Không Gian Nông Nữ Làm Ruộng

Chương 72: Mùi Hoa Quế



72: mùi hoa quế

Tô Ngữ và bọn trẻ nhanh chóng chất đầy giỏ tre và hai bao tải còn lại, thấy Khương Kỳ vẫn chưa trở lại, bọn chúng lại bóc lớp lông tơ bên ngoài hạt dẻ ném xuống đất, cho hạt dẻ vào trong bao tải.

Lúc Khương Kỳ quay trở lại với chiếc xe ba gác phẳng phiu, bọn họ đã lột được một nửa bao tải rồi.

Tất nhiên, điều này chủ yếu là dựa vào sức lực của Tô Ngữ.

Trong mắt Tô Ngôn và những người khác, lớp vỏ hơi cứng, nhưng đối với Tô Ngữ mà nói, có thể xé toạc chỉ bằng một cái kéo nhẹ.

Khương Kỳ mang theo mấy chục bao tải, những bao tải này đã mua sẵn từ lâu, theo lời Tô Ngữ nói, là chuẩn bị nhiều cũng không phí, sẽ có lúc cần dùng tới, hiện tại cần dùng tới này.

Xe ba gác nhỏ, bằng phẳng này không đẩy được nhiều đồ, chở quá tải, đường không dễ đi, tốc độ sẽ giảm đi rất nhiều.

Vì vậy, mấy người nhanh chóng đóng gói năm cái túi, rồi dùng dây buộc chặt vào mặt phẳng, Khương Kỳ lại đẩy xe xuống núi.

Tô Ngữ và những người khác lại tiếp tục cho những hạt rẻ vào bao tải, khi đầy rồi thì lại buộc bao tải lại, chờ Khương Kỳ quay trở lại, lại chất lên xe.

Khương Kỳ chạy đi chạy lại bảy lần, đóng gói được ba mươi lăm bao tải, tất cả hạt dẻ đều được vận chuyển trở về.

Sau khi Khương Kỳ đẩy năm túi hạt dẻ cuối cùng xuống núi, Tô Ngữ đứng thẳng người thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Sau đó cô mới để ý thấy đám người Tô Ngôn mặt đều đỏ bừng bừng, mồ hôi không ngừng rơi trên trán.

“Có mệt không? Hôm nay có định tiếp tục không?” Tô Ngữ vừa nhìn ba người bọn họ vừa hỏi.

“Tiếp tục.” Cả ba đồng thanh trả lời, bọn họ có một khao khát vô hạn đối với độ sâu của ngọn núi này.

Mặc dù Tô Ngôn biết chị sẽ không cho bọn họ đi quá sâu, nhưng điều đó cũng không hủy bỏ được sự nhiệt tình của bọn họ.

Mấy người ngồi đó đợi Khương Kỳ quay lại, khi Khương Kỳ quay lại, anh vẫn đang đẩy xe ba gác, Tô Ngữ nhìn anh hỏi han một chút.

Khương Kỳ giải thích nói: “Có thể dùng một lúc nữa, cho nên mới đẩy đi.”

Tô Ngữ nghe vậy thì gật đầu, đúng vậy, bọn họ vừa mới vào núi liền nhìn thấy nhiều hạt dẻ như vậy, có thể sẽ tiếp tục gặp phải thứ gì nữa.

Nhưng mà, bận bịu lâu như vậy cũng đã trưa rồi, mấy người lại đói bụng, đành phải ngồi tại chỗ vừa ăn lương khô vừa uống nước.

Sau một thời gian ngắn nghỉ ngơi sau bữa trưa, thì lại tiếp tục.

Ngọn núi vào mùa thu đầy thơ mộng và đẹp như tranh vẽ, có những chiếc lá úa vàng ở dưới đất, một số khác vẫn ở trên cây xào xạc theo gió, một số đã rơi xuống đất phủ thành một lớp dày, chân dẫm lên rất dễ chịu.

Trên đường đi, bọn họ cũng bắt gặp một số loại trái cây chín, bao gồm táo, lê mùa thu, và tất nhiên không thể thiếu được, quả hồng và quả mận.

Thật đáng tiếc, có nhiều thứ có thể hái xuống, nhưng ăn được lại không nhiều. Trái cây mọc trên núi cũng không có người trông coi, nhìn cũng không được tốt lắm, hơn nữa trong núi còn có rất nhiều động vật nhỏ, hầu như đều bị động vật nhỏ ăn mất.

Cũng có những trái có lỗ bị chim mổ, chim ăn không hết.

Mỗi lần nhặt được, hay vặt được trái vẫn còn nguyên vẹn, nhưng khi để chung với nhau cũng chỉ được khoảng hai thùng.

Tiếp tục đi về phía trước, Tô Ngữ nhìn hoa quả trong xe, trong lòng thở dài, thật sự ít đến đáng thương.

Có điều, cô đã có một ít ý tưởng hay, đang chờ ngày mai thực hiện.

“Này, thơm quá, sao lại thơm vậy?” Tô Ngôn nhắm mắt hít sâu một hơi.

Vương Trụ Tử và Vân Nghị cũng làm động tác như cậu, vẻ mặt của cả ba anh chàng nhỏ trở nên say sưa.

Tô Ngữ trong lòng cảm thấy buồn cười, nhưng cẩn thận hít một hơi, “Là mùi hoa quế.”

“Ừ, trên núi có rất nhiều, lúc này, đang là mùa nở hoa.” “Khương Kỳ lên tiếng giải thích.

“ Anh có biết cây hoa quế ở đâu không? “Tô Ngữ nói, nhìn chằm chằm Khương Kỳ bằng ánh mắt rực lửa.

“ Biết.” Khương Kỳ gật đầu.

Trong ngọn núi này hầu như không có nơi nào mà anh chưa đến cả, tuy không dám nói là biết tất cả, nhưng anh biết vị trí cụ thể của một số thứ đặc biệt.

Khương Kỳ dẫn mấy người Tô Ngữ hướng bên phải mà đi, sau khi đi không bao xa, Tô Ngữ ngửi được mùi thơm trong không khí càng ngày càng nồng.

Ở cách đó không xa, Tô Ngữ nhìn thấy ba cây có hương thơm ngào ngạt.

Từ xa nhìn lại, trông rất đẹp mắt

Hoa quế, Tô Ngữ rất thích.

Không chỉ bởi vì mùi thơm nồng, mà còn bởi vì hoa quế là một thành phần tốt.

Là một người thích ăn uống, làm sao có thể không thích loại này được?

“ Chờ chị một chút, chị hái một ít, được không?” Tô Ngữ hỏi mấy người.

Đương nhiên Khương Kỳ không có ý kiến gì, ba người Tô Ngôn cũng gật đầu đồng ý,

Tô Ngữ từ trong tay áo lấy ra một xấp vải vuông, vừa mở vải ra, Khương Kỳ đã gật đầu vài cái. Mọi người phát hiện ra đó là một chiếc thắt lưng bằng vải, ở miệng túi có một sợi dây, có thể buộc chặt,

Khương Kỳ hơi kinh ngạc vì điều này, tại sao Tô Ngữ lại đeo một chiếc túi vải như vậy? Chẳng lẽ cô ấy biết trước cần dùng tới? Nhưng nghĩ lại thì, cô ấy vẫn luôn như thế, luôn thích chuẩn bị trước mọi thứ.

Lúc này, cô rất muốn cảm ơn bộ quần áo của thời đại này, bộ quần áo ở đây không phải loại dài tay, mà là hơi giống Hán phục, có ống tay rộng và dài có thể đựng được một số thứ.

Tô Ngữ cầm túi vải đi thẳng đến cây hoa quế.

Cây rất thơm lại không cao, Tô Ngữ có thể dễ dàng hái được hoa trên cây khi đứng dưới gốc cây.

Cô ấy rất cẩn thận khi hái hoa, miễn là những bông hoa đã nở hết, cô ấy đều hái, chỉ để lại những bông chưa còn nở.

Khương Kỳ và ba người đứng sau cô cẩn thận quan sát một lúc rồi theo gương cô hái hoa, hái xong thì để vào tay, không cầm hết được liền đi đến chỗ Tô Ngữ, bỏ chúng vào chiếc túi vải mà cô đang cầm.

Năm người tập trung hái, tốc độ hái nhanh hơn rất nhiều, trong khoảng nửa giờ đã hái được một túi đầy.

Tô Ngữ buộc chặt cái túi, cùng những người khác tiếp tục lên đường. Tuy nhiên, chuyến sau cũng không thu được gì, Khương Kỳ thấy cũng không còn sớm nên đề nghị hôm nay tới đây thôi.

Đi bộ quá lâu, chắc hẳn các bạn nhỏ đều đã mệt nhưng lại không nói một lời khiến Tô Ngữ và Khương Kỳ nhìn vào cũng phải thán phục.

Lúc về thấy thư thái hơn rất nhiều, chỉ cần nhìn ngắm cảnh vật xung quanh, bước đi nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Trong khu rừng dưới chân núi, bọn họ gặp Phì Phì và tiểu Bạch đang chơi với nhau, cả hai cũng rất vui khi thấy Tô Ngữ rồi cùng nhau về nhà.

Trở về nhà, Tô Ngữ bảo Tô Ngôn đưa Vân Nghị và Vương Trụ Tử đi tắm rửa, uống trà nghỉ ngơi.

Tô Ngữ trở lại phòng, rửa tay rửa mặt rồi ngồi lên giường, vuốt tay lên lưng Phì Phì, trên môi nở một nụ cười nhẹ.

Lúc Khương Kỳ bước vào, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, còn tưởng rằng người phụ nữ nhỏ này nhìn thấy Phì Phì nên mới có tâm trạng tốt như vậy, dù sao cô ấy cũng rất thích con mèo này, nhưng con mèo này lại không hay ở nhà.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...