Không Thể Yêu
Chương 60: Cuối cùng cô cũng là của anh, và anh cũng là của cô
Nụ hôn không dứt và cuồng nhiệt khiến đầu óc cô tê lại, cho đến khi Hàn Tử Sâm hôn xuống xương quai xanh của cô, từng chút cắn mút da thịt
“A Tử… A Tử…” - Thẩm Y Nhiên kêu lên, đôi mắt đen láy lộ rõ vẻ khiếp đảm.
Sự khiếp đảm trong mắt cô dần dần làm cho đôi mắt đào hoa tối sầm của anh trở nên sáng hơn.
Anh biết cô đang sợ hãi, có lẽ anh quá nôn nóng, cô vẫn chưa sẵn sàng, vẫn chưa mở lòng dành cho anh, thậm chí cô còn không muốn tiếp nhận tình yêu của anh.
“Anh… xin lỗi.” - Hàn Tử Sâm buông cô ra, nhỏ giọng.
Cho dù là anh muốn cô đến phát điên, nhưng anh không muốn chuyện này xảy ra khi cô đang sợ hãi.
Hàn Tử Sâm đứng bật dậy, đôi mắt đào hoa xinh đẹp tràn đầy sự kìm nén và nhẫn nại, nhưng đôi môi vẫn nở nụ cười với cô: “Em đừng sợ, chỉ cần em không muốn, anh sẽ không động vào em.”
Bởi vì đối với anh, chính cô mới là quan trọng nhất.
Hàn Tử Sâm kéo chăn đắp lên người cô, sau đó đi xuống giường, xoay người đi về phía phòng tắm.
“A Tử!” - Cô gần như vô thức gọi anh.
Cô vừa rồi khiếp đảm, nhưng hiên tại chính là lo lắng cho anh.
“Không sao, anh chỉ cần tắm nước lạnh liền ổn.” - Hàn Tử Sâm dừng bước, giọng nói khàn khàn vang lên.
Nháy mắt, sau lưng anh chuyền đến cảm giác ấm áp, một đôi cánh tay nhỏ bé vòng qua eo anh, thân thể mảnh dẻ đó áp vào lưng anh.
Toàn thân Hàn Tử Sâm cứng đờ: “Y Nhiên… em biết em đang làm gì không?”
Thẩm Y Nhiên cắn môi: “Tôi… tôi biết.”
Cô lấy hết can đảm để nói ra lòng mình: “A Tử, tôi yêu anh, nên tôi muốn!” - Thẩm Y Nhiên không muốn Hàn Tử Sâm nghĩ cô không yêu anh, cô không muốn im lặng và khiến anh lo lắng buồn bã nữa: “Mặc dù tôi không biết tình yêu tôi dành cho anh sâu đậm ra sao nhưng… tôi yêu anh, Hàn Tử Sâm, chính là yêu anh.”
Hàn Tử Sâm xoay người lại, nhìn chằm chằm người trước mặt, khàn giọng nói: “Lời em nói là thật sao? Em thật sự yêu anh? Em thật sự cam tâm tình nguyện?”
“Ừm.” - Thẩm Y Nhiên gật đầu: “A Tử, em yêu anh… cho nên… em nguyện ý.”
Hai tay cô từ từ di chuyển đến cổ anh, sau đó kiễng chân áp môi mình vào môi anh, thể hiện sự nguyện ý bằng hành động của mình.
Tình yêu là như vậy, bởi vì cô biết cô yêu anh, cô không muốn anh kìm nén bất cứ điều gì, nên cô sẽ sẵn sàng cho đi bất cứ thứ gì cô có thể.
Chuyện thân mật khi yêu nhau… cũng là chuyện quá bình thường.
Khi nụ hôn kết thúc, anh cúi xuống thở hổn hển, vùi mặt vào hõm cổ cô thì thầm: “Em có chắc không? Em sẽ không hối hận chứ?”
“Sẽ không.” - Cô khẽ đáp.
Hàn Tử Sâm ngay lập tức bế cô lên.
“Thẩm Y Nhiên…” - Anh thì thầm tên cô: “Anh yêu em…”
Trên thế giới này, cô là người duy nhất nắm giữ sinh mạng của anh, nắm giữ tình yêu của anh…
Hàn Tử Sâm tiếp tục cúi đầu hôn vào đôi môi hồng nhạt, một lần nữa đè cô xuống giường, Thẩm Y Nhiên đưa tay chặn lại ngực anh.
“Sao vậy, em hối hận?”
Thẩm Y Nhiên đỏ mặt lắc đầu: “A Tử… có thể dịu dàng một chút được không? Em… em không quen.”
Hàn Tử Sâm bật cười, nhẹ nhàng thỏ thẻ bên tai cô với giọng nói tràn ngập dục vọng: “Được, giao cho anh.”
Dục vọng của anh không thể kìm nén được lâu, Hàn Tử Sâm hôn lên đôi môi nhỏ nhắn của cô một cách cuồng nhiệt, hôn thật sâu khiến đôi môi Thẩm Y Nhiên như muốn nghiền nát, hút hết hơi thở của cô, cô phải há miệng ra để thở dốc, được lợi thế Hàn Tử Sâm liền đưa lưỡi vào bên trong chiếm trọn lấy cô.
Từng nhịp thở nóng hổi trở nên gấp gáp khi bàn tay anh từ từ luồn vào trong lớp áo mỏng, xoa nắn bờ ngực mềm mại của cô.
Bàn tay Hàn Tử Sâm đẩy lên cao, cởi chiếc áo thun của cô bật ra, đôi mắt anh nóng rực nhìn bờ ngực cao vút của cô.
Một cảm giác tê dại và nóng ran người khiến Thẩm Y Nhiên thở hổn hển, chiếc áo cởi ra quá nhanh, ngay cả chiếc áo trong cũng được anh bung ra, để lộ bờ ngực trắng nõn to tròn căng đầy trước mắt anh.
Hàn Tử Sâm ngắm nhìn một cách mê mẩn, anh cúi đầu hôn lên đỉnh hồng, ngậm lấy hạt đậu nhỏ vào trong miệng mà mút lấy.
“Ưm… A Tử…”
Hai tay cô nắm lấy ga giường trước sự khiêu khích của anh, một bên ngực con lại đều bị bàn tay xấu xa hư hỏng xoa nắn cho đến khi cả hai bên ngực căng cứng và cả người cô khao khát mãnh liệt hơn.
Bàn tay hư hỏng không yên ở bờ ngực của cô, từ từ tìm kiếm phía dưới rốn xoa nắn tiểu h.uyệt mẫn cảm khiến toàn thân Thẩm Y Nhiên tê dại và rùng mình sung sướng rồi bật ra những âm thanh đầy kích thích.
Đôi môi làm ướt cả hai đỉnh hồng căng cứng, từ từ di chuyển xuống bụng cô, mỗi nụ hôn di chuyển trên người cô khiến cô run bần bật cho đến khi đôi môi kia gần như di chuyển đến nơi nhạy cảm nhất.
“A Tử…đừng…đừng hôn ở đó.” - Thẩm Y Nhiên muốn kẹp chân lại, nhưng hai chân đã bị anh đè ép giữ chặt.
Giọng nói như rên rỉ của cô khiến anh càng hứng thú hơn, đôi môi hôn nhẹ lên cánh hoa hồng nhạt, mật ngọt từ hang động trơn ướt kích thích anh đến mạnh bạo hôn xuống, mút mạnh vào hạt trân châu nhô cao cứng rắn, nuốt trọn mật ngọt của cô.
“Ưm…đừng…A Tử…”
Thẩm Y Nhiên gồng mình cảm giác kỳ lạ nơi hạ thể, từ sâu thẳm bên trong cảm giác bên dưới đầy ẩm ướt.
“A Nhiên tỷ, em ra rồi.”
Hàn Tử Sâm hứng thú nhìn gương mặt đỏ ửng xấu hổ của Thẩm Y Nhiên.
Anh quỳ trên thân cô, cởi bỏ những thứ vướng víu trên người, để lộ gậy sắt bành trướng nóng rực đang đòi hỏi.
Thẩm Y Nhiên xấu hổ đến mức che hai mắt lại.
Hàn Tử Sâm tách hai chân cô ra, chen cơ thể vào giữa chân cô, anh cúi người hôn lên đôi môi cô, bên dưới gậy sắt nóng hổi căng cứng tách hai cánh hoa, nhẹ nhàng c.ắm vào bên trong hang động đầy mật ngọt.
“Ưm…A Tử….”
Hàn Tử Sâm cảm nhận được sự ấm áp bao quanh lấy gậy sắt, từng tơ thịt non bám lấy gậy sắt kẹp chặt, chỉ vừa mới c.ắm vào, anh suýt chút thì phải đầu hàng…
Anh để yên gậy sắt bên trong tiểu h.uyệt để bản thân bình tĩnh lại, đôi môi cắn mút môi dưới của cô, bàn tay xoa nắn đỉnh hồng, kích thích toàn thân cô đạt cực đỉnh sung sướng và sẽ nhớ mãi cảm giác khi yêu anh.
“Y Nhiên, của em thật chặt.”
“Ưm…A Tử…quá lớn…trướng quá…”
Hàn Tử Sâm bắt đầu di chuyển hạ thân, từ mạnh mẽ đến chậm dần, rồi lại nhanh như vũ bão, kèm theo đó là tiếng rên rỉ đến kích tình của cô.
“Y Nhiên, anh yêu em… anh yêu em…”
Thẩm Y Nhiên toàn thân như muốn tan ra, anh quá mạnh mẽ, quá cứng rắn khiến cô cảm giác rùng mình sung sướng.
Gậy sắt rút ra c.ắm vào mang theo d.ịch mật trào ra màu bọt trắng.
“A…a…A Tử…nhẹ…nhẹ…một chút…em không chịu nổi…quá lớn…”
Từng cú nhấp tạo ra tiếng phành phạch không dứt, đôi mắt đầy dục vọng luôn ngắm nhìn gương mặt lạc vào khoái cảm của Thẩm Y Nhiên, như thể mãi mãi không đủ, mãi mãi muốn nhìn cô cả đời.
“Y Nhiên, em thật đẹp.”
“Y Nhiên, gọi tên anh.”
Thẩm Y Nhiên mở mắt nhìn Hàn Tử Sâm, cô yêu người đàn ông này, người đàn ông này đã kéo cô ra khỏi tuyệt vọng.
“Tử Sâm, em yêu anh…”
Hàn Tử Sâm hài lòng mỉm cười, kéo gậy sắt ra khỏi hang động, kéo theo mật ngọt tuôn ra ướt cả cánh đồng của cả hai.
Hàn Tử Sâm bế cô lên, để cô ôm chầm lấy anh, cả người anh bế cô tựa vào tủ quần áo, gậy sắt một lần nữa c.ắm vào, tư thế thật sâu, c.ắm đến gắt gao, tư thế ái muội khiến tiểu h.uyệt co rút, kẹp lấy gậy sắt muốn mạng…
“Y Nhiên… của em kẹp như vậy, muốn mạng anh sao?”
Thẩm Y Nhiên xấu hổ không dám nói, tựa đầu vào vai anh trốn tránh ánh mắt đầy lửa dục vọng của anh…
Hàn Tử Sâm đưa thắt lưng chuyển động vào hạ thân của cô, tiến tận đến nơi sâu thẳm.
“A…a…A Tử…cảm giác này…quá sâu…không thể làm được nữa…” - Toàn thân Thẩm Y Nhiên mềm nhũn bởi những cú thúc quá mạnh bạo, không còn một chút khoảng cách nào, tư thế này khiến cô cảm nhận được sự xâm chiếm của anh cuồng dã đến mức nào.
Thân thể cô tỏa ra hương thơm riêng biệt của cô mà anh mê đắm, sự khít chặt của hang động khiến anh càng lúc càng điên cuồng, sự va chạm càng lúc càng trở nên hoang dã.
“A…a…Tử Sâm…không được…không xong…” - Thẩm Y Nhiên cảm giác toàn thân phủ lên sự sung sướng cực hạn, đầu cô từ tựa vào vai anh liền ngửa về phía sau lắc đầu từ bỏ, toàn thân run rẩy muốn anh dừng lại sự kích thích quá mức.
Sự xâm chiếm của anh càng lúc càng mạnh mẽ, cho đến khi anh gầm gừ một tiếng, toàn bộ tinh túy trắng đục bắn thẳng vào sâu bên trong cô sau rất nhiều cú nhấp đầy d.ục vọng.
Toàn thân Thẩm Y Nhiên run lên, toàn thân nhũn ra, mái tóc đen phủ ra phía sau, hai tay bám lấy vai anh, ánh mắt mờ mịt đầy sương mù, ý thức hoàn toàn tan rã.
Lúc này dưới chân hai người đã có vũng nước từ khi nào…cô đã cao trào đến tận mấy lần, hạ thân vẫn c.ắm bên trong cô, vừa phóng thích dục vọng vẫn còn cứng gắn đến kỳ lạ.
Đặt cô xuống giường, Hàn Tử Sâm không dễ dàng buông tha, anh luôn cảm thấy không đủ, mãi mãi không đủ.
Hai người quấn lấy nhau cả đêm, bên trong phòng tràn ngập mùi của d.ục vọng, tiếng rên rỉ, tiếng thở dốc, một đêm mây mưa kích tình liên tục đến khi cô mệt đến mức ngủ thiếp đi trong lòng anh.
Đêm nay…cuối cùng cô cũng là của anh, và anh cũng là của cô.
Đến trưa hôm sau, Thẩm Y Nhiên tỉnh lại thấy toàn thân nằm trong lòng Hàn Tử Sâm, nhớ đến sự điên cuồng của anh và cô đêm qua, gương mặt không khỏi nóng lên.
Cô giả vờ nhắm mắt lại, sợ khi anh tỉnh lại, đối diện với anh thật sự quá xấu hổ.
Nhưng cô còn chưa kịp nghĩ đến nên đối mặt thế nào, nghe bên tai một giọng nói vang lên: “Nếu còn không mở mắt anh sẽ dùng cách của anh gọi em dậy.”
Y Nhiên nghe vậy liền mở mắt ra, đập vào mắt cô và gương mặt đẹp trai đến u mê của anh, nửa thân trên không mặc gì, vết sẹo trên người chói mắt, đêm qua cô đã hôn lên nó, và anh cũng hôn lên những vết sẹo của cô.
Nhìn gương mặt đỏ của cô, đôi mắt Hàn Tử Sâm tối sầm, tràn ngập vô tận của sự mê hoặc, cô… cuối cùng cô cũng nguyện ý yêu anh và cũng là của anh.
Chỉ là như vậy vẫn đủ… còn lâu mới đủ.
Hàn Tử Sâm hôn vào tóc cô, ngửi mùi hương trên tóc cô, thì thầm vào tai cô: “Yêu anh nhiều hơn, yêu anh nhiều đến mức em không thể sống thiếu anh, được không?”
Nó dường như là lời cầu xin của anh.
“A Tử…em yêu anh.” - Thẩm Y Nhiên đỏ mặt đáp lời anh.
“A Tử… A Tử…” - Thẩm Y Nhiên kêu lên, đôi mắt đen láy lộ rõ vẻ khiếp đảm.
Sự khiếp đảm trong mắt cô dần dần làm cho đôi mắt đào hoa tối sầm của anh trở nên sáng hơn.
Anh biết cô đang sợ hãi, có lẽ anh quá nôn nóng, cô vẫn chưa sẵn sàng, vẫn chưa mở lòng dành cho anh, thậm chí cô còn không muốn tiếp nhận tình yêu của anh.
“Anh… xin lỗi.” - Hàn Tử Sâm buông cô ra, nhỏ giọng.
Cho dù là anh muốn cô đến phát điên, nhưng anh không muốn chuyện này xảy ra khi cô đang sợ hãi.
Hàn Tử Sâm đứng bật dậy, đôi mắt đào hoa xinh đẹp tràn đầy sự kìm nén và nhẫn nại, nhưng đôi môi vẫn nở nụ cười với cô: “Em đừng sợ, chỉ cần em không muốn, anh sẽ không động vào em.”
Bởi vì đối với anh, chính cô mới là quan trọng nhất.
Hàn Tử Sâm kéo chăn đắp lên người cô, sau đó đi xuống giường, xoay người đi về phía phòng tắm.
“A Tử!” - Cô gần như vô thức gọi anh.
Cô vừa rồi khiếp đảm, nhưng hiên tại chính là lo lắng cho anh.
“Không sao, anh chỉ cần tắm nước lạnh liền ổn.” - Hàn Tử Sâm dừng bước, giọng nói khàn khàn vang lên.
Nháy mắt, sau lưng anh chuyền đến cảm giác ấm áp, một đôi cánh tay nhỏ bé vòng qua eo anh, thân thể mảnh dẻ đó áp vào lưng anh.
Toàn thân Hàn Tử Sâm cứng đờ: “Y Nhiên… em biết em đang làm gì không?”
Thẩm Y Nhiên cắn môi: “Tôi… tôi biết.”
Cô lấy hết can đảm để nói ra lòng mình: “A Tử, tôi yêu anh, nên tôi muốn!” - Thẩm Y Nhiên không muốn Hàn Tử Sâm nghĩ cô không yêu anh, cô không muốn im lặng và khiến anh lo lắng buồn bã nữa: “Mặc dù tôi không biết tình yêu tôi dành cho anh sâu đậm ra sao nhưng… tôi yêu anh, Hàn Tử Sâm, chính là yêu anh.”
Hàn Tử Sâm xoay người lại, nhìn chằm chằm người trước mặt, khàn giọng nói: “Lời em nói là thật sao? Em thật sự yêu anh? Em thật sự cam tâm tình nguyện?”
“Ừm.” - Thẩm Y Nhiên gật đầu: “A Tử, em yêu anh… cho nên… em nguyện ý.”
Hai tay cô từ từ di chuyển đến cổ anh, sau đó kiễng chân áp môi mình vào môi anh, thể hiện sự nguyện ý bằng hành động của mình.
Tình yêu là như vậy, bởi vì cô biết cô yêu anh, cô không muốn anh kìm nén bất cứ điều gì, nên cô sẽ sẵn sàng cho đi bất cứ thứ gì cô có thể.
Chuyện thân mật khi yêu nhau… cũng là chuyện quá bình thường.
Khi nụ hôn kết thúc, anh cúi xuống thở hổn hển, vùi mặt vào hõm cổ cô thì thầm: “Em có chắc không? Em sẽ không hối hận chứ?”
“Sẽ không.” - Cô khẽ đáp.
Hàn Tử Sâm ngay lập tức bế cô lên.
“Thẩm Y Nhiên…” - Anh thì thầm tên cô: “Anh yêu em…”
Trên thế giới này, cô là người duy nhất nắm giữ sinh mạng của anh, nắm giữ tình yêu của anh…
Hàn Tử Sâm tiếp tục cúi đầu hôn vào đôi môi hồng nhạt, một lần nữa đè cô xuống giường, Thẩm Y Nhiên đưa tay chặn lại ngực anh.
“Sao vậy, em hối hận?”
Thẩm Y Nhiên đỏ mặt lắc đầu: “A Tử… có thể dịu dàng một chút được không? Em… em không quen.”
Hàn Tử Sâm bật cười, nhẹ nhàng thỏ thẻ bên tai cô với giọng nói tràn ngập dục vọng: “Được, giao cho anh.”
Dục vọng của anh không thể kìm nén được lâu, Hàn Tử Sâm hôn lên đôi môi nhỏ nhắn của cô một cách cuồng nhiệt, hôn thật sâu khiến đôi môi Thẩm Y Nhiên như muốn nghiền nát, hút hết hơi thở của cô, cô phải há miệng ra để thở dốc, được lợi thế Hàn Tử Sâm liền đưa lưỡi vào bên trong chiếm trọn lấy cô.
Từng nhịp thở nóng hổi trở nên gấp gáp khi bàn tay anh từ từ luồn vào trong lớp áo mỏng, xoa nắn bờ ngực mềm mại của cô.
Bàn tay Hàn Tử Sâm đẩy lên cao, cởi chiếc áo thun của cô bật ra, đôi mắt anh nóng rực nhìn bờ ngực cao vút của cô.
Một cảm giác tê dại và nóng ran người khiến Thẩm Y Nhiên thở hổn hển, chiếc áo cởi ra quá nhanh, ngay cả chiếc áo trong cũng được anh bung ra, để lộ bờ ngực trắng nõn to tròn căng đầy trước mắt anh.
Hàn Tử Sâm ngắm nhìn một cách mê mẩn, anh cúi đầu hôn lên đỉnh hồng, ngậm lấy hạt đậu nhỏ vào trong miệng mà mút lấy.
“Ưm… A Tử…”
Hai tay cô nắm lấy ga giường trước sự khiêu khích của anh, một bên ngực con lại đều bị bàn tay xấu xa hư hỏng xoa nắn cho đến khi cả hai bên ngực căng cứng và cả người cô khao khát mãnh liệt hơn.
Bàn tay hư hỏng không yên ở bờ ngực của cô, từ từ tìm kiếm phía dưới rốn xoa nắn tiểu h.uyệt mẫn cảm khiến toàn thân Thẩm Y Nhiên tê dại và rùng mình sung sướng rồi bật ra những âm thanh đầy kích thích.
Đôi môi làm ướt cả hai đỉnh hồng căng cứng, từ từ di chuyển xuống bụng cô, mỗi nụ hôn di chuyển trên người cô khiến cô run bần bật cho đến khi đôi môi kia gần như di chuyển đến nơi nhạy cảm nhất.
“A Tử…đừng…đừng hôn ở đó.” - Thẩm Y Nhiên muốn kẹp chân lại, nhưng hai chân đã bị anh đè ép giữ chặt.
Giọng nói như rên rỉ của cô khiến anh càng hứng thú hơn, đôi môi hôn nhẹ lên cánh hoa hồng nhạt, mật ngọt từ hang động trơn ướt kích thích anh đến mạnh bạo hôn xuống, mút mạnh vào hạt trân châu nhô cao cứng rắn, nuốt trọn mật ngọt của cô.
“Ưm…đừng…A Tử…”
Thẩm Y Nhiên gồng mình cảm giác kỳ lạ nơi hạ thể, từ sâu thẳm bên trong cảm giác bên dưới đầy ẩm ướt.
“A Nhiên tỷ, em ra rồi.”
Hàn Tử Sâm hứng thú nhìn gương mặt đỏ ửng xấu hổ của Thẩm Y Nhiên.
Anh quỳ trên thân cô, cởi bỏ những thứ vướng víu trên người, để lộ gậy sắt bành trướng nóng rực đang đòi hỏi.
Thẩm Y Nhiên xấu hổ đến mức che hai mắt lại.
Hàn Tử Sâm tách hai chân cô ra, chen cơ thể vào giữa chân cô, anh cúi người hôn lên đôi môi cô, bên dưới gậy sắt nóng hổi căng cứng tách hai cánh hoa, nhẹ nhàng c.ắm vào bên trong hang động đầy mật ngọt.
“Ưm…A Tử….”
Hàn Tử Sâm cảm nhận được sự ấm áp bao quanh lấy gậy sắt, từng tơ thịt non bám lấy gậy sắt kẹp chặt, chỉ vừa mới c.ắm vào, anh suýt chút thì phải đầu hàng…
Anh để yên gậy sắt bên trong tiểu h.uyệt để bản thân bình tĩnh lại, đôi môi cắn mút môi dưới của cô, bàn tay xoa nắn đỉnh hồng, kích thích toàn thân cô đạt cực đỉnh sung sướng và sẽ nhớ mãi cảm giác khi yêu anh.
“Y Nhiên, của em thật chặt.”
“Ưm…A Tử…quá lớn…trướng quá…”
Hàn Tử Sâm bắt đầu di chuyển hạ thân, từ mạnh mẽ đến chậm dần, rồi lại nhanh như vũ bão, kèm theo đó là tiếng rên rỉ đến kích tình của cô.
“Y Nhiên, anh yêu em… anh yêu em…”
Thẩm Y Nhiên toàn thân như muốn tan ra, anh quá mạnh mẽ, quá cứng rắn khiến cô cảm giác rùng mình sung sướng.
Gậy sắt rút ra c.ắm vào mang theo d.ịch mật trào ra màu bọt trắng.
“A…a…A Tử…nhẹ…nhẹ…một chút…em không chịu nổi…quá lớn…”
Từng cú nhấp tạo ra tiếng phành phạch không dứt, đôi mắt đầy dục vọng luôn ngắm nhìn gương mặt lạc vào khoái cảm của Thẩm Y Nhiên, như thể mãi mãi không đủ, mãi mãi muốn nhìn cô cả đời.
“Y Nhiên, em thật đẹp.”
“Y Nhiên, gọi tên anh.”
Thẩm Y Nhiên mở mắt nhìn Hàn Tử Sâm, cô yêu người đàn ông này, người đàn ông này đã kéo cô ra khỏi tuyệt vọng.
“Tử Sâm, em yêu anh…”
Hàn Tử Sâm hài lòng mỉm cười, kéo gậy sắt ra khỏi hang động, kéo theo mật ngọt tuôn ra ướt cả cánh đồng của cả hai.
Hàn Tử Sâm bế cô lên, để cô ôm chầm lấy anh, cả người anh bế cô tựa vào tủ quần áo, gậy sắt một lần nữa c.ắm vào, tư thế thật sâu, c.ắm đến gắt gao, tư thế ái muội khiến tiểu h.uyệt co rút, kẹp lấy gậy sắt muốn mạng…
“Y Nhiên… của em kẹp như vậy, muốn mạng anh sao?”
Thẩm Y Nhiên xấu hổ không dám nói, tựa đầu vào vai anh trốn tránh ánh mắt đầy lửa dục vọng của anh…
Hàn Tử Sâm đưa thắt lưng chuyển động vào hạ thân của cô, tiến tận đến nơi sâu thẳm.
“A…a…A Tử…cảm giác này…quá sâu…không thể làm được nữa…” - Toàn thân Thẩm Y Nhiên mềm nhũn bởi những cú thúc quá mạnh bạo, không còn một chút khoảng cách nào, tư thế này khiến cô cảm nhận được sự xâm chiếm của anh cuồng dã đến mức nào.
Thân thể cô tỏa ra hương thơm riêng biệt của cô mà anh mê đắm, sự khít chặt của hang động khiến anh càng lúc càng điên cuồng, sự va chạm càng lúc càng trở nên hoang dã.
“A…a…Tử Sâm…không được…không xong…” - Thẩm Y Nhiên cảm giác toàn thân phủ lên sự sung sướng cực hạn, đầu cô từ tựa vào vai anh liền ngửa về phía sau lắc đầu từ bỏ, toàn thân run rẩy muốn anh dừng lại sự kích thích quá mức.
Sự xâm chiếm của anh càng lúc càng mạnh mẽ, cho đến khi anh gầm gừ một tiếng, toàn bộ tinh túy trắng đục bắn thẳng vào sâu bên trong cô sau rất nhiều cú nhấp đầy d.ục vọng.
Toàn thân Thẩm Y Nhiên run lên, toàn thân nhũn ra, mái tóc đen phủ ra phía sau, hai tay bám lấy vai anh, ánh mắt mờ mịt đầy sương mù, ý thức hoàn toàn tan rã.
Lúc này dưới chân hai người đã có vũng nước từ khi nào…cô đã cao trào đến tận mấy lần, hạ thân vẫn c.ắm bên trong cô, vừa phóng thích dục vọng vẫn còn cứng gắn đến kỳ lạ.
Đặt cô xuống giường, Hàn Tử Sâm không dễ dàng buông tha, anh luôn cảm thấy không đủ, mãi mãi không đủ.
Hai người quấn lấy nhau cả đêm, bên trong phòng tràn ngập mùi của d.ục vọng, tiếng rên rỉ, tiếng thở dốc, một đêm mây mưa kích tình liên tục đến khi cô mệt đến mức ngủ thiếp đi trong lòng anh.
Đêm nay…cuối cùng cô cũng là của anh, và anh cũng là của cô.
Đến trưa hôm sau, Thẩm Y Nhiên tỉnh lại thấy toàn thân nằm trong lòng Hàn Tử Sâm, nhớ đến sự điên cuồng của anh và cô đêm qua, gương mặt không khỏi nóng lên.
Cô giả vờ nhắm mắt lại, sợ khi anh tỉnh lại, đối diện với anh thật sự quá xấu hổ.
Nhưng cô còn chưa kịp nghĩ đến nên đối mặt thế nào, nghe bên tai một giọng nói vang lên: “Nếu còn không mở mắt anh sẽ dùng cách của anh gọi em dậy.”
Y Nhiên nghe vậy liền mở mắt ra, đập vào mắt cô và gương mặt đẹp trai đến u mê của anh, nửa thân trên không mặc gì, vết sẹo trên người chói mắt, đêm qua cô đã hôn lên nó, và anh cũng hôn lên những vết sẹo của cô.
Nhìn gương mặt đỏ của cô, đôi mắt Hàn Tử Sâm tối sầm, tràn ngập vô tận của sự mê hoặc, cô… cuối cùng cô cũng nguyện ý yêu anh và cũng là của anh.
Chỉ là như vậy vẫn đủ… còn lâu mới đủ.
Hàn Tử Sâm hôn vào tóc cô, ngửi mùi hương trên tóc cô, thì thầm vào tai cô: “Yêu anh nhiều hơn, yêu anh nhiều đến mức em không thể sống thiếu anh, được không?”
Nó dường như là lời cầu xin của anh.
“A Tử…em yêu anh.” - Thẩm Y Nhiên đỏ mặt đáp lời anh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương