Không Thể Yêu
Chương 95: Hàn Lão Gia Tử Đã Thua
Thư ký Vương có vẻ kinh ngạc nhìn Hàn Tử Sâm: “Hàn gia, cậu thật sự muốn hy sinh mạng sống của mình để cứu người phụ nữ đó sao?”
Hàn Tử Sâm hừ lạnh: “Ông nội tôi không phải muốn cùng tôi đánh cược sao? Hiện tại ông ta ở dưới đó, hẳn là biết ông ta thua hay thắng.”
Thư ký Vương im lặng một lúc rồi nói: “Trên thiết bị có đoạn ghi âm mà lão gia tử để lại cho cậu, cậu ấn vào nút màu đỏ là có thể nghe được.”
Hàn Tử Sâm không nói gì, đi thẳng về phía thiết bị ở phía xa.
Cao Trí cắn răng chửi rủa thư ký Vương: “Đến cùng anh muốn cái quái gì? Hàn gia là cháu trai duy nhất của lão gia tử, ông ấy sao có thể để cho Hàn gia chết, có phải là còn cách khác không, mau nói ra.”
Thư ký Vương cười nửa miệng: “Không có biện pháp khác, là cháu trai ruột thì sao, lão gia tử là người không quan tâm đến mấy thứ này.”
Cao Trí lập tức á khẩu, đúng là ông ta là người không quan tâm đến cái gọi là tình cảm gia đình, hắn biết giữa ông ta và Hàn gia vốn chẳng hề có tình cảm gì.
Lão gia tử liền muốn mang mạng của Hàn gia để đặt cược cho tình cảm của anh ấy dành cho Thẩm Y Nhiên.
Nhưng ông ta đã đặt cược sai lầm, Thẩm Y Nhiên là người duy nhất khiến Hàn gia liều cả mạng sống.
Khi Hàn Tử Sâm đi đến nơi thiết bị đang đếm ngược, thời gian chỉ còn 9 phút.
“A Tử, đừng, chúng ta sẽ nghĩ cách khác được không? Ông nội không phải là quan tâm nhất Hàn gia sao, nếu anh đi rồi thì Hàn gia chắc chắn sẽ tan nát, ông ấy chắc chắn không thể để chuyện này xảy ra.” - Thẩm Y Nhiên nói lớn.
“Y Nhiên, đừng sợ, anh đã nói sẽ cứu em.” - Hàn Tử Sâm vừa nói vừa bấm vào nút màu đỏ trên thiết bị.
Lập tức giọng nói già nua của Hàn lão gia tử vang lên: “Tử Sâm, ta… khụ… khụ… cháu trai, xem ra con muốn mang mạng sống của mình để cứu Thẩm Y Nhiên. Thế nhưng đến cuối cùng, con sẽ phát hiện người phụ nữ này vốn không đáng giá để được con cứu. Để ngưng kích nổ phải dùng vân tay của con, một khi con nhấn vào thiết bị, con phải nhấn liên tục vào nó cho đến khi hết thời gian, và quả bom bên trong thiết bị sẽ phát nổ. Bom ở xe sẽ ngưng nổ, nhưng con sẽ bị nổ chết.”
Giọng nói của ông ta lan tỏa trong không khí, mọi người đều nghe thấy giọng nói của ông ta đều cảm thấy ớn lạnh trong lòng.
Người đàn ông nắm giữ Nam thành, lại đáng sợ đến mức đối xữ tàn độc với cháu trai mình sau khi chết.
“Tử Sâm, từ khi ngón tay cái của con nhấn vào thiết bị liên tục cho đến khi nó phát nổ, khoảng thời gian đó con có thể rời đi bất lúc nào, nhưng bom ở chiếc xe sẽ lập tức nổ tung. Không bằng chúng ta nhìn xem, người phụ nữ con yêu… khụ… khụ… yêu đến mức nào. Còn có, cô ta… có đáng để con trả giá cái mạng này hay không?”
Đoạn ghi âm kết thúc, không khí yên tĩnh đến ngột ngạt.
Thẩm Y Nhiên chỉ cảm thấy toàn thân run rẩy, ông nội có thể… tàn nhẫn với A Tử như vậy.
Tại sao? Tại sao lại muốn đến mức này.
Chẳng lẽ thật sự muốn cứu cô liền phải hy sinh mạng sống của A Tử sao?
“A Tử, đừng nhấn, chúng ta suy nghĩ cách khác.” - Thẩm Y Nhiên hét lên.
Lúc này, Cao Trí chạy tới bên cạnh Hàn Tử Sâm lo lắng nói: “Hàn gia, xin ngài đừng xúc động.”
“Tôi bây giờ hiện tại rất tỉnh táo.” - Hàn Tử Sâm nhìn Thẩm Y Nhiên ngồi trong xe ở phía xa: “Y Nhiên, em phải giữ chặt chân ga, khi bên này nổ tung, em lập tức đạp chân ga tăng tốc chạy về phía trước, em có hiểu chưa?”
Thẩm Y Nhiên nghẹn ngào: “A Tử, em không muốn anh cứu em như thế này, chúng ta nhất định có cách khác.”
“Có lẽ là có nhưng bây giờ đã quá muộn rồi.” - Hàn Tử Sâm nói nhìn thời gian từng giây trôi đi.
Bây giờ chỉ còn 4 phút, 4 phút liệu có thể làm được cái gì?
Hàn Tử Sâm trực tiếp ngồi xổm xuống, đưa tay cái vào nhấn nút thiết bị, điều này có nghĩa anh đang mạo hiểm mạng sống của mình để cứu cô.
Thẩm Y Nhiên há hóc mồm, muốn gào lên nhưng tất cả âm thanh đều nghẹn ở cổ họng.
Cho dù là ngồi xổm xuống nhưng ánh mắt anh vẫn nhìn cô, như muốn khắc sâu từng hình ảnh của cô trong trí nhớ và trái tim của anh.
Giờ khắc này, cô biết anh đã hạ quyết tâm, quyết tâm đổi mạng của mình lấy mạng của cô.
Dù cô có nói bao nhiêu thì anh cũng sẽ không thay đổi.
“Y Nhiên, anh xin lỗi vì đã khiến em đau đớn và kéo em vào nguy hiểm này. Em không cần phải áy náy, hãy coi như là anh đền bù cho chuyện năm đó. Em tha thứ cho anh cũng tốt, không tha thứ cũng không sao cả.” - Anh hiện tại chỉ muốn cô sống thật tốt.
Thẩm Y Nhiên rơi nước mắt, cô đã tha thứ cho anh rồi, thật sự đã tha thứ cho anh rồi.
Khi anh nhấn ngón cái vào thiết bị, Thẩm Y Nhiên biết thời gian của hai người không còn bao lâu, và trong thời gian này A Tử có thể rời đi bất cứ lúc nào, A Tử có thể hối hận.
“Cao Trí, cậu cho người kéo A Tử đi cho tôi.” - Thẩm Y Nhiên ra lệnh cho Cao Trí.
Cao Trí kinh ngạc, kéo Hàn gia đi tức là bom ở xe của Thẩm Y Nhiên sẽ phát nổ.
“Nếu ai dám kéo tôi đi, tôi sẽ chôn cả gia tộc người đó cùng với hắn. Tôi nói được liền làm được, các người ai dám kéo.” - Hàn Tử Sâm lạnh giọng nói.
Lời anh vừa nói ra khiến không ai dám cử động, Cao Trí trong lòng than khổ một tiếng.
“Cao Trí, cậu đi đi, không cần ở bên cạnh tôi.” - Hàn Tử Sâm nói xong, lại nhìn Thẩm Y Nhiên: “Y Nhiên, những điều này chính là điều anh muốn làm.”
Điều anh muốn làm sao? Nhưng mà… dù thế nào đi nữa cô không muốn anh chết.
Thẩm Y Nhiên nhìn chiếc xe, đột nhiên giật mình, đúng là không phải là không có biện pháp, cô còn có một lựa chọn khác.
“Các con, mẹ xin lỗi, mẹ…vẫn là quyết định ích kỉ.” - Thẩm Y Nhiên nhỏ giọng nói, hướng ánh mắt về bụng mình: “Mẹ muốn bảo vệ các con… nhưng mà mẹ rất yêu ba, mẹ không muốn ba các con chết đi.”
Thẩm Y Nhiên hít một hơi thật sâu, dùng ngón tay giữ phanh rồi nhìn Hàn Tử Sâm nói: “A Tử, đủ rồi, những gì anh làm vì em là đã quá đủ rồi.”
