Edit: Đậu Xanh
Vẫn là ngày đông, ngọn gió trên đường rét lạnh giống như một con dao thổi qua mái tóc rối loạn của người đi đường, ai cũng cho tay vào túi bước chân vội vã. Những sợi dây leo trang trí ở trước cửa quán cafe bám chặt vào vách tường, chỉ có mỗi lá cây thỉnh thoảng sẽ run rẩy. Thư Khả Du ngồi ở nơi mà cô thường ngồi, kéo lại quần áo trên người mình, cô khoác một chiếc áo lông ngỗng màu trắng, đây là đồ mà tối qua Lục Diên sai người mang đến, nhãn hiệu gì cô cũng không biết, nhưng mặc lên người quả thật rất ấm áp.
Trong quán cà phê mọi người tới lui, trong nhà nhiệt độ ấm cúng, vương vấn mùi thơm cà phê nhàn nhạt, còn có hương thơm dịu nhẹ của mấy cái bánh kiểu Tây. Nếu như là bình thường, cô chắc chắn sẽ gọi một ly latte vani ấm nóng cộng thêm một cái bánh nhân dâu tây, nhưng hôm nay cô chỉ gọi hai ly nước chanh, vị trí ở đối diện vẫn trống không.
Tần Vịnh chưa đến.
Chỗ ngồi của cô cạnh cửa sổ, cửa kính của quán cà phê được lau chùi rất sạch sẽ, tầm mắt của cô tùy ý đổ dồn lên dòng người qua lại trước quán cà phê, sau đó trong dòng người vội vã đủ sắc kia cô đã nhìn thấy Tần Vịnh với nét mặt căng thẳng.
Cô nhìn anh ta bước vào, vẫn mặc bộ quần áo của ngày hôm qua, sắc mặt có chút mệt mỏi, nhưng dường như lại tốt hơn một chút so với lúc trước khiến cô khó hiểu. Khi anh ta nhìn cô, trên mặt lập tức nở nụ cười, cô nhìn thấy trong tay anh ta cầm một bó hoa tươi thật lớn thì khoé mắt giật giật.
Những lời định nói đã được lên kế hoạch trong đầu bỗng dưng lại biến thành yếu tố gây bất an hoang mang, tùy ý xung đột trong tâm trí của cô, nhịp tim của cô bỗng tăng nhanh. Cô lo lắng vùi chiếc cằm nhỏ vào trong cổ áo mềm mại, chỉ lộ ra ánh mắt bất an mập mờ và chiếc mũi có chút đỏ ửng.
Quả nhiên, Tần Vịnh vừa ngồi xuống thì lập tức tặng bó hoa lớn ở trong tay cho cô, "Tặng em."
"Em không nhận đâu." Cô nghiêm túc nói, đôi mắt nhìn chăm chú vào bó hoa, cảm giác như đó là một thứ gì đó vừa xinh đẹp nhưng cũng rất độc hại.
"Là vấn đề của anh, yêu nhau lâu vậy rồi nhưng chưa từng tặng hoa cho em." Tần Vịnh cố nhét bó hoa vào trong tay cô, trên mặt mang vẻ áy náy.
"Không phải lỗi của anh, em không thích hoa cho lắm." Giọng nói của Thư Khả Du trầm thấp, không có chút ham mê.
Vẻ mặt của Tần Vịnh cứng nhắc, không thích? Không có cô gái nào lại từ chối món quà xinh đẹp như thế này, đây là lời của chị gái bán hoa đã nói với anh ta khi còn ở cửa hàng vừa nãy.
Anh ta nghĩ nghĩ, rồi kết luận cô đang giở tính khí với mình, nên làm như không nghe thấy lời của cô mà nói tiếp: " Sau này anh sẽ thường xuyên tặng cho em."
Thư Khả Du nhìn dáng vẻ rũ mày thuận mắt của anh ta, trong lòng dâng lên cảm giác không bình thường. Anh ta nói những lời này khiến cô cảm thấy, cô với anh ta giống như còn có một tương lai rất dài.
Nhưng hôm nay cô đến là để nói, Tần Vịnh và cô sẽ không có sau này nữa, cô đã nghĩ kỹ, cô thua, thua Lục Diên mất rồi.
Cô nói: " Không cần."
Đôi mắt hơi vẩn đục của Tần Vịnh nhìn về phía cô, anh ta khàn giọng hỏi: " Em giận à? Tối qua....anh uống say. Xoay đầu thì không nhìn thấy em đâu nữa, nhưng anh thật sự quá say, nên đồng nghiệp của anh mới đưa anh về trước." Anh ta nhìn cô chăm chú, đáy mắt là vẻ sốt ruột vội vã.
Thư Khả Du bị câu nói chi chít dồn dập này của anh ta chặn cho không biết phải nên nói những gì, cô cụp mắt, " Ừ, em hiểu rồi. Nhưng mà....Tần Vịnh, em có lời muốn nói với anh."
Tần Vịnh đột nhiên cảm thấy bầu không khí ở trước mắt không đúng lắm, cô bạn gái bánh bèo của mình dường như đã mất đi cỗ khí chất tùy tiện lười biếng của trước kia, bây giờ cô đang căng thẳng, giống như định nói việc gì đó rất quan trọng, nhưng việc này hình như không nằm trong tưởng tượng của anh ta. Anh ta giống như đã nhận ra bầu không khí nguy hiểm, đôi mắt chợt tối sầm, vươn tay vào trong túi, nắm chặt cái hộp hình vuông kia, là thứ vừa rồi anh ta đã mua trong chợ.
"Anh cũng có lời muốn nói." Tần Vịnh vội vàng đánh gãy cô, giành lấy cơ hội mở miệng trước.
Thư Khả Du ngước mắt nhìn anh ta, hai người nhìn nhau, cô phát hiện trong đôi mắt của anh ta giống như nhuộm lên một ngọn lửa mãnh liệt, dục vọng mãnh liệt nơi đáy mắt khiến cô có chút sợ hãi, cô cũng đánh gãy lời anh ta: "Đợi đã..."
Nhưng không kịp nữa.....
Âm giọng của Tần Vịnh cao hơn, " Khả Du..."
Trong đầu Thư Khả Du hỗn loạn tê dại, cô chưa phản ứng kịp, hô hấp bị rối loạn, mặt bắt đầu nóng bừng lên, cô ngước mắt nhìn anh ta, ánh mắt tránh né hoảng loạn, giọng nói mềm mại bỗng dưng trở nên rất khàn, " Tần Vịnh, không được đâu."
Cô nhìn thẳng vào anh ta, rồi đột ngột trở nên im lặng, hô hấp cũng trở nên bình ổn hơn.
Cô đẩy cái hộp kia về hướng ngược lại với mình, "Em không thể nhận, cũng sẽ không nhận."
"Tại sao?" Tần Vịnh nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh của cô bỗng dưng bắt đầu cảm thấy hoảng loạn, động tác của anh ta có chút hoảng loạn, đôi tay anh ta mở chiếc hộp kia ra, "Nhẫn...là nhẫn mà."
Thư Khả Du chỉ liếc nhìn một cái, trong lòng không chút gợn sóng, cô ngước nhìn Tần Vịnh, đôi mắt tròn xoe kiên định đến lạ thường...
"Chia tay đi."
Ba chữ này cô nói rất nhẹ nhàng, nhưng lại giống như lưỡi dao sắc bén trực tiếp cắm vào trái tim của Tần Vịnh. Anh ta nhìn cô chăm chú, phát hiện Thư Khả Du ở trước mắt so với trước kia có chút không giống, vẻ ngoài của cô vẫn giống thế, chỗ không giống chính là khí chất của cô hoặc là nói trong mắt của cô đột nhiên có nhiều hơn một thứ mà trước đây không hề có, đôi mắt lấp lóe tia sáng rực rỡ, vẻ thoải mái vô tâm của trước kia bị cô giấu kín đi.
Cổ họng của anh ta đột nhiên bị nghẹn chặt, hỏi ra một câu không đầu không đuôi: "Em biết được gì rồi?"
Thư Khả Du ngây ngốc, cô nhíu mày, không biết anh ta đang nói cái gì, nhưng cũng không thuận theo lời của anh ta tiếp tục nói.
Cô chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, "Chúng ta không hợp nhau."
"Sao lại không hợp?" Tần Vịnh tiếp tục hỏi.
Cô cúi đầu, đôi tay bưng cái ly chứa nước chanh kia, nhấp một ngụm nhỏ, chất lỏng lạnh lẽo trôi vào cổ họng, cô cảm thấy cơ thể sảng khoái, đầu óc cũng tỉnh táo hơn, trước mắt không biết tại sao lại hiện ra dáng vẻ của Lục Diên hơi nghiêng đầu nở nụ cười nói anh thích cô.
Cô lạnh nhạt ngẩng đầu, nhìn anh ta, "...Em không thích anh."