Không Thể Yêu
Chương 27: “A Tử, cuối cùng thì…cậu cũng đến rồi.”
Trong lòng anh dâng lên cảm giác đau đớn, rõ ràng sáng nay khi cô rời đi vẫn mỉm cười rất ổn, nhưng bây giờ sao lại thành ra thế này, nếu hôm nay anh đi cùng cô, cô sẽ không gặp phải chuyện như thế này.
Nhưng khi anh muốn đến gần cô, cơ thể cô run rẩy hơn, cô lùi ra xa, bàn tay càng siết chặt mảnh thủy tinh, đột nhiên máu từ trong lòng bàn tay lại tuôn ra dữ dội hơn.
“A Nhiên tỷ, là tôi đây, chị hãy buông tay ra, hiện tại chị đã an toàn rồi, sẽ không còn ai làm gì chị được nữa.” - Hàn Tử Sâm tràn ngập lo lắng.
Trước đây Hàn Tử Sâm chưa bao giờ sợ máu, dù cho người trước mặt có chảy máu anh cũng sẽ không quan tâm.
Nhưng lúc này, anh sợ máu của cô, sợ cô bị thương nặng hơn, máu sẽ chảy nhiều hơn.
Cảm giác sợ hãi này khiến cơ thể anh run rẩy.
Thẩm Y Nhiên chỉ cảm thấy cơ thể mình gần như mất ý thức, ngoại trừ hơi nóng, cô chỉ có thể dựa vào sự đau đớn mới có thể lấy lại cảm giác.
Cô cần đau hơn, đau hơn nữa, để cô có thể tự vệ cho bản thân, ngăn cản mình chìm vào giấc ngủ.
Không thể ngủ, cô tuyệt đối không thể ngủ.
Tứ cố vô thân, cô cho rằng sau khi ra tù sẽ làm chủ được cuộc sống của mình. Nhưng mà như vẫn có cảm giác như ở trong tù, khi xảy ra chuyện thì không ai có thể giúp cô. Cô chỉ có thể dựa vào chính mình, chịu đựng những nỗi đau đớn này mà tự vượt qua…
“A Nhiên tỷ… A Nhiên tỷ…”
Một giọng nói vang lên bên tai cô? Là ai? Ai đang gọi cô?
Cô cố gắng mở to hai mắt, cố gắng muốn xem rõ ràng là ai đang gọi cô.
“A Nhiên tỷ, đừng sợ, tôi sẽ dẫn chị rời khỏi đây.” - Người kia nói một câu như vậy.
Đôi mắt mơ màng không có tiêu cự dần dần rõ ràng hơn, con ngươi đen láy của cô cuối cùng cũng phản chiếu bóng dáng của anh.
“A…A…A Tử…” - Giọng nói của cô đầy khó khăn bằng một giọng nói khàn khàn.
“Là tôi, là A Tử đây, tôi sẽ không để ai tổn thương A Nhiên tỷ.” - Hàn Tử Sâm nói, trên gương mặt tuấn tú lộ vẻ nghiêm túc, thống khổ cùng một lời thề.
Cô ngơ ngác nhìn anh, lúc này A Tử có vẻ hơi khác với thường ngày, nhưng… đây chính là A Tử của cô.
Giống như toàn bộ sức lực của cô bị đánh gãy, tay cô đột nhiên buông lỏng, mảnh thủy tinh rơi xuống, cả người cô ngã sang một bên.
Anh vươn tay đỡ lấy cô, sau đó cởi áo khoác quấn quanh người cô rồi bế cô lên.
“A Nhiên tỷ,ngủ đi, tôi đưa chị quay về.” - Hàn Tử Sâm nhẹ giọng nói.
Cô dựa vào ngực anh, cảm nhận được hơi thở quen thuộc này, giống như lúc này cô không còn cô đơn nữa mà con có một người khác để dựa vào.
“A Tử, cuối cùng thì…cậu cũng đến rồi.” - Cô thì thầm, nghiêng đầu trong vòng tay anh, thở hổn hển.
“Đúng rồi, tôi đến rồi.” - Anh nhìn vào người nằm trong lòng ngực mình nói, anh tới rồi và cô không cần sợ cái gì nữa.
Vừa nói anh vừa ôm cô vào lòng rồi bước ra khỏi phòng.
Những người bên ngoài nhìn thấy Hàn Tử Sâm đang bế một cô gái được che chắn bằng chiếc áo vest đi ra khỏi phòng, bọn họ không ai nhìn rõ người phụ nữ này, khuôn mặt của cô gần như vùi vào lồng ngực của Hàn Tử Sâm, chỉ có thể nghe được tiếng thở của cô càng lúc càng nặng nề.
Nhìn cách Hàn Tử Sâm cẩn thận ôm người phụ nữ, ai cũng có nhìn thấy cô gái này chắc chắn rất quan trọng đối với Hàn Tử Sâm.
Thế mà một đại nhân vật một tay che trời ở Nam thành thế mà vì một cô gái lại chạy đến tận nơi này vào nửa đêm, thậm chí còn huy động toàn bộ cảnh sát.
Mặc kệ cô gái này là ai, e rằng cô gái này sẽ khuấy động nửa bầu trời ở Nam thành.
“Chuyện lần này bắt hết tất cả, không được phép bỏ sót kẻ nào.” - Hàn Tử Sâm nói.
“Vâng.” - Thuộc hạ đi theo Hàn Tử Sâm đáp.
Lúc này vợ chồng Phùng gia nhìn đứa con trai đang kêu gào đau đớn, sau đó nhìn đám cảnh sát ở trong sân, bọn họ khóc không ra nước mắt.
Hai vợ chồng tức giận trừng mắt nhìn bác cả và chú hai của Thẩm Y Nhiên: “Rốt cuộc cô gái các người đưa tới là ai?”
Bác cả và chú hai lúc này cũng sắc mặt tái nhợt nhìn nhau, cháu gái của bọn họ chỉ là một người vừa mới ra tù và không có nơi nương tựa.
Nếu không phải như vậy thì bọn họ sẽ không chủ ý đến cô ta.
Nhưng bây giờ rõ ràng phía sau Thẩm Y Nhiên có nhân vật chống lưng. Nhớ lại những gì bọn họ đã nói và việc đánh thuốc cô ấy, hai người đột nhiên đổ mồ hôi lạnh.<code> Thẩm Y Nhiên cảm thấy cơ thể mình cực kỳ khó chịu, cơ thể theo bản năng như muốn cái gì đó, nhưng cô không biết mình muốn cái gì, chỉ có thể dựa vào người bên cạnh. Hơi thở quen thuộc đó khiến cô cảm thấy thoải mái, nhưng mà… cô muốn nhiều hơn… nhiều hơn nữa… Hàn Tử Sâm nhìn thấy người đang động đậy ngày càng mạnh bạo hơn trong vòng tay mình, sắc mặt anh ngày càng âm trầm. Chết tiệt, nếu anh đến muộn một bước, hoặc hôm nay anh không nhận được cuộc gọi của cô, vậy bây giờ Y Nhiên của anh bây giờ căn bản đã… “Hàn gia, chúng tôi đã điều tra được loại thuốc họ cho Thẩm tiểu thư uống là một loại thuốc bí mật được bán ở quán rượu địa phương. Tôi đang cho người đi kiểm tra thành phần của thuốc.” - Cao Trí báo cáo với Hàn Tử Sâm. “Ai cho cô ấy uống thuốc?” - Giọng nói Hàn Tử Sâm lạnh lùng. “Là người thân của cô ấy, cụ thể là ai vẫn chưa hỏi ra, họ đều đổ lỗi cho nhau.” - Cao Trí đáp. Ánh mắt Hàn Tử Sâm càng lạnh lùng hơn. Bị người thân phản bội, đối với cô mà nói là đả kích đến mức nào? Người trong ngực anh càng lúc càng động đậy mãnh liệt hơn, dường như càng lúc càng bồn chồn hơn, anh cúi đầu, mơ hồ nghe được tiếng cô kêu lên: “ A Tử… A Tử…” “Có tôi ở đây.” - Ánh mắt vốn đang lạnh lùng của Hàn Tử Sâm đột nhiên trở nên dịu dàng, anh cúi đầu, dùng giọng nói nhẹ nhàng an ủi: “Có tôi ở đây, A Nhiên tỷ, cố gắng chịu một chút, một lát sẽ không sao…” Nhưng cô không nghe được lời anh nói, toàn thân nhích tới nhích lui, ngón tay thậm chí đã vô tình cào cấu trên cơ thể anh. Anh giơ tay đẩy mái tóc ướt đẫm mồ hôi của cô ra, nhưng cô đột nhiên mở miệng và cắn mạnh vào ngón tay anh. “Hàn gia!” - Cao Trí thấy thế lập tức hét lên. “Không sao.” - Hàn Tử Sâm bình tĩnh nói, tựa như không hề cảm thấy đau đớn: “Còn bao lâu nữa thì đến bệnh viện?” “Khoảng mười lăm phút nữa.” - Cao Trí nói. Khi xe đến bệnh viện, Cao Trí cuối cùng cũng lấy được thành phần của thuốc mà Thẩm Y Nhiên đã uống. Ở bệnh viện Cao Trí đã huy động tất cả các bác sĩ giỏi nhất đang đợi. Họ cứ ngỡ là một nhân vật cao cấp nào đó gặp tai nạn, nhưng lúc này bác sĩ đang nhìn vào tờ công thức thuốc… và cấp cứu khẩn cấp cho một cô gái mặc quần áo rẻ tiền, thậm chí quần áo của cô ấy còn bị xé thành từng mảnh. “Không có vấn đề gì, chỉ cần cho cô ấy uống thuốc an thần và để cô ấy đổ nhiều mồ hôi để đào thải chất độc ra ngoài.” “Vậy nhanh cho cô ấy uống thuốc an thần đi.” - Hàn Tử Sâm nói. Một liều thuốc an thần nhanh chóng được tiêm vào người Thẩm Y Nhiên, cô trở nên bình tĩnh và giống như ngủ thiếp đi. Nhìn thấy cô bình yên lại, Hàn Tử Sâm rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm. “Hàn gia, tuy nhiên chưa có thể khẳng định cô ấy có thể bình tĩnh lại vì liều lượng có đủ hay không. Nếu khi cô ấy tỉnh lại vẫn có triệu chứng tương tự, tôi e rằng cô ấy sẽ cần thêm một liều thuốc an thần nữa.” - Các bác sĩ nói. Sau khi bác sĩ rời đi, Hàn Tử Sâm lệnh cho Cao Trí: “Ra ngoài đi.” “Hàn gia, còn ngài thì sao?” “Tôi ở lại trông cô ấy.” - Hàn Tử Sâm nói. Cao Trí nhìn Thẩm Y Nhiên đang ngủ say, sau đó lại nhìn Hàn Tử Sâm: “Hay là để tôi trông cô ấy? Hôm nay ngài rời đi như vậy, Hàn lão gia bên kia chỉ sợ là…” “Lão gia tử bên đó sớm muộn gì cũng sẽ cho người điều tra, không cần phải giấu giếm, ngược lại sớm muộn ông ấy cũng sẽ biết đến sự tồn tại của Y Nhiên.” - Hàn Tử Sâm nói: “Cậu ra ngoài đi, tôi sẽ ở cùng cô ấy.” Khi trong phòng bệnh VIP rộng lớn chỉ còn lại hai người Thẩm Y Nhiên và Hàn Tử Sâm. Anh bước đến bên giường, cúi đầu, chăm chú nhìn người trên giường: “Y Nhiên…” - Anh nhỏ giọng nói, giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt ve gò má nóng hổi của Thẩm Y Nhiên: “Hôm nay ủy khuất em chịu, tôi đều sẽ giúp em đòi lại. Ai làm tổn thương em, tôi sẽ để chúng trả giá gấp mười lần, vạn lần có được không?” Cô gái nhỏ nhắn vẫn nhắm mắt ngủ mà không trả lời anh. Hàn Tử Sâm lẳng lặng ngồi ở bên giường nhìn cô, dường như chỉ có tận mắt nhìn cô, anh mới có thể yên tâm Nằm yên một lúc, cơ thể yên ắng của cô lại bắt đầu cử động, trong miệng phát ra những âm thanh mơ hồ. Hàn Tử Sâm cau mày, nghiêng người tới, cố gắng lau đi mồ hôi trên trán cô. Nhưng khi anh đến gần, đôi mắt cô đột nhiên mở ra, sau đó hai tay cô đột nhiên vòng qua cổ anh. Gò má của cô vẫn đỏ bừng, ngay cả đôi môi cũng đỏ như son, đôi mắt mơ màng như phủ một lớp sương mờ, ảo ảnh và quyến rũ. “A Tử.” - Giọng nói thì thầm tràn ra từ miệng cô, như thể đang mang vật cứng đập mạnh vào tim anh. Cơ thể anh đột nhiên cứng đờ, như thể mọi giác quan của anh đều bị bao bọc bởi câu nói “A Tử” của cô. Cô hất cằm lên, trên khuôn mặt xinh đẹp nở ra một nụ cười, đôi môi mềm mại tiến gần môi anh, chạm vào môi anh, mạnh mẽ hôn anh. Tim anh đập mạnh và loạn nhịp tiếp nhận nụ hôn của cô. Rõ ràng anh có thể né tránh nụ hôn của cô, anh biết cô hành động như vậy là do ảnh hưởng của loại thuốc kia. Nhưng mà… anh không nỡ buông ra. Anh không nỡ cự tuyệt nụ hôn này, khi cô hôn anh, khiến anh rơi vào trầm mê. Cô hôn anh, càng lúc càng sâu hơn, khi đầu lưỡi cạy môi và răng của anh ra, cơ thể anh đột nhiên cứng đờ. Nhưng sau đó, anh lại hé miệng ra và để mặc cho cô làm loạn. Và chỉ có một mình cô mới có thể khiến anh như vậy. Huyết dịch trong người anh bắt đầu sôi lên. Con người anh vốn lạnh lùng, cho dù có một người phụ nữ đến gần, cũng không kích thích được anh, nhưng là Thẩm Y Nhiên thì lại khác. Nụ hôn của cô, hơi thở của cô, ngón tay của cô chạm vào cơ thể anh, đối với anh mà nói, nó giống như là sự mê hoặc. Cho đến khi cô hét lên bằng một giọng nói đứt quãng: “A Tử, tôi khó chịu quá…đau quá…” Hàn Tử Sâm chợt tỉnh táo lại, vừa rồi thiếu chút nữa thì anh đã muốn cô. Anh nhìn cô bằng đôi mắt đen láy đầy dục vọng, nhưng lúc này anh phải đè nén sự cứng rắn đi xuống. Ngay cả khi anh thật sự muốn cô thì cũng không phải trong hoàn cảnh như thế này. Hít một hơi, anh nhấn chuông gọi y tá. Bác sĩ nhanh chóng đến tiêm thêm cho Thẩm Y Nhiên một liều thuốc an thần, lúc này cô mới hoàn toàn bình tĩnh lại. Những người khác không nhận ra điều gì nhưng Cao Trí đi theo Hàn Tử Sâm nhiều năm hắn có thể nhận ra được sự khác biệt của ông chủ, giống như đang đè nén điều gì đó. Cao Trí nhìn Thẩm Y Nhiên nằm trên giường, trong lòng lóe lên một tia hiểu biết. Một người đàn ông quan tâm đến một người phụ nữ, không phụ thuộc vào việc anh ta muốn người phụ nữ đó đến mức nào, mà là anh ta kiềm chế bản thân đến mức nào khi muốn cô ấy. Ai có thể ngờ rằng một người đàn ông như Hàn gia lại vì phụ nữ mà đè nén nhu cầu của bản thân. Hàn gia, chỉ sợ là đối với Thẩm Y Nhiên là quan tâm đến tận xương tủy. </code>
Nhưng khi anh muốn đến gần cô, cơ thể cô run rẩy hơn, cô lùi ra xa, bàn tay càng siết chặt mảnh thủy tinh, đột nhiên máu từ trong lòng bàn tay lại tuôn ra dữ dội hơn.
“A Nhiên tỷ, là tôi đây, chị hãy buông tay ra, hiện tại chị đã an toàn rồi, sẽ không còn ai làm gì chị được nữa.” - Hàn Tử Sâm tràn ngập lo lắng.
Trước đây Hàn Tử Sâm chưa bao giờ sợ máu, dù cho người trước mặt có chảy máu anh cũng sẽ không quan tâm.
Nhưng lúc này, anh sợ máu của cô, sợ cô bị thương nặng hơn, máu sẽ chảy nhiều hơn.
Cảm giác sợ hãi này khiến cơ thể anh run rẩy.
Thẩm Y Nhiên chỉ cảm thấy cơ thể mình gần như mất ý thức, ngoại trừ hơi nóng, cô chỉ có thể dựa vào sự đau đớn mới có thể lấy lại cảm giác.
Cô cần đau hơn, đau hơn nữa, để cô có thể tự vệ cho bản thân, ngăn cản mình chìm vào giấc ngủ.
Không thể ngủ, cô tuyệt đối không thể ngủ.
Tứ cố vô thân, cô cho rằng sau khi ra tù sẽ làm chủ được cuộc sống của mình. Nhưng mà như vẫn có cảm giác như ở trong tù, khi xảy ra chuyện thì không ai có thể giúp cô. Cô chỉ có thể dựa vào chính mình, chịu đựng những nỗi đau đớn này mà tự vượt qua…
“A Nhiên tỷ… A Nhiên tỷ…”
Một giọng nói vang lên bên tai cô? Là ai? Ai đang gọi cô?
Cô cố gắng mở to hai mắt, cố gắng muốn xem rõ ràng là ai đang gọi cô.
“A Nhiên tỷ, đừng sợ, tôi sẽ dẫn chị rời khỏi đây.” - Người kia nói một câu như vậy.
Đôi mắt mơ màng không có tiêu cự dần dần rõ ràng hơn, con ngươi đen láy của cô cuối cùng cũng phản chiếu bóng dáng của anh.
“A…A…A Tử…” - Giọng nói của cô đầy khó khăn bằng một giọng nói khàn khàn.
“Là tôi, là A Tử đây, tôi sẽ không để ai tổn thương A Nhiên tỷ.” - Hàn Tử Sâm nói, trên gương mặt tuấn tú lộ vẻ nghiêm túc, thống khổ cùng một lời thề.
Cô ngơ ngác nhìn anh, lúc này A Tử có vẻ hơi khác với thường ngày, nhưng… đây chính là A Tử của cô.
Giống như toàn bộ sức lực của cô bị đánh gãy, tay cô đột nhiên buông lỏng, mảnh thủy tinh rơi xuống, cả người cô ngã sang một bên.
Anh vươn tay đỡ lấy cô, sau đó cởi áo khoác quấn quanh người cô rồi bế cô lên.
“A Nhiên tỷ,ngủ đi, tôi đưa chị quay về.” - Hàn Tử Sâm nhẹ giọng nói.
Cô dựa vào ngực anh, cảm nhận được hơi thở quen thuộc này, giống như lúc này cô không còn cô đơn nữa mà con có một người khác để dựa vào.
“A Tử, cuối cùng thì…cậu cũng đến rồi.” - Cô thì thầm, nghiêng đầu trong vòng tay anh, thở hổn hển.
“Đúng rồi, tôi đến rồi.” - Anh nhìn vào người nằm trong lòng ngực mình nói, anh tới rồi và cô không cần sợ cái gì nữa.
Vừa nói anh vừa ôm cô vào lòng rồi bước ra khỏi phòng.
Những người bên ngoài nhìn thấy Hàn Tử Sâm đang bế một cô gái được che chắn bằng chiếc áo vest đi ra khỏi phòng, bọn họ không ai nhìn rõ người phụ nữ này, khuôn mặt của cô gần như vùi vào lồng ngực của Hàn Tử Sâm, chỉ có thể nghe được tiếng thở của cô càng lúc càng nặng nề.
Nhìn cách Hàn Tử Sâm cẩn thận ôm người phụ nữ, ai cũng có nhìn thấy cô gái này chắc chắn rất quan trọng đối với Hàn Tử Sâm.
Thế mà một đại nhân vật một tay che trời ở Nam thành thế mà vì một cô gái lại chạy đến tận nơi này vào nửa đêm, thậm chí còn huy động toàn bộ cảnh sát.
Mặc kệ cô gái này là ai, e rằng cô gái này sẽ khuấy động nửa bầu trời ở Nam thành.
“Chuyện lần này bắt hết tất cả, không được phép bỏ sót kẻ nào.” - Hàn Tử Sâm nói.
“Vâng.” - Thuộc hạ đi theo Hàn Tử Sâm đáp.
Lúc này vợ chồng Phùng gia nhìn đứa con trai đang kêu gào đau đớn, sau đó nhìn đám cảnh sát ở trong sân, bọn họ khóc không ra nước mắt.
Hai vợ chồng tức giận trừng mắt nhìn bác cả và chú hai của Thẩm Y Nhiên: “Rốt cuộc cô gái các người đưa tới là ai?”
Bác cả và chú hai lúc này cũng sắc mặt tái nhợt nhìn nhau, cháu gái của bọn họ chỉ là một người vừa mới ra tù và không có nơi nương tựa.
Nếu không phải như vậy thì bọn họ sẽ không chủ ý đến cô ta.
Nhưng bây giờ rõ ràng phía sau Thẩm Y Nhiên có nhân vật chống lưng. Nhớ lại những gì bọn họ đã nói và việc đánh thuốc cô ấy, hai người đột nhiên đổ mồ hôi lạnh.<code> Thẩm Y Nhiên cảm thấy cơ thể mình cực kỳ khó chịu, cơ thể theo bản năng như muốn cái gì đó, nhưng cô không biết mình muốn cái gì, chỉ có thể dựa vào người bên cạnh. Hơi thở quen thuộc đó khiến cô cảm thấy thoải mái, nhưng mà… cô muốn nhiều hơn… nhiều hơn nữa… Hàn Tử Sâm nhìn thấy người đang động đậy ngày càng mạnh bạo hơn trong vòng tay mình, sắc mặt anh ngày càng âm trầm. Chết tiệt, nếu anh đến muộn một bước, hoặc hôm nay anh không nhận được cuộc gọi của cô, vậy bây giờ Y Nhiên của anh bây giờ căn bản đã… “Hàn gia, chúng tôi đã điều tra được loại thuốc họ cho Thẩm tiểu thư uống là một loại thuốc bí mật được bán ở quán rượu địa phương. Tôi đang cho người đi kiểm tra thành phần của thuốc.” - Cao Trí báo cáo với Hàn Tử Sâm. “Ai cho cô ấy uống thuốc?” - Giọng nói Hàn Tử Sâm lạnh lùng. “Là người thân của cô ấy, cụ thể là ai vẫn chưa hỏi ra, họ đều đổ lỗi cho nhau.” - Cao Trí đáp. Ánh mắt Hàn Tử Sâm càng lạnh lùng hơn. Bị người thân phản bội, đối với cô mà nói là đả kích đến mức nào? Người trong ngực anh càng lúc càng động đậy mãnh liệt hơn, dường như càng lúc càng bồn chồn hơn, anh cúi đầu, mơ hồ nghe được tiếng cô kêu lên: “ A Tử… A Tử…” “Có tôi ở đây.” - Ánh mắt vốn đang lạnh lùng của Hàn Tử Sâm đột nhiên trở nên dịu dàng, anh cúi đầu, dùng giọng nói nhẹ nhàng an ủi: “Có tôi ở đây, A Nhiên tỷ, cố gắng chịu một chút, một lát sẽ không sao…” Nhưng cô không nghe được lời anh nói, toàn thân nhích tới nhích lui, ngón tay thậm chí đã vô tình cào cấu trên cơ thể anh. Anh giơ tay đẩy mái tóc ướt đẫm mồ hôi của cô ra, nhưng cô đột nhiên mở miệng và cắn mạnh vào ngón tay anh. “Hàn gia!” - Cao Trí thấy thế lập tức hét lên. “Không sao.” - Hàn Tử Sâm bình tĩnh nói, tựa như không hề cảm thấy đau đớn: “Còn bao lâu nữa thì đến bệnh viện?” “Khoảng mười lăm phút nữa.” - Cao Trí nói. Khi xe đến bệnh viện, Cao Trí cuối cùng cũng lấy được thành phần của thuốc mà Thẩm Y Nhiên đã uống. Ở bệnh viện Cao Trí đã huy động tất cả các bác sĩ giỏi nhất đang đợi. Họ cứ ngỡ là một nhân vật cao cấp nào đó gặp tai nạn, nhưng lúc này bác sĩ đang nhìn vào tờ công thức thuốc… và cấp cứu khẩn cấp cho một cô gái mặc quần áo rẻ tiền, thậm chí quần áo của cô ấy còn bị xé thành từng mảnh. “Không có vấn đề gì, chỉ cần cho cô ấy uống thuốc an thần và để cô ấy đổ nhiều mồ hôi để đào thải chất độc ra ngoài.” “Vậy nhanh cho cô ấy uống thuốc an thần đi.” - Hàn Tử Sâm nói. Một liều thuốc an thần nhanh chóng được tiêm vào người Thẩm Y Nhiên, cô trở nên bình tĩnh và giống như ngủ thiếp đi. Nhìn thấy cô bình yên lại, Hàn Tử Sâm rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm. “Hàn gia, tuy nhiên chưa có thể khẳng định cô ấy có thể bình tĩnh lại vì liều lượng có đủ hay không. Nếu khi cô ấy tỉnh lại vẫn có triệu chứng tương tự, tôi e rằng cô ấy sẽ cần thêm một liều thuốc an thần nữa.” - Các bác sĩ nói. Sau khi bác sĩ rời đi, Hàn Tử Sâm lệnh cho Cao Trí: “Ra ngoài đi.” “Hàn gia, còn ngài thì sao?” “Tôi ở lại trông cô ấy.” - Hàn Tử Sâm nói. Cao Trí nhìn Thẩm Y Nhiên đang ngủ say, sau đó lại nhìn Hàn Tử Sâm: “Hay là để tôi trông cô ấy? Hôm nay ngài rời đi như vậy, Hàn lão gia bên kia chỉ sợ là…” “Lão gia tử bên đó sớm muộn gì cũng sẽ cho người điều tra, không cần phải giấu giếm, ngược lại sớm muộn ông ấy cũng sẽ biết đến sự tồn tại của Y Nhiên.” - Hàn Tử Sâm nói: “Cậu ra ngoài đi, tôi sẽ ở cùng cô ấy.” Khi trong phòng bệnh VIP rộng lớn chỉ còn lại hai người Thẩm Y Nhiên và Hàn Tử Sâm. Anh bước đến bên giường, cúi đầu, chăm chú nhìn người trên giường: “Y Nhiên…” - Anh nhỏ giọng nói, giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt ve gò má nóng hổi của Thẩm Y Nhiên: “Hôm nay ủy khuất em chịu, tôi đều sẽ giúp em đòi lại. Ai làm tổn thương em, tôi sẽ để chúng trả giá gấp mười lần, vạn lần có được không?” Cô gái nhỏ nhắn vẫn nhắm mắt ngủ mà không trả lời anh. Hàn Tử Sâm lẳng lặng ngồi ở bên giường nhìn cô, dường như chỉ có tận mắt nhìn cô, anh mới có thể yên tâm Nằm yên một lúc, cơ thể yên ắng của cô lại bắt đầu cử động, trong miệng phát ra những âm thanh mơ hồ. Hàn Tử Sâm cau mày, nghiêng người tới, cố gắng lau đi mồ hôi trên trán cô. Nhưng khi anh đến gần, đôi mắt cô đột nhiên mở ra, sau đó hai tay cô đột nhiên vòng qua cổ anh. Gò má của cô vẫn đỏ bừng, ngay cả đôi môi cũng đỏ như son, đôi mắt mơ màng như phủ một lớp sương mờ, ảo ảnh và quyến rũ. “A Tử.” - Giọng nói thì thầm tràn ra từ miệng cô, như thể đang mang vật cứng đập mạnh vào tim anh. Cơ thể anh đột nhiên cứng đờ, như thể mọi giác quan của anh đều bị bao bọc bởi câu nói “A Tử” của cô. Cô hất cằm lên, trên khuôn mặt xinh đẹp nở ra một nụ cười, đôi môi mềm mại tiến gần môi anh, chạm vào môi anh, mạnh mẽ hôn anh. Tim anh đập mạnh và loạn nhịp tiếp nhận nụ hôn của cô. Rõ ràng anh có thể né tránh nụ hôn của cô, anh biết cô hành động như vậy là do ảnh hưởng của loại thuốc kia. Nhưng mà… anh không nỡ buông ra. Anh không nỡ cự tuyệt nụ hôn này, khi cô hôn anh, khiến anh rơi vào trầm mê. Cô hôn anh, càng lúc càng sâu hơn, khi đầu lưỡi cạy môi và răng của anh ra, cơ thể anh đột nhiên cứng đờ. Nhưng sau đó, anh lại hé miệng ra và để mặc cho cô làm loạn. Và chỉ có một mình cô mới có thể khiến anh như vậy. Huyết dịch trong người anh bắt đầu sôi lên. Con người anh vốn lạnh lùng, cho dù có một người phụ nữ đến gần, cũng không kích thích được anh, nhưng là Thẩm Y Nhiên thì lại khác. Nụ hôn của cô, hơi thở của cô, ngón tay của cô chạm vào cơ thể anh, đối với anh mà nói, nó giống như là sự mê hoặc. Cho đến khi cô hét lên bằng một giọng nói đứt quãng: “A Tử, tôi khó chịu quá…đau quá…” Hàn Tử Sâm chợt tỉnh táo lại, vừa rồi thiếu chút nữa thì anh đã muốn cô. Anh nhìn cô bằng đôi mắt đen láy đầy dục vọng, nhưng lúc này anh phải đè nén sự cứng rắn đi xuống. Ngay cả khi anh thật sự muốn cô thì cũng không phải trong hoàn cảnh như thế này. Hít một hơi, anh nhấn chuông gọi y tá. Bác sĩ nhanh chóng đến tiêm thêm cho Thẩm Y Nhiên một liều thuốc an thần, lúc này cô mới hoàn toàn bình tĩnh lại. Những người khác không nhận ra điều gì nhưng Cao Trí đi theo Hàn Tử Sâm nhiều năm hắn có thể nhận ra được sự khác biệt của ông chủ, giống như đang đè nén điều gì đó. Cao Trí nhìn Thẩm Y Nhiên nằm trên giường, trong lòng lóe lên một tia hiểu biết. Một người đàn ông quan tâm đến một người phụ nữ, không phụ thuộc vào việc anh ta muốn người phụ nữ đó đến mức nào, mà là anh ta kiềm chế bản thân đến mức nào khi muốn cô ấy. Ai có thể ngờ rằng một người đàn ông như Hàn gia lại vì phụ nữ mà đè nén nhu cầu của bản thân. Hàn gia, chỉ sợ là đối với Thẩm Y Nhiên là quan tâm đến tận xương tủy. </code>
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương