"Em nói đi." Lục Diên thong thả ung dung tiến lại gần cô, ánh mắt rơi trên người cô giống như một bàn tay vô hình lướt qua da th/ịttrần trụi của cô, những vùng da th/ịttừng bị ánh mắt kia đi qua đều trở nên nóng bỏng hơn.
Ánh mắt ái muội đến mức giống như có thể vén bộ váy hoa lệ này lên, trực tiếp nhìn thấy thân thể trần như nhộng của cô.
Thư Khả Du lại lùi về sau thêm một bước, cho đến khi sau lưng chạm phải tấm gương lạnh lẽo, bả vai trần trụi khẽ run rẩy, cô nhìn anh chăm chú, trên mặt không khỏi mang vẻ sợ hãi. Cô run rẩy nói: "Em không...không hề chuẩn bị việc kết hôn, em đã từ chối Tần Vịnh."
Nghe xong lời này, tảng đá đang đè trong lòng Lục Diên chậm rãi rơi xuống, anh không cần làm Tây Môn Khánh nữa rồi.
Nhưng lúc này anh biết rất rõ, sự trừng phạt của anh dành cho cô sẽ không vì thế mà kết thúc. Anh cong khóe miệng, cúi đầu kéo dây thắt lưng của mình ra, lưng quần lỏng lẻo tuột xuống, để lộ phần viền của quần lót, "Sau đó thì sao..."
Thư Khả Du đã ý thức được tiếp đến sẽ phát sinh chuyện gì, trong đầu cô không khỏi hiện ra hình ảnh buông thả của hai người vào mấy hôm trước, tinh thần đang kịch liệt phản đối nhưng thân thể lại tựa như đã xảy ra phản ứng với những cảnh tượng quen thuộc kia, cơ thể nóng nực không thôi, cô dán sát vào tấm kính lạnh lẽo ý đồ muốn hạ nhiệt cho mình, nhưng mọi việc dường như rất khó khăn.
Lục Diên tiến lại gần cô, cô ngước đôi mắt đã ướt đẫm lên hỏi: " Anh còn muốn biết gì nữa?"
"Gì nữa sao? Khi nào em cắt đứt quan hệ với cậu ta, khi nào em và anh ở bên nhau. Em nói xem. Khi nào?" Lục Diên dùng bàn tay ấm áp vuốt ve đầu vai mượt mà của cô khiến thân thể của cô run rẩy.
Lục Diên bất chợt cảm thấy mình là một con sói xám lớn thích ngược đãi thỏ trắng, lại thoáng cảm thấy không nỡ, ngón tay anh chạm lên da th/ịtnhẵn bóng của cô, như thể đang hối thúc cô trả lời.
"Bây giờ em lập tức nói cho anh biết. Em đã cắt đứt quan hệ với anh ấy, nhưng em và anh sẽ không ở bên nhau." Thư Khả Du trừng mắt nhìn anh, cô nhịn xuống dòng nước mắt đang cuộn trào, nhưng nước mắt không cần cô nhắm mắt cũng lăn lốc tự mình chảy xuống.
Lúc Lục Diên nghe thấy nửa câu trước tâm trạng vui phơi phới, nhưng đợi cô nói xong nửa câu sau, sau khi anh ngây ngẩn một lúc, bỗng dưng cảm thấy rất nực cười, vừa tức lại vừa buồn cười.
Anh nhìn khuôn mặt đáng thương của cô, anh nghĩ, hình như anh vẫn luôn không biết cô đang nghĩ gì.
Ban đầu lúc chia tay cũng như thế. Cô hời hợt thông báo với anh cô muốn chia tay, sau đó luôn tránh né anh, anh chặn đường cô mấy lần, cô dùng dáng vẻ khóc đến đáng thương, anh vì không muốn ảnh hưởng đến việc thi đại học của cô, quyết định tự mình nhẫn nhịn trước đã. Khoảnh khắc đầu tiên sau khi thi đại học xong, anh đi tìm cô, nhưng dù làm thế nào cũng không gặp được cô, sau đó từ chỗ Trâu Diệu Đình anh biết được cô đến nhà ông bà nội mình để nghỉ hè, anh lại chờ đợi.
Một kỳ nghỉ hè vô tri vô giác rất khó vượt qua, anh gửi tin nhắn cho cô nhưng cô không trả lời, mà lại nhờ Trâu Diệu Đình chuyển lời cho anh, hai người bọn họ hoàn toàn kết thúc.
Anh không phải loại người thuộc kiểu tính cách sẽ ngoan ngoãn chờ đợi, anh từng thử đến nhà cô tìm cô, nhưng không thấy cô đâu, trước giờ chưa từng thấy. Sau đó Trâu Diệu Đình nói với anh, cô muốn đến một nơi xa để học đại học, bảo anh chờ thêm xem sao.
Anh cứ ngỡ rằng đây là ý của Thư Khả Du, nên một mực chờ đợi. Đợi mãi đợi mãi, sau khi cô học xong khoa chính quy lại muốn học thêm nghiên cứu sinh, anh tiếp tục chờ đợi, nhưng thứ anh đợi được lại chính là tin cô đã qua lại với Tần Vịnh nhiều năm.
Sự kiên nhẫn của anh dường như đã hoàn toàn cạn kiệt trong những năm chờ đợi cô, trái tim mang theo tình yêu anh dành cho cô không ngừng bị thời gian mài giũa, phần máu th/ịtở bên ngoài đã trở nên mơ hồ, phần lõi màu đỏ sẫm đã lộ hết ra ngoài.
Anh không còn nhiều kiên nhẫn nữa, thật sự không còn nữa.
"Ừm." Giọng nói của Lục Diên lại lần nữa vang lên...
"Mối quan hệ của chúng ta, không đến lượt em nói."Cằm của cô bị anh bất ngờ miết chặt, một nụ hôn hung mãnh ập xuống.
Đây không phải là hôn, đây là đang cắn nuốt, là đang tàn phá là đang...báo thù. Lục Diên cắn môi của cô, giữ chặt miệng của cô, ép cô tách môi mình ra, đầu lưỡi lỗ mãng lập tức xông vào, càn quét hết không khí trong khoang miệng của cô.
Cô khóc lóc vùng vẫy khỏi anh, trái tim liên tục đạp mạnh, cô dùng nắm đấm đánh anh đẩy anh, nhưng thân thể của anh chưa từng động đậy, thậm chí còn có xu thế càng thâm nhập sâu hơn. Nước mắt ướt át thấm đẫm gương mặt, Lục Diên nếm được vị mặn, anh hừ một tiếng, thô bạo thở dốc rời khỏi môi cô.
Ánh đèn trong phòng thử đồ vừa êm dịu lại vừa sáng rực, chiếu rọi vào môi cô trông rất sắc tình, vừa hồng hồng vừa sưng đỏ do bị cắn mút, không biết là nước bọt của ai, ướt đẫm dính đầy trên môi cô. Còn có khuôn mặt toàn là nước mắt, cô giống như vừa được vớt lên khỏi vũng nước, lộ ra vẻ đẹp yếu đuối lạ thường.
Nhân tố tàn phá trong cơ thể của Lục Diên đang không ngừng bạo động, anh dùng sức lau đi dịch thể dư thừa trên môi cô, ngón tay chen vào miệng cô, ép cô ngậm lấy ngón tay của anh.
Khoang miệng ẩm nóng đã an ủi tâm trạng xao động bất an của anh.
Anh đại phát từ bi hỏi cô: "Em tự mình cởi váy cưới xuống...hay là để anh cởi?"