Đôi mắt Hàn Tử Sâm mở to, như thế anh nhận ra điều gì đó, và hét lớn: “Y Nhiên, đừng…anh không cho phép, em có nghe thấy không?”
Tay của Thẩm Y Nhiên kéo phanh tay.
Khoảnh khắc tiếp theo, chiếc xe lùi về phía sau, thân xe càng lơ lửng trên không, toàn bộ chiếc xe nghiêng về phía sau.
“A Tử, em tha thứ cho anh, không phải vì những đứa trẻ… mà là vì… em yêu anh.” - Thẩm Y Nhiên nhìn gương mặt đẹp đẽ mà cô yêu, lúc này trên mặt anh tái nhợt, cực kỳ hoảng sợ và đầy đau đớn.
Đó là người đàn ông mà cô yêu nhất cuộc đời này.
“A Tử, hãy sống thật tốt… còn có, chúc mừng sinh nhật anh.”
Cứ ngỡ sau đêm nay, hai người sẽ có một đêm lãng mạn dưới ánh nến, hóa giải những khúc mắc trong lòng, cô sẽ tặng anh món quà sinh nhật ý nghĩa, và nếu có thể hai người sẽ sống bên nhau cả đời hạnh phúc, đến già, nhìn những đứa trẻ của cả hai lớn lên…
Phải không, dù cô có tha thứ cho anh, kết quả của hai người đều chính là không thể yêu.
Thẩm Y Nhiên cảm thấy toàn bộ thân xe ngã xuống, qua kính chắn gió phía trước kia, mắt cô nhìn thấy bầu trời trong xanh.
Cô ích kỷ, ích kỷ dùng mạng sống của cô và hai đứa trẻ để đổi lấy mạng sống của A Tử.
Thế nhưng mà, dù biết rõ như vậy cô vẫn quyết làm như vậy, người đàn ông đó, là A Tử của cô, là người đàn ông cô nhặt về, hứa cả đời sẽ bảo vệ anh ấy.
Cô biết… cô chết… anh sẽ buồn một thời gian. Cô thậm chí còn hy vọng anh bớt yêu cô một chút… để anh bớt buồn hơn.
Cô từng hứa, cô sẽ không bao giờ rời khỏi anh, nếu anh không buông, cô nhất định sẽ không buông.
Vậy mà hôm nay cô đã thất hứa với anh.
Khi cô kéo phanh tay, khoảnh khắc lão gia tử từng nói hiện lại trong đầu cô, ông ấy muốn đánh cược xem cô yêu A Tử đến đâu.
Vậy nên, hôm nay không phải là vụ cá cược giữa A Tử và ông ấy mà cũng chính là vụ cá cược giữa cô và ông ấy.
Ông ta muốn đánh cược xem liệu cô có thể hy sinh tính mạng của mình vì anh hay không?
Đó là lý do tay cô bị trói vào phanh tay, để xem cuối cùng cô sẽ đưa ra lựa chọn ra sao.
Đến cuối cùng, bên tai Thẩm Y Nhiên chỉ nghe thấy tiếng gầm gừ hét lên của Hàn Tử Sâm, ngay sau đó là âm thanh cực lớn vang lên, cơn đau kéo tới và cảm giác nghẹt thở khi nước biển tràn vào miệng và mũi…cho đến khi cô bất tỉnh…
“Y Nhiên… Y Nhiên…” - Hàn Tử Sâm lao về phía vách đá và muốn lao theo chiếc xe vừa rơi xuống.
Cao Trí dùng hết sức lực ôm lấy Hàn Tử Sâm, sợ Hàn Tử Sâm sẽ nhảy theo tự sát, những vệ sĩ khác cũng vội vàng chạy đến ngăn cản anh.
“Thả ta ra, tôi phải cứu Y Nhiên, mau thả ta ra.” - Hàn Tử Sâm điên cuồng gào thét, hai mắt đỏ như máu.
“Hàn gia, phu nhân không có cơ hội sống sót. Cô ấy bị trói theo chiếc xe, nếu ngài nhảy xuống sẽ chết, phu nhân đến cùng vì sao hành động như vậy, không phải vì muốn ngài sống sao?” - Cao Trí vội nói.
Hàn Tử Sâm toàn thân cứng đờ… còn sống? Không có cô, anh sống trên đời này liệu còn ý nghĩa gì?
Đúng lúc này, đột nhiên giọng nói của Hàn lão gia tử vang lên từ thiết bị điều khiển kích nổ: “A Tử, ta không biết kết quả cuối cùng thế nào? Là nữa đường chính con cảm thấy hy sinh vì người phụ nữ kia không đáng? Hay là… người phụ nữ kia vì muốn sống…mà trơ mắt nhìn con muốn bị bom nổ chết?”
Hàn Tử Sâm sửng sốt quay đầu lại, nhìn về phía thiết bị đang phát ra giọng nói.
Giọng nói Hàn lão gia tử tiếp tục: “Nhưng dù là thế nào, thì cuối cùng cô ta cũng phải chết, bom xung quanh xe của cô ta đến thời gian vẫn cứ sẽ nổ tung, trừ khi cô ta kéo phanh tay, mới có thể giải trừ kích nổ của bom.”
Mọi người đều sửng sốt khi nghe giọng nói của Hàn lão gia tử.
Nếu Thẩm Y Nhiên kéo phanh, chiếc xe rơi xuống biển và đó là cái kết hiện tại của Thẩm Y Nhiên.
Nói cách khác, ngay từ đầu Hàn lão gia tử đã không muốn cho Thẩm Y Nhiên một con đường sống.
Hàn Tử Sâm đột nhiên gầm lên: “A……a…a…” - như một kẻ điên.
Ở phía xa, thư ký Vương ngơ ngác nhìn cảnh tượng này, trên mặt lộ ra vẻ phức tạp.
Lão gia tử, rốt cuộc chính là tính toán sai rồi… quả bom chính là không nổ, ông ấy đã thua cuộc. Thẩm Y Nhiên yêu thiếu gia đến mức cô ấy có thể hy sinh mạng sống của mình và hai đứa trẻ để bảo toàn sinh mạng của thiếu gia.
Cả đời ông ấy đều không tin vào tình yêu, không tin vào phụ nữ… nhưng nếu ông ấy thấy cảnh tượng này, liệu ông ấy sẽ nghĩ gì.
Khi bày ra thế trận này, Hàn lão gia không chỉ muốn Thẩm Y Nhiên phải chết, mà còn muốn thiếu gia nhìn ra cô ta là một kẻ ham sống sợ chết, không xứng đáng với tình yêu của thiếu gia.
Bây giờ Thẩm Y Nhiên thật sự đã chết, nhưng mà thiếu gia lại vô cùng thương tâm, chỉ sợ… sẽ chết tâm, hoặc điên loạn khi vợ và hai đưa con lại vì sinh mạng của anh mà chọn cái chết.
Hàn Tử Sâm đưa đôi mắt đỏ lên khát máu nhìn thư ký Vương đột nhiên bật cười lớn: “Mày đi xuống dưới đó nói với ông ta, ông ta thua rồi, cả đời đều thua rồi… ông ta không tin vào tình yêu, không có nghĩa là thế gian này không có tình yêu…”
Sau đó Hàn Tử Sâm như một kẻ điên không hơn không kém, đấm Cao Trí văng ra xa, vệ sĩ cũng bị anh đánh ngã, Hàn Tử Sâm lao về phía vách đá.
“Hàn gia, phu nhân không mong ngài như vây, cô ấy yêu ngài mới muốn dùng mạng để đổi lấy mạng của ngài… Hàn gia, xin đừng phụ lòng phu nhân.” - Cao Trí chạy theo phía sau gào lên ngăn cản.
Hàn Tử Sâm đứng ở vách đá: “Cao Trí, mất đi cô ấy, làm sao tôi sống được… dưới biển rất lạnh, tôi phải cứu Y Nhiên, nếu không thể, cũng có thể cùng cô ấy và các con nắm tay nhau trên đường hoàng tuyền.”
“Y Nhiên, đừng sợ… đợi anh.”
Cả một thân ảnh cao lớn lao xuống biển trước sự kinh hãi của Cao Trí, thư ký Vương và tất cả mọi người.
“Hàn gia….” - Cao Trí gào lên….
Cuối cùng, đánh cược này… thắng thua đều không còn quan trọng.
Hàn Tử Sâm thắng nhưng mất đi Thẩm Y Nhiên.
Hàn lão gia tử đạt được mục đích giết Thẩm Y Nhiên… nhưng cũng chính là ép Hàn Tử Sâm vào đường chết… Hàn Tử Sâm chết, Hàn thị sẽ như rắn mất đầu và sụp đổ… và chính là Hàn gia tuyệt tự tuyệt tôn… đó là thất bại trong toan tính của ông ta.
Hàn Tử Sâm hừ lạnh: “Ông nội tôi không phải muốn cùng tôi đánh cược sao? Hiện tại ông ta ở dưới đó, hẳn là biết ông ta thua hay thắng.”
Thư ký Vương im lặng một lúc rồi nói: “Trên thiết bị có đoạn ghi âm mà lão gia tử để lại cho cậu, cậu ấn vào nút màu đỏ là có thể nghe được.”
Hàn Tử Sâm không nói gì, đi thẳng về phía thiết bị ở phía xa.
Cao Trí cắn răng chửi rủa thư ký Vương: “Đến cùng anh muốn cái quái gì? Hàn gia là cháu trai duy nhất của lão gia tử, ông ấy sao có thể để cho Hàn gia chết, có phải là còn cách khác không, mau nói ra.”
Thư ký Vương cười nửa miệng: “Không có biện pháp khác, là cháu trai ruột thì sao, lão gia tử là người không quan tâm đến mấy thứ này.”
Cao Trí lập tức á khẩu, đúng là ông ta là người không quan tâm đến cái gọi là tình cảm gia đình, hắn biết giữa ông ta và Hàn gia vốn chẳng hề có tình cảm gì.
Lão gia tử liền muốn mang mạng của Hàn gia để đặt cược cho tình cảm của anh ấy dành cho Thẩm Y Nhiên.
Nhưng ông ta đã đặt cược sai lầm, Thẩm Y Nhiên là người duy nhất khiến Hàn gia liều cả mạng sống.
Khi Hàn Tử Sâm đi đến nơi thiết bị đang đếm ngược, thời gian chỉ còn 9 phút.
“A Tử, đừng, chúng ta sẽ nghĩ cách khác được không? Ông nội không phải là quan tâm nhất Hàn gia sao, nếu anh đi rồi thì Hàn gia chắc chắn sẽ tan nát, ông ấy chắc chắn không thể để chuyện này xảy ra.” - Thẩm Y Nhiên nói lớn.
“Y Nhiên, đừng sợ, anh đã nói sẽ cứu em.” - Hàn Tử Sâm vừa nói vừa bấm vào nút màu đỏ trên thiết bị.
Lập tức giọng nói già nua của Hàn lão gia tử vang lên: “Tử Sâm, ta… khụ… khụ… cháu trai, xem ra con muốn mang mạng sống của mình để cứu Thẩm Y Nhiên. Thế nhưng đến cuối cùng, con sẽ phát hiện người phụ nữ này vốn không đáng giá để được con cứu. Để ngưng kích nổ phải dùng vân tay của con, một khi con nhấn vào thiết bị, con phải nhấn liên tục vào nó cho đến khi hết thời gian, và quả bom bên trong thiết bị sẽ phát nổ. Bom ở xe sẽ ngưng nổ, nhưng con sẽ bị nổ chết.”
Giọng nói của ông ta lan tỏa trong không khí, mọi người đều nghe thấy giọng nói của ông ta đều cảm thấy ớn lạnh trong lòng.
Người đàn ông nắm giữ Nam thành, lại đáng sợ đến mức đối xữ tàn độc với cháu trai mình sau khi chết.
“Tử Sâm, từ khi ngón tay cái của con nhấn vào thiết bị liên tục cho đến khi nó phát nổ, khoảng thời gian đó con có thể rời đi bất lúc nào, nhưng bom ở chiếc xe sẽ lập tức nổ tung. Không bằng chúng ta nhìn xem, người phụ nữ con yêu… khụ… khụ… yêu đến mức nào. Còn có, cô ta… có đáng để con trả giá cái mạng này hay không?”
Đoạn ghi âm kết thúc, không khí yên tĩnh đến ngột ngạt.
Thẩm Y Nhiên chỉ cảm thấy toàn thân run rẩy, ông nội có thể… tàn nhẫn với A Tử như vậy.
Tại sao? Tại sao lại muốn đến mức này.
Chẳng lẽ thật sự muốn cứu cô liền phải hy sinh mạng sống của A Tử sao?
“A Tử, đừng nhấn, chúng ta suy nghĩ cách khác.” - Thẩm Y Nhiên hét lên.
Lúc này, Cao Trí chạy tới bên cạnh Hàn Tử Sâm lo lắng nói: “Hàn gia, xin ngài đừng xúc động.”
“Tôi bây giờ hiện tại rất tỉnh táo.” - Hàn Tử Sâm nhìn Thẩm Y Nhiên ngồi trong xe ở phía xa: “Y Nhiên, em phải giữ chặt chân ga, khi bên này nổ tung, em lập tức đạp chân ga tăng tốc chạy về phía trước, em có hiểu chưa?”
Thẩm Y Nhiên nghẹn ngào: “A Tử, em không muốn anh cứu em như thế này, chúng ta nhất định có cách khác.”
“Có lẽ là có nhưng bây giờ đã quá muộn rồi.” - Hàn Tử Sâm nói nhìn thời gian từng giây trôi đi.
Bây giờ chỉ còn 4 phút, 4 phút liệu có thể làm được cái gì?
Hàn Tử Sâm trực tiếp ngồi xổm xuống, đưa tay cái vào nhấn nút thiết bị, điều này có nghĩa anh đang mạo hiểm mạng sống của mình để cứu cô.
Thẩm Y Nhiên há hóc mồm, muốn gào lên nhưng tất cả âm thanh đều nghẹn ở cổ họng.
Cho dù là ngồi xổm xuống nhưng ánh mắt anh vẫn nhìn cô, như muốn khắc sâu từng hình ảnh của cô trong trí nhớ và trái tim của anh.
Giờ khắc này, cô biết anh đã hạ quyết tâm, quyết tâm đổi mạng của mình lấy mạng của cô.
Dù cô có nói bao nhiêu thì anh cũng sẽ không thay đổi.
“Y Nhiên, anh xin lỗi vì đã khiến em đau đớn và kéo em vào nguy hiểm này. Em không cần phải áy náy, hãy coi như là anh đền bù cho chuyện năm đó. Em tha thứ cho anh cũng tốt, không tha thứ cũng không sao cả.” - Anh hiện tại chỉ muốn cô sống thật tốt.
Thẩm Y Nhiên rơi nước mắt, cô đã tha thứ cho anh rồi, thật sự đã tha thứ cho anh rồi.
Khi anh nhấn ngón cái vào thiết bị, Thẩm Y Nhiên biết thời gian của hai người không còn bao lâu, và trong thời gian này A Tử có thể rời đi bất cứ lúc nào, A Tử có thể hối hận.
“Cao Trí, cậu cho người kéo A Tử đi cho tôi.” - Thẩm Y Nhiên ra lệnh cho Cao Trí.
Cao Trí kinh ngạc, kéo Hàn gia đi tức là bom ở xe của Thẩm Y Nhiên sẽ phát nổ.
“Nếu ai dám kéo tôi đi, tôi sẽ chôn cả gia tộc người đó cùng với hắn. Tôi nói được liền làm được, các người ai dám kéo.” - Hàn Tử Sâm lạnh giọng nói.
Lời anh vừa nói ra khiến không ai dám cử động, Cao Trí trong lòng than khổ một tiếng.
“Cao Trí, cậu đi đi, không cần ở bên cạnh tôi.” - Hàn Tử Sâm nói xong, lại nhìn Thẩm Y Nhiên: “Y Nhiên, những điều này chính là điều anh muốn làm.”
Điều anh muốn làm sao? Nhưng mà… dù thế nào đi nữa cô không muốn anh chết.
Thẩm Y Nhiên nhìn chiếc xe, đột nhiên giật mình, đúng là không phải là không có biện pháp, cô còn có một lựa chọn khác.
“Các con, mẹ xin lỗi, mẹ…vẫn là quyết định ích kỉ.” - Thẩm Y Nhiên nhỏ giọng nói, hướng ánh mắt về bụng mình: “Mẹ muốn bảo vệ các con… nhưng mà mẹ rất yêu ba, mẹ không muốn ba các con chết đi.”
Thẩm Y Nhiên hít một hơi thật sâu, dùng ngón tay giữ phanh rồi nhìn Hàn Tử Sâm nói: “A Tử, đủ rồi, những gì anh làm vì em là đã quá đủ rồi.”
Đôi mắt Hàn Tử Sâm mở to, như thế anh nhận ra điều gì đó, và hét lớn: “Y Nhiên, đừng…anh không cho phép, em có nghe thấy không?”
Tay của Thẩm Y Nhiên kéo phanh tay.
Khoảnh khắc tiếp theo, chiếc xe lùi về phía sau, thân xe càng lơ lửng trên không, toàn bộ chiếc xe nghiêng về phía sau.
“A Tử, em tha thứ cho anh, không phải vì những đứa trẻ… mà là vì… em yêu anh.” - Thẩm Y Nhiên nhìn gương mặt đẹp đẽ mà cô yêu, lúc này trên mặt anh tái nhợt, cực kỳ hoảng sợ và đầy đau đớn.
Đó là người đàn ông mà cô yêu nhất cuộc đời này.
“A Tử, hãy sống thật tốt… còn có, chúc mừng sinh nhật anh.”
Cứ ngỡ sau đêm nay, hai người sẽ có một đêm lãng mạn dưới ánh nến, hóa giải những khúc mắc trong lòng, cô sẽ tặng anh món quà sinh nhật ý nghĩa, và nếu có thể hai người sẽ sống bên nhau cả đời hạnh phúc, đến già, nhìn những đứa trẻ của cả hai lớn lên…
Phải không, dù cô có tha thứ cho anh, kết quả của hai người đều chính là không thể yêu.
Thẩm Y Nhiên cảm thấy toàn bộ thân xe ngã xuống, qua kính chắn gió phía trước kia, mắt cô nhìn thấy bầu trời trong xanh.
Cô ích kỷ, ích kỷ dùng mạng sống của cô và hai đứa trẻ để đổi lấy mạng sống của A Tử.
Thế nhưng mà, dù biết rõ như vậy cô vẫn quyết làm như vậy, người đàn ông đó, là A Tử của cô, là người đàn ông cô nhặt về, hứa cả đời sẽ bảo vệ anh ấy.
Cô biết… cô chết… anh sẽ buồn một thời gian. Cô thậm chí còn hy vọng anh bớt yêu cô một chút… để anh bớt buồn hơn.
Cô từng hứa, cô sẽ không bao giờ rời khỏi anh, nếu anh không buông, cô nhất định sẽ không buông.
Vậy mà hôm nay cô đã thất hứa với anh.
Khi cô kéo phanh tay, khoảnh khắc lão gia tử từng nói hiện lại trong đầu cô, ông ấy muốn đánh cược xem cô yêu A Tử đến đâu.
Vậy nên, hôm nay không phải là vụ cá cược giữa A Tử và ông ấy mà cũng chính là vụ cá cược giữa cô và ông ấy.
Ông ta muốn đánh cược xem liệu cô có thể hy sinh tính mạng của mình vì anh hay không?
Đó là lý do tay cô bị trói vào phanh tay, để xem cuối cùng cô sẽ đưa ra lựa chọn ra sao.
Đến cuối cùng, bên tai Thẩm Y Nhiên chỉ nghe thấy tiếng gầm gừ hét lên của Hàn Tử Sâm, ngay sau đó là âm thanh cực lớn vang lên, cơn đau kéo tới và cảm giác nghẹt thở khi nước biển tràn vào miệng và mũi…cho đến khi cô bất tỉnh…
“Y Nhiên… Y Nhiên…” - Hàn Tử Sâm lao về phía vách đá và muốn lao theo chiếc xe vừa rơi xuống.
Cao Trí dùng hết sức lực ôm lấy Hàn Tử Sâm, sợ Hàn Tử Sâm sẽ nhảy theo tự sát, những vệ sĩ khác cũng vội vàng chạy đến ngăn cản anh.
“Thả ta ra, tôi phải cứu Y Nhiên, mau thả ta ra.” - Hàn Tử Sâm điên cuồng gào thét, hai mắt đỏ như máu.
“Hàn gia, phu nhân không có cơ hội sống sót. Cô ấy bị trói theo chiếc xe, nếu ngài nhảy xuống sẽ chết, phu nhân đến cùng vì sao hành động như vậy, không phải vì muốn ngài sống sao?” - Cao Trí vội nói.
Hàn Tử Sâm toàn thân cứng đờ… còn sống? Không có cô, anh sống trên đời này liệu còn ý nghĩa gì?
Đúng lúc này, đột nhiên giọng nói của Hàn lão gia tử vang lên từ thiết bị điều khiển kích nổ: “A Tử, ta không biết kết quả cuối cùng thế nào? Là nữa đường chính con cảm thấy hy sinh vì người phụ nữ kia không đáng? Hay là… người phụ nữ kia vì muốn sống…mà trơ mắt nhìn con muốn bị bom nổ chết?”
Hàn Tử Sâm sửng sốt quay đầu lại, nhìn về phía thiết bị đang phát ra giọng nói.
Giọng nói Hàn lão gia tử tiếp tục: “Nhưng dù là thế nào, thì cuối cùng cô ta cũng phải chết, bom xung quanh xe của cô ta đến thời gian vẫn cứ sẽ nổ tung, trừ khi cô ta kéo phanh tay, mới có thể giải trừ kích nổ của bom.”
Mọi người đều sửng sốt khi nghe giọng nói của Hàn lão gia tử.
Nếu Thẩm Y Nhiên kéo phanh, chiếc xe rơi xuống biển và đó là cái kết hiện tại của Thẩm Y Nhiên.
Nói cách khác, ngay từ đầu Hàn lão gia tử đã không muốn cho Thẩm Y Nhiên một con đường sống.
Hàn Tử Sâm đột nhiên gầm lên: “A……a…a…” - như một kẻ điên.
Ở phía xa, thư ký Vương ngơ ngác nhìn cảnh tượng này, trên mặt lộ ra vẻ phức tạp.
Lão gia tử, rốt cuộc chính là tính toán sai rồi… quả bom chính là không nổ, ông ấy đã thua cuộc. Thẩm Y Nhiên yêu thiếu gia đến mức cô ấy có thể hy sinh mạng sống của mình và hai đứa trẻ để bảo toàn sinh mạng của thiếu gia.
Cả đời ông ấy đều không tin vào tình yêu, không tin vào phụ nữ… nhưng nếu ông ấy thấy cảnh tượng này, liệu ông ấy sẽ nghĩ gì.
Khi bày ra thế trận này, Hàn lão gia không chỉ muốn Thẩm Y Nhiên phải chết, mà còn muốn thiếu gia nhìn ra cô ta là một kẻ ham sống sợ chết, không xứng đáng với tình yêu của thiếu gia.
Bây giờ Thẩm Y Nhiên thật sự đã chết, nhưng mà thiếu gia lại vô cùng thương tâm, chỉ sợ… sẽ chết tâm, hoặc điên loạn khi vợ và hai đưa con lại vì sinh mạng của anh mà chọn cái chết.
Hàn Tử Sâm đưa đôi mắt đỏ lên khát máu nhìn thư ký Vương đột nhiên bật cười lớn: “Mày đi xuống dưới đó nói với ông ta, ông ta thua rồi, cả đời đều thua rồi… ông ta không tin vào tình yêu, không có nghĩa là thế gian này không có tình yêu…”
Sau đó Hàn Tử Sâm như một kẻ điên không hơn không kém, đấm Cao Trí văng ra xa, vệ sĩ cũng bị anh đánh ngã, Hàn Tử Sâm lao về phía vách đá.
“Hàn gia, phu nhân không mong ngài như vây, cô ấy yêu ngài mới muốn dùng mạng để đổi lấy mạng của ngài… Hàn gia, xin đừng phụ lòng phu nhân.” - Cao Trí chạy theo phía sau gào lên ngăn cản.
Hàn Tử Sâm đứng ở vách đá: “Cao Trí, mất đi cô ấy, làm sao tôi sống được… dưới biển rất lạnh, tôi phải cứu Y Nhiên, nếu không thể, cũng có thể cùng cô ấy và các con nắm tay nhau trên đường hoàng tuyền.”
“Y Nhiên, đừng sợ… đợi anh.”
Cả một thân ảnh cao lớn lao xuống biển trước sự kinh hãi của Cao Trí, thư ký Vương và tất cả mọi người.
“Hàn gia….” - Cao Trí gào lên….
Cuối cùng, đánh cược này… thắng thua đều không còn quan trọng.
Hàn Tử Sâm thắng nhưng mất đi Thẩm Y Nhiên.
Hàn lão gia tử đạt được mục đích giết Thẩm Y Nhiên… nhưng cũng chính là ép Hàn Tử Sâm vào đường chết… Hàn Tử Sâm chết, Hàn thị sẽ như rắn mất đầu và sụp đổ… và chính là Hàn gia tuyệt tự tuyệt tôn… đó là thất bại trong toan tính của ông ta.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương