Không Hề Có Khả Năng Là Người Yêu
Chương 34:
Cuối cùng Lương Tuệ Tuệ dùng năm mươi tệ mua được hai chậu cây cùng với bốn cái đế, miễn cưỡng vừa lòng với chiến tích của mình. Khúc Trực ôm cây anh mua đi ở phía trước, Trịnh Bảo Châu và Lương Tuệ Tuệ đi đằng sau, cô không nhịn được mà nói một câu: “Tuệ Tuệ à, kỹ năng mặc cả này của cô đỉnh đấy, khi nào tôi mua quần áo cô cũng giúp tôi trả giá một chút nhé?”“Được thôi.” Lương Tuệ Tuệ gật đầu đồng ý: “Nhưng hình như những nơi mà cô Bảo Châu đây mua quần áo đều không thể mặc cả nhỉ?”“…” Hình như đúng là vậy.Lương Tuệ Tuệ nhìn cô, không giấu được sự hóng hớt mà hỏi: “Cô Bảo Châu, ngoài miệng cô nói không hợp với anh Khúc, nhưng cơ thể lại thành thật phết đó nha!”Trịnh Bảo Châu: “?”Lương Tuệ Tuệ: “Đừng có chối, anh Khúc muốn tới mua cây cảnh, cô lập tức tình nguyện đưa anh ấy tới, còn nói hai người không phải…”“Dừng lại.” Trịnh Bảo Châu nhanh chóng cắt ngang lời Lương Tuệ Tuệ: “Tôi tới đây không phải vì anh ta, tôi tới đây vì cô không được à?”“Vì tôi sao?” Lời này của cô khiến Lương Tuệ Tuệ ngây ra, cô ta nhìn Trịnh Bảo Châu đầy khó hiểu.Trịnh Bảo Châu giải thích: “Tôi đã dặn cô tránh xa Khúc Trực cho an toàn nhưng cô lại không nghe, sao tôi có thể yên tâm để cô một mình đi cùng cậu ta chứ? Cô đang bị sắc đẹp của cậu ta mê hoặc nên mới không thấy rõ bộ mặt thật của cậu ta!”“…” Lương Tuệ Tuệ ngẫm nghĩ một lúc, sau đó hoảng hốt nhìn cô: “Cô Bảo Châu, đừng bảo cô nghĩ tôi thích anh Khúc nhé?”“Chẳng lẽ không phải ư?” Nhìn Tuệ Tuệ suốt ngày mỉm cười nhiệt tình với Khúc Trực, còn chủ động giúp anh mặc cả. Cô lớn lên cùng Khúc Trực từ nhỏ, biết rõ Khúc Trực gây họa cho bao nhiêu cô gái. Tuệ Tuệ ngây thơ như vậy, thích tên đó là điều hết sức bình thường!Lương Tuệ Tuệ sợ đến mức xua tay liên tục: “Tôi không có thích anh Khúc, tôi chỉ đu CP thôi!”“Hả?”“... Tôi nói, tôi đã có bạn trai rồi!” Lương Tuệ Tuệ nhìn Trịnh Bảo Châu, sợ Trịnh Bảo Châu nghĩ nhiều: “Cô Bảo Châu tuyệt đối đừng hiểu nhầm nhé.”Một khoảng lặng trôi qua, cuối cùng Trịnh Bảo Châu cũng lấy lại tinh thần: “Cái gì? Cô có bạn trai rồi á? Là ai vậy? Sao trước giờ tôi chưa từng nghe cô nhắc đến?”“À…” Đúng là Lương Tuệ Tuệ chưa từng nói chuyện có bạn trai với ai cả, chẳng qua hôm nay cô ta sợ Trịnh Bảo Châu hiểu lầm nên mới nói ra: “Là người sống cùng thị trấn với tôi trước kia, bây giờ anh ấy học đại học ở thành phố H nên các cô đều chưa từng gặp anh ấy.”Quê Lương Tuệ Tuệ ở một thị trấn nhỏ, điều kiện trong nhà không tốt, thành tích học tập của cô ta cũng thuộc dạng bình thường, sau khi tốt nghiệp cấp ba người trong nhà bèn để cô ta đi làm luôn. Chuyện này Trịnh Bảo Châu cũng biết, tuy bằng cấp Lương Tuệ Tuệ không cao nhưng bù lại khá thông minh, chăm chỉ, làm việc rất có trách nhiệm, là một người chủ, cô khá xem trọng Lương Tuệ Tuệ.Chẳng qua chuyện cô ta có một người bạn trai đồng hương thì đúng là lần đầu cô nghe nói: “Tuệ Tuệ, cô nói thật cho tôi biết, có phải lúc học cấp ba vì yêu đương với tên bạn trai kia nên thành tích của cô mới không tốt không?”“…” Lương Tuệ Tuệ không ngờ tới hiện tại cô ta đã đi làm rồi mà vẫn còn bị bà chủ tra hỏi chuyện yêu sớm: “Không phải đâu, bởi vì tôi ngốc quá thôi. Thành tích của Lý Dật Phàm không hề bị ảnh hưởng, anh ấy còn thi đỗ đại học thành phố H đấy!”“...” Cái này còn quá đáng hơn đấy!“Tuệ Tuệ, cô không ngốc, cô học việc rất nhanh.”“Cảm ơn cô Bảo Châu đã khích lệ, ha ha.”“Vì vậy vẫn là do yêu đương ảnh hưởng, trường học không cho phép yêu sớm đúng là hợp lý!”“…”“Người bạn trai kia của cô tên Lý Dật Phàm hả? Anh ta chưa tốt nghiệp sao?”“Vẫn chưa, thành tích anh ấy rất tốt, sắp tới sẽ thi lên thạc sĩ đấy!”“Ồ… Vậy hẳn điều kiện gia đình nhà cậu ta tốt lắm nhỉ?” Tuy đều ở trong thị trấn nhỏ nhưng chắc cũng sẽ có một vài hộ gia đình có tiền, nếu gia đình Lý Dật Phàm ủng hộ anh ta thi lên thạc sĩ thì chắc hẳn cũng phải có điều kiện kinh tế để cho phép anh ta đi thi.Lương Tuệ Tuệ lại lắc đầu: “Không có, so với nhà tôi thì chỉ tốt hơn một chút thôi.”“Vậy tiền học phí và tiền sinh hoạt của cậu ta thì phải làm sao? Chi phí ở thành phố H cũng không thấp, cậu ta vừa học vừa đi làm thêm à?”“Anh ấy có học bổng và khen thưởng, lúc trước còn ra ngoài làm thêm ít việc, chẳng qua năm nay chuẩn bị thi lên thạc sĩ nên không thể không tập trung được.”“Chuyện đó…” Trịnh Bảo Châu nói đến đây, đột nhiên nghĩ tới điều gì: “Không phải, Tuệ Tuệ, ngày thường cô ăn mặc tiết kiệm như vậy, tiệc liên hoan cũng không đi, đừng nói là đưa hết tiền tiết kiệm được đưa cho anh ta rồi đấy nhé?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương