Edit: Đậu Xanh
Thư Khả Du thật sự hẹn Hứa Sầm đi hái dâu tây với cô.
Cô gọi điện thoại cho Hứa Sầm: " Có dâu tây rồi, chúng ta làm bánh kem dâu tây sẽ không cần đến siêu thị mua trái cây nữa." Ừm....rất có dáng vẻ của bà chủ, đâu đâu cũng suy nghĩ cân nhắc cho tiệm của mình.
Thư Khả Du không giống như Tần Vịnh vừa tốt nghiệp xong đã đi làm ở công ty lớn, cô tự mình làm bà chủ luôn.
Lúc còn đi học thành tích của cô không tệ, cũng theo mọi người tham gia học nghiên cứu sinh, sau khi học vào nghiên cứu sinh cô lại cảm thấy bản thân mình thật sự không hợp với kiểu cuộc sống nỗ lực học tập như thế này. Cô vẫn là thích cái kiểu nhàn nhã lười biếng trong thành phố nhỏ hơn, không thích hợp với kiểu dốc sức làm việc ở nơi xã hội đầy rẫy chông gai. Vì thế, cô học xong nghiên cứu sinh thì tìm đến ba mẹ vay mượn chút tiền tự mở tiệm, còn kéo theo bạn thân thời đại học - Hứa Sầm đi làm người cộng tác với mình.
Thư Khả Du thích ăn, Hứa Sầm thích xuống bếp.
Thư Khả Du đầu tư, Hứa Sầm nhập cổ phần kiêm kỹ thuật.
Vì thế hai người khí thế bừng bừng quyết định mở một tiệm bánh ngọt.
Tiệm bánh ngọt có tên gọi là "A piece of coco".
Hai người nhiệt tình vùi đầu vào tiệm bánh ngọt, Hứa Sầm bộn rộn trong bếp bận rộn cả ngày trời, Thư Khả Du thì phụ trách ở trước quầy thu tiền và trang hoàng vệ sinh trong tiệm. Tiệm bánh ngọt không lớn, hai người kinh doanh vậy mà suôn sẻ không thôi, tiền kiếm được vốn không thua kém gì Tần Vịnh đi làm ở công ty lớn.
Một năm trôi qua, Thư Khả Du đã có thể trả lại số tiền mà trước đó cô vay mượn ba mẹ của mình.
Hiện tại tiệm bánh ngày càng mở rộng hơn, cô tuyển thêm vài nhân viên, Hứa Sầm có thêm vài người phụ giúp, cũng không cần bận bịu như trước kia nữa. Hai người sống một cuộc sống "tạm ổn có dư", thậm chí có lúc còn giao cửa hàng cho quản lý, mấy ngày chẳng thèm đến dòm ngó tiệm lấy một lần.
Hứa Sầm nghe Thư Khả Du chủ động nói muốn đi hái dâu tây thì cảm thấy kỳ lạ, nhưng rất vui mừng vì Thư Khả Du để tâm đến tiệm bánh ngọt của bản thân mình.
Cô ấy đồng ý ngay.
*
Vốn Thư Khả Du nghĩ mình có thể thoát qua một kiếp, nào có ngờ Tần Vịnh vậy mà lại đi tố cáo với ba mẹ của cô.
Ba Thư mẹ Thư ngồi trên bàn ăn nói bóng nói gió hỏi cô tại sao lại không chịu đi buổi tiệc thường niên, có phải lại cãi nhau với Tần Vịnh không?
Thư Khả Du nghe đến buồn phiền, đến cả thịt viên yêu thích nhất cũng nuốt không trôi.
Cô nhai nhai cơm ở trong miệng: " Con và Hứa Sầm đã hẹn với nhau sẽ đi hái dâu tây."
"Nhưng công ty Tần Vịnh yêu cầu phải dẫn theo một nửa đồng hành. Con không đi, thế chẳng phải cậu ấy cũng không đi được sao?" Ba Thư hỏi cô.
"Không phải đâu, anh ấy nói sẽ tìm người phụ nữ khác đi cùng anh ấy mà." Thư Khả Du nhớ lại.
"Haiz, đây chẳng phải là con đang làm loạn sao! Cậu ấy đùa con đấy, con thật sự cho là thật à?" Mẹ Thư tức giận đến mức trừng mắt.
"Hết cách rồi, con đã hẹn với Hứa Sầm." Thư Khả Du quyết không chịu thua.
"Vậy mẹ sẽ gọi điện thoại cho Hứa Sầm, hỏi xem con bé nghĩ như thế nào về chuyện này." Mẹ Thư lấy điện thoại ra gọi cho Hứa Sầm.
Trải qua một phen nói rõ thêm mắm dặm muối của mẹ Thư, Hứa Sầm tất nhiên là hùa theo: "Hái dâu tây cái gì chứ! Tiệc thường niên quan trọng hơn, tiệc thường niên quan trọng hơn."
Lần này, Thư Khả Du không còn cách nào chối từ nữa, cô chỉ có thể bất chấp khó khăn mà nhận lời.
Nhưng chỉ cần vừa nghĩ đến sẽ gặp phải Lục Diên ở buổi tiệc thường niên, trong lòng cô vô cùng bất an. Lục Diên chính là một hố đất trũng lớn nhất trong cuộc sống gần hai mươi mấy năm của cô, thật không dễ gì cô mới đi về phía trước được một đoạn, bây giờ lại bị mọi người lôi kéo quay trở về đối mặt.
Cô không chắc, bản thân mình có bị hố đất trũng này quật ngã lần nữa hay không, sau đó...có thế nào cũng không đứng dậy được.
Khi Tần Vịnh đến tìm Thư Khả Du, dáng vẻ của cô tất nhiên không được vui vẻ mấy. Nhưng Tần Vịnh lại giống như không hề nhìn thấy, thậm chí còn ân cần lấy ra một cái túi trông có vẻ rất cao cấp.
Trong cái túi màu đen chứa một cái hộp vừa khiêm tốn lại vừa xa hoa.
Thư Khả Du mở ra, phát hiện bên trong là một bộ đồ sáng lấp lánh. Màu đỏ rượu, trước cổ áo được khảm nạm thêm rất nhiều đường nét xa hoa phức tạp, cô kinh ngạc vội lấy bộ đồ từ trong cái hộp kia ra, phát hiện đó là một chiếc váy dạ hội, là lễ phục của một thương hiệu nổi tiếng.
Nhưng điều càng khiến cô thêm kinh ngạc đó là, chiếc váy này vô cùng hở hang, cổ áo xẻ xuống rất sâu, vạt váy cũng thế, giống như xẻ đến tận giữa eo.
Cô vội vã vứt chiếc váy kia xuống, giống như vừa vứt một củ khoai lang nóng bỏng tay.
Cô chau mày hỏi Tần Vịnh: "Đây là ý gì?"
"Em mặc chiếc váy này cùng anh tham gia buổi tiệc thường niên." Tần Vịnh nhìn bộ lễ phục kia nói. Anh ta nở ra nụ cười, dường như đã tưởng tượng đến cô mặc chiếc váy này lên sẽ trông như thế nào.
"Rốt cuộc đây là tiệc thường niên của công ty hay là đi thảm đỏ thế?" Thư Khả Du nhớ đến các nữ minh tinh mặc những bộ lễ phục này trên weibo cô hay xem thường ngày, bọn họ không phải đi thảm đỏ thì chính là đi các buổi lễ lớn gì đó.
Tần Vịnh chau mày, dáng vẻ này của Thư Khả Du ở trong lòng anh ta vốn không phải nóng nảy, mà giống như chưa từng thấy qua sự đời, rất hẹp hòi.
"Công ty lớn đều như thế cả. Chiếc váy này không rẻ đâu, anh đi thuê đấy, em mặc cẩn thận một chút."
" Em không mặc." Thư Khả Du lắc đầu.
" Thư Khả Du." Tần Vịnh bất lực hét tên cô, trong đôi mắt sau lớp kính ngập tràn cảm xúc không vui, nhưng anh ta đang áp chế xuống, nếu như còn cãi nhau với cô thêm nữa, cô chắc chắn sẽ không còn đồng ý tham gia buổi tiệc thường niên.
Thư Khả Du nhìn về phía anh ta, nghĩ ngợi hồi lâu, cô bèn gật gật đầu không nói thêm lời nào.
Tần Vịnh cảm thấy mãn nguyện mà nói: "Anh yêu em." Lúc sáp đến định hôn cô, lại bị cô tránh đi.
Tần Vịnh nhanh chóng che đậy sự tức giận ở trong mắt, không nói thêm gì nữa.
*
Tối chủ nhật hôm đó gió rất lớn, Tần Vịnh đến nhà Thư Khả Du đón cô.
Thư Khả Du đã mặc xong lễ phục, vừa rồi lúc còn ở nhà, cô chợt phát hiện chiếc váy này vừa người đến lạ thường, bất kể là eo hay là hông, rộng hơn 1mm sẽ không thể tôn lên đường nét, nhỏ hơn 1mm thì cô phải hóp bụng mới có thể mặc được, đằng này chiếc váy này rất vừa người cô.
Mặt cô núng nính, nhưng vóc dáng lại không phải rất béo, ngực đầy đặn, tỉ lệ vóc dáng rất tốt, eo mảnh chân dài.
Cổ của chiếc váy này xẻ tương đối sâu, để lộ đoạn khe ngực của cô, bầu ngực trắng nõn nà và chiếc váy màu đỏ rượu hòa lẫn vào nhau càng thêm quyến rũ, khiến cho da thịt của cô được tôn lên càng thêm trắng tuyết. Tà váy dưới xẻ cao đến mức nằm ngoài dự liệu của cô, cô sống chết muốn kéo nó xuống, nhưng bãi công vô ích, cô tùy tiện đi vài bước, đường viền của quần lót sẽ lộ ra ngoài không khí, vì thế....cô đặc biệt đi đến siêu thị mua một cái quần chữ T.
Cô buồn bực lại khó xử. Cô cảm thấy bản thân mình là một cô bé lọ lem, khoác lên người một bộ quần áo không thích hợp với mình, cô sụp đổ đến muốn khóc, nhưng vẫn động viên bản thân, " Chuyện đã hứa với người ta thì phải làm được." Cô đã đồng ý với Tần Vịnh, thì phải khoác lên chiếc váy này cùng anh ta đến buổi tiệc thường niên.
Sau khi mẹ Thư nhìn thấy dáng vẻ của cô mặc lên chiếc váy này thì không ngớt lời khen: "Con gái của mẹ thật xinh đẹp."
Ba Thư thì lại bảo vợ của ông mau chóng lấy cho cô vài bộ quần áo để che gió ở đùi.
Thư Khả Du còn mang cả giày cao gót, đây là mượn từ chỗ của Hứa Sầm. Cô đi đứng rất chậm, Tần Vịnh nhìn thấy cô thì ánh mắt sáng bừng lên, gương mặt nở nụ cười trông giống như nở hoa. Anh ta xuống xe giúp Thư Khả Du mở cửa, sau khi đợi cô ngồi lên, lại giúp cô thắt dây an toàn.
Khuỷu tay nằm ngay ở trước ngực cô, hô hấp của Thư Khả Du không được thông thuận cho lắm, cô nhìn thấy tầm mắt của Tần Vịnh như có như không liếc về phía mình, cô nhắm chặt mắt lại, đẩy tay anh ta ra, nghiêm giọng nói: "Để em tự làm. Anh lái xe đi."
Nói xong, cô còn bao bọc áo khoác ở trên người mình kín kẽ hơn.
Tần Vịnh nhìn thấy động tác này của cô, trong lòng không rõ là có tư vị gì. Làm như mình háo sắc lắm không bằng?
Anh ta xụ mặt, đi đến bên ghế lái nổ máy rời đi.