Không Muốn Yêu Lại Càng Say Đắm
Chương 12: Đáp Ứng Yêu Cầu
Cảnh Bân thu hết những chuyển biến cảm xúc của Nhã Hinh vào mắt, càng lúc càng khiến anh tò mò về cô. Anh nhìn về phía bàn ăn, sau đó lấy muỗng múc một ít đồ ăn trong dĩa mà đưa lên ngắm nghía. Mùi hương thơm ngon của nó cứ quẩn quanh bên đầu mũi, bề ngoài trông cũng khá bắt mắt khiến người khác không khỏi thấy thèm, nhưng không đồng nghĩa sẽ có tác dụng với anh.
“Ăn đi.”
Cảnh Bân đưa muỗng đến trước bên miệng của Nhã Hinh, thẳng thừng ra lên khiến cô run sợ. Dù vậy bản thân không có dũng khí phản bác lại bất kì mệnh lệnh nào từ anh, vì thế cánh môi hé mở, đón nhận đồ ăn.
Một chút nước sốt đọng lại nơi khóe miệng, vốn dĩ có thể được lau sạch bởi chiếc lưỡi của Nhã Hinh nhưng Cảnh Bân đột ngột cúi xuống mà gặm nhấm. Anh nắm chặt cằm của cô, bắt đầu càn quét hương vị ngon ngọt.
“Có vẻ không có độc.”
Cảnh Bân liếm môi, sau đó lại múc một muỗng khác tự mình ăn lấy. Chân mày khẽ nhướng lên, có chút bất ngờ khi Nhã Hinh hiểu rất rõ hương vị yêu thích của anh. Ánh mắt vừa khen ngợi vừa nghi hoặc hướng về phía cô.
“Em tốn không ít công sức nhỉ.”
Tốn không ít thời gian và sức lực để nấu ăn, để tìm hiểu rõ về anh. Thật thú vị cũng thật đáng ngờ!
“Ngồi xuống.”
Cảnh Bân kéo ghế, sau đó chỉ vào chiếc ghế sát bên bắt Nhã Hinh ngồi xuống cạnh mình. Đợi đến khi cả hai ổn định chỗ, người hầu mới lần nữa xuất hiện, nhưng lại bị anh ngăn cản lại gần.
“Tôi kêu em ngồi phục vụ tôi chứ không phải cùng dùng bữa.”
Cảnh Bân dựa người vào ghế, bộ dáng thích thú khi hết lần này đến lần khác thử sức giới hạn của Nhã Hinh. Anh không hề biết rằng thứ cô làm giỏi nhất chính là phục tùng anh theo thói quen, đến mức ở chính kiếp trước anh phải chán ghét dáng vẻ này của cô.
Nhã Hinh ngoan ngoãn gắp thức ăn bỏ vào chén trước mặt Cảnh Bân, hết món này đến món khác đều được anh bỏ vào bụng. Có vẻ không nhiều nhưng cũng đủ để anh nhận ra rằng thỏ nhỏ rất hiểu mình. Cô biết khẩu vị của anh, biết rõ trình tự các món mặn nhạt anh sẽ ăn là gì.
Sau khi kết thúc bữa sáng, Cảnh Bân cũng nhất thời rời đi, nhưng trước lúc đó cũng quay lại dặn dò Nhã Hinh đôi câu.
“Tôi sẽ đáp ứng yêu cầu của em. Đồ đạc đi học của em sẽ được chuyển đến trong ngày hôm nay, nhưng tốt nhất đừng khiến tôi phải hối hận vì cho phép em làm thế. Đã hiểu chứ?”
Nhã Hinh gật đầu lia lịa, ánh mắt không che giấu được sự mừng rỡ khiến Cảnh Bân không biết phải nói gì thêm, có vẻ thỏ nhỏ rất dễ thỏa mãn đi.
Việc anh dặn dò là điều không nằm ngoài sự tưởng tượng của cô. Rõ ràng cô sẽ được tự do dưới đôi cánh rộng lớn ở Tôn gia, nhưng nếu cô có ý định phản bội thì hậu quả không thể gánh nổi.
Nhã Hinh cũng không có ý định sẽ ở lì trong phòng như kiếp trước, ngược lại hiện tại khi cô đã quyết định sẽ tận dụng sự yêu thích của Cảnh Bân để từng bước thực hiện kế hoạch trả thù thì cô cần phải lấy được hảo cảm của những người trong nhà này. Cô biết việc bữa ăn sáng nay chỉ là một chi tiết nhỏ không đáng để vào lòng. Bất kì ai đi theo Cảnh Bân đều có độ đa nghi khá cao, chưa kể thân phận không thể nào chọc tới được nên cô càng phải cố gắng thêm.
Cảnh Bân xử lý công việc xong thì trời cũng dần tối. Anh yên tĩnh nhắm mắt ở trên xe, quanh mũi cứ ngửi thấy mùi máu khiến anh không khỏi nhớ tới hương thơm của buổi sáng. Có vẻ Nhã Hinh rất biết cách khiến anh ấn tượng.
Nhẹ nhàng mở điện thoại, những sự việc ở nhà đều được quản giá nhất nhất cấp báo. Cảnh Bân lướt từng bức hình của Nhã Hinh đang chăm chỉ làm việc nhà khiến lòng có chút cảm xúc kỳ lạ. Cô gái này không hiểu vì sao rất nỗ lực, nếu nói cô đơn thuần thì anh chắc chắn sẽ không tin. Từng mưu đồ của cô dù cố che giấu kiểu nào cũng không thể qua mặt được anh, nhưng chúng không có ý xấu nhấm về phía Tôn gia. Nghĩ ngợi một lát, anh thoáng nhếch miệng như đã ngầm hiểu ra điều gì đó.
Thời điểm chiếc xe về tới biệt phủ trên núi thì Cảnh Bân chỉ muốn tắm rửa sạch sẽ. Người anh không dính đất cát thì cũng vương vấn mùi máu của kẻ thù khiến anh chán ghét. Đảo ánh mắt sơ lược căn nhà, thỏ nhỏ dường như đã trốn đi đâu mất.
Cảnh Bân suy nghĩ lát nữa sẽ lại kêu thỏ nhỏ tới trêu chọc một phen trước khi đi ngủ. Nào ngờ khi anh bước vào nhà tắm thì đã thấy cô đang điềm nhiên chuẩn bị nước tắm cho anh.
Ồ, thỏ nhỏ tự tới nộp mạng!
“Ăn đi.”
Cảnh Bân đưa muỗng đến trước bên miệng của Nhã Hinh, thẳng thừng ra lên khiến cô run sợ. Dù vậy bản thân không có dũng khí phản bác lại bất kì mệnh lệnh nào từ anh, vì thế cánh môi hé mở, đón nhận đồ ăn.
Một chút nước sốt đọng lại nơi khóe miệng, vốn dĩ có thể được lau sạch bởi chiếc lưỡi của Nhã Hinh nhưng Cảnh Bân đột ngột cúi xuống mà gặm nhấm. Anh nắm chặt cằm của cô, bắt đầu càn quét hương vị ngon ngọt.
“Có vẻ không có độc.”
Cảnh Bân liếm môi, sau đó lại múc một muỗng khác tự mình ăn lấy. Chân mày khẽ nhướng lên, có chút bất ngờ khi Nhã Hinh hiểu rất rõ hương vị yêu thích của anh. Ánh mắt vừa khen ngợi vừa nghi hoặc hướng về phía cô.
“Em tốn không ít công sức nhỉ.”
Tốn không ít thời gian và sức lực để nấu ăn, để tìm hiểu rõ về anh. Thật thú vị cũng thật đáng ngờ!
“Ngồi xuống.”
Cảnh Bân kéo ghế, sau đó chỉ vào chiếc ghế sát bên bắt Nhã Hinh ngồi xuống cạnh mình. Đợi đến khi cả hai ổn định chỗ, người hầu mới lần nữa xuất hiện, nhưng lại bị anh ngăn cản lại gần.
“Tôi kêu em ngồi phục vụ tôi chứ không phải cùng dùng bữa.”
Cảnh Bân dựa người vào ghế, bộ dáng thích thú khi hết lần này đến lần khác thử sức giới hạn của Nhã Hinh. Anh không hề biết rằng thứ cô làm giỏi nhất chính là phục tùng anh theo thói quen, đến mức ở chính kiếp trước anh phải chán ghét dáng vẻ này của cô.
Nhã Hinh ngoan ngoãn gắp thức ăn bỏ vào chén trước mặt Cảnh Bân, hết món này đến món khác đều được anh bỏ vào bụng. Có vẻ không nhiều nhưng cũng đủ để anh nhận ra rằng thỏ nhỏ rất hiểu mình. Cô biết khẩu vị của anh, biết rõ trình tự các món mặn nhạt anh sẽ ăn là gì.
Sau khi kết thúc bữa sáng, Cảnh Bân cũng nhất thời rời đi, nhưng trước lúc đó cũng quay lại dặn dò Nhã Hinh đôi câu.
“Tôi sẽ đáp ứng yêu cầu của em. Đồ đạc đi học của em sẽ được chuyển đến trong ngày hôm nay, nhưng tốt nhất đừng khiến tôi phải hối hận vì cho phép em làm thế. Đã hiểu chứ?”
Nhã Hinh gật đầu lia lịa, ánh mắt không che giấu được sự mừng rỡ khiến Cảnh Bân không biết phải nói gì thêm, có vẻ thỏ nhỏ rất dễ thỏa mãn đi.
Việc anh dặn dò là điều không nằm ngoài sự tưởng tượng của cô. Rõ ràng cô sẽ được tự do dưới đôi cánh rộng lớn ở Tôn gia, nhưng nếu cô có ý định phản bội thì hậu quả không thể gánh nổi.
Nhã Hinh cũng không có ý định sẽ ở lì trong phòng như kiếp trước, ngược lại hiện tại khi cô đã quyết định sẽ tận dụng sự yêu thích của Cảnh Bân để từng bước thực hiện kế hoạch trả thù thì cô cần phải lấy được hảo cảm của những người trong nhà này. Cô biết việc bữa ăn sáng nay chỉ là một chi tiết nhỏ không đáng để vào lòng. Bất kì ai đi theo Cảnh Bân đều có độ đa nghi khá cao, chưa kể thân phận không thể nào chọc tới được nên cô càng phải cố gắng thêm.
Cảnh Bân xử lý công việc xong thì trời cũng dần tối. Anh yên tĩnh nhắm mắt ở trên xe, quanh mũi cứ ngửi thấy mùi máu khiến anh không khỏi nhớ tới hương thơm của buổi sáng. Có vẻ Nhã Hinh rất biết cách khiến anh ấn tượng.
Nhẹ nhàng mở điện thoại, những sự việc ở nhà đều được quản giá nhất nhất cấp báo. Cảnh Bân lướt từng bức hình của Nhã Hinh đang chăm chỉ làm việc nhà khiến lòng có chút cảm xúc kỳ lạ. Cô gái này không hiểu vì sao rất nỗ lực, nếu nói cô đơn thuần thì anh chắc chắn sẽ không tin. Từng mưu đồ của cô dù cố che giấu kiểu nào cũng không thể qua mặt được anh, nhưng chúng không có ý xấu nhấm về phía Tôn gia. Nghĩ ngợi một lát, anh thoáng nhếch miệng như đã ngầm hiểu ra điều gì đó.
Thời điểm chiếc xe về tới biệt phủ trên núi thì Cảnh Bân chỉ muốn tắm rửa sạch sẽ. Người anh không dính đất cát thì cũng vương vấn mùi máu của kẻ thù khiến anh chán ghét. Đảo ánh mắt sơ lược căn nhà, thỏ nhỏ dường như đã trốn đi đâu mất.
Cảnh Bân suy nghĩ lát nữa sẽ lại kêu thỏ nhỏ tới trêu chọc một phen trước khi đi ngủ. Nào ngờ khi anh bước vào nhà tắm thì đã thấy cô đang điềm nhiên chuẩn bị nước tắm cho anh.
Ồ, thỏ nhỏ tự tới nộp mạng!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương