Không Thể Yêu
Chương 98: Cha Và Con Gái Gặp Gỡ
“A Tử, xin lỗi, nếu có thể nhớ đến anh sớm hơn, em đã không để anh phải đợi em đến tận năm năm.” - Cũng may cuối cùng cô cũng đã nhớ ra anh, năm năm không phải quá dài so với quảng đời còn lại của hai người ở bên nhau.
Hàn Tử Sâm nhìn chằm chằm gương mặt người phụ nữ trước mắt, khi nghe cô nói câu “nếu có thể nhớ đến anh sớm hơn” trong đầu anh lại vang lên một giọng nói: “Nếu anh gặp em sớm hơn, nếu biết anh sẽ yêu em như vậy, anh nhất định sẽ không để em chịu bất cứ đau khổ nào, anh nhất định sẽ không lạnh lùng đứng nhìn em đau khổ.”
Đó chính là giọng nói của anh? Đó chính là lời anh từng nói với người phụ nữ này.
Trong giây lát, hai dòng nước trong suốt từ khóe mắt tuôn ra từ đôi mắt đào hoa của Hàn Tử Sâm khiến anh không kịp phòng bị.
Thẩm Y Nhiên không thể ngờ lần gặp lại này sẽ nhìn thấy nước mắt của anh, lập tức lau nước mắt: “Đừng khóc, A Tử, anh đừng khóc.”
Chỉ là tay cô càng lau, nước mắt của anh càng chảy ra nhiều hơn.
Mọi người xung quanh nhìn thấy cảnh này sợ hết hồn, Hàn gia lại khóc, ai có thể nhìn thấy được nước mắt của người giàu nhất Nam thành.
Ngay cả Hàn Tử Sâm cũng không ngờ mình sẽ khóc, nước mắt cứ tuôn rơi không thể khống chế.
Tại sao chỉ bởi vì một câu nói của người phụ nữ này có thể khiến anh khóc điên cuồng như vậy, tại sao sự đụng chạm của người phụ nữ này khiến anh hoài niệm như vậy?
Hàn Tử Sâm đột nhiên nắm lấy tay Thẩm Y Nhiên, kéo về phía cửa, ép cô lên chiếc xe Bentley bên ngoài.
“Baba sao lại kéo mami lên xe.” - Mãi cho một giọng nói non nớt vang lên, mọi người mới giật mình khỏi cơn mê.
Cao Trí ngồi xổm xuống mỉm cười với bé con nói: “Baba và mami của con khó khăn lắm mới gặp lại nhau, nên họ có nhiều điều muốn nói với nhau, trước tiên đừng làm phiền họ.”
Giọng Cao Trí có chút nghẹn ngào: “Chú là chú Cao, là cấp dưới của baba con. Nào, nói cho chú biết con tên gì?”
“Con là Thẩm Thiên Từ, thế nhưng mami nói sẽ đổi thành Hàn Thiên Từ.”
Cao Trí kinh ngạc, lại có thể cùng đại thiếu gia cùng tên lót, cùng âm điệu cả tên.
Chỉ là bây giờ Thẩm Y Nhiên trở về, mà Hàn gia lại không nhớ gì về những chuyện đã xảy ra, thậm chí những gì Hàn gia biết về Thẩm Y Nhiên còn…
Nghĩ vậy, tâm trí của hắn không khỏi nặng nề.
Lúc này, Triệu Uyển Nhi nhìn thấy Cao Trí thân thiết với Hàn Thiên Từ, không ngờ con bé đó thật sự là con ruột của Hàn Tử Sâm.
Vậy thì vị trí của con gái cô ta sẽ trở nên mờ nhạt, và cả tâm niệm muốn con gái trở thành con gái thật sự của Hàn Tử Sâm của cô ta cũng trở nên khó khăn khi vợ đã chết của anh ta quay về.
Lúc này, bên ghế sau chiếc Bentley, hai mắt Hàn Tử Sâm đỏ bừng trừng mắt nhìn Thẩm Y Nhiên, hai tay gắt gao nắm lấy cổ tay cô, mà những giọt nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống, căn bản là không thể khống chế nổi.
“Sao cô lại trở về, không phải ngay từ đầu cô đã bỏ rơi tôi không chút do dự sao? Tại sao cô lại quay về? Còn mang theo cả con gái về? Sao, bên ngoài sống quá vất vả nên mới tìm cách quay về?” - Hàn Tử Sâm nghiêm nghi chất vấn.
Thẩm Y Nhiên kinh ngạc… rời đi? Vì một phần kí ức của cô chưa được phục hồi, nên cô không thể nhớ được lý do vì sao họ lại tách ra.
Trí nhớ của cô dừng lại ngay khi cô biết được sự thật về vụ tai nạn, cô chuẩn bị bánh kem cho anh và sẽ nói với anh rằng cô sẽ tha thứ cho anh, và hy vọng hai người sẽ sống hạnh phúc cùng các con.
“Anh nói em bỏ rơi anh?” - Thẩm Y Nhiên nhỏ giọng hỏi.
“Chẳng lẽ không đúng sao?” - Anh giễu cợt nói, nước mắt vẫn từng giọt rơi xuống, từng giọt từng giọt nhỏ xuống mu bàn tay của cô, nóng hổi.
“Em…em không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra… nhưng A Tử, em nhất định sẽ không rời bỏ anh không chút do dự, nhất định… nhất định là có nguyên nhân gì đó… Hơn nữa, không phải vì cuộc sống khó khăn mà quay về tìm anh… em chỉ là…”
“Chỉ là cái gì? Ý của cô là cô vì yêu tôi mà quay lại với tôi sao?” - Hàn Tử Sâm mỉa mai nói.
Thẩm Y Nhiên nhìn chằm chằm người
trước mắt, nước mắt của anh khiến cô đau lòng: “Đúng, là em yêu anh, nên mới quay về tìm anh.”
Trái tim của anh loạn nhịp, nhanh đến mức dường như anh không thở nổi, như thể lời cô nói vô cùng quan trọng.
“Cô cho rằng tôi sẽ tin một người đã bỏ rơi tôi năm năm nói sao?” - Một lúc sau Hàn Tử Sâm lên tiếng.
“Vậy phải làm sao anh mới tin em?” - Cô hỏi ngược lại.
Anh mím môi mỏng, trong lúc nhất thời không biết phải nói gì, những ngón tay anh gần như vô thức siết chặt đôi tay cô.
“Đau.” - Thẩm Y Nhiên không nhịn được nhíu mày, nhỏ giọng kêu lên.
Những ngón tay của anh theo bản năng nới lỏng ra, khi Thẩm Y Nhiên rút cổ tay mình ra, Hàn Tử Sâm hụt hẫng nhìn bàn tay trống rỗng, giống như báu vật nào đó vừa rời khỏi tay mình.
Lúc này, một đôi tay ôm lấy gương mặt anh: “Sao anh còn khóc, đừng khóc nữa, khi anh khóc như vậy thật giống như em bắt nạt anh.”
Bắt nạt? Cô ta có năng lực gì có thể bắt nạt được anh?
“Em sẽ chứng minh…” - Cô nhỏ giọng, sau đó đôi môi dính lên gương mặt anh, sau đó mút lấy những giọt nước mắt của anh.
Hàn Tử Sâm theo bản năng muốn đẩy cô ra, nhưng khi hai bàn tay đặt lên vai cô liền như không có chút sức lực đẩy đi.
Đôi môi cô chậm rãi hôn từ khuôn mặt đến đôi mắt đẫm lệ của anh: “Được rồi, được rồi, đừng khóc, em thật sự không cố ý rời bỏ anh năm năm, về sau em sẽ không bao giờ rời bỏ anh, có được không?”
Giọng nói của cô nhẹ nhàng và âm vang dễ nghe phát ra trong xe.
Hàn Tử Sâm cảm thấy khó chịu muốn quay mặt đi, cô cho rằng anh là trẻ con hay sao, lại dùng giọng điệu như vậy dỗ dành anh.
Nhưng mặt anh vừa chuyển động, đôi tay cô đặt trên má anh đã đẩy mặt anh đối diện với gương mặt cô.
“Cô…” - Hàn Tử Sâm trừng mắt nhìn người đối diện.
“Nếu như… ừm… anh không thích thì có thể đẩy em ra.”
Cô nhận ra Hàn Tử Sâm có chút thay đổi, tình cảm của anh trước kia không giống như bây giờ. Năm năm liệu có thay đổi được đoạn tình cảm khắc cốt ghi tâm kia sao?
Khi cô nói lời này, trong thâm tâm cũng rất lo sợ A Tử thật sự sẽ đẩy cô ra.
Nhưng dù bàn tay anh có đặt trên vai cô nhưng không hề đẩy cô ra.
Ánh mắt cô chạm vào ánh mắt đào hoa đẫm nước của anh, trong thật quyến rũ câu dẫn người khác.
Thẩm Y Nhiên đưa mặt sát mặt anh: “A Tử, em rất nhớ anh… thật sự rất nhớ anh… mỗi ngày em đều nhớ đến anh, mong mỏi được gặp anh sớm nhất, và… nói cho anh biết em yêu anh nhiều đến mức nào.”
Cơ thể anh cứng lại, khuôn mặt của cô được phóng to trong tròng mắt anh.
Cô ấy nói… nhớ anh? Yêu anh?
Khi cô nói xong lời này, đôi môi cô rơi vào môi anh.
Đây là nụ hôn sau 5 năm gặp lại.
Môi A Tử thật mềm, có chút lạnh lùng nhưng lại rất quen thuộc, nhiệt độ và hơi thở của anh dường như đang mê hoặc cô.
A Tử hôm nay không còn là A Tử trong giấc mơ của cô, mà anh đang ở ngay trước mặt cô.
Thẩm Y Nhiên nhẹ nhàng nhắm mắt lại và tiếp tục hôn anh thật sâu.
Hàn Tử Sâm bị động đón nhận nụ hôn này, anh chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày người vợ tưởng chừng đã chết trở về và lại bị cô ấy hôn như thế này.
Lưỡi của cô cạy môi anh ra, chen vào miệng của anh, còn anh lại mặc cho cô tiến vào. Rõ ràng anh có thể đẩy cô ra, rõ ràng có thể kết thúc nụ hôn này, nhưng anh lại không nỡ…
Hàn Tử Sâm không hiểu lý do gì, dù cô có là vợ của anh, nhưng anh sao lại bị cô khống chế như vậy.
Khi nụ hôn kết thúc, Thẩm Y Nhiên thở hổn hển, khuôn mặt đỏ ửng nhìn Hàn Tử Sâm: “Ừm… chứng minh như vậy được chưa? Nếu anh chưa thấy đủ… em vẫn có thể tiếp tục…” - Cô cảm giác sau năm năm chỉ hôn như vậy là chưa đủ.
Hàn Tử Sâm: “…”
Nhìn thấy bộ dạng này của anh, Thẩm Y Nhiên vòng tay qua cổ anh, tiếp tục nụ hôn, cả người quấn lên người của Hàn Tử Sâm, dùng nụ hôn nồng cháy tấn công anh.<code> Thẩm Y Nhiên theo Hàn Tử Sâm đi về dinh thự Hàn gia. Khi nhìn thấy cô, quản gia và những người hầu cũ trong dinh thự đều chấn kinh và kích động, cuối cùng là vui mừng khi phu nhân đã quay về. Sau khi quay về, Hàn Tử Sâm đi một mạch đến thư phòng, ở phía dưới Thẩm Y Nhiên liền chất vấn Cao Trí: “A Tử luôn miệng nói năm đó tôi bỏ rơi anh ấy mà rời đi, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.” Cao Trí và quản gia cũng kinh ngạc, sau đó Cao Trí liền hỏi: “Cô cũng không nhớ sao?” Thẩm Y Nhiên kể lại những mình trải qua, ký ức của cô chỉ dừng lại ở thời điểm đợi Hàn Tử Sâm quay về mừng sinh nhật. “Cô cũng mất trí nhớ?” - Cao Trí hỏi. “Sao lại là cũng? Chẳng lẽ… A Tử…?” “Vâng, Hàn gia cũng mất đi ký ức.” - Cao Trí nói: “Hàn gia không nhớ ra được gì, những gì anh ấy biết về phu nhân đều là do chúng tôi nói với anh ấy.” “Sao lại trùng hợp như vậy, tôi mất trí nhớ…A Tử cũng mất trí nhớ?” Cao Trí nhìn xung quanh, chỉ có hắn và quản gia mới dám nói ra: “Trước đây, bởi vì cô rơi xuống biển, Hàn gia cũng muốn cùng sống cùng chết với cô mà nhảy xuống. Chúng tôi nỗ lực chỉ tìm thấy anh ấy còn không đến nửa cái mạng. Hàn gia bất tỉnh mấy tháng, đến khi tỉnh lại thì thư ký Vương mang đến một bé trai và một hủ tro cốt… nói cô đã chết chỉ cứu được một đứa trẻ. Lúc đó, Hàn gia như là phát điên và đau đớn, lúc đó tình thế rất khẩn cấp, ngài ấy không ăn không uống, quả thật chính là không cần mạng nữa.” Lời nói của Cao Trí dường như khiến trái tim của Thẩm Y Nhiên như có bão tố. “Chuyện gì xảy ra, sao tôi lại rơi xuống biển.” - Cô muốn biết đoạn ký ức còn lại rốt cuộc vì cái gì cô và anh lại tách ra. Cao Trí nói lại tất cả những gì xảy ra nói cho Thẩm Y Nhiên nghe, sau đó lại nói: “Khi đó, Hàn gia ôm tro cốt của cô, người không giống người, quỷ không giống quỷ, cuối cùng thư ký Vương nói rằng muốn anh ấy sống thì phải xóa bỏ ký ức về cô thì Hàn gia mới có thể sống sót.” “Loại bỏ, làm cách nào loại bỏ, chỉ loại bỏ một mình tôi?” “Dùng thôi miên và đã thành công mang tất cả ký ức của cô loại bỏ.” Cũng có nghĩa là dù trước kia yêu đến thế nào, bây giờ cùng sẽ không còn chút tình cảm. Tất nhiên… đó chỉ là trên lý thuyết. Thẩm Y Nhiên cuối cùng cũng hiểu ra vì sao A Tử lại có thái độ với cô như vậy. A Tử anh ấy… đã quên mất đoạn tình cảm của hai người. Nhưng mà, nếu đó là cách duy nhất để anh còn sống thì cũng không sao, dù anh có quên mất cô cũng không sao. “Nếu là năm đó tôi rơi xuống biển, nhưng tại sao A Tử lại nói tôi bỏ rơi anh ấy.” - Thẩm Y Nhiên nghi ngờ hỏi. “Cái này…” - Vẻ mặt Cao Trí vô cùng xấu hổ: “Lúc đó bác sĩ thôi miên có nói, vì đã thôi miên nên tốt nhất không để Hàn gia kích động. Nên nếu nói với Hàn gia việc cô bị rơi xuống biển sẽ kích động ngài ấy. Nếu quá kích thích thì Hàn gia sẽ rất dễ phát điên. Vì vậy, chúng tôi nói với Hàn gia rằng cô đã không chấp nhận phía sau vụ án đó, đã rời đi… không may gặp tai nạn nên song thai chỉ giữ lại được một và cô cũng qua đời.” Thì ra là vậy… khó trách A Tử lại có thái độ như vậy với cô. Vậy là sau này cô lại phải tán tỉnh lại anh ấy phải không? Lúc này, người hầu mà quản gia cử đi đưa đại tiểu thư lên lầu vội vàng chạy xuống, gương mặt sợ hãi: “Quản gia, đại tiểu thư tiến vào thư phòng.” Thư phòng của Hàn gia, không phải ai cũng có thể đi vào, ngay cả đại thiếu gia tùy tiện đi vào cũng khiến Hàn gia không hài lòng. Mà đại tiểu thư chỉ vừa trở về, nếu bé con thật sự chọc giận Hàn gia… điều này khiến quản gia và Cao Trí thật sự lo lắng. Lúc này bên trong thư phòng, một lớn một nhỏ, mắt to mắt nhỏ đang trừng mắt nhìn nhau. Hàn Thiên Từ nghe người hầu nói baba của cô bé đang ở thư phòng, phía trước vẫn còn vài lời chưa nói nên sau khi hỏi được thư phòng ở đâu liền tiến vào. “Ai cho con vào?” - Hàn Tử Sâm cau mày không vui, anh thường muốn ở thư phòng yên tĩnh suy nghĩ sự tình, không thích bị người khác quấy rầy. Nhất là anh đang suy nghĩ về sự việc của Thẩm Y Nhiên, bỗng nhiên có phiên bản thu nhỏ của cô ta tiến vào, khiến anh không khỏi phiền não. “Tự con tiến vào.” - Cô bé hất cằm lên nói: “Con muốn nhìn baba thật rõ, cũng muốn baba nhìn con thật rõ. Về sau nên nhớ rõ, con là con gái của baba, baba đừng có đi nhận nhầm con gái.” “Ai bảo con gọi ta là baba.” - Hàn Tử Sâm lạnh lùng nói. Bé con chớp đôi mắt đen láy rất giống Thẩm Y Nhiên: “Mami bảo con gọi. Mami nói baba chính là baba của con, còn cho con xem ảnh chụp của baba, chỉ tiếc ảnh chụp đã bị mất rồi… nhưng mà mami nói, chờ con gặp baba, muốn chụp bao nhiêu sẽ chụp bấy nhiêu. Đúng rồi, baba, con tên là Hàn Thiên Từ, nhưng con vẫn thích cái tên Thẩm Thiên Từ, sau này đi nhà trẻ vẫn có thể dùng tên Thẩm Thiên Từ nhé…” Bé con vẫn nói không ngừng, nhân tiện còn nói về sở thích của mình, màu yêu thích, thích ăn gì, thích nghe truyện gì. Hàn Tử Sâm cảm giác đầu mình thật đau. Nếu đứa bé này là con gái của anh, so với con trai của anh, con gái đúng là nói quá nhiều. Nhưng cái tên Thiên Từ… nó cùng âm với A Tử, khiến trong lòng Hàn Tử Sâm khó hiểu. “Baba, ôm con một cái.” - Bé con đưa hai tay lên, xem như chuyện được ôm ấp là chuyện đương nhiên. Hàn Tử Sâm mím môi mỏng không nhúc nhích, ngay cả Thiên Tử, từ khi đến nhà trẻ anh đã không ôm nữa. Vậy mà đứa trẻ mới vừa gặp hôm nay lại muốn anh ôm. Hai cha con nhìn nhau, cho đến khi đôi mắt đen láy của Tiểu Từ có chút ẩm ướt: “Baba không thích con sao?” Tâm của Hàn Tử Sâm đột nhiên co giật, theo phản xạ lập tức cúi người ôm lấy bé con. Trên mặt Hàn Thiên Từ nở một nụ cười, choàng tay ôm lấy cổ của Hàn Tử Sâm. Mami quả không lừa cô bé, baba quả nhiên thích cô bé. Với sự thân mật quá mức này, cả người bé con như nằm trong lòng anh, hai tay thậm chí còn chạm vào gương mặt anh. Điều này khiến Hàn Tử Sâm nhớ đến Thẩm Y Nhiên, hai mẹ con này… đức hạnh thật giống nhau. “Con sẽ yêu baba, chỉ là về sau baba không nên khóc nhè. Nam tử hán không thể tùy tiện khóc được, như vậy tương lai sẽ có người biết con có một baba hay khóc nhè.” Hàn Tử Sâm: “...” Tại Nam thành, ai dám ghét bỏ anh, cuối cùng chính con gái ruột lại tỏ ra chán ghét anh. Nói xong lời muốn nói, Hàn Thiên Từ ngáp một cái, dường như có chút buồn ngủ. Ôm baba cảm giác quá thoải mái, nên rất buồn ngủ. Nhưng dù buồn ngủ, cô bé cũng “chụp” vào mặt Hàn Tử Sâm. Đôi môi mềm mại chạm vào bờ má anh, thân thể Hàn Từ Sâm bỗng nhiên cứng đờ, anh cảm thấy gò má mình nóng lên, như có thứ gì đoa xuyên qua trái tim anh. Đây là… nụ hôn của con cái sao? Nghĩ tới, đây là chuyện giữa anh và con trai chưa bao giờ xảy ra. Trước nay quan hệ cha con vô cùng nhàn nhạt. Anh chu cấp tất cả mọi thứ con trai muốn, ngoài điều đó ra, hai người không có bất cứ hành vi thân mật nào. Con trai có bảo mẫu chăm sóc, có điều kiện vật chất tốt nhất, còn anh có thời gian lo cho công việc, anh chưa bao giờ cảm thấy điều đó là không đúng. Nhưng mà bây giờ, vị nụ hôn của cô bé trước mặt, anh cảm thấy mình như đã bỏ lỡ điều gì đó. Cao Trí nhận được điện thoại đi vào thư phòng mang đứa trẻ đi ra. Nhưng lúc đẩy cửa thư phòng đi vào lại là Thẩm Y Nhiên. Cô nhìn thấy Hàn Tử Sâm, trong lòng hổn loạn. Cao Trí nói, sau khi xe cô lao xuống biển, anh muốn cùng sống cùng chết mà nhảy theo cô. Cao Trí nói, sau khi biết cô chết, anh dường như phát điên, ôm tro cốt của cô người không giống người, quỷ không giống quỷ… dù không nhìn thấy nhưng chỉ nghe thôi cũng khiến trái tim cô đau đớn. Người đàn ông này đã yêu cô đến nhường nào? Anh từng nói, anh có thể đánh đổi cả mạng sống, và anh cũng đã làm được. Cao Trí còn nói, lúc đứng giữa cô chết hay anh chết, cuối cùng anh đã mang mạng sống của mình để đổi lấy mạng sống cho cô, anh thậm chí còn để lại di chúc. Anh ấy chính là mang cả mạng sống để yêu cô, nhưng bây giờ… anh đã quên mất anh từng yêu cô đến nhường nào. “Xem ra anh cũng ưa thích Tiểu Từ.” - Thẩm Y Nhiên bước đến nhìn thấy Tiểu Từ đang ôm cổ Hàn Tử Sâm ngủ liền nói. “Sao cô nghĩ như vậy?” - Hàn Tử Sâm đột nhiên bật cười, giọng nói có chút mỉa mai. Cô nhẹ nhàng mở đôi môi đỏ: “Bởi vì anh sẽ không để người khác chạm vào cổ của mình một cách dễ dàng.” Hàn Tử Sâm sắc mặt tối sầm, lúc ở xe cô ta cũng có tình ôm lấy cổ anh. “Đủ rồi, đừng cho rằng cô hiểu rõ tôi. Cho dù cô hiểu tôi năm đó, nhưng bây giờ đã qua năm năm rồi. Năm năm qua tôi đã thay đổi bao nhiêu, cô biết được bao nhiêu?” - Anh lạnh lùng nói. “Vậy bây giờ em làm quen lại với anh có được không?”- Thẩm Y Nhiên hít một hơi nói: “Em đã hỏi thư ký Cao, năm năm qua anh không có thích người phụ nữ nào khác, như vậy khi anh làm quen lại với em, anh sẽ phát hiện có một người vợ như em cũng thật tốt.” Đôi mắt anh hơi nheo lại, sắc bén nhìn cô, một lúc sau, khóe môi anh chậm rãi nhếch lên, cười nửa miệng: “Sao vậy, cô là muốn tôi yêu cô lần nữa sao?” Đôi mắt đen láy của cô nhìn vào mắt anh gật đầu: “Ừm, em muốn.” Câu trả lời của cô khiến anh có chút giật mình, một chữ muốn khiến trái tim anh dao động, như thể nó thật sự rất quan trọng. Trái tim của anh, dù anh muốn khống chế, nhưng nó không ngừng tăng tốc. </code>
Hàn Tử Sâm nhìn chằm chằm gương mặt người phụ nữ trước mắt, khi nghe cô nói câu “nếu có thể nhớ đến anh sớm hơn” trong đầu anh lại vang lên một giọng nói: “Nếu anh gặp em sớm hơn, nếu biết anh sẽ yêu em như vậy, anh nhất định sẽ không để em chịu bất cứ đau khổ nào, anh nhất định sẽ không lạnh lùng đứng nhìn em đau khổ.”
Đó chính là giọng nói của anh? Đó chính là lời anh từng nói với người phụ nữ này.
Trong giây lát, hai dòng nước trong suốt từ khóe mắt tuôn ra từ đôi mắt đào hoa của Hàn Tử Sâm khiến anh không kịp phòng bị.
Thẩm Y Nhiên không thể ngờ lần gặp lại này sẽ nhìn thấy nước mắt của anh, lập tức lau nước mắt: “Đừng khóc, A Tử, anh đừng khóc.”
Chỉ là tay cô càng lau, nước mắt của anh càng chảy ra nhiều hơn.
Mọi người xung quanh nhìn thấy cảnh này sợ hết hồn, Hàn gia lại khóc, ai có thể nhìn thấy được nước mắt của người giàu nhất Nam thành.
Ngay cả Hàn Tử Sâm cũng không ngờ mình sẽ khóc, nước mắt cứ tuôn rơi không thể khống chế.
Tại sao chỉ bởi vì một câu nói của người phụ nữ này có thể khiến anh khóc điên cuồng như vậy, tại sao sự đụng chạm của người phụ nữ này khiến anh hoài niệm như vậy?
Hàn Tử Sâm đột nhiên nắm lấy tay Thẩm Y Nhiên, kéo về phía cửa, ép cô lên chiếc xe Bentley bên ngoài.
“Baba sao lại kéo mami lên xe.” - Mãi cho một giọng nói non nớt vang lên, mọi người mới giật mình khỏi cơn mê.
Cao Trí ngồi xổm xuống mỉm cười với bé con nói: “Baba và mami của con khó khăn lắm mới gặp lại nhau, nên họ có nhiều điều muốn nói với nhau, trước tiên đừng làm phiền họ.”
Giọng Cao Trí có chút nghẹn ngào: “Chú là chú Cao, là cấp dưới của baba con. Nào, nói cho chú biết con tên gì?”
“Con là Thẩm Thiên Từ, thế nhưng mami nói sẽ đổi thành Hàn Thiên Từ.”
Cao Trí kinh ngạc, lại có thể cùng đại thiếu gia cùng tên lót, cùng âm điệu cả tên.
Chỉ là bây giờ Thẩm Y Nhiên trở về, mà Hàn gia lại không nhớ gì về những chuyện đã xảy ra, thậm chí những gì Hàn gia biết về Thẩm Y Nhiên còn…
Nghĩ vậy, tâm trí của hắn không khỏi nặng nề.
Lúc này, Triệu Uyển Nhi nhìn thấy Cao Trí thân thiết với Hàn Thiên Từ, không ngờ con bé đó thật sự là con ruột của Hàn Tử Sâm.
Vậy thì vị trí của con gái cô ta sẽ trở nên mờ nhạt, và cả tâm niệm muốn con gái trở thành con gái thật sự của Hàn Tử Sâm của cô ta cũng trở nên khó khăn khi vợ đã chết của anh ta quay về.
Lúc này, bên ghế sau chiếc Bentley, hai mắt Hàn Tử Sâm đỏ bừng trừng mắt nhìn Thẩm Y Nhiên, hai tay gắt gao nắm lấy cổ tay cô, mà những giọt nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống, căn bản là không thể khống chế nổi.
“Sao cô lại trở về, không phải ngay từ đầu cô đã bỏ rơi tôi không chút do dự sao? Tại sao cô lại quay về? Còn mang theo cả con gái về? Sao, bên ngoài sống quá vất vả nên mới tìm cách quay về?” - Hàn Tử Sâm nghiêm nghi chất vấn.
Thẩm Y Nhiên kinh ngạc… rời đi? Vì một phần kí ức của cô chưa được phục hồi, nên cô không thể nhớ được lý do vì sao họ lại tách ra.
Trí nhớ của cô dừng lại ngay khi cô biết được sự thật về vụ tai nạn, cô chuẩn bị bánh kem cho anh và sẽ nói với anh rằng cô sẽ tha thứ cho anh, và hy vọng hai người sẽ sống hạnh phúc cùng các con.
“Anh nói em bỏ rơi anh?” - Thẩm Y Nhiên nhỏ giọng hỏi.
“Chẳng lẽ không đúng sao?” - Anh giễu cợt nói, nước mắt vẫn từng giọt rơi xuống, từng giọt từng giọt nhỏ xuống mu bàn tay của cô, nóng hổi.
“Em…em không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra… nhưng A Tử, em nhất định sẽ không rời bỏ anh không chút do dự, nhất định… nhất định là có nguyên nhân gì đó… Hơn nữa, không phải vì cuộc sống khó khăn mà quay về tìm anh… em chỉ là…”
“Chỉ là cái gì? Ý của cô là cô vì yêu tôi mà quay lại với tôi sao?” - Hàn Tử Sâm mỉa mai nói.
Thẩm Y Nhiên nhìn chằm chằm người
trước mắt, nước mắt của anh khiến cô đau lòng: “Đúng, là em yêu anh, nên mới quay về tìm anh.”
Trái tim của anh loạn nhịp, nhanh đến mức dường như anh không thở nổi, như thể lời cô nói vô cùng quan trọng.
“Cô cho rằng tôi sẽ tin một người đã bỏ rơi tôi năm năm nói sao?” - Một lúc sau Hàn Tử Sâm lên tiếng.
“Vậy phải làm sao anh mới tin em?” - Cô hỏi ngược lại.
Anh mím môi mỏng, trong lúc nhất thời không biết phải nói gì, những ngón tay anh gần như vô thức siết chặt đôi tay cô.
“Đau.” - Thẩm Y Nhiên không nhịn được nhíu mày, nhỏ giọng kêu lên.
Những ngón tay của anh theo bản năng nới lỏng ra, khi Thẩm Y Nhiên rút cổ tay mình ra, Hàn Tử Sâm hụt hẫng nhìn bàn tay trống rỗng, giống như báu vật nào đó vừa rời khỏi tay mình.
Lúc này, một đôi tay ôm lấy gương mặt anh: “Sao anh còn khóc, đừng khóc nữa, khi anh khóc như vậy thật giống như em bắt nạt anh.”
Bắt nạt? Cô ta có năng lực gì có thể bắt nạt được anh?
“Em sẽ chứng minh…” - Cô nhỏ giọng, sau đó đôi môi dính lên gương mặt anh, sau đó mút lấy những giọt nước mắt của anh.
Hàn Tử Sâm theo bản năng muốn đẩy cô ra, nhưng khi hai bàn tay đặt lên vai cô liền như không có chút sức lực đẩy đi.
Đôi môi cô chậm rãi hôn từ khuôn mặt đến đôi mắt đẫm lệ của anh: “Được rồi, được rồi, đừng khóc, em thật sự không cố ý rời bỏ anh năm năm, về sau em sẽ không bao giờ rời bỏ anh, có được không?”
Giọng nói của cô nhẹ nhàng và âm vang dễ nghe phát ra trong xe.
Hàn Tử Sâm cảm thấy khó chịu muốn quay mặt đi, cô cho rằng anh là trẻ con hay sao, lại dùng giọng điệu như vậy dỗ dành anh.
Nhưng mặt anh vừa chuyển động, đôi tay cô đặt trên má anh đã đẩy mặt anh đối diện với gương mặt cô.
“Cô…” - Hàn Tử Sâm trừng mắt nhìn người đối diện.
“Nếu như… ừm… anh không thích thì có thể đẩy em ra.”
Cô nhận ra Hàn Tử Sâm có chút thay đổi, tình cảm của anh trước kia không giống như bây giờ. Năm năm liệu có thay đổi được đoạn tình cảm khắc cốt ghi tâm kia sao?
Khi cô nói lời này, trong thâm tâm cũng rất lo sợ A Tử thật sự sẽ đẩy cô ra.
Nhưng dù bàn tay anh có đặt trên vai cô nhưng không hề đẩy cô ra.
Ánh mắt cô chạm vào ánh mắt đào hoa đẫm nước của anh, trong thật quyến rũ câu dẫn người khác.
Thẩm Y Nhiên đưa mặt sát mặt anh: “A Tử, em rất nhớ anh… thật sự rất nhớ anh… mỗi ngày em đều nhớ đến anh, mong mỏi được gặp anh sớm nhất, và… nói cho anh biết em yêu anh nhiều đến mức nào.”
Cơ thể anh cứng lại, khuôn mặt của cô được phóng to trong tròng mắt anh.
Cô ấy nói… nhớ anh? Yêu anh?
Khi cô nói xong lời này, đôi môi cô rơi vào môi anh.
Đây là nụ hôn sau 5 năm gặp lại.
Môi A Tử thật mềm, có chút lạnh lùng nhưng lại rất quen thuộc, nhiệt độ và hơi thở của anh dường như đang mê hoặc cô.
A Tử hôm nay không còn là A Tử trong giấc mơ của cô, mà anh đang ở ngay trước mặt cô.
Thẩm Y Nhiên nhẹ nhàng nhắm mắt lại và tiếp tục hôn anh thật sâu.
Hàn Tử Sâm bị động đón nhận nụ hôn này, anh chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày người vợ tưởng chừng đã chết trở về và lại bị cô ấy hôn như thế này.
Lưỡi của cô cạy môi anh ra, chen vào miệng của anh, còn anh lại mặc cho cô tiến vào. Rõ ràng anh có thể đẩy cô ra, rõ ràng có thể kết thúc nụ hôn này, nhưng anh lại không nỡ…
Hàn Tử Sâm không hiểu lý do gì, dù cô có là vợ của anh, nhưng anh sao lại bị cô khống chế như vậy.
Khi nụ hôn kết thúc, Thẩm Y Nhiên thở hổn hển, khuôn mặt đỏ ửng nhìn Hàn Tử Sâm: “Ừm… chứng minh như vậy được chưa? Nếu anh chưa thấy đủ… em vẫn có thể tiếp tục…” - Cô cảm giác sau năm năm chỉ hôn như vậy là chưa đủ.
Hàn Tử Sâm: “…”
Nhìn thấy bộ dạng này của anh, Thẩm Y Nhiên vòng tay qua cổ anh, tiếp tục nụ hôn, cả người quấn lên người của Hàn Tử Sâm, dùng nụ hôn nồng cháy tấn công anh.<code> Thẩm Y Nhiên theo Hàn Tử Sâm đi về dinh thự Hàn gia. Khi nhìn thấy cô, quản gia và những người hầu cũ trong dinh thự đều chấn kinh và kích động, cuối cùng là vui mừng khi phu nhân đã quay về. Sau khi quay về, Hàn Tử Sâm đi một mạch đến thư phòng, ở phía dưới Thẩm Y Nhiên liền chất vấn Cao Trí: “A Tử luôn miệng nói năm đó tôi bỏ rơi anh ấy mà rời đi, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.” Cao Trí và quản gia cũng kinh ngạc, sau đó Cao Trí liền hỏi: “Cô cũng không nhớ sao?” Thẩm Y Nhiên kể lại những mình trải qua, ký ức của cô chỉ dừng lại ở thời điểm đợi Hàn Tử Sâm quay về mừng sinh nhật. “Cô cũng mất trí nhớ?” - Cao Trí hỏi. “Sao lại là cũng? Chẳng lẽ… A Tử…?” “Vâng, Hàn gia cũng mất đi ký ức.” - Cao Trí nói: “Hàn gia không nhớ ra được gì, những gì anh ấy biết về phu nhân đều là do chúng tôi nói với anh ấy.” “Sao lại trùng hợp như vậy, tôi mất trí nhớ…A Tử cũng mất trí nhớ?” Cao Trí nhìn xung quanh, chỉ có hắn và quản gia mới dám nói ra: “Trước đây, bởi vì cô rơi xuống biển, Hàn gia cũng muốn cùng sống cùng chết với cô mà nhảy xuống. Chúng tôi nỗ lực chỉ tìm thấy anh ấy còn không đến nửa cái mạng. Hàn gia bất tỉnh mấy tháng, đến khi tỉnh lại thì thư ký Vương mang đến một bé trai và một hủ tro cốt… nói cô đã chết chỉ cứu được một đứa trẻ. Lúc đó, Hàn gia như là phát điên và đau đớn, lúc đó tình thế rất khẩn cấp, ngài ấy không ăn không uống, quả thật chính là không cần mạng nữa.” Lời nói của Cao Trí dường như khiến trái tim của Thẩm Y Nhiên như có bão tố. “Chuyện gì xảy ra, sao tôi lại rơi xuống biển.” - Cô muốn biết đoạn ký ức còn lại rốt cuộc vì cái gì cô và anh lại tách ra. Cao Trí nói lại tất cả những gì xảy ra nói cho Thẩm Y Nhiên nghe, sau đó lại nói: “Khi đó, Hàn gia ôm tro cốt của cô, người không giống người, quỷ không giống quỷ, cuối cùng thư ký Vương nói rằng muốn anh ấy sống thì phải xóa bỏ ký ức về cô thì Hàn gia mới có thể sống sót.” “Loại bỏ, làm cách nào loại bỏ, chỉ loại bỏ một mình tôi?” “Dùng thôi miên và đã thành công mang tất cả ký ức của cô loại bỏ.” Cũng có nghĩa là dù trước kia yêu đến thế nào, bây giờ cùng sẽ không còn chút tình cảm. Tất nhiên… đó chỉ là trên lý thuyết. Thẩm Y Nhiên cuối cùng cũng hiểu ra vì sao A Tử lại có thái độ với cô như vậy. A Tử anh ấy… đã quên mất đoạn tình cảm của hai người. Nhưng mà, nếu đó là cách duy nhất để anh còn sống thì cũng không sao, dù anh có quên mất cô cũng không sao. “Nếu là năm đó tôi rơi xuống biển, nhưng tại sao A Tử lại nói tôi bỏ rơi anh ấy.” - Thẩm Y Nhiên nghi ngờ hỏi. “Cái này…” - Vẻ mặt Cao Trí vô cùng xấu hổ: “Lúc đó bác sĩ thôi miên có nói, vì đã thôi miên nên tốt nhất không để Hàn gia kích động. Nên nếu nói với Hàn gia việc cô bị rơi xuống biển sẽ kích động ngài ấy. Nếu quá kích thích thì Hàn gia sẽ rất dễ phát điên. Vì vậy, chúng tôi nói với Hàn gia rằng cô đã không chấp nhận phía sau vụ án đó, đã rời đi… không may gặp tai nạn nên song thai chỉ giữ lại được một và cô cũng qua đời.” Thì ra là vậy… khó trách A Tử lại có thái độ như vậy với cô. Vậy là sau này cô lại phải tán tỉnh lại anh ấy phải không? Lúc này, người hầu mà quản gia cử đi đưa đại tiểu thư lên lầu vội vàng chạy xuống, gương mặt sợ hãi: “Quản gia, đại tiểu thư tiến vào thư phòng.” Thư phòng của Hàn gia, không phải ai cũng có thể đi vào, ngay cả đại thiếu gia tùy tiện đi vào cũng khiến Hàn gia không hài lòng. Mà đại tiểu thư chỉ vừa trở về, nếu bé con thật sự chọc giận Hàn gia… điều này khiến quản gia và Cao Trí thật sự lo lắng. Lúc này bên trong thư phòng, một lớn một nhỏ, mắt to mắt nhỏ đang trừng mắt nhìn nhau. Hàn Thiên Từ nghe người hầu nói baba của cô bé đang ở thư phòng, phía trước vẫn còn vài lời chưa nói nên sau khi hỏi được thư phòng ở đâu liền tiến vào. “Ai cho con vào?” - Hàn Tử Sâm cau mày không vui, anh thường muốn ở thư phòng yên tĩnh suy nghĩ sự tình, không thích bị người khác quấy rầy. Nhất là anh đang suy nghĩ về sự việc của Thẩm Y Nhiên, bỗng nhiên có phiên bản thu nhỏ của cô ta tiến vào, khiến anh không khỏi phiền não. “Tự con tiến vào.” - Cô bé hất cằm lên nói: “Con muốn nhìn baba thật rõ, cũng muốn baba nhìn con thật rõ. Về sau nên nhớ rõ, con là con gái của baba, baba đừng có đi nhận nhầm con gái.” “Ai bảo con gọi ta là baba.” - Hàn Tử Sâm lạnh lùng nói. Bé con chớp đôi mắt đen láy rất giống Thẩm Y Nhiên: “Mami bảo con gọi. Mami nói baba chính là baba của con, còn cho con xem ảnh chụp của baba, chỉ tiếc ảnh chụp đã bị mất rồi… nhưng mà mami nói, chờ con gặp baba, muốn chụp bao nhiêu sẽ chụp bấy nhiêu. Đúng rồi, baba, con tên là Hàn Thiên Từ, nhưng con vẫn thích cái tên Thẩm Thiên Từ, sau này đi nhà trẻ vẫn có thể dùng tên Thẩm Thiên Từ nhé…” Bé con vẫn nói không ngừng, nhân tiện còn nói về sở thích của mình, màu yêu thích, thích ăn gì, thích nghe truyện gì. Hàn Tử Sâm cảm giác đầu mình thật đau. Nếu đứa bé này là con gái của anh, so với con trai của anh, con gái đúng là nói quá nhiều. Nhưng cái tên Thiên Từ… nó cùng âm với A Tử, khiến trong lòng Hàn Tử Sâm khó hiểu. “Baba, ôm con một cái.” - Bé con đưa hai tay lên, xem như chuyện được ôm ấp là chuyện đương nhiên. Hàn Tử Sâm mím môi mỏng không nhúc nhích, ngay cả Thiên Tử, từ khi đến nhà trẻ anh đã không ôm nữa. Vậy mà đứa trẻ mới vừa gặp hôm nay lại muốn anh ôm. Hai cha con nhìn nhau, cho đến khi đôi mắt đen láy của Tiểu Từ có chút ẩm ướt: “Baba không thích con sao?” Tâm của Hàn Tử Sâm đột nhiên co giật, theo phản xạ lập tức cúi người ôm lấy bé con. Trên mặt Hàn Thiên Từ nở một nụ cười, choàng tay ôm lấy cổ của Hàn Tử Sâm. Mami quả không lừa cô bé, baba quả nhiên thích cô bé. Với sự thân mật quá mức này, cả người bé con như nằm trong lòng anh, hai tay thậm chí còn chạm vào gương mặt anh. Điều này khiến Hàn Tử Sâm nhớ đến Thẩm Y Nhiên, hai mẹ con này… đức hạnh thật giống nhau. “Con sẽ yêu baba, chỉ là về sau baba không nên khóc nhè. Nam tử hán không thể tùy tiện khóc được, như vậy tương lai sẽ có người biết con có một baba hay khóc nhè.” Hàn Tử Sâm: “...” Tại Nam thành, ai dám ghét bỏ anh, cuối cùng chính con gái ruột lại tỏ ra chán ghét anh. Nói xong lời muốn nói, Hàn Thiên Từ ngáp một cái, dường như có chút buồn ngủ. Ôm baba cảm giác quá thoải mái, nên rất buồn ngủ. Nhưng dù buồn ngủ, cô bé cũng “chụp” vào mặt Hàn Tử Sâm. Đôi môi mềm mại chạm vào bờ má anh, thân thể Hàn Từ Sâm bỗng nhiên cứng đờ, anh cảm thấy gò má mình nóng lên, như có thứ gì đoa xuyên qua trái tim anh. Đây là… nụ hôn của con cái sao? Nghĩ tới, đây là chuyện giữa anh và con trai chưa bao giờ xảy ra. Trước nay quan hệ cha con vô cùng nhàn nhạt. Anh chu cấp tất cả mọi thứ con trai muốn, ngoài điều đó ra, hai người không có bất cứ hành vi thân mật nào. Con trai có bảo mẫu chăm sóc, có điều kiện vật chất tốt nhất, còn anh có thời gian lo cho công việc, anh chưa bao giờ cảm thấy điều đó là không đúng. Nhưng mà bây giờ, vị nụ hôn của cô bé trước mặt, anh cảm thấy mình như đã bỏ lỡ điều gì đó. Cao Trí nhận được điện thoại đi vào thư phòng mang đứa trẻ đi ra. Nhưng lúc đẩy cửa thư phòng đi vào lại là Thẩm Y Nhiên. Cô nhìn thấy Hàn Tử Sâm, trong lòng hổn loạn. Cao Trí nói, sau khi xe cô lao xuống biển, anh muốn cùng sống cùng chết mà nhảy theo cô. Cao Trí nói, sau khi biết cô chết, anh dường như phát điên, ôm tro cốt của cô người không giống người, quỷ không giống quỷ… dù không nhìn thấy nhưng chỉ nghe thôi cũng khiến trái tim cô đau đớn. Người đàn ông này đã yêu cô đến nhường nào? Anh từng nói, anh có thể đánh đổi cả mạng sống, và anh cũng đã làm được. Cao Trí còn nói, lúc đứng giữa cô chết hay anh chết, cuối cùng anh đã mang mạng sống của mình để đổi lấy mạng sống cho cô, anh thậm chí còn để lại di chúc. Anh ấy chính là mang cả mạng sống để yêu cô, nhưng bây giờ… anh đã quên mất anh từng yêu cô đến nhường nào. “Xem ra anh cũng ưa thích Tiểu Từ.” - Thẩm Y Nhiên bước đến nhìn thấy Tiểu Từ đang ôm cổ Hàn Tử Sâm ngủ liền nói. “Sao cô nghĩ như vậy?” - Hàn Tử Sâm đột nhiên bật cười, giọng nói có chút mỉa mai. Cô nhẹ nhàng mở đôi môi đỏ: “Bởi vì anh sẽ không để người khác chạm vào cổ của mình một cách dễ dàng.” Hàn Tử Sâm sắc mặt tối sầm, lúc ở xe cô ta cũng có tình ôm lấy cổ anh. “Đủ rồi, đừng cho rằng cô hiểu rõ tôi. Cho dù cô hiểu tôi năm đó, nhưng bây giờ đã qua năm năm rồi. Năm năm qua tôi đã thay đổi bao nhiêu, cô biết được bao nhiêu?” - Anh lạnh lùng nói. “Vậy bây giờ em làm quen lại với anh có được không?”- Thẩm Y Nhiên hít một hơi nói: “Em đã hỏi thư ký Cao, năm năm qua anh không có thích người phụ nữ nào khác, như vậy khi anh làm quen lại với em, anh sẽ phát hiện có một người vợ như em cũng thật tốt.” Đôi mắt anh hơi nheo lại, sắc bén nhìn cô, một lúc sau, khóe môi anh chậm rãi nhếch lên, cười nửa miệng: “Sao vậy, cô là muốn tôi yêu cô lần nữa sao?” Đôi mắt đen láy của cô nhìn vào mắt anh gật đầu: “Ừm, em muốn.” Câu trả lời của cô khiến anh có chút giật mình, một chữ muốn khiến trái tim anh dao động, như thể nó thật sự rất quan trọng. Trái tim của anh, dù anh muốn khống chế, nhưng nó không ngừng tăng tốc. </code>
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương