Hà Tỉnh bỏ tay xuống khỏi trán, bắt gặp Trình Triều Lạc ngơ ngẩn nhìn mình, cô liền giơ tay lên quả quyết cho cậu một cái tát, lại tóm chặt cổ áo lần nữa, “Cậu nhìn thật đấy hả?”
Trình Triều Lạc: “…”
Có trời đất chứng giám, cậu thật sự không hề nhìn vào ngực Hà Tỉnh, chỉ nhìn môi cô mà thôi. Mặt mũi nóng bừng, cậu quay đầu nhìn ra cửa sổ, không đáp lời.
Căn phòng lặng ngắt như tờ, Hà Tỉnh giơ ngón tay chọc chọc bả vai Trình Triều Lạc, “Xấu hổ hả? Hay là cậu thích tôi rồi?”
Mặt Trình Triều Lạc đang nóng bừng, lại bị câu hỏi này của Hà Tỉnh hạ nhiệt, cậu cười khẩy: “Tôi nhìn cậu, chẳng khác gì nhìn miếng thịt lợn thịt bò mẹ tôi mua về.”
Hà Tỉnh vớ lấy cái gối dựa sau lưng quật lên người Trình Triều Lạc, lại nhại theo kiểu nói của Trình Triều Lạc: “Tôi nhìn cậu, chẳng khác gì nhìn con chó đực ngoài đường.”
Trình Triều Lạc không hề thích nghe câu này, cậu ưỡn thẳng lưng, nghiêm túc nói: “Chó đực đến một gốc cây cũng không tha, tôi không biến thái như thế.”
Tưởng tượng ra cảnh con chó đực dựa vào gốc cây ven đường, Hà Tỉnh đỏ mặt, ngậm miệng lại, yên lặng chừng một phút, cô lại giơ chân đá Trình Triều Lạc, giọng điệu nhỏ nhẹ hẳn, “Xem hộ tôi đề này với.”
Trình Triều Lạc cầm tập đề lên xem, Hà Tỉnh ngồi bên cạnh than thở: “Lần trước thi học kỳ, điểm Toán chỉ vừa đạt, liệu tôi có cơ hội sang ban thực nghiệm không đây? Đã hẹn với Nam Tiêu cả Nguyệt Oánh rồi, tôi không thể rớt lại được.”
Tô Minh Tâm dạy Văn ở trường cấp Hai, thường xuyên mua sách văn học về, dạy Hà Tỉnh đọc những tác phẩm nổi danh từ khi cô còn bé, vô hình trung khiến con gái sao nhãng việc học Toán, đến khi phát hiện ra vấn đề thì đã muộn. Điểm Toán của Hà Tỉnh từ lớp Năm lớp Sáu đã bắt đầu thấp rồi, nền tảng không vững, lên cấp Hai học rất vất cả, loanh quanh luẩn quẩn như thế mới dẫn tới tình trạng như hiện giờ.
Mục tiêu của Hà Tỉnh là Đại học B, nhưng cô cũng tự biết với cái kiểu học lệch này thì sẽ chẳng có cơ hội đỗ vào trường điểm như Đại học B. Dựa theo tình hình của bản thân, cô chia mục tiêu lớn thành những mục tiêu nhỏ hơn, giống như xây tường thì phải đắp từng lớp gạch vậy, mà mục tiêu nhỏ ở giai đoạn đầu chính là vào được ban thực nghiệm.
Cô lên mạng mua hai quyển đề Toán, mỗi tối, sau khi làm xong bài tập thầy giao thì sẽ bắt đầu làm bài trong quyển đề kia. Cô không có phương pháp gì đặc biệt cả, mà chỉ liên tục làm các dạng đề như đại đa số học sinh vẫn làm.
Toán học là mối bận tâm của Hà Tỉnh, hễ nhắc đến là lại thấy chán nản, bàn chân trắng nõn như cọng hành giơ lên đá bắp chân Trình Triều Lạc, “Cậu nói thử xem, rốt cuộc tôi có thi được vào ban thực nghiệm không?”
Trình Triều Lạc vừa giải xong một câu, cậu đặt bút xuống trang giấy, hờ hững nhìn cô, “Nghĩ về mấy chuyện vô nghĩa này chỉ càng áp lực thêm thôi.”, cậu chỉ vào tờ đề và bảo, “Tối nay nghiền ngẫm câu này đi, sau này gặp phải dạng tương tự mà biết lối giải là được.”
Hà Tĩnh bĩu môi, lấy tập đề về, dựa theo cách của Trình Triều Lạc để giải lại từ đầu, có chỗ nào không hiểu thì Trình Triều Lạc ngồi bên cạnh sẽ giải thích cho luôn. Làm xong hết các câu, cô dựa theo cách hiểu của mình để làm lại hai lần, tới khi thật sự hiểu mới thôi.
Tính xong hai câu, Hà Tỉnh mới phát hiện ra điều mình vẫn lo lắng trước giờ thật ra không quá nghiêm trọng, lại nhớ tới mỗi lần đi thi Trình Triều Lạc đều rất ung dung, cô bèn hỏi: “Trước mỗi lần đi thi, cậu không nghĩ đến kết quả à?”
“Không.”, Trình Triều Lạc đáp rất dứt khoát.
Hà Tỉnh: “Nhỡ thua thì sao?”
Trình Triều Lạc ngước mắt lên, khẽ mím môi, rồi mỉm cười, “Kệ thôi.”
Hà Tỉnh: “…”
Trình Triều Lạc chỉ vào phòng ngủ của mình và bảo, “Ở tầng cuối cùng trên giá sách của tôi có một xấp chứng nhận dày cộp, đều là giấy khen của bao nhiêu lần đi thi đấu, nhưng hồi nhỏ, rất nhiều lần tôi đi thi mà đứng hạng thấp đấy, chả có ai là chưa thua bao giờ cả.”, cậu cốc một cái lên đầu Hà Tỉnh, “Lần này không thi được thì lần sau, nghĩ nhiều thế làm gì?”
“Nhưng có nhiều khi cơ hội chỉ đến một lần thôi, thi Đại học chẳng hạn.”, Hà Tỉnh nói.
“Thì học lại.”
“Học lại liệu có thi đỗ không?”, Hà Tỉnh hơi cả nghĩ.
Trình Triều Lạc định nói họ vẫn còn trẻ, tương lai còn rất nhiều cơ hội đợi họ đến nắm bắt, không việc gì phải nản lòng, nhưng lại chợt nghĩ, trước mắt điều Hà Tỉnh cần không phải là những thứ ấy, nên đành nuốt lời muốn nói về, chỉ giơ tay vò vò đầu Hà Tỉnh, mái tóc suôn mượt bỗng chốc bị cậu làm rối tung, rồi cậu nói bằng giọng lạnh nhạt vạn năm không đổi, song lại ẩn chứa đôi chút dịu dàng khó mà phát hiện ra được, “Đừng nghĩ nhiều như thế, cậu làm được mà.”
Toán học mài mòn sự tự tin của Hà Tỉnh, sự lo âu như con rắn độc ẩn mình trong chỗ không ai thấy rồi gặm nhấm cô. Đã nghe quá nhiều câu triết lý từ bố mẹ và thầy cô rồi, cô chỉ cần một lời động viên, là bạn, Trình Triều Lạc vẫn hiểu cô nhất.
Cũng vào lúc này, Hà Tỉnh mới cảm nhận được cái tốt khi có bạn thanh mai trúc mã, cô dụi dụi đầu vào lòng bàn tay Trình Triều Lạc như con chó nhỏ, “Cảm ơn nhé.”
Trình Triều Lạc lập tức rút tay về, “Đừng có làm nũng với tôi.”
Hà Tỉnh: “…”
Cô đá một phát vào đùi Trình Triều Lạc, “Cậu có bệnh đúng không? Thích ăn đòn à?”
Cú đá này không hề nhẹ, Trình Triều Lạc đau đến nhăn nhó mặt mày, nhưng rồi nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh, trên gương mặt gợi đòn hiện lên nụ cười tươi rói hiếm gặp, “Chắc thế.”
Hà Tỉnh nhìn cậu, cũng cười theo.
