Không Giấu Được Nhịp Tim
Chương 6
6.
Gần đây bố của Giang Sướng ngủ không ngon giấc, lúc nào tinh thần cũng uể oải.
Còn chưa đầy một tuần, mà đã lén cầu xin con trai mình tận ba lần.
Đương nhiên, bị từ chối là điều không thể tránh khỏi.
Không, khi tìm đến Giang Sướng lần thứ tư, thì anh ta đã đưa ra điều kiện.
"Bố chỉ cần bảo với mẹ là giúp con mang vợ về là được, lúc đó con sẽ lập tức đi làm."
Tất nhiên, là bố của Giang Sướng thỏa hiệp rồi.
Ông ấy đã phải dùng chút khổ nhục kế, là bởi vì mệt mỏi quá mức nên bị ngất xỉu ở công ty rồi được đưa vào bệnh viện.
Hơn nữa cả đứa con trai ưu tú cũng trở thành thành trạch nam* vô cùng nhếch nhác.
*Trạch nữ, trạch nam là những cụm từ có nguồn gốc từ tiếng Trung thường được dùng để miêu tả những cô gái, chàng trai chỉ luôn thích ở trong nhà, lẩn trốn mọi hoạt động bên ngoài
Mẹ Giang Sướng thực sự hoảng sợ rồi.
Hai đời đàn ông của Giang gia không thể hủy hoại ở trong tay bà được.
Nếu có thể nhanh chóng bán một cái, thì lập tức bán đi.
Vì vậy, đã chủ động tìm đến tôi một lần nữa.
"Cái kia ờm, con trai tôi vừa đẹp trai vừa có tiền, con không nên từ chối dứt khoát như vậy! Có thể cho thằng bé một cơ hội và suy nghĩ lại được không?".
Tôi đáp lại: "Thật sự là không cần suy nghĩ nữa!"
Mẹ của Giang Sướng nói: "Đúng vậy, con trai tôi giỏi như vậy, bỏ lỡ nó con sẽ hối hận đấy."
Hả?
Ý tôi là, từ chối anh ta, tôi không cần phải suy nghĩ lại nữa!
"Tiên cô à, vì sao dì lại đột nhiên thay đổi chủ ý như vậy chứ? Tôi vẫn là tôi ở trình độ kia, không chỉ kéo thấp trình độ của con trai dì xuống, mà còn có thể làm cho dì không ngẩng cao đầu được trong giới phú bà."
"Những thứ này không phải là thứ con nên quan tâm."
Mẹ Giang Sướng nói thẳng: "Lát nữa buổi tối đến nhà tôi ăn một bữa cơm, những thứ này sẽ đều là của con."
Tôi trợn mắt há hốc mồm.
Ăn một bữa cơm, mà dì ấy lập tức gửi cho tôi mười bao phong bì đỏ.
"Dì, buổi tối con còn có chút việc."
Tôi bịa ra một cái cớ gì đó, tôi chính là không muốn dính líu gì đến hào môn đấy.
"Tiểu Cố, con có phải là đang giận dì không?"
Nói xong, bà ấy như lê hoa đái vũ*.
*Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
"Lần trước dì dùng tiền để chia cắt con với Giang Sướng, là dì không đúng."
Cái này.
Hiện tại giới hào môn quá rảnh rỗi, nên không phải là bắt đầu thay đổi lộ trình, và cách chơi đấy chứ?
"Dì à, là tại con quá kém cỏi, không xứng đâu."
"Con xứng."
"Con không xứng."
......
Ngay khi tôi từ từ buông lỏng cảnh giác, bắt đầu đẩy đến cực hạn, thì mẹ Giang Sướng đã chuyển đề tài.
"Lát nữa dì bảo tài xế đến đón con, không gặp sẽ không rời đi."
Nói xong, còn bỏ chạy nhanh hơn thỏ.
Để lại cho tôi, một khuôn mặt ngẩn ra đó!
7.
Trên bàn cơm, cả nhà Giang Sướng tỏ ra vô cùng khách sáo.
Tôi cũng chỉ đang diễn kịch, dù sao người ta cao cao tại thượng, còn tôi chỉ là người tầm thường, nếu sau này lỡ gặp phải một người phụ nữ hẹp hòi, ngày sau ở nơi làm việc chèn ép tôi thì làm sao bây giờ!
Nhưng mà, Giang Sướng luôn luôn có EQ cao, rất biết cách bắt đầu từ con số 0.
"Ai da, cái dép lê này hình như không vừa chân, nó hơi to quá rồi!"
Tôi không nói gì chỉ cúi đầu móc cơm.
Kết quả là, anh ta lại trực tiếp ra lệnh cho mẹ mình:
"Trình Cố mang giày cỡ 36, con nhớ không lầm, thì mẹ cũng là cỡ 36, nếu không thì mẹ cởi dép trên chân ra cho Trình Cố đi!"
"Hiện tại trời lạnh quá, con sợ cô ấy bị cảm."
Tôi không dám thở mạnh.
Bởi vì sắc mặt mẹ của Giang Sướng cực kỳ khó coi, nếu không phải bởi vì có người ngoài như tôi ở đây, không chừng đã sớm nhảy dựng lên đánh chết đứa con bất hiếu này rồi.
Cảnh tượng nhất thời trở nên khó xử.
Giang Sướng thúc giục: "Mẹ mau lên đi, bạn gái con mà bị cảm rồi sinh bệnh thì con sẽ đau lòng lắm."
Rốt cuộc, bà ấy cũng không nhịn được nữa!
Nghiến răng nghiến lợi nói: "Mẹ là mẹ của con, chẳng lẽ con không lo lắng mẹ sinh bệnh rồi khó chịu hay sao?"
"Cái đồ con cái vô lương tâm, tôi đưa dép cho bạn gái anh thì tôi đi cái gì?"
Giang Sướng không chút sợ hãi mà nói lại:
"Giày của mẹ đều bày hết cả phòng, con lo lắng cái gì chứ?"
Bà ấy mặc dù nói không nên lời, nhưng luôn là người có phép tắc.
Trước mắt bao nhiêu người, nhìn chồng và mẹ chồng im lặng, chỉ thấy bà ấy không tình nguyện cởi dép ra, đá lại chỗ của tôi.
Sau đó, đặt bát đũa xuống, tức giận đến mức bỏ đi!
Tôi không chịu đựng được nữa, thì nhỏ giọng mắng Giang Sướng.
"Thế sự tinh tế ngày thường của anh đâu rồi? Cách xử lý vấn đề của anh bị làm sao vậy? Hôm nay có phải là anh uống nhầm thuốc hay không đấy, đối xử với mẹ ruột anh như vậy, thì bà sẽ tổn thương đấy ok?"
Vâng, tôi thậm chí còn không thể nhịn được.
Giang Sướng nắm tay tôi, thề non hẹn biển nói:
"Trình Cố em yên tâm đi, bất kể là chuyện lớn nhỏ gì, anh đều sẽ kiên quyết mà đứng về phía em, sẽ không để cho mẹ anh bắt nạt em đâu."
Tôi bối rối.
Mẹ anh có bắt nạt tôi sao?
Đến bản thân tôi cũng không biết nữa là.
"Gần đây anh có phải là uống nhầm thuốc không?"
Giang Sướng giải thích với tôi: "Hai ngày trước mẹ anh chuẩn bị lấy tiền để sỉ nhục em, bắt em rời khỏi anh. Anh phải đòi lại công bằng cho em."
Tôi có thể nói rằng là tôi chưa hề lấy đồng tiền nào được không?
"Cái kia, Giang Sướng, lần trước em nhắn tin nói chia tay với anh, chẳng lẽ anh không nhận được sao?"
Người đàn ông tỏ ra ngạc nhiên nói: "Em có gửi sao?"
Tôi rõ ràng là đã gửi nó mà!
Lập tức lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị cho hắn xem lịch sử trò chuyện, chứng minh là bản thân nói đúng.
Tuy nhiên, lịch sử trò chuyện lại trống!
Cái này.
Tôi ngạc nhiên.
Giang Sướng tự mình nói: "Anh biết anh không nên giả bộ nghèo khổ, nhưng anh không thể tự chọn xuất thân! Anh không phải là ý định đầu thai vào một gia đình giàu có đâu, cho nên, em không thể bởi vì một ít yếu tố khách quan này mà thay đổi rồi từ chối anh chứ."
"Nếu thật sự không được, anh sẽ lập tức phá sản, đến lúc đó sẽ không có tiền lẫn quyền thế gì cả, em cũng đừng nên giận nhé!"
Tôi thật sự là phục người này rồi đấy.
Đầu óc của người đàn ông này đúng thật là kỳ lạ!
Lúc tôi đang định rời đi, thì bố của Giang Sướng nói với tôi:
"Trình tiểu thư, vợ tôi nói là bảo cô đi lầu hai gặp bà ấy."
Gần đây bố của Giang Sướng ngủ không ngon giấc, lúc nào tinh thần cũng uể oải.
Còn chưa đầy một tuần, mà đã lén cầu xin con trai mình tận ba lần.
Đương nhiên, bị từ chối là điều không thể tránh khỏi.
Không, khi tìm đến Giang Sướng lần thứ tư, thì anh ta đã đưa ra điều kiện.
"Bố chỉ cần bảo với mẹ là giúp con mang vợ về là được, lúc đó con sẽ lập tức đi làm."
Tất nhiên, là bố của Giang Sướng thỏa hiệp rồi.
Ông ấy đã phải dùng chút khổ nhục kế, là bởi vì mệt mỏi quá mức nên bị ngất xỉu ở công ty rồi được đưa vào bệnh viện.
Hơn nữa cả đứa con trai ưu tú cũng trở thành thành trạch nam* vô cùng nhếch nhác.
*Trạch nữ, trạch nam là những cụm từ có nguồn gốc từ tiếng Trung thường được dùng để miêu tả những cô gái, chàng trai chỉ luôn thích ở trong nhà, lẩn trốn mọi hoạt động bên ngoài
Mẹ Giang Sướng thực sự hoảng sợ rồi.
Hai đời đàn ông của Giang gia không thể hủy hoại ở trong tay bà được.
Nếu có thể nhanh chóng bán một cái, thì lập tức bán đi.
Vì vậy, đã chủ động tìm đến tôi một lần nữa.
"Cái kia ờm, con trai tôi vừa đẹp trai vừa có tiền, con không nên từ chối dứt khoát như vậy! Có thể cho thằng bé một cơ hội và suy nghĩ lại được không?".
Tôi đáp lại: "Thật sự là không cần suy nghĩ nữa!"
Mẹ của Giang Sướng nói: "Đúng vậy, con trai tôi giỏi như vậy, bỏ lỡ nó con sẽ hối hận đấy."
Hả?
Ý tôi là, từ chối anh ta, tôi không cần phải suy nghĩ lại nữa!
"Tiên cô à, vì sao dì lại đột nhiên thay đổi chủ ý như vậy chứ? Tôi vẫn là tôi ở trình độ kia, không chỉ kéo thấp trình độ của con trai dì xuống, mà còn có thể làm cho dì không ngẩng cao đầu được trong giới phú bà."
"Những thứ này không phải là thứ con nên quan tâm."
Mẹ Giang Sướng nói thẳng: "Lát nữa buổi tối đến nhà tôi ăn một bữa cơm, những thứ này sẽ đều là của con."
Tôi trợn mắt há hốc mồm.
Ăn một bữa cơm, mà dì ấy lập tức gửi cho tôi mười bao phong bì đỏ.
"Dì, buổi tối con còn có chút việc."
Tôi bịa ra một cái cớ gì đó, tôi chính là không muốn dính líu gì đến hào môn đấy.
"Tiểu Cố, con có phải là đang giận dì không?"
Nói xong, bà ấy như lê hoa đái vũ*.
*Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
"Lần trước dì dùng tiền để chia cắt con với Giang Sướng, là dì không đúng."
Cái này.
Hiện tại giới hào môn quá rảnh rỗi, nên không phải là bắt đầu thay đổi lộ trình, và cách chơi đấy chứ?
"Dì à, là tại con quá kém cỏi, không xứng đâu."
"Con xứng."
"Con không xứng."
......
Ngay khi tôi từ từ buông lỏng cảnh giác, bắt đầu đẩy đến cực hạn, thì mẹ Giang Sướng đã chuyển đề tài.
"Lát nữa dì bảo tài xế đến đón con, không gặp sẽ không rời đi."
Nói xong, còn bỏ chạy nhanh hơn thỏ.
Để lại cho tôi, một khuôn mặt ngẩn ra đó!
7.
Trên bàn cơm, cả nhà Giang Sướng tỏ ra vô cùng khách sáo.
Tôi cũng chỉ đang diễn kịch, dù sao người ta cao cao tại thượng, còn tôi chỉ là người tầm thường, nếu sau này lỡ gặp phải một người phụ nữ hẹp hòi, ngày sau ở nơi làm việc chèn ép tôi thì làm sao bây giờ!
Nhưng mà, Giang Sướng luôn luôn có EQ cao, rất biết cách bắt đầu từ con số 0.
"Ai da, cái dép lê này hình như không vừa chân, nó hơi to quá rồi!"
Tôi không nói gì chỉ cúi đầu móc cơm.
Kết quả là, anh ta lại trực tiếp ra lệnh cho mẹ mình:
"Trình Cố mang giày cỡ 36, con nhớ không lầm, thì mẹ cũng là cỡ 36, nếu không thì mẹ cởi dép trên chân ra cho Trình Cố đi!"
"Hiện tại trời lạnh quá, con sợ cô ấy bị cảm."
Tôi không dám thở mạnh.
Bởi vì sắc mặt mẹ của Giang Sướng cực kỳ khó coi, nếu không phải bởi vì có người ngoài như tôi ở đây, không chừng đã sớm nhảy dựng lên đánh chết đứa con bất hiếu này rồi.
Cảnh tượng nhất thời trở nên khó xử.
Giang Sướng thúc giục: "Mẹ mau lên đi, bạn gái con mà bị cảm rồi sinh bệnh thì con sẽ đau lòng lắm."
Rốt cuộc, bà ấy cũng không nhịn được nữa!
Nghiến răng nghiến lợi nói: "Mẹ là mẹ của con, chẳng lẽ con không lo lắng mẹ sinh bệnh rồi khó chịu hay sao?"
"Cái đồ con cái vô lương tâm, tôi đưa dép cho bạn gái anh thì tôi đi cái gì?"
Giang Sướng không chút sợ hãi mà nói lại:
"Giày của mẹ đều bày hết cả phòng, con lo lắng cái gì chứ?"
Bà ấy mặc dù nói không nên lời, nhưng luôn là người có phép tắc.
Trước mắt bao nhiêu người, nhìn chồng và mẹ chồng im lặng, chỉ thấy bà ấy không tình nguyện cởi dép ra, đá lại chỗ của tôi.
Sau đó, đặt bát đũa xuống, tức giận đến mức bỏ đi!
Tôi không chịu đựng được nữa, thì nhỏ giọng mắng Giang Sướng.
"Thế sự tinh tế ngày thường của anh đâu rồi? Cách xử lý vấn đề của anh bị làm sao vậy? Hôm nay có phải là anh uống nhầm thuốc hay không đấy, đối xử với mẹ ruột anh như vậy, thì bà sẽ tổn thương đấy ok?"
Vâng, tôi thậm chí còn không thể nhịn được.
Giang Sướng nắm tay tôi, thề non hẹn biển nói:
"Trình Cố em yên tâm đi, bất kể là chuyện lớn nhỏ gì, anh đều sẽ kiên quyết mà đứng về phía em, sẽ không để cho mẹ anh bắt nạt em đâu."
Tôi bối rối.
Mẹ anh có bắt nạt tôi sao?
Đến bản thân tôi cũng không biết nữa là.
"Gần đây anh có phải là uống nhầm thuốc không?"
Giang Sướng giải thích với tôi: "Hai ngày trước mẹ anh chuẩn bị lấy tiền để sỉ nhục em, bắt em rời khỏi anh. Anh phải đòi lại công bằng cho em."
Tôi có thể nói rằng là tôi chưa hề lấy đồng tiền nào được không?
"Cái kia, Giang Sướng, lần trước em nhắn tin nói chia tay với anh, chẳng lẽ anh không nhận được sao?"
Người đàn ông tỏ ra ngạc nhiên nói: "Em có gửi sao?"
Tôi rõ ràng là đã gửi nó mà!
Lập tức lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị cho hắn xem lịch sử trò chuyện, chứng minh là bản thân nói đúng.
Tuy nhiên, lịch sử trò chuyện lại trống!
Cái này.
Tôi ngạc nhiên.
Giang Sướng tự mình nói: "Anh biết anh không nên giả bộ nghèo khổ, nhưng anh không thể tự chọn xuất thân! Anh không phải là ý định đầu thai vào một gia đình giàu có đâu, cho nên, em không thể bởi vì một ít yếu tố khách quan này mà thay đổi rồi từ chối anh chứ."
"Nếu thật sự không được, anh sẽ lập tức phá sản, đến lúc đó sẽ không có tiền lẫn quyền thế gì cả, em cũng đừng nên giận nhé!"
Tôi thật sự là phục người này rồi đấy.
Đầu óc của người đàn ông này đúng thật là kỳ lạ!
Lúc tôi đang định rời đi, thì bố của Giang Sướng nói với tôi:
"Trình tiểu thư, vợ tôi nói là bảo cô đi lầu hai gặp bà ấy."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương