Không Phụ Năm Xưa
Chương Thứ Chín: Sơ Ngộ Kinh Nhược Ly
Khoảng giữa trưa, hai người rốt cục cũng thuận lợi tới Thanh Thành trấn, ăn cơm, mua ngựa và lương khô, đương nhiên còn để cho Vinh Cẩn Du mua quần áo mới. Từ trước đến nay toàn ở trên núi, hiện tại không có gì tài sản gì cả, khi đi chỉ có thể mang theo hai bộ quần áo bị giặt đến rách rưới, còn có cả ống sáo trúc theo nàng không rời tay suốt ba năm nay. Ân, xuất thân trong sạch, nghèo rớt mồng tơi. Đây là câu tự đánh giá mình của Vinh Cẩn Du. Ăn xong cơm trưa, Vinh Cẩn Du cùng Tiêu Duẫn cưỡi ngựa lên đường, dọc theo đường đi thưởng thức phong cảnh, nghe Tiêu Duẫn kể lại những điều mắt thấy tai nghe từ trước đến nay của hắn, phong thổ nhân tình, dọc đường đi cũng tương đối thích thú. Tiêu Duẫn quay đầu nhìn Vinh Cẩn Du, khó hiểu hỏi: "Thiếu gia, chúng ta không trở về Trường An sao?" Vinh Cẩn Du gật gật đầu, nói: "Ân, không về, tiện đường đi ngang qua cũng được, nhưng chúng ta là từ Thanh Thành đi về hướng Đông, muốn đi đến Trường An, thì phải vòng lại đi về hướng Bắc." Vinh Cẩn Du bây giờ vẫn còn e ngại đến Trường An, dù sao cũng sợ gặp người của Vương phủ, nhận không rõ lắm ai là ai, nhưng mà rời nhà đi xa càng nhiều năm, thì lại càng có lý do giải thích. "Thiếu gia muốn gây dựng thế lực của mình thật tốt, nhưng thiếu gia có Vương gia cùng Vương phủ làm hậu thuẫn không phải đã rất tốt rồi sao?" Cách làm của Vinh Cẩn Du khiến Tiêu Duẫn có chút khó hiểu. "Ân, thế lực của cha ta là thế lực của riêng ông, ta cũng phải có thế lực của riêng mình, ta không muốn cầu thế đi ức hiếp người khác, nhưng cũng phải có thế lực của riêng mình mới có thể không bị người khác ức hiếp a." Vinh Cẩn Du thoáng giải thích sơ sơ. "Mặc kệ thiếu gia làm gì, ta đều tuân theo thiếu gia phân phó." Đối với Tiêu Duẫn mà nói, từ khi nhận chủ nhân, hắn đã quyết định đời này chỉ nghe theo Vinh Cẩn Du phân phó. Vinh Cẩn Du thản nhiên cười cười, đây là thói quen đã được nuôi dưỡng từ lâu của nàng, đối với rất nhiều việc đều mỉm cười nhẹ nhàng. Một bộ dáng thực bình tĩnh, nhưng nụ cười kia lại làm Tiêu Duẫn cảm thấy thật chói mắt. Ba ngày sau, Vinh vương phủ quả nhiên phái người tìm tới. Nói là trong nhà trưởng bối nhiều năm không thấy, rất nhớ, thêm nữa thiếu gia đã trưởng thành, muốn thiếu gia sớm trở về Trường An, thành gia lập nghiệp. Tử Dương đạo trưởng lợi dụng lúc đồ đệ đi du ngoạn, trốn đi xuống núi, lão cũng cảm thấy thanh nhàn, thu dọn đồ đạc, nối gót đồ đệ cũng đi vân du. Chủ tớ hai người ban ngày cứ thế giục ngựa chạy đi, ban đêm nghỉ chân ở khách điếm .Chớp mắt, cũng đã đi được hơn một tháng. Khi không kiếm được khách điếm nghỉ chân, đành ở dã ngoại nghỉ ngơi một đêm, nhưng như vậy thật ra lại khiến Vinh Cẩn Du thích thú, kiếp trước không thường đi dã ngoại như thế, thật muốn biết cảm giác được nằm trên cỏ ra sao. Đêm nay ánh trăng như nước, trong suốt sáng ngời, Vinh Cẩn Du xem ánh trăng thật đẹp, liền quyết định giục ngựa lên đường, khi nào mệt thì tìm một chỗ ngoài dồng cạnh bên hồ nào đó ngủ tạm. Khi bọn họ phơi dưới ánh trăng, thật thoải mái, đột nhiên trong bụi cỏ lao ra một bóng đen, chặn lại đường đi. "Uy, vị huynh đài này dừng chân một chút." Người kia đến gần đến liền mở miệng nói chuyện . Vinh Cẩn Du tập trung nhìn vào, mơ hồ nhìn thấy người đối diện là một thiếu niên mi thanh mục tú, lớn lên có chút tuấn tú. Nhưng không biết gặp khó khăn gì, mà quần áo rách nát, trên mặt dính đầy bùn. "Nguyên lai là người a, lúc này cản đường tại hạ có chuyện gì không? " không đợi Vinh Cẩn Du mở miệng, Tiêu Duẫn cũng rất tự giác thăm dò ý tứ kẻ trước mặt. Người nọ hơi hơi chắp tay bái lễ, nói: "Là như vậy, ta ở đây gặp cướp, ngoại trừ bộ đồ đang mặc, ngựa và những cái khác đều bị mất. Nơi này trước không có thôn, sau không có điếm, có thể cho tại hạ đi nhờ được không, nếu có thể sẽ chiếu cố lẫn nhau. Chờ ngày mai tới được thôn trấn, sẽ hậu tạ nhị vị." Người nọ nói xong liền lại gần một chút, như là muốn chứng minh mình không phải là người xấu. "Vậy được rồi, hôm nay nghỉ ở đây, ngày mai cưỡi ngựa tiếp đến thôn trấn kế tiếp." Nói xong Vinh Cẩn Du xuống ngựa, phân phó Tiêu Duẫn đi kiếm một chút củi để nhóm lửa. Vừa rồi có cảm giác là lạ, Vinh Cẩn Du cũng không muốn ở tại chỗ vạch trần người nọ. Vinh Cẩn Du nhìn người nọ, chỉ đứng cách đó không xa, nói: "Bên kia cách đó không xa có một con suối nhỏ, vị huynh đài này có muốn đến bờ sông rửa mặt một chút, thay quần áo không?" Vinh Cẩn Du khi tìm được nơi nghỉ chân, buộc ngựa lại, Tiêu Duẫn đã chuẩn bị củi đốt và nhóm lửa xong. "A, cũng được, không thể để bộ dạng này mãi được, sẽ dọa người chết mất, ta đây qua bên kia tắm rửa." Người nọ nói xong, mượn hành trang đi về hướng bờ sông. Tiêu Duẫn nhìn nhìn Vinh Cẩn Du, chưa kịp mở miệng, Vinh Cẩn Du đã nói: "Không cần quá lo lắng, không phải người xấu đâu, hắn ở đâu tới một hồi hỏi hắn một chút cũng được." Tiêu Duẫn nghe xong cười cười, gật gật đầu, đã hơn một năm ở cạnh nhau khiến sự ăn ý hiểu nhau giữa bọn họ càng ngày càng tăng. Trong mắt hắn thiếu gia là một người thông minh và tuấn mỹ nhất trên đời này, thiếu gia có rất nhiều thay đổi, cùng một việc nhưng có thể làm không giống người thường, khiến người ta cảm thấy bất ngờ lẫn kinh ngạc. "Hôm nay đa tạ huynh đài, ngày mai còn phải làm phiền ngựa của huynh rồi ." Thiếu niên kia rửa mặt xong trở về liền đáp tạ nói. "Không cần khách khí, tại hạ Vinh Ngọc, hắn là người hầu của ta Tiêu Duẫn, không biết huynh đài này xưng hô ra sao?" Vinh Cẩn Du nói xong lại nhìn thiếu niên trước mắt. Quả nhiên là người dựa vào y phục (quần áo), phật dựa vào kim trang, lời này một chút cũng không sai, đây thiếu niên mới vừa thay đổi y phục liền trở nên tuấn mỹ, khuôn mặt sạch sẽ càng tôn lên vẻ thanh tú đẹp đẽ. Thiếu niên kia chắp tay hướng tới Vinh Cẩn Du cùng Tiêu Duẫn, nói: "Nguyên lai là Vinh huynh, Tiêu huynh, tại hạ Kinh Việt, nhân sĩ thành Trường An, chuyến này muốn đi Hàng Châu, không biết nhị vị này là muốn đi đâu?" Thiếu niên tự xưng Kinh Việt đó là Kinh Nhược Ly . "Kinh huynh muốn đi Hàng Châu? Thật là trùng hợp, chúng ta cũng muốn đi Hàng Châu." Lần này ngồi gần như vậy, Vinh Cẩn Du cuối cùng cũng nhìn rõ, gì mà anh tuấn thiếu niên chứ, rõ ràng cũng giống mình, là một nữ tử anh tuấn đó thôi. "Vậy, nếu có cơ hội, tại hạ muốn cùng Vinh huynh làm bạn cùng nhau đi đường." Thiếu niên kia nói. "Kinh Việt đừng khách khí, chúng ta cứ xưng tên với nhau là được rồi. Gặp nhau cũng xem như đã quen biết, biển người mênh mông, chúng sinh nhiều như thế, chúng ta có thể gặp nhau, thật đúng là hữu duyên a." Nói vậy Kinh Việt tên này cũng là giả giống Vinh Ngọc, Vinh Cẩn Du nói xong nhìn Tiêu Duẫn cười cười. "Kinh công tử là muốn đi Hàng Châu thăm người thân, hay là đi du ngoạn?" Tiêu Duẫn nhìn thiếu gia cười cười, hắn tự lý giải mỗi lần thiếu gia cười cười như vậy, nhất định đã hiểu rõ được một vấn đề gì đó. "Tại hạ là nghe nói Tô Hàng có nhiều cảnh đẹp, muốn đi du ngoạn, không biết nhị vị thì sao?" Kinh Việt đối với chủ tớ hai người trước mặt rất có hảo cảm. "Chúng ta cũng đi du ngoạn, tiện thể muốn kiếm được cách gì đó để mưu sinh." Du ngoạn? Chắc là rời nhà trốn đi đi? Bình thường loại tình huống này trốn đi đều là bị bức hôn, hoặc là đi tìm tình lang nhiều năm bặt vô âm tín? "A, nguyên lai hai vị là muốn đi buôn bán." Kinh Việt nghe Vinh Cẩn Du nói thế, cũng thầm nghĩ: Xem vị thiếu gia này diện mạo tuyệt mỹ, mặc hoa cẩm, ngay cả người hầu diện mạo cũng phi thường hơn người, chắc là công tử nhà ai đó giống mình đến đây du ngoạn. " Tứ thể bất cần, ngũ cốc bất phân (ít hoạt động tay chân, ngũ cốc cũng không phân biệt được), chỉ thêm có một người, một miệng cũng không thể ăn núi lở được, tìm cho hắn một ít chuyện để làm, còn sống được mới là giỏi. Hôm nay thời gian cũng không còn sớm, ngày mai còn phải lên đường, chúng ta đi ngủ sớm đi." Vinh Cẩn Du nói xong, liền nằm xuống bên cạnh tấm thảm. Thiếu niên này thật sự là tuấn mỹ mê người, lại có phong cách tiêu sái nói không nên lời. Quanh thân tản ra quý khí, không giống loại phàm nhân tầm thường, tuyệt đối là người có thể kết giao. Đó là ấn tượng đầu tiên của Kinh Nhược Ly với Vinh Cẩn Du. Ngày thứ hai, sáng sớm Vinh Cẩn Du cùng Kinh Việt cưỡi chung một con ngựa, Tiêu Duẫn mang hành trang, đi thẳng đến Thanh Nguyên trấn. Này vốn là đường còn rất xa, bởi vậy thêm một người đồng hành , cũng càng cảm thấy hứng thú. Không bao lâu đã đến Thanh Nguyên trấn, chỉ là một trấn nhỏ gần Kinh Châu nhưng cũng đủ náo nhiệt. Ba người bọn họ ăn cơm trưa, Kinh Việt nói: "Đa tạ Vinh huynh chiếu cố, chúng ta chỉ có thể đồng hành tới nơi này. Ta có việc phải đi trước, nhưng mà Vinh huynh là bằng hữu mà ta đã kết giao, chúng ta có thể gặp nhau ở Hàng Châu không? Không biết khi Vinh huynh đến Hàng Châu, tiểu đệ phải làm sao tìm các ngươi đây?" Ngay khi Kinh Việt thấy được vài cái thân ảnh quen mắt, liền quyết định đi trước một bước. "Được, nếu có cái gì muốn nói, cứ nói thẳng với ta. Chúng ta dự tính ở Hàng Châu sẽ trọ lại Tây Môn khách điếm, chúng ta gặp nhau ở đó. Nếu ngươi tới trễ hơn, ta cũng sẽ nhắn người truyền lời cho ngươi." Vinh Cẩn Du thấy Kinh Việt nhìn thấy bóng dáng những người kia vẻ mặt có chút bối rối. Kinh Việt thấy ánh mắt Vinh Cẩn Du nhìn theo hướng ánh mắt hắn nhìn, liền liếc mắt một cái, nói: "Được, một lời đã định. Đến lúc đó, ta nhất định sẽ đi tìm Vinh huynh. Vinh huynh khi đó có chuyện gì thì cũng nhất nhất báo cho ta biết, không được dấu diếm, ta đây đi trước một bước, chúng ta ở Hàng Châu không gặp không về." Nói xong Kinh Việt liền hối hả rời đi. Kinh Việt, quả nhiên là trốn nhà đi a. Chỉ một câu có gì cứ nói thẳng với ta, hắn liền biết ta nghi ngờ, người này thật nhạy bén. Vinh Cẩn Du thầm nghĩ nhìn Kinh Việt rời đi. "Thiếu gia, chúng ta cũng nên đi thôi." Tiêu Duẫn cũng dắt ngựa lại đây. "Ân, còn chưa đến nửa tháng là có thể đến Hàng Châu, chúng ta đi thôi." Vận khí không sai, vài lần gặp đều là người tốt. Nhưng mà phải thừa nhận ta ra đời chưa lâu, phải công nhận lòng của ta thật thiện lương, Vinh Cẩn Du không khỏi xúc động thầm nghĩ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương