch xem say sưa.

Ôn Y Dao giật lấy ống nhòm của Thẩm Cầm: “Để tớ coi, uầy, con hổ đó đang đuổi theo Cao Minh Hiên kìa. Tên đấy đánh không lại.. Nói một cách hợp lý hợp tình thì cả đám mình đánh con hổ đó mà vẫn có mấy người bị cháy trụi tóc mà.”

“Biết rồi, cậu đang bảo tới chứ gì.” La Nhạc Kiệt xoa chỗ hói trên đầu.

“Ố ố ố bắt được rồi! Bị vồ ngã rồi!” Ôn Y Dao có vẻ hơi chần chừ: “Không chết người đấy chứ?”

Một đồng đội thuộc học viện Thượng Đại hừ lạnh: “Hờ, lúc trước đánh lén tụi này nó đâu có nghĩ đến sống chết.”

Cậu ta định tiếp tục chỉ trích ý kiến của Ôn Y Dao “Thánh mẫu” thì nghe cô thốt lên: “Đợi đã, con hổ đó hơi lạ thì phải?”

“Cái gì?” Vừa dứt lời thì mọi người đều sáp lại.

“Mọi người nhìn đi, nó có giống đang.. Ớ...”

“Ủa?”

“Cho tớ coi cho tớ coi với!.... Không phải đấy chứ?”

“...... Như tớ nghĩ thiệt hả?”

“Trời ơi!”

Nghe thấy bạn bè thảo luận, Chu Nam Trạch cầm ống nhòm nhìn, thốt lên cái thằng này được.

“Đờ ra làm gì? Cứu con hổ mau lên!”

Con mèo bự đáng yêu lắm mà, phạm phải tội ác gì thế này!

“Ờ đúng rồi, cứu con hổ mau lên.”

“Giờ làm gì?”

Chu Nam Trạch dứt khoát sắp xếp: “Mỗi nhóm có một thiết bị liên lạc khẩn cấp, tụi mình báo cáo với ban tổ chức trận đấu, Lan Thành gọi cho bác sĩ, Thượng Đại gọi phóng viên. Sân đấu của tụi mình vốn không nên có thú biến dị cấp cao, trong này chắc chắn có vấn đề, chúng ta phải công bố!”

Những người khác thấy hợp lý, lập tức làm theo.

Tổng doanh trại có bác sĩ và phóng viên, đến đây chỉ cần chưa tới nửa tiếng.

Người của ban tổ chức đã đến lại là Kỳ Tùng. Chu Nam Trạch nghe chủ nhiệm giáo dục là thầy Từ đã nhắc tới rất nhiều lần, biết anh ta là một người có kinh nghiệm dày dặn ở vùng hoang dã, trùng hợp là ông ta còn đến từ gia tộc không hòa thuận với nhà họ Cao nhất.

Cậu nhớ ở trong cốt truyện nguyên gốc của trò chơi, Kỳ Tùng là nhân vật phụ thuộc tuyến Tang Phỉ.

Kỳ Tùng là một người đàn ông trung niên kiệt xuất, thường ít nói cười. Nhưng lúc đến nơi, ông ta chớp mắt không thể tin được, chẳng giữ nổi vẻ mặt nghiêm túc.

Ông ta vật ngã con hổ điên, sau khi nhốt nó vào lồng thì khóe miệng giật giật, hỏi: “C-có chuyện gì vậy?”

Đèn flash của phóng viên lách tách sau lưng ông ta.

“Tránh ra, tránh ra! Cứu người!”

Bác sĩ gạt cả đám ra, đến trước mặt Cao Minh Hiên đang thoi thóp, không nhịn được mà để lộ vẻ mặt ông bác cầm điện thoại trên tàu điện.

#GĂH: mêm này nek

Để không phải gánh cái loại xui xẻo đáng sợ đó, Cao Minh Hiên đã vận hết kỹ năng bình sinh chống lại con hổ, cộng thêm đám Chu Nam Trạch ngầm bảo vệ trinh tiết của nó nên thứ chuyện kỳ dị đó cuối cùng vẫn không xảy ra.

Nhưng tình trạng của Cao Minh Hiên rất thê thảm, làm mọi người cảm thấy chuyện kỳ dị đó đã xảy ra rồi.

Ông quay đầu hỏi nhân chứng là Chu Nam Trạch đứng bên cạnh: “Có chuyện gì?”

Chu Nam Trạch vẫn khá hoang mang. Đúng là cậu đã dẫn con hổ đến chỗ Cao Minh Hiên, nhưng những thứ xảy ra sau đó thì hoàn toàn vượt khỏi dự đoán.

“Con cũng không biết.” Cậu nói ra hai chữ đã dặn sẵn với đồng đội: “Lúc đồng đội cậu ta quay về thì phát hiện ra con hổ này... À, họ bỏ chạy tán loạn rồi đụng phải tụi con với cấp 3 Lan Thành.”

“Tại sao trong trận đấu lại xuất hiện thú biến dị cấp cao, vụ này rất đáng ngờ.”

Kỳ Tùng nói, phóng viên ghi chép điên cuồng.

“Tại sao thú biến dị có hành vi bất thường, vụ này còn đáng ngờ hơn, phải kiểm tra.”

Trong lúc nói chuyện, ông ta đã liếc Chu Nam Trạch với ánh mắt nghi ngờ.

Chu Nam Trạch nhún vai. Tra thì cứ tra, dù gì cũng không đến được họ.

Lúc này, các tuyển thủ tham gia thi đấu nghe được mà đến ngày càng nhiều, hễ biết có drama là ngay cả ủy ban cũng đến khu vực thi đấu, mặc kệ luôn cả cuộc thi mà chạy về phía này.

Đèn flash của phóng viên vẫn nháy liên tục.

“Đây là một cuộc thi lớn liên thành phố được tổ chức mỗi năm để tuyển chọn người tài, phóng viên của chúng ta đang ở hiện trường vòng loại. Tại đây đã xảy ra biến cố vô cùng ly kỳ...”

Cao Minh Hiên tỉnh lại từ trong cơn mê, vừa mở mắt là thấy ngay cả đám người đang túm tụm lại, có cả phóng viên đưa tin rất say sưa.

Đầu óc gã trống rỗng, chỉ cảm thấy cuộc đời thật vô vọng.

Gã chết rồi.

Cao Minh Hiên tức đến mức hai mắt trắng dã, rồi lại ngất.

Sau khi Cao Minh Hiên bị khiêng lên xe cứu thương thì Kỳ Tùng nói lớn với đám đông đang vây xem ngày càng nhiều: “Vòng loại đến đây thôi, tính điểm theo vật phẩm hiện có!”

“Ớ? Xong rồi á?”

“Chứ gì nữa? Có chuyện lớn vậy rồi thì sao tiến hành thi đấu như thường nữa.”

“Lại là Cao Minh Hiên. Nó thích mất kiểm soát mà bắt tụi mình chịu?”

“Chậc chậc chậc.”

Giữa cuộc bàn luận, Kỳ Tùng kéo Chu Nam Trạch sang một bên, khuôn mặt đã nghiêm túc trở lại.

“Nói thật đi, vụ này có liên quan tới con không?”

“Có liên quan, con là nhân chứng.” Chu Nam Trạch chọn nhẹ tránh nặng.

“Con gọi truyền thông đến, chuyện này vốn không cần thiết.”

“Con cũng muốn lật tẩy âm mưu trong cuộc thi này mà....”

Kỳ Tùng thở dài. “Với thân phận của bác thì không nên so đo với tiểu bối, nhưng chuyện hôm nay......”

Ông ta đột nhiên cười rộ lên, vỗ vai Chu Nam Trạch, dựng thẳng ngón tay cái: “Bạn rất cười, tôi đã hài!”

#GĂH: gốc là 谢谢,有被笑到

Chu Nam Trạch:???

Không ngờ Kỳ Tùng là kiểu người này!

Hình tượng ông trùm máu mặt sụp đổ!

Cuối cùng cậu cũng biết tại sao Kỳ Tùng lại vui sướng khi người gặp họa: Học sinh Tang Phỉ của ông ta từng bị Cao Minh Hiên quấy rối.

Khi Kỳ Tùng đưa cô đến tham gia một bữa tiệc thượng lưu thì bị Cao Minh Hiên nhìn trúng. Lúc đấy Tang Phỉ là nữ chính duy nhất của trò chơi chưa lên cấp S, không phải đội trưởng đội thám hiểm vùng hoang dã, xuất thân cũng bình thường. Kỳ Tùng vừa rời đi một lúc thì cô liền bị bắt nạt.

Kỳ Tùng không tiện tấn công tiểu bối, nhưng vẫn luôn nhớ kỹ chuyện này.

Kẻ thù của kẻ thù là bạn bè. Trước khi đi, ông ta rất có thiện cảm với Chu Nam Trạch, còn cổ vũ cậu: “Chung kết đấu cho tốt nhé, bác thấy đội con ổn đấy.”

Vậy là đến tuyến công lược thứ tư rồi hả?

Vòng loại cứ thế kết thúc, họ thu dọn đồ đạc quay lại ký túc xá, Chu Nam Trạch rất thản nhiên theo Trạm Mặc vào phòng y.

Vừa đóng cửa thì giao diện lập tức nhảy ra, load hàng loạt thông báo mới.

【 Tuyến Trạm Mặc ( đã mở khóa) - cốt truyện 2: Phô bày tài năng 】

【 nhiệm vụ 2: Chỉ huy đội vào vòng chung kết 】 đã hoàn thành!

【 nhiệm vụ 3: Giành thắng lợi ở vòng chung kết! 】[new!]

Giá trị yêu thích của Trạm Mặc 10!

Quan hệ hiện tại: Nhiệt tình ( 30/100)

Giá trị yêu thích của Ôn Y Dao 30!

Quan hệ hiện tại: Nhiệt tình ( 30/100)

Bên dưới còn hiện giá trị yêu thích của đồng đội đã tăng.

【 Cao Minh Hiên - boss nhỏ cấp trung ( đã mở khóa cốt truyện) 】

【 cốt truyện 2: Không bao giờ bỏ cuộc】 đã hoàn thành!

Giá trị yêu thích của Trạm Mặc 10!

Quan hệ hiện tại: Nhiệt tình ( 40/100)

Giá trị yêu thích của Cao Minh Hiên -200!

Quan hệ hiện tại: Không đội trời chung ( cố định)

【 Nhiệm vụ nhánh đặc biệt ( có thể lựa chọn): Gậy ông đập lưng ông 】

Độ khó cấp địa ngục: đã hoàn thành!

Danh hiệu đặc biệt đã tăng lên một cấp!

Hạng dị năng tăng lên cấp S!

Tăng cấp không có hiệu ứng chấn động trời đất ác quỷ thần tiên cũng giật mình, mà chỉ có một dòng nước ấm chảy khắp cơ thể, áp lực nhẹ đi, cậu cảm giác được phạm vi và mức độ công kích của dị năng đã được tăng lên rõ rệt.

Nếu đấu với con hổ Pháp cấp S đó lần nữa thì Chu Nam Trạch có thể một mình đánh bại nó.

Sức áp đảo của cấp độ tiềm năng vô lý đến vậy đấy.

Cậu nhìn đến dòng khen thưởng cuối cùng.

Mời chọn người ràng buộc, chia sẻ một phần năng lực danh hiệu của bạn

Phương thức chia sẻ: Ôm.

Đối tượng gợi ý: Giang Thi Vân, Ôn Y Dao.

Giang Thi Vân, Ôn Y Dao?

Chu Nam Trạch suýt bật cười.

Cậu nghĩ: Họ gà thế sao phát huy được bàn tay vàng của mình? Lãng phí.

“Trạm Mặc, lại đây chút.”

Cậu ngồi trên sô pha, vỗ vỗ chỗ bên cạnh.

Trạm Mặc không hiểu nhưng cơ thể vẫn tự động làm theo lệnh.

“Gì vậy?” Y hỏi.

Họ đang ở trong phòng, Chu Nam Trạch đâu cần phải nói thầm?

Giây tiếp theo, y kinh ngạc trợn tròn mắt, vì Chu Nam Trạch cười nói:

“Tớ muốn ôm cậu.”

Não Trạm Mặc ngừng hoạt động.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...