Trúc mã của cô ấy à, như núi tuyết, cũng như gốc ngô đồng sinh trưởng mạnh mẽ dưới ánh mặt trời gay gắt, cành lá tươi tốt, sức sống tràn trề.
***
Thứ Hai lại phải đến trường, Hà Tỉnh vừa vào tới lớp thì Lục Nguyệt Oánh đã chạy tới bàn của cô và Nam Tiêu hỏi: “Tối qua các cậu có xem forum trường mình không?”
Nam Tiêu và Hà Tỉnh đều thức khuya làm bài, vừa ngáp vừa nói: “Không xem.”
“Tối qua con bé Trương Thanh Dương bên A5 đăng bài, cảnh cáo tất cả từ giờ trở đi phải tránh xa Trình Triều Lạc, ai dám đến gần Trình Triều Lạc là không xong với nó đâu.”, Lục Nguyệt Oánh nhìn Hà Tỉnh, “Tỉnh Tỉnh, cậu cẩn thận đấy, con bé Trương Thanh Dương này quen biết không ít người ngoài trường, dây vào nó phiền phức lắm.”
Xe đạp của Hà Tỉnh đã sửa xong, bắt đầu từ tuần này, cô tự đạp xe đi học, sáng nay cũng không đi chung với Trình Triều Lạc, lại ít chạm mặt ở trường, cô gật đầu, “Trương Thanh Dương có bạn trai rồi cơ mà? Sao lại nhìn trúng Trình Triều Lạc rồi?”
“Lại ngoẻo rồi.”, Lục Nguyệt Oánh nói, “Học kỳ này nó đổi bạn trai những ba lần rồi đấy.”
Những tin đồn về một số nhân vật đặc biệt trong trường thường được lan truyền trong đám học sinh, không quan tâm cũng sẽ nghe được đôi chút, Nam Tiêu buồn ngủ đến mức ngáp ngắn ngáp dài liên tục, gượng mở mắt ra và bảo: “Trình Triều Lạc mặt mũi lúc nào cũng lạnh tanh, có gì hay đâu? Châu Từ Dữ còn hơn, vừa đẹp trai vừa yên tĩnh.”
“Câm mà không yên tĩnh không được.”, Lục Nguyệt Oánh than, “Đúng là Châu Từ Dữ đẹp trai thật, nhưng mà ảm đạm quá.”
Chủ đề chuyển từ Trương Thanh Dương đá qua Châu Từ Dữ, chưa nói được mấy câu thì chuông vào tiết đã vang lên, tiết học bắt đầu, Hà Tỉnh cũng quẳng luôn vấn đề Lục Nguyệt Oánh nói ra khỏi đầu.
Hết tiết, Nam Tiêu bò ra bàn ngủ bù, Lục Nguyệt Oánh lên văn phòng nộp bài tập vẫn chưa về, Hà Tỉnh chỉ đành đi vệ sinh một mình. Mới vừa hết tiết một, nhà vệ sinh chẳng có mấy người, bất chợt vọng ra tiếng cười nói của một tốp nữ sinh. Là Trương Thanh Dương và mấy đứa con gái nữa đang đứng buôn chuyện cạnh bồn rửa tay.
Hà Tỉnh vòng qua cả đám, đi vào trong, lúc đi ra, mấy đứa con gái chặn cô lại trước cửa nhà vệ sinh, Trương Thanh Dương đứng giữa hỏi cô: “Mày là Hà Tỉnh hả?”
“Ờ.”, Hà Tỉnh lờ mờ đoán được, Trương Thanh Dương chặn cô lại là vì chuyện của Trình Triều Lạc, cô không muốn giúp, nhưng để không rước phiền phức không đáng có, nếu là chuyện nhỏ như gửi thư tình, thì cô vẫn sẽ giúp.
Trương Thanh Dương nhìn Hà Tỉnh với vẻ tự đắc, con nhỏ này trông cũng xinh xắn ra phết, phong cách khác cô ả hoàn toàn, “Trình Triều Lạc là bạn trai mày à?”
“Không phải.”, Hà Tỉnh đáp.
“Kể cả đúng, thì cũng phải chia tay.”, Trương Thanh Dương ngạo mạn nói, “Tao đang cưa cậu ấy.” Hà Tỉnh: “Ờ.”
Trương Thanh Dương: “Mày thích Trình Triều Lạc không?”
Hà Tỉnh: “Không thích.”
Cô không muốn lằng nhằng với đám này nữa nên bước luôn ra ngoài, nhưng hội con gái này vẫn chặn lối không cho đi, cô nhìn Trương Thanh Dương, “Còn chuyện gì không?”
Trương Thanh Dương đưa mắt ra hiệu cho đám đang chặn đường, cả lũ lập tức tránh ra. Hà Tỉnh lách qua đám con gái đi ra ngoài, gần tới cửa, đột nhiên Trương Thanh Dương nói: “Tránh xa Trình Triều Lạc ra.”
Tự dưng bị quây, trong lòng Hà Tỉnh đã bực bội rồi, cô quay đầu lại bảo: “Như thế nào với Trình Triều Lạc là quyền tự do của tôi, tại sao phải nghe theo cậu?”
“Cái đệch.”, Trương Thanh Dương văng ra một câu tục tĩu, đang định tiến lên chặn Hà Tỉnh lần nữa thì bị đám xung quanh ngăn lại, chúng bảo Hà Tỉnh lớn lên bên cạnh Trình Triều Lạc, quan hệ rất thân thiết, khuyên cô ả đừng nên động vào Hà Tỉnh, bằng không càng khó theo đuổi Trình Triều Lạc.
Hà Tỉnh đã từng nghĩ, sau này bất kể Trình Triều Lạc hay cô yêu đương, cô sẽ đều chủ động giữ khoảng cách với cậu, sẽ không vô tư thoải mái như bây giờ, mà nếu Trình Triều Lạc nhận Trương Thanh Dương làm bạn gái, vậy thì cô sẽ tàng hình luôn, tránh Trình Triều Lạc thật xa.
Trước giờ những cô bạn vì muốn theo đuổi Trình Triều Lạc mà đến tìm Hà Tỉnh đều rất khách sáo, cô cũng đồng ý giúp, còn cách làm của Trương Thanh Dương khiến cô khó mà chấp nhận được, tới tận giữa trưa vẫn bực bội, lúc đi đến căng tin, gặp Trình Triều Lạc cũng chẳng thèm chào hỏi.
Trình Triều Lạc duỗi tay ra, ấn đầu ghì Hà Tỉnh lại, nói bằng giọng rất đáng ăn đòn: “Thấy tổ tông mà không biết chào à?”
Hà Tỉnh quay đầu lại trợn ngược mắt, quát cậu không chút kiêng nể, “Tránh xa tôi ra.”
Trình Triều Lạc không biết đã làm gì chọc giận bà cô này, hoang mang nhìn Nam Tiêu cầu cứu.
Nam Tiêu dùng ánh mắt nói: Đang bực mình, đừng dây vào nó.
Trình Triều Lạc ấn đầu Hà Tỉnh không buông, nhẹ nhàng nói: “Đi, ra siêu thị mua kem cho cậu.”
Hà Tỉnh đá một phát lên đùi Trình Triều Lạc, “Không thèm.”, nói xong, cô giãy khỏi Trình Triều Lạc rồi bỏ đi cùng hai cô bạn thân.
Mạnh Thiên Sơn đứng bên cạnh hớn hở bảo: “Cái chân này của ông rắn thật đấy, ngày nào cũng bị anh Tỉnh đá mà chả làm sao, lần này xem ra là giận không nhẹ rồi.”
Châu Từ Dữ đứng bên kia nhỏ giọng bổ sung: “Cậu thảm rồi.”
Trình Triều Lạc nghĩ đi nghĩ lại mà vẫn không nghĩ ra đã đắc tội gì với bà cô nhỏ kia, hại cậu không tập trung chơi bóng được. Nhớ ra trước giờ mỗi lần Hà Tỉnh giận, cứ gửi tiền là ổn, cậu liền lấy điện thoại chuyển cho Hà Tỉnh năm nghìn.
Có người thích Trình Triều Lạc, Hà Tỉnh lấy làm vui, thỉnh thoảng bị dính dáng vào cũng không hề giận, nhưng cái kiểu bắt nạt của Trương Thanh Dương khiến người ta cực kỳ khó chịu. Vốn dĩ chút bực dọc đã bị cô xua đi nhanh chóng, thế mà lại gặp phải Trình Triều Lạc, đương nhiên một Hà Tỉnh đang sẵn máu nóng trong người thì không thể dùng thái độ bình thường để đối đãi với cậu được, cô còn chẳng thèm nhận tiền, cũng không trả lời tin nhắn.
Tan học, Hà Tỉnh không đợi Trình Triều Lạc mà đạp xe một mình về nhà. Xuyên qua con ngõ nhỏ cạnh trường, đám người Trương Thanh Dương lại chui ra chặn.
Trương Thanh Dương tóm đầu xe Hà Tỉnh, dồn vào góc tường rồi bảo: “Lại còn đùa giỡn với Trình Triều Lạc, bảo mày tránh xa cậu ấy ra, không nghe thấy à?”
Giữa trưa, lúc ở căng tin, Hà Tỉnh nói mấy câu với Trình Triều Lạc nhưng lại bị Trương Thanh Dương hiểu lầm. Năm lần bảy lượt, dù có tốt tính đến đâu cũng phải nổi điên vì cái đám này, cơn tức bị Hà Tỉnh dồn nén cả buổi, cuối cùng cũng trào ra, “Mày thích thì quang minh chính đại mà tán, giở mấy trò bẩn này ra có thấy buồn nôn không? Mày thích Trình Triều Lạc là mày bắt người ta phải chia tay với cậu ấy, mày là mặt trời à? Bắt cả thế giới phải xoay xung quanh mày chắc?”
Trương Thanh Dương cười lạnh, “Quả nhiên mày với Trình Triều Lạc có gian tình.”, đột nhiên cô ả véo hai má Hà Tỉnh, rồi quát lên: “Chia tay với cậu ấy, nghe rõ chưa?”
Hà Tỉnh bị lửa giận trào ngược lên đỉnh đầu, cô gào mồm: “Không chia tay đấy.”
Trương Thanh Dương giơ tay lên định tát Hà Tỉnh, thì cổ tay bỗng bị ai đó tóm lấy, từ phía sau truyền đến giọng nói lạnh lùng: “Buông cô ấy ra.”. Trương Thanh Dương quay đầu lại nhìn, là Trình Triều Lạc, khuôn mặt lập tức tái dại đi, cô ả cuống cuồng buông Hà Tỉnh ra, nhỏ giọng giải thích với Trình Triều Lạc: “Cậu ta nhận là bạn gái cậu, nhất thời cả giận nên mới định đánh cậu ta thôi, chứ bình thường mình hiền lắm, chẳng mấy khi cãi nhau với ai.”
Trình Triều Lạc đã từ chối Trương Thanh Dương từ trước đó rồi, nhưng Trương Thanh Dương không chịu, vẫn bám riết không buông. Hồi chiều, sau khi Mạnh Thiên Sơn nghe ngóng được lý do khiến Hà Tỉnh bực tức, cậu lại đi tìm Trương Thanh Dương để nói cho rõ ràng rằng mình không có ý định tìm bạn gái, chẳng ngờ đến tối thì Trương Thanh Dương lại xông ra chặn đường. Cậu nắm cổ tay Hà Tỉnh, ánh mắt lạnh lẽo như gần đóng băng, “Còn dám động vào cô ấy, sau này đừng hòng ở lại trường.”
Trương Thanh Dương không tin, cũng không chịu từ bỏ, giang tay ra chặn Trình Triều Lạc lại rồi hỏi: “Cậu ta là bạn gái cậu à?”
Trình Triều Lạc nghiêng đầu liếc Hà Tỉnh, thấy cô không tỏ biểu cảm gì thì nói: “Đúng.”
Trương Thanh Dương vẫn không tránh đường, chặn ngay trước mặt Trình Triều Lạc: “Cậu hôn cậu ta đi, thì tôi mới tin cậu ta là bạn gái cậu.”
Không Đời Nào Hai Đứa Tôi Yêu Nhau - Dữu Hủ
Chương 7
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương