Không Thể Yêu
Chương 62: Hàn Tử Sâm Nổi Giận
Thẩm Y Nhiên không ôm đáp trả Cố Lệ Thần nhưng cũng không đẩy anh ra, cô biết anh đi tìm cô 20 năm, cô muốn nói ra sự thật để anh không phải tuyệt vọng tìm kiếm nữa.
Cũng là để cho anh có thể tìm được tình yêu đúng đắn cho riêng mình.
“Cố Lệ Thần, Tử Sâm có lẽ đang đợi tôi dưới núi, chúng ta đi xuống đi.” - Thẩm Y Nhiên nhỏ giọng.
Ánh mắt phượng của Cố Lệ Thần lóe lên, anh lại quên mất hiện tại Thẩm Y Nhiên đang ở bên cạnh Hàn Tử Sâm.
Trước kia, anh luôn có cảm giác thân thiết với cô, muốn ở bên cạnh cô, nhưng vì cô là người của Hàn Tử Sâm, vả lại nghĩ cô không phải cô ấy, nên anh luôn lùi lại một bước.
Nhưng Thẩm Y Nhiên chính là cô ấy, chính là người mà anh tìm kiếm 20 năm, rõ ràng là anh gặp cô trước, rõ ràng cô phải thuộc về anh.
“Được, anh cõng em xuống núi.” - Cố Lệ Thần quay người về phía cô quỳ một gối xuống: “Y Nhiên, anh đã hứa sẽ cõng em cả đời.”
Thẩm Y Nhiên nhìn bóng lưng kia có chút bối rối nói: “Cố Lệ Thần, tôi…tôi đã có người yêu, anh cũng biết… anh ấy là Hàn Tử Sâm.”
“Ừm…anh biết. Không phải em muốn xuống núi sao, hiện tại em không tiện đi xuống đâu, anh cõng em, trước kia em cõng anh được, bây giờ chẳng lẽ anh lại không thể cõng em sao?” - Cố Lệ Thần ôn nhu nói.
Thẩm Y Nhiên nhìn cổ chân có chút sưng lên, nếu thật sự tự mình đi xuống núi có lẽ trời sẽ nhanh tối, ở trên núi buổi tối rất nguy hiểm.
Nghĩ vậy Thẩm Y Nhiên lại nằm trên lưng Cố Lệ Thần, để anh cõng cô từng bước đi xuống.
“Y Nhiên, chuyện này đừng nên nói cho Hàn Tử Sâm.” - Cố Lệ Thần nói: “Anh không muốn cậu ta hiểu nhầm và đối với em không tốt.”
Thẩm Y Nhiên cũng đang nghĩ về việc này, có nên nói cho Hàn Tử Sâm biết về quan hệ giữa cô và Cố Lệ Thần hay không?
Hàn Tử Sâm đã từng ghen với Cố Lệ Thần, chỉ sợ anh biết sự thật sẽ càng không vui.
Vả lại, chuyện giữa cô và Cố Lệ Thần năm đó đã xảy ra quá lâu rồi, cái gì nên cho qua liền để cho qua.
Cô bây giờ đã là người của Hàn Tử Sâm, Cố Lệ Thần có lẽ cũng hiểu rõ, anh nên dừng sự tìm kiếm quá khứ mà hướng về tương lai.
“Cố Lệ Thần, tôi nói ra sự thật với anh là để anh đừng tìm kiếm trong tuyệt vọng nữa, chúng ta năm đó gặp nhau là có duyên, tôi bây giờ chỉ có thể xem anh như một người bạn, với tư cách một người bạn, tôi mong anh hạnh phúc.” - Thẩm Y Nhiên nói.
Bạn?
Anh tìm kiếm 20 năm để tìm một người bạn?
Cố Lệ Thần đè nén cảm xúc trong lòng, từng bước đi về phía trước: “Y Nhiên, nếu em nói chúng ta là bạn, thì cũng đừng xa lạ với anh. Những gì bạn trai em có thể cho em, người bạn như anh cũng sẽ cho em.”
Thẩm Y Nhiên không hiểu được thâm ý của Cố Lệ Thần, cô chỉ nghĩ anh ta muốn đáp trả ân tình năm đó.
“Được rồi, vậy từ nay anh hãy theo đuổi tình yêu thật sự của mình, đừng tìm thế thân nữa nhé.” - Thẩm Y Nhiên khuyên ngăn Cố Lệ Thần.
“Đương nhiên, anh sẽ chia tay Thẩm Lạc Nhân và sẽ theo đuổi tình yêu thật sự của mình.” - Cố Lệ Thần gật đầu nói.
Nhắc đến Thẩm Lạc Nhân, cô cũng không quá bận tâm. Ngày trước, cô còn ngây ngốc cho rằng bọn họ là người nhà của cô, lo lắng cho Thẩm Lạc Nhân, muốn giúp cô ta vào giới giải trí nên nói Tiêu Tư Vũ nâng đỡ cô ta. Sau trận tai nạn, lòng người đều phơi bày.
Bây giờ Cố Lệ Thần chia tay cô ta, giống như là nâng thật cao, đẩy xuống thật đau.
“Nói đến, lần này là anh đã cứu tôi, cảm ơn anh, Cố Lệ Thần.” - Thẩm Y Nhiên nhỏ giọng.
“Y Nhiên, cứu em cũng chính là cứu anh.” - Cố Lệ Thần đáp.
Đúng, cô là sinh mệnh của anh, cứu cô cũng như chính là cứu sinh mệnh của anh.
Lúc này, hai người di chuyển xuống núi thì trời đổ mưa lớn, Cố Lệ Thần nhanh chóng đặt Thẩm Y Nhiên xuống, cởi áo khoác che chắn cho cô, hai người nhìn thấy một túp lều nghĩ trưa của người đi rừng liên nép vào đó trú mưa.
Cố Lệ Thần ngắm nhìn Thẩm Y Nhiên, ánh mắt lạnh lùng hiện tại đầy sự si mê, Hàn Tử Sâm nói…muốn cướp cô chính là trở thành kẻ thù của Hàn gia, Cố Lệ Thần bật cười…nếu có được cô, hắn cũng không sợ cái gì gọi là Hàn gia.
Lúc này, ở trấn nhỏ Hàn Tử Sâm đến nhà họ Lục cũng không tìm thấy Thẩm Y Nhiên, gọi điện cho cô nhưng không có tín hiệu liên lạc.
Toàn thân Hàn Tử Sâm phát ra khí lạnh, trời bắt đầu đổ mưa, cả người anh bắt đầu sợ hãi.
“Hàn gia, Thẩm tiểu thư nói vệ sĩ ở bên ngoài Lục gia đợi, cô ấy vào bên trong cũng không có ra ngoài bằng cửa chính. Nghe người nhà họ Lục nói, Thẩm tiểu thư rời nhà bằng cửa sau.”
Cô ấy đi đâu? Vì sao lại không thể gọi được, cô ấy không thể xảy ra chuyện.
“Con đường ở phía sau nhà sẽ dẫn đến đâu, có camera không?” - Hàn Tử Sâm hỏi.
Cao Trí lúc này nhận được video hình ảnh Thẩm Y Nhiên đi hướng về rừng núi cách nhà họ Lục.
Hàn Tử Sâm híp mắt lại: “Phong tỏa núi, gọi toàn lực lượng tìm người.”
Cao Trí sợ hết hồn…
“Nhưng mà…làm như vậy không phải quá huyên náo.” - Cao Trí nhắc nhở, cùng lắm Thẩm Y Nhiên chỉ mới hai giờ không liên lạc được, cùng lắm là cô ấy lạc đường một chút thôi.
“Phong tỏa.” - Hàn Tử Sâm ngắt lời Cao Trí, không muốn bàn luận.
Cảnh sát và cận vệ chia nhau lên núi tìm người, trời mưa không lớn, lúc mọi người bắt đầu lên núi đã tạnh mưa, cũng khiến đường đi trơn trượt hơn.
Hàn Tử Sâm cũng dẫn một đội lên núi tìm kiếm.
Khi coi camera giám sát, anh cũng nhìn thấy Cố Lệ Thần đi lên núi.
Anh đã từng điều tra, và biết ngọn núi này có ý nghĩa thế nào với hai người bọn họ.
Đoàn người của Hàn Tử Sâm đi lên, từ từ phía xa xuất hiện một thân ảnh nam nhân đang cõng một nữ nhân đi xuống.
Đôi mắt Hàn Tử Sâm như đông cứng lại, anh cảm thấy máu trong cơ thể mình như đông cứng lại trong giây phút này.
Đó là…Cố Lệ Thần và Thẩm Y Nhiên.
Cố Lệ Thần nâng niu cõng Thẩm Y Nhiên xuống núi, anh dường như muốn đoạn đường này dài vô tận, để anh có thể được cổng cô cả đời.
Hai mắt phượng ngước lên nhìn thấy người ở đối diện phía xa, không nghĩ tới sẽ gặp Hàn Tử Sâm ở nơi này, thật quá náo nhiệt…
Thẩm Y Nhiên thấy Cố Lệ Thần dừng lại, vô thức nhìn về phía trước, nhìn thấy Hàn Tử Sâm liền ngạc nhiên: “A Tử.”
Cô muốn chạy đến bên cạnh Hàn Tử Sâm, nhưng lúc này phát hiện mình ở trên lưng Cố Lệ Thần liền nói: “Cố Lệ Thần, cho tôi xuống.”
Cố Lệ Thần chậm rãi thả Thẩm Y Nhiên xuống, ánh mắt u ám nhìn Thẩm Y Nhiên đi về phía Hàn Tử Sâm, trái tim hắn đau đớn, anh giơ tay kéo mạnh cổ tay cô lại như muốn giữ cô lại ở bên anh cả đời: “Để anh đưa em về.”
“Cố Lệ Thần, cảm ơn anh. Tôi sẽ đi cùng Tử Sâm” - Thẩm Y Nhiên quay đầu nở một nụ cười nhẹ, kéo tay mình ra, sau đó chạy về phía Hàn Tử Sâm.
Cố Lệ Thần nhìn thấy cánh tay trống rỗng, hắn cố đè nén cảm xúc, đôi mắt phượng híp lại, bây giờ chưa phải là lúc.
Thẩm Y Nhiên chạy về phía Hàn Tử Sâm, phát hiện anh im lặng đến lạ thường, đôi mắt đào hoa xin đẹp như biển sâu tăm tối, tản ra khí tức.
Anh đang tức giận vì cô đi cùng Cố Lệ Thần sao?
“Xin lỗi đã làm anh lo lắng.” - Cô nói: “Vốn em muốn báo cho anh nhưng điện thoại ở trên núi không có sóng.”
Hàn Tử Sâm đưa tay, hất chiếc áo khoác của Cố Lệ Thần khoát trên người cô xuống đất, cởi áo khoác của mình khoác cho cô rồi nói: “Muộn rồi, anh đưa em về nhà.”
Hàn Tử Sâm cúi người bế cô quay người đi xuống núi.
Đi tới chân núi cô liền nhìn thấy xe cảnh sát và rào chắn khắp nơi, giống như trên núi bị niêm phong để bắt giữ tội phạm.
Hàn Tử Sâm ôm Thẩm Y Nhiên lên xe đã đợi sẵn, xe lái trực tiếp rời khỏi chân núi, Hàn Tử Sâm từ lúc bế cô lên đã không nói một lần.
“A Tử, em xin lỗi vì đã khiến anh lo lắng.” - Thẩm Y Nhiên ngượng ngùng nói.
“Xin lỗi?” - Hàn Tử Sâm cười trong giận dữ, cô xin lỗi vì khiến anh lo lắng?
Không, ngoài lo lắng anh còn hoảng sợ, cô có biết anh hoảng sợ thế nào khi nhìn thấy Cố Lệ Thần cõng cô trên lưng không, chân anh gần như không thể đứng vững được.
Cô có biết, khi cô quay người cười và cảm ơn Cố Lệ Thần, bên tai anh lại vang lên giọng nói của ba anh trước khi chết: “A Tử, nếu như có một ngày, mọi hỉ nộ ái ố của con đều nằm trong tay người khác, đời người như vậy…sẽ cay đắng và chua chát.”
Anh cảm thấy thật cay đắng, anh ước gì có thể giam cầm cô ở bên cạnh mình, và không cho ai được phép nhìn thấy cô ngoại trừ anh.
Anh muốn nụ cười của cô chỉ dành cho anh, không bao giờ nở nụ cười đó với người đàn ông khác.
Đó là ghen, anh đang ghen với Cố Lệ Thần.
Chiếc xe chạy thẳng về Nam thành, trong xe Hàn Tử Sâm im lặng suốt đường đi, bàn tay không ngừng vuốt ve cổ tay của Thẩm Y Nhiên, khi cô rời khỏi Cố Lệ Thần, hắn ta đã nắm lấy ngay vị trí này ở cổ tay cô.
Những ngón tay anh không ngừng vuốt ve lên cổ tay cô, cô cảm thấy vùng da ở cổ tay ngày càng nóng lên, ngứa ngáy.
“Đau không?” - Cuối cùng anh cũng nhẹ nhàng hé mở đôi môi mỏng phá vỡ sự yên lặng trong xe.
“Có một chút.” - Thẩm Y Nhiên cắn môi nói.
Anh nắm lấy cổ tay cô đưa môi đến vết đỏ rồi dùng đầu lưỡi liếm thật kỹ vết đỏ.
Toàn thân Thẩm Y Nhiên cứng đờ, mặt đỏ bừng, anh…anh đang làm gì vậy?
“Vậy làm như vậy, còn đau không?” - Hàn Tử Sâm nhẹ giọng hỏi, vẻ mặt rất quyến rũ, động tác vô cùng nhẹ nhàng.
“Không…không còn đau nữa.” - Thẩm Y Nhiên có chút ấp úng.
Làm sao có thể còn đau đớn nữa, tất cả những giác quan của cô giống như đều bị anh nắm giữ.
Bờ môi ăn mân mê ở cổ tay cô, không ngừng quấn lấy làn da trắng trẻo. Cô xấu hổ muốn rụt tay lại, bởi vì trên xe ngoài bọn họ còn có những người khác.
Nhưng anh lại giữ chặt tay cô không có cô rút tay lại.
“Đừng động.” - Hàn Tử Sâm nói.
“Nhưng…” - Cô xấu hổ nói.
“Đừng động, em nhất định không được động, nếu không anh sẽ không biết mình sẽ làm gì đâu.” - Giọng anh đột nhiên trở nên như van xin, bàn tay nắm lấy cổ tay cô run lên.
Thẩm Y Nhiên kinh ngạc, cảm thấy hôm nay anh có vẻ khác lạ kể từ khi trên núi đi xuống.
Tài xế và Cao Trí đang ngồi ở hàng ghế đầu gần như choáng váng khi nghe Hàn gia nói ra những lời như vậy.
Người đó có thật sự là Hàn gia không? Người đàn ông cao cao tại thượng đó chưa từng dùng lời lẽ như vậy cầu xin bất cứ người phụ nữ nào.
Thẩm Y Nhiên do dự một chút cũng không cử động nữa.
Hàn Tử Sâm nhẹ nhàng nhắm mắt lại, tiếp tục hôn cổ tay của cô.
Anh muốn xóa bỏ mọi dấu vết mà Cố Lệ Thần để lại trên cơ thể cô và khắc dấu ấn của anh lên tay cô.
Nếu như vừa rồi cô thật sự rút tay về, anh thật sự sẽ làm gì? Có lẽ…sẽ trực tiếp bẽ gãy nó?
Tại sao hôm nay cô ấy lại đi cùng Cố Lệ Thần, tại sao lại để Cố Lệ Thần cõng cô, địa vị của hắn ta trong lòng cô ra sao? Những câu hỏi đó luôn lóe lên trong đầu anh.
Tất cả hỉ nộ ái ố đều nằm trong tay người khác, đây chính là tư vị.
Hương vị mà ba anh từng nếm qua, nhưng bây giờ chính anh đang nếm thử.
Nhưng anh sẽ không giống ba anh, Y Nhiên của anh sẽ không phản bội anh, nhất định sẽ không. Chẳng phải cô nói ngươi cô yêu là anh sao?
Anh cứ như vậy hôn nhẹ cổ tay cô, cọ sát bờ má, kiềm chế mọi thứ bên trong.
Xe dừng lại trước cửa dinh thự Hàn gia, Cao Trí cung kính nói: “Hàn gia, đến rồi.”
Hàng mi của anh run lên, Hàn Tử Sâm chậm rãi mở mắt, đôi mắt đào hoa nhìn về phía cô, bước xuống xe, bế cô ra khỏi xe.
“A.” - Thẩm Y Nhiên kêu lên, lúc này cổ tay cô gần như tê cứng vì bị anh hôn.
“A Tử.” - Cô gọi anh, muốn anh đặt cô xuống, nhưng anh một mạch bế cô lên phòng ngủ.
Hàn Tử Sâm đặt cô lên giường, mười ngón tay đan vào mười ngón tay cô, đem hai tay cô đặt lên đỉnh đầu, đè cô xuống giường: “Nói cho anh biết, hôm nay tại sao em lại đi cùng Cố Lệ Thần, tại sao lại để hắn ta cõng em, rốt cuộc em đã nói cái gì với hắn ta?”
Cũng là để cho anh có thể tìm được tình yêu đúng đắn cho riêng mình.
“Cố Lệ Thần, Tử Sâm có lẽ đang đợi tôi dưới núi, chúng ta đi xuống đi.” - Thẩm Y Nhiên nhỏ giọng.
Ánh mắt phượng của Cố Lệ Thần lóe lên, anh lại quên mất hiện tại Thẩm Y Nhiên đang ở bên cạnh Hàn Tử Sâm.
Trước kia, anh luôn có cảm giác thân thiết với cô, muốn ở bên cạnh cô, nhưng vì cô là người của Hàn Tử Sâm, vả lại nghĩ cô không phải cô ấy, nên anh luôn lùi lại một bước.
Nhưng Thẩm Y Nhiên chính là cô ấy, chính là người mà anh tìm kiếm 20 năm, rõ ràng là anh gặp cô trước, rõ ràng cô phải thuộc về anh.
“Được, anh cõng em xuống núi.” - Cố Lệ Thần quay người về phía cô quỳ một gối xuống: “Y Nhiên, anh đã hứa sẽ cõng em cả đời.”
Thẩm Y Nhiên nhìn bóng lưng kia có chút bối rối nói: “Cố Lệ Thần, tôi…tôi đã có người yêu, anh cũng biết… anh ấy là Hàn Tử Sâm.”
“Ừm…anh biết. Không phải em muốn xuống núi sao, hiện tại em không tiện đi xuống đâu, anh cõng em, trước kia em cõng anh được, bây giờ chẳng lẽ anh lại không thể cõng em sao?” - Cố Lệ Thần ôn nhu nói.
Thẩm Y Nhiên nhìn cổ chân có chút sưng lên, nếu thật sự tự mình đi xuống núi có lẽ trời sẽ nhanh tối, ở trên núi buổi tối rất nguy hiểm.
Nghĩ vậy Thẩm Y Nhiên lại nằm trên lưng Cố Lệ Thần, để anh cõng cô từng bước đi xuống.
“Y Nhiên, chuyện này đừng nên nói cho Hàn Tử Sâm.” - Cố Lệ Thần nói: “Anh không muốn cậu ta hiểu nhầm và đối với em không tốt.”
Thẩm Y Nhiên cũng đang nghĩ về việc này, có nên nói cho Hàn Tử Sâm biết về quan hệ giữa cô và Cố Lệ Thần hay không?
Hàn Tử Sâm đã từng ghen với Cố Lệ Thần, chỉ sợ anh biết sự thật sẽ càng không vui.
Vả lại, chuyện giữa cô và Cố Lệ Thần năm đó đã xảy ra quá lâu rồi, cái gì nên cho qua liền để cho qua.
Cô bây giờ đã là người của Hàn Tử Sâm, Cố Lệ Thần có lẽ cũng hiểu rõ, anh nên dừng sự tìm kiếm quá khứ mà hướng về tương lai.
“Cố Lệ Thần, tôi nói ra sự thật với anh là để anh đừng tìm kiếm trong tuyệt vọng nữa, chúng ta năm đó gặp nhau là có duyên, tôi bây giờ chỉ có thể xem anh như một người bạn, với tư cách một người bạn, tôi mong anh hạnh phúc.” - Thẩm Y Nhiên nói.
Bạn?
Anh tìm kiếm 20 năm để tìm một người bạn?
Cố Lệ Thần đè nén cảm xúc trong lòng, từng bước đi về phía trước: “Y Nhiên, nếu em nói chúng ta là bạn, thì cũng đừng xa lạ với anh. Những gì bạn trai em có thể cho em, người bạn như anh cũng sẽ cho em.”
Thẩm Y Nhiên không hiểu được thâm ý của Cố Lệ Thần, cô chỉ nghĩ anh ta muốn đáp trả ân tình năm đó.
“Được rồi, vậy từ nay anh hãy theo đuổi tình yêu thật sự của mình, đừng tìm thế thân nữa nhé.” - Thẩm Y Nhiên khuyên ngăn Cố Lệ Thần.
“Đương nhiên, anh sẽ chia tay Thẩm Lạc Nhân và sẽ theo đuổi tình yêu thật sự của mình.” - Cố Lệ Thần gật đầu nói.
Nhắc đến Thẩm Lạc Nhân, cô cũng không quá bận tâm. Ngày trước, cô còn ngây ngốc cho rằng bọn họ là người nhà của cô, lo lắng cho Thẩm Lạc Nhân, muốn giúp cô ta vào giới giải trí nên nói Tiêu Tư Vũ nâng đỡ cô ta. Sau trận tai nạn, lòng người đều phơi bày.
Bây giờ Cố Lệ Thần chia tay cô ta, giống như là nâng thật cao, đẩy xuống thật đau.
“Nói đến, lần này là anh đã cứu tôi, cảm ơn anh, Cố Lệ Thần.” - Thẩm Y Nhiên nhỏ giọng.
“Y Nhiên, cứu em cũng chính là cứu anh.” - Cố Lệ Thần đáp.
Đúng, cô là sinh mệnh của anh, cứu cô cũng như chính là cứu sinh mệnh của anh.
Lúc này, hai người di chuyển xuống núi thì trời đổ mưa lớn, Cố Lệ Thần nhanh chóng đặt Thẩm Y Nhiên xuống, cởi áo khoác che chắn cho cô, hai người nhìn thấy một túp lều nghĩ trưa của người đi rừng liên nép vào đó trú mưa.
Cố Lệ Thần ngắm nhìn Thẩm Y Nhiên, ánh mắt lạnh lùng hiện tại đầy sự si mê, Hàn Tử Sâm nói…muốn cướp cô chính là trở thành kẻ thù của Hàn gia, Cố Lệ Thần bật cười…nếu có được cô, hắn cũng không sợ cái gì gọi là Hàn gia.
Lúc này, ở trấn nhỏ Hàn Tử Sâm đến nhà họ Lục cũng không tìm thấy Thẩm Y Nhiên, gọi điện cho cô nhưng không có tín hiệu liên lạc.
Toàn thân Hàn Tử Sâm phát ra khí lạnh, trời bắt đầu đổ mưa, cả người anh bắt đầu sợ hãi.
“Hàn gia, Thẩm tiểu thư nói vệ sĩ ở bên ngoài Lục gia đợi, cô ấy vào bên trong cũng không có ra ngoài bằng cửa chính. Nghe người nhà họ Lục nói, Thẩm tiểu thư rời nhà bằng cửa sau.”
Cô ấy đi đâu? Vì sao lại không thể gọi được, cô ấy không thể xảy ra chuyện.
“Con đường ở phía sau nhà sẽ dẫn đến đâu, có camera không?” - Hàn Tử Sâm hỏi.
Cao Trí lúc này nhận được video hình ảnh Thẩm Y Nhiên đi hướng về rừng núi cách nhà họ Lục.
Hàn Tử Sâm híp mắt lại: “Phong tỏa núi, gọi toàn lực lượng tìm người.”
Cao Trí sợ hết hồn…
“Nhưng mà…làm như vậy không phải quá huyên náo.” - Cao Trí nhắc nhở, cùng lắm Thẩm Y Nhiên chỉ mới hai giờ không liên lạc được, cùng lắm là cô ấy lạc đường một chút thôi.
“Phong tỏa.” - Hàn Tử Sâm ngắt lời Cao Trí, không muốn bàn luận.
Cảnh sát và cận vệ chia nhau lên núi tìm người, trời mưa không lớn, lúc mọi người bắt đầu lên núi đã tạnh mưa, cũng khiến đường đi trơn trượt hơn.
Hàn Tử Sâm cũng dẫn một đội lên núi tìm kiếm.
Khi coi camera giám sát, anh cũng nhìn thấy Cố Lệ Thần đi lên núi.
Anh đã từng điều tra, và biết ngọn núi này có ý nghĩa thế nào với hai người bọn họ.
Đoàn người của Hàn Tử Sâm đi lên, từ từ phía xa xuất hiện một thân ảnh nam nhân đang cõng một nữ nhân đi xuống.
Đôi mắt Hàn Tử Sâm như đông cứng lại, anh cảm thấy máu trong cơ thể mình như đông cứng lại trong giây phút này.
Đó là…Cố Lệ Thần và Thẩm Y Nhiên.
Cố Lệ Thần nâng niu cõng Thẩm Y Nhiên xuống núi, anh dường như muốn đoạn đường này dài vô tận, để anh có thể được cổng cô cả đời.
Hai mắt phượng ngước lên nhìn thấy người ở đối diện phía xa, không nghĩ tới sẽ gặp Hàn Tử Sâm ở nơi này, thật quá náo nhiệt…
Thẩm Y Nhiên thấy Cố Lệ Thần dừng lại, vô thức nhìn về phía trước, nhìn thấy Hàn Tử Sâm liền ngạc nhiên: “A Tử.”
Cô muốn chạy đến bên cạnh Hàn Tử Sâm, nhưng lúc này phát hiện mình ở trên lưng Cố Lệ Thần liền nói: “Cố Lệ Thần, cho tôi xuống.”
Cố Lệ Thần chậm rãi thả Thẩm Y Nhiên xuống, ánh mắt u ám nhìn Thẩm Y Nhiên đi về phía Hàn Tử Sâm, trái tim hắn đau đớn, anh giơ tay kéo mạnh cổ tay cô lại như muốn giữ cô lại ở bên anh cả đời: “Để anh đưa em về.”
“Cố Lệ Thần, cảm ơn anh. Tôi sẽ đi cùng Tử Sâm” - Thẩm Y Nhiên quay đầu nở một nụ cười nhẹ, kéo tay mình ra, sau đó chạy về phía Hàn Tử Sâm.
Cố Lệ Thần nhìn thấy cánh tay trống rỗng, hắn cố đè nén cảm xúc, đôi mắt phượng híp lại, bây giờ chưa phải là lúc.
Thẩm Y Nhiên chạy về phía Hàn Tử Sâm, phát hiện anh im lặng đến lạ thường, đôi mắt đào hoa xin đẹp như biển sâu tăm tối, tản ra khí tức.
Anh đang tức giận vì cô đi cùng Cố Lệ Thần sao?
“Xin lỗi đã làm anh lo lắng.” - Cô nói: “Vốn em muốn báo cho anh nhưng điện thoại ở trên núi không có sóng.”
Hàn Tử Sâm đưa tay, hất chiếc áo khoác của Cố Lệ Thần khoát trên người cô xuống đất, cởi áo khoác của mình khoác cho cô rồi nói: “Muộn rồi, anh đưa em về nhà.”
Hàn Tử Sâm cúi người bế cô quay người đi xuống núi.
Đi tới chân núi cô liền nhìn thấy xe cảnh sát và rào chắn khắp nơi, giống như trên núi bị niêm phong để bắt giữ tội phạm.
Hàn Tử Sâm ôm Thẩm Y Nhiên lên xe đã đợi sẵn, xe lái trực tiếp rời khỏi chân núi, Hàn Tử Sâm từ lúc bế cô lên đã không nói một lần.
“A Tử, em xin lỗi vì đã khiến anh lo lắng.” - Thẩm Y Nhiên ngượng ngùng nói.
“Xin lỗi?” - Hàn Tử Sâm cười trong giận dữ, cô xin lỗi vì khiến anh lo lắng?
Không, ngoài lo lắng anh còn hoảng sợ, cô có biết anh hoảng sợ thế nào khi nhìn thấy Cố Lệ Thần cõng cô trên lưng không, chân anh gần như không thể đứng vững được.
Cô có biết, khi cô quay người cười và cảm ơn Cố Lệ Thần, bên tai anh lại vang lên giọng nói của ba anh trước khi chết: “A Tử, nếu như có một ngày, mọi hỉ nộ ái ố của con đều nằm trong tay người khác, đời người như vậy…sẽ cay đắng và chua chát.”
Anh cảm thấy thật cay đắng, anh ước gì có thể giam cầm cô ở bên cạnh mình, và không cho ai được phép nhìn thấy cô ngoại trừ anh.
Anh muốn nụ cười của cô chỉ dành cho anh, không bao giờ nở nụ cười đó với người đàn ông khác.
Đó là ghen, anh đang ghen với Cố Lệ Thần.
Chiếc xe chạy thẳng về Nam thành, trong xe Hàn Tử Sâm im lặng suốt đường đi, bàn tay không ngừng vuốt ve cổ tay của Thẩm Y Nhiên, khi cô rời khỏi Cố Lệ Thần, hắn ta đã nắm lấy ngay vị trí này ở cổ tay cô.
Những ngón tay anh không ngừng vuốt ve lên cổ tay cô, cô cảm thấy vùng da ở cổ tay ngày càng nóng lên, ngứa ngáy.
“Đau không?” - Cuối cùng anh cũng nhẹ nhàng hé mở đôi môi mỏng phá vỡ sự yên lặng trong xe.
“Có một chút.” - Thẩm Y Nhiên cắn môi nói.
Anh nắm lấy cổ tay cô đưa môi đến vết đỏ rồi dùng đầu lưỡi liếm thật kỹ vết đỏ.
Toàn thân Thẩm Y Nhiên cứng đờ, mặt đỏ bừng, anh…anh đang làm gì vậy?
“Vậy làm như vậy, còn đau không?” - Hàn Tử Sâm nhẹ giọng hỏi, vẻ mặt rất quyến rũ, động tác vô cùng nhẹ nhàng.
“Không…không còn đau nữa.” - Thẩm Y Nhiên có chút ấp úng.
Làm sao có thể còn đau đớn nữa, tất cả những giác quan của cô giống như đều bị anh nắm giữ.
Bờ môi ăn mân mê ở cổ tay cô, không ngừng quấn lấy làn da trắng trẻo. Cô xấu hổ muốn rụt tay lại, bởi vì trên xe ngoài bọn họ còn có những người khác.
Nhưng anh lại giữ chặt tay cô không có cô rút tay lại.
“Đừng động.” - Hàn Tử Sâm nói.
“Nhưng…” - Cô xấu hổ nói.
“Đừng động, em nhất định không được động, nếu không anh sẽ không biết mình sẽ làm gì đâu.” - Giọng anh đột nhiên trở nên như van xin, bàn tay nắm lấy cổ tay cô run lên.
Thẩm Y Nhiên kinh ngạc, cảm thấy hôm nay anh có vẻ khác lạ kể từ khi trên núi đi xuống.
Tài xế và Cao Trí đang ngồi ở hàng ghế đầu gần như choáng váng khi nghe Hàn gia nói ra những lời như vậy.
Người đó có thật sự là Hàn gia không? Người đàn ông cao cao tại thượng đó chưa từng dùng lời lẽ như vậy cầu xin bất cứ người phụ nữ nào.
Thẩm Y Nhiên do dự một chút cũng không cử động nữa.
Hàn Tử Sâm nhẹ nhàng nhắm mắt lại, tiếp tục hôn cổ tay của cô.
Anh muốn xóa bỏ mọi dấu vết mà Cố Lệ Thần để lại trên cơ thể cô và khắc dấu ấn của anh lên tay cô.
Nếu như vừa rồi cô thật sự rút tay về, anh thật sự sẽ làm gì? Có lẽ…sẽ trực tiếp bẽ gãy nó?
Tại sao hôm nay cô ấy lại đi cùng Cố Lệ Thần, tại sao lại để Cố Lệ Thần cõng cô, địa vị của hắn ta trong lòng cô ra sao? Những câu hỏi đó luôn lóe lên trong đầu anh.
Tất cả hỉ nộ ái ố đều nằm trong tay người khác, đây chính là tư vị.
Hương vị mà ba anh từng nếm qua, nhưng bây giờ chính anh đang nếm thử.
Nhưng anh sẽ không giống ba anh, Y Nhiên của anh sẽ không phản bội anh, nhất định sẽ không. Chẳng phải cô nói ngươi cô yêu là anh sao?
Anh cứ như vậy hôn nhẹ cổ tay cô, cọ sát bờ má, kiềm chế mọi thứ bên trong.
Xe dừng lại trước cửa dinh thự Hàn gia, Cao Trí cung kính nói: “Hàn gia, đến rồi.”
Hàng mi của anh run lên, Hàn Tử Sâm chậm rãi mở mắt, đôi mắt đào hoa nhìn về phía cô, bước xuống xe, bế cô ra khỏi xe.
“A.” - Thẩm Y Nhiên kêu lên, lúc này cổ tay cô gần như tê cứng vì bị anh hôn.
“A Tử.” - Cô gọi anh, muốn anh đặt cô xuống, nhưng anh một mạch bế cô lên phòng ngủ.
Hàn Tử Sâm đặt cô lên giường, mười ngón tay đan vào mười ngón tay cô, đem hai tay cô đặt lên đỉnh đầu, đè cô xuống giường: “Nói cho anh biết, hôm nay tại sao em lại đi cùng Cố Lệ Thần, tại sao lại để hắn ta cõng em, rốt cuộc em đã nói cái gì với hắn ta?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương