Thư Khả Du cảm giác máu huyết dường như đang chảy hết lên mặt, khuôn mặt cô nóng bừng, gần như là vào lúc anh nói xong câu kia thì cô nhớ lại đến cảnh tượng ngày ấy. Gậy th/ịtlấp đầy miệng, mùi tanh nhàn nhạt còn có biểu cảm của anh lúc động tình, có thế nào cô cũng không quên được. Nhưng bây giờ không phải trước kia, cô giống như một cây pháo bị châm lửa, kịch liệt giãy giụa, cô ngồi bật dậy, sau khi đứng lên lại lảo đảo loạng choạng đi ra ngoài, cô vẫn đang mang giày cao gót, giống như một đứa trẻ đứng không vững.
Trọng tâm không ổn định, chân vừa lệch, cô thét lên một tiếng ngã về phía trước, bả vai may mắn được anh giữ lấy, lập tức cô ngã vào lòng của cái người ở phía sau. Da th/ịtdán vào da thịt, nhiệt độ cơ thể của cả hai người rất cao, Lục Diên ôm eo cô, vững vàng giữ lấy thân thể cô, anh cười cười ở bên tai cô: "Đi ra ngoài để cho người khác nhìn thấy dáng vẻ phóng đãng này của em sao? Em tự mình xem lại dáng vẻ bây giờ của mình đi."
Thư Khả Du cúi đầu, bộ lễ phục bị anh kéo xuống rơi trước ngực, nửa bên v/ú lộ ra ngoài không khí, đầu v/ú bị cắn mút đến sưng đỏ đáng thương, còn dính cả nước bọt óng ánh. Cô xấu hổ đến mức vành tai cũng đỏ ửng lên, cô khàn giọng nói: "Bỏ em ra." Rồi đưa tay đến lôi kéo cánh tay hữu lực của anh đang đặt ở giữa eo cô.
Nhưng tất nhiên không có hề hấn gì.
Vốn dĩ thân hình Lục Diên cao lớn, sau vài năm, vóc dáng vạm vỡ hơn rất nhiều. Lúc học cấp ba cô đấu không lại anh, bây giờ càng không thể đấu lại.
Hốc mắt của cô chưa từng khô ráo, cô cố gắng hết sức dùng giọng nói bình tĩnh hỏi anh: "Rốt cuộc anh muốn làm gì? Tuy rằng trước kia chúng ta từng yêu đương, nhưng nó đã là quá khứ. Em có bạn trai...anh chơi thoáng như thế, chắc hẳn cũng không thiếu người phụ nữ như em, anh muốn khiến em nhục nhã nên mới làm như vậy sao?"
Cô nghiêng người về phía trước, muốn để đùi cách xa chỗ đó của anh một chút.
Lục Diên dùng sức đè cô về phía sau, để thân thể của cô và anh dán sát lại với nhau không một kẻ hở.
"Sao lại không thiếu? Chẳng phải thiếu em đó thôi." Lục Diên nghiêm giọng nói bên tai cô, đôi môi ẩm nóng xoẹt qua thùy tai của cô, một nụ hôn lại rơi lên trên má cô.
"Anh đừng như thế..." Thư Khả Du nhỏ giọng nức nở, cả mặt đầy nước mắt, Lục Diên nhéo lấy cái cằm ướt đẫm của cô, cưỡng ép cô xoay đầu qua cùng anh hôn môi.
Anh hôn lên môi cô, không tính là dịu dàng, thậm chí là cấu xé.
Thư Khả Du phát ra tiếng rên rỉ "ưm a", anh nghe thấy hết, tức cô vì cô phản kháng, giận cô vì cô vô tình. Anh chờ đợi cô rất lâu, cô dựa vào đâu mà dám đối xử với anh như vậy? Dựa vào đâu mà giẫm đạp tình cảm của anh như thế? Cô đặt đoạn tình cảm kia vào đâu? Anh thật sự nghĩ không thông, rốt cuộc anh có chỗ nào không bằng Tần Vịnh.
Anh nếm được mùi máu tanh nhàn nhạt hòa lẫn với nước bọt, vần tới vần lui giữa đôi môi dán sát của hai người.
Anh giữ lấy đầu của cô, trán tựa lên trán cô, rồi nhìn cô chăm chú, trong đôi mắt không có vẻ nhu tình chỉ có sự oán hận và tàn bạo nồng liệt, "Nếm được rồi chứ? Cho dù có chảy máu anh cũng sẽ không thả em đi."
Thư Khả Du sợ hãi, trái tim như muốn ngừng đập.....
Lục Diên căn bản không còn là Lục Diên của trước kia nữa, anh quá hung dữ.
Cô đẩy anh, mắng anh cũng không ngăn cản được hành vi xâm phạm của anh với cô.
Cô bị anh vác lên đi về phía trước, sát vách có một cái bàn dài, bên trên đặt một tháp bánh kem, trên tháp bánh kem được sắp xếp mấy hàng bánh kem nhỏ ngăn ngắn đáng yêu tinh tế. Vốn Thư Khả Du muốn đến ăn hết bọn chúng, nhưng bây giờ cô chỉ có thể nhìn không thể ăn...
Anh đè cô trước tháp bánh kem, tay của anh giữ ở sau lưng cô, cô vô thức muốn dùng tay chống lên cái bàn nhỏ kia. Men rượu khiến cơ thể cô không còn sức lực, cánh tay lung lay, xém chút nữa cả người ngã lên trên bàn. Cô xoay đầu nhìn Lục Diên, nỗi căm phẫn ở trong mắt nhiều đến độ sắp tràn ra bên ngoài, nhưng bây giờ chỉ có thể cầu xin anh: "Đừng như vậy...Lục Diên...đừng như vậy mà."
Lục Diên làm như không nghe thấy, bàn tay to vén vạt váy dày nặng của cô ra, đường xẻ tà nằm ngay bên đùi cô, anh kéo mở mảnh vải màu vàng kim óng ánh kia như thể vén tấm màn che lên, bờ mông đầy đặn tròn trịa trực tiếp đập vào mắt anh, chiếc quần chữ T màu đen khiến máu huyết của anh phun trào, anh bật cười, thần sắc nơi đáy mắt càng lúc càng nặng nề, giống như bầu trời u ám trước cơn giông tố, mưa gió giao nhau ồ ạt kéo tới.
Tay anh thuận theo da th/ịtmềm mại của cô trượt lên trên, vừa chậm rãi lại vô dùng sức mà ép mông của cô vào lòng bàn tay, "Đủ d/âm đãng. Quần chữ T cũng dám mặc."
"Không phải...không phải đâu..." Thư Khả Du muốn giải thích, nhưng những lời đó lại bị một luồng hơi ép ngược trở về, cô khóc lóc giãy giụa cầu xin, uốn éo thân thể, đổi lại một tiếng vỗ cực vang...
Anh hung dữ vỗ vào mông của cô một phát.
Nỗi xấu hổ xộc lên tận đầu, Thư Khả Du cảm thấy lúc này còn khó chịu hơn cả đi chết.
Lục Diên vén sợi vải mỏng manh nằm kẹt trong kẽ hở kia ra, ngón tay cắm vào khe hở giữa mông, thuận theo mông đi xuống dưới, sờ đến hoa viên màu mỡ của cô, nơi đó đã ướt đẫm chứa đầy dịch mật. Anh đè lên lưng của cô, "Ướt thành thế này rồi, em còn phản kháng gì nữa?" Sự nhục nhã và chế giễu không nhẫn nại khiến Thư Khả Du hận không thể ngất ngay tại chỗ.
Trong lồng ngực đều là cảm xúc tủi thân và phẫn hận, cô muốn bảo Lục Diên bình tĩnh, nhưng anh không chịu nghe lời cô nói, anh chỉ muốn vũ nhục thân thể của cô, ngược đãi tinh thần của cô, cô khàn giọng hét lớn: " Em ghét anh...em sẽ hận anh cho đến khi chết."
Động tác của Lục Diên chợt ngừng lại, sau đó giống như một cái lọ bị vỡ, hàng loạt động tác mang theo sự tức giận, anh cởi quần lót xuống, gậy th/ịtthô nóng đè lên mông của cô, anh lộn xộn cọ xát lên bộ phận sinh dục của cô, sau khi cả bàn tay ướt đẫm anh bôi dịch mật lên q/uy đ/ầu.
Gậy th/ịtcứng rắn chọc vào giữa khe mông cô, q/uy đ/ầu ẩm ướt xoẹt qua tiểu h/uyệt của cô, cô giống như bị điện giật, toàn thân co rút.
"Anh đã thay đổi....anh thật xấu xa! Em sẽ hận anh." Cô quỳ xuống, nhưng lại bị anh cưỡng chế xách lên, tay của anh đỡ lấy bụng dưới của cô, không muốn để cô chạy thoát.
Bộ phận sinh dục của Lục Diên thuận theo kẽ hở ẩm ướt kia trượt xuống, q/uy đ/ầu đè lên lối vào chật hẹp, trong đầu của anh vang lên tiếng ù ù, h/uyệt thái dương không ngừng nảy giật, thần kinh trong đầu cũng căng chặt như sắp đứt đoạn.
Anh hỏi bên tai cô: "Là ai thay đổi?"
"Anh...a....."
Lối vào chật hẹp bỗng dưng bị gậy th/ịtthô to của anh chọc mở, phía dưới truyền đến cơn đau đớn như bị xé rách, cô ngẩng cổ lên, khóc thật lớn, muốn tụt xuống phía dưới, nhưng lại bị Lục Diên rên hừ giữ chặt.
Anh giống như dù có chết cũng phải giữ chặt cô.
Giữa ngực Thư Khả Du dâng lên nỗi tuyệt vọng vô tận, giận bản thân mình vô dụng, lại giận bản thân ham ăn ham uống tự mình chạy đến căn phòng này để rồi bị anh bắt nạt.
Cổ họng Lục Diên bật ra vài tiếng rên rỉ, "Thật chặt." Anh tiếp tục đâm về phía trước, chọc mở phần th/ịtmềm mại, một mực đâm đến nơi sâu nhất của cô, vách th/ịtnhăn xung quanh hút lấy cắn lấy anh, anh gần như sắp tước bỏ vũ khí.
Lần này khác với những lần thủ d/âm trước kia, cái miệng nhỏ ở phía dưới cũng ấm áp khít chặt hơn phía trên của Thư Khả Du.
Gân xanh nổi lên, máu huyết toàn thân chảy xuống giữa háng, anh muốn hét lớn, sau cùng chỉ có thể phát ra vài tiếng rên rỉ vụn vỡ.
Thư Khả Du cảm giác mình như bị xé làm đôi, đây là lần đầu tiên của cô, tuy rằng đã đủ ẩm ướt, nhưng cái tư thế này vào quá sâu, cô đau đến mức toát cả mồ hôi.