Không Yêu, Chẳng Còn Lưu Luyến
Chương 31
Vị đồn trưởng gan dạ, thủy chung trong mắt anh em đơn vị cứ thế đổ xuống giữa bình yên. Làm đồng đội anh hoảng thật sự. Tiếng họ gọi anh. Tiếng hô hoán cứu người vang lên cả một vùng trời biên viễn.
Ngọc Dao chạy ngược về phía anh.
“Dương Duy à! Hãy thở đi anh! Làm ơn hãy thở đi!” Cô vừa ép tim vừa gọi liên tục. Nước mắt lo sợ bắt đầu chảy dài hai gò má rơi xuống ướt ngực anh.
Có giọt nước mắt nào đó rơi trúng trái tim anh làm lòng anh xót xa vô bờ. Và mầu nhiệm làm thức tỉnh những nhịp đập đang ngủ quên.
Khi cán bộ quân y đơn vị và đoàn bác sĩ Bệnh viện Quân y đến nơi, hai bàn tay đang bất động chợt đưa lên lau nước mắt cho cô. Đôi mắt nhắm nghiền cũng dần mở chăm chú vào gương mặt ướt đẫm.
Bốn mắt lại nhìn nhau sau giây phút tương phùng.
Rõ ràng là rất thương tâm! Rất sợ anh mất đi!
Rõ ràng là rất đượm tình! Đâu có dấu hiệu của người vừa vượt qua cửa tử?
Từ ánh mắt, yêu thương vỡ òa chạy thẳng vào trái tim anh. Hai bàn tay mân mê bên má cô, một nụ cười vụt sáng trên gương mặt phong sương như nhà khoa học vừa phát hiện ra chân lí sau nhiều lần nghiên cứu thất bại. Vậy mà nỡ dối lòng, dối anh nói không yêu, chẳng còn lưu luyến? Em chẳng phải đang rất đau lòng đó sao? Nước mắt này chẳng phải rơi rất nhiều vì anh?
Ngọc Dao bất ngơ trước màn tỉnh đột ngột của anh. Cô không biết nên khóc hay cười cho phù hợp với cảm xúc ở thực tại? Thật ra, có nỗi đau nào khiến anh tê tâm liệt phế ngã ngất lịm không? Có trái tim nào chất chứa quá đầy buồn thương nên không còn muốn đập nữa? Hay tất cả chỉ là bài toán thử để trêu đùa tình cảm của cô như thuở nào anh vẫn làm? Cô rối trí quá không thể phán xét bừa!
Hiện tại chỉ biết trong lòng cô chợt trống không. Bao đau thương phút trước, phút này bỗng đông khô không còn cảm xúc. Nếu người đã bình an…Vậy thì cô đi đây!
Cô thu lại hai bàn tay đang đặt ở lồng ngực anh. Thu luôn ánh mắt đang gắt gao chờ mong phép màu hồi sinh sự sống. Cô mặc anh nằm đó, uể oải đứng lên trước bao đôi mắt sững sờ của đồng đội anh và đồng nghiệp cô. Gắn gượng lắm cô mới nói được vài lời với bác sĩ Tâm: “Xin lỗi anh, em không thể tiếp tục chuyến công tác này được nữa! Về cơ quan em xin chịu mọi hình thức kỷ luật.”
Khi đi sức trẻ hăng hái bao nhiêu thì lúc này mọi sinh lực như bị hút mất cạn khô. Cả người rã rời như vừa trải qua trận bệnh thập tử nhất sinh. Đầu đau. Tim đau. Các cơ quan nội tạng khác đều đau. Đau đến sắp không thở nổi nữa rồi.
“Dương…Hạo…mình về nhà thôi con!” Tay cô cầm tay bé con. Nhưng chưa đi được bước nào cơ thể đã ngã nhào vào đồng nghiệp.
“Võ Ngọc!” Bác sĩ Thủy nhanh tay ôm lấy cô.
Võ Ngọc?
Một cái tên quá thân quen với đồng nghiệp của cô nhưng lại quá xa lạ với Dương Duy. Anh bật người ngồi dậy khỏi tay đồng đội.
Trong trạm xá quân dân kết hợp Đồn Biên phòng cửa khẩu.
Dương Duy nhìn bảng tên cô bác sĩ Võ Ngọc. Xem lại thông tin trên tờ khai của bác sĩ Thủy. Rồi nhìn người mẹ trẻ đang nằm thiêm thiếp trên giường trạm xá. Lồng ngực anh muốn vỡ bung.
Anh nhận ra, một người chồng như anh đúng là chỉ tồn tại trên tờ giấy đăng kí kết hôn để trang trí cho hợp lệ. Chứ anh không hề xứng với hai chữ: làm chồng.
Thử hỏi dưới gầm trời này, có ai chưa từng nhìn tên vợ một lần trong tờ giấy đăng kí kết hôn như anh không?
Chắc là không rồi nhỉ? Mà nếu có, gã chồng đó cũng tồi tệ thuộc loại vô tri, vô tâm như anh thôi!
Mang tiếng là chồng nhưng anh chưa thật sự ở bên cô. Chưa thấu hiểu nỗi niềm của vợ. Và cũng chưa từng cho cô cơ hội để hiểu thêm về anh. Cô yêu anh, tin tưởng anh tuyệt đối. Còn anh yêu cô nhưng lại lạnh lùng bỏ qua mọi cảm xúc của vợ, chỉ lo tập trung vào chuyên án cấp trên giao phó.
Anh cứ nghĩ, mình trao cho cô trái tim và giữ vẹn nguyên lòng chung thủy là đủ.
Nhưng hôn nhân gia đình thực tế không đơn giản như vậy!
Chẳng trách sao cô hiểu lầm anh sâu sắc, muốn biến mất khỏi đời anh như chưa từng quen. Là do anh!
“Vợ à, hãy cho anh cơ hội để hiểu em!” Câu nói thật lòng nhưng anh nghe cũng thấy nghịch lỗ tai. Người ta yêu nhau, hiểu nhau rồi mới cưới. Còn anh? Ăn tươi nuốt sống người ta, ném cho tờ giấy đăng kí kết hôn là xong trách nhiệm làm chồng!
Nếu anh là cô, anh tát cho vỡ mặt thằng chồng khốn đó ý chứ! Dễ gì mong anh tha thứ!
“Từ giờ, Dương Duy anh sẽ hóa kiếp làm con sam chồng nguyện đời đời bám theo sam vợ.”
Dương Duy hôn lên bàn tay mảnh mai của vợ, áp mặt vào lòng bàn tay cô, hít hà chút hương thơm cho đỡ nhớ.
“A! Bắt được chú hôn trộm tay mẹ cháu rồi nhé!” Dương Hạo như cơn gió mát ùa thẳng vào lòng anh.
Ngọc Dao chạy ngược về phía anh.
“Dương Duy à! Hãy thở đi anh! Làm ơn hãy thở đi!” Cô vừa ép tim vừa gọi liên tục. Nước mắt lo sợ bắt đầu chảy dài hai gò má rơi xuống ướt ngực anh.
Có giọt nước mắt nào đó rơi trúng trái tim anh làm lòng anh xót xa vô bờ. Và mầu nhiệm làm thức tỉnh những nhịp đập đang ngủ quên.
Khi cán bộ quân y đơn vị và đoàn bác sĩ Bệnh viện Quân y đến nơi, hai bàn tay đang bất động chợt đưa lên lau nước mắt cho cô. Đôi mắt nhắm nghiền cũng dần mở chăm chú vào gương mặt ướt đẫm.
Bốn mắt lại nhìn nhau sau giây phút tương phùng.
Rõ ràng là rất thương tâm! Rất sợ anh mất đi!
Rõ ràng là rất đượm tình! Đâu có dấu hiệu của người vừa vượt qua cửa tử?
Từ ánh mắt, yêu thương vỡ òa chạy thẳng vào trái tim anh. Hai bàn tay mân mê bên má cô, một nụ cười vụt sáng trên gương mặt phong sương như nhà khoa học vừa phát hiện ra chân lí sau nhiều lần nghiên cứu thất bại. Vậy mà nỡ dối lòng, dối anh nói không yêu, chẳng còn lưu luyến? Em chẳng phải đang rất đau lòng đó sao? Nước mắt này chẳng phải rơi rất nhiều vì anh?
Ngọc Dao bất ngơ trước màn tỉnh đột ngột của anh. Cô không biết nên khóc hay cười cho phù hợp với cảm xúc ở thực tại? Thật ra, có nỗi đau nào khiến anh tê tâm liệt phế ngã ngất lịm không? Có trái tim nào chất chứa quá đầy buồn thương nên không còn muốn đập nữa? Hay tất cả chỉ là bài toán thử để trêu đùa tình cảm của cô như thuở nào anh vẫn làm? Cô rối trí quá không thể phán xét bừa!
Hiện tại chỉ biết trong lòng cô chợt trống không. Bao đau thương phút trước, phút này bỗng đông khô không còn cảm xúc. Nếu người đã bình an…Vậy thì cô đi đây!
Cô thu lại hai bàn tay đang đặt ở lồng ngực anh. Thu luôn ánh mắt đang gắt gao chờ mong phép màu hồi sinh sự sống. Cô mặc anh nằm đó, uể oải đứng lên trước bao đôi mắt sững sờ của đồng đội anh và đồng nghiệp cô. Gắn gượng lắm cô mới nói được vài lời với bác sĩ Tâm: “Xin lỗi anh, em không thể tiếp tục chuyến công tác này được nữa! Về cơ quan em xin chịu mọi hình thức kỷ luật.”
Khi đi sức trẻ hăng hái bao nhiêu thì lúc này mọi sinh lực như bị hút mất cạn khô. Cả người rã rời như vừa trải qua trận bệnh thập tử nhất sinh. Đầu đau. Tim đau. Các cơ quan nội tạng khác đều đau. Đau đến sắp không thở nổi nữa rồi.
“Dương…Hạo…mình về nhà thôi con!” Tay cô cầm tay bé con. Nhưng chưa đi được bước nào cơ thể đã ngã nhào vào đồng nghiệp.
“Võ Ngọc!” Bác sĩ Thủy nhanh tay ôm lấy cô.
Võ Ngọc?
Một cái tên quá thân quen với đồng nghiệp của cô nhưng lại quá xa lạ với Dương Duy. Anh bật người ngồi dậy khỏi tay đồng đội.
Trong trạm xá quân dân kết hợp Đồn Biên phòng cửa khẩu.
Dương Duy nhìn bảng tên cô bác sĩ Võ Ngọc. Xem lại thông tin trên tờ khai của bác sĩ Thủy. Rồi nhìn người mẹ trẻ đang nằm thiêm thiếp trên giường trạm xá. Lồng ngực anh muốn vỡ bung.
Anh nhận ra, một người chồng như anh đúng là chỉ tồn tại trên tờ giấy đăng kí kết hôn để trang trí cho hợp lệ. Chứ anh không hề xứng với hai chữ: làm chồng.
Thử hỏi dưới gầm trời này, có ai chưa từng nhìn tên vợ một lần trong tờ giấy đăng kí kết hôn như anh không?
Chắc là không rồi nhỉ? Mà nếu có, gã chồng đó cũng tồi tệ thuộc loại vô tri, vô tâm như anh thôi!
Mang tiếng là chồng nhưng anh chưa thật sự ở bên cô. Chưa thấu hiểu nỗi niềm của vợ. Và cũng chưa từng cho cô cơ hội để hiểu thêm về anh. Cô yêu anh, tin tưởng anh tuyệt đối. Còn anh yêu cô nhưng lại lạnh lùng bỏ qua mọi cảm xúc của vợ, chỉ lo tập trung vào chuyên án cấp trên giao phó.
Anh cứ nghĩ, mình trao cho cô trái tim và giữ vẹn nguyên lòng chung thủy là đủ.
Nhưng hôn nhân gia đình thực tế không đơn giản như vậy!
Chẳng trách sao cô hiểu lầm anh sâu sắc, muốn biến mất khỏi đời anh như chưa từng quen. Là do anh!
“Vợ à, hãy cho anh cơ hội để hiểu em!” Câu nói thật lòng nhưng anh nghe cũng thấy nghịch lỗ tai. Người ta yêu nhau, hiểu nhau rồi mới cưới. Còn anh? Ăn tươi nuốt sống người ta, ném cho tờ giấy đăng kí kết hôn là xong trách nhiệm làm chồng!
Nếu anh là cô, anh tát cho vỡ mặt thằng chồng khốn đó ý chứ! Dễ gì mong anh tha thứ!
“Từ giờ, Dương Duy anh sẽ hóa kiếp làm con sam chồng nguyện đời đời bám theo sam vợ.”
Dương Duy hôn lên bàn tay mảnh mai của vợ, áp mặt vào lòng bàn tay cô, hít hà chút hương thơm cho đỡ nhớ.
“A! Bắt được chú hôn trộm tay mẹ cháu rồi nhé!” Dương Hạo như cơn gió mát ùa thẳng vào lòng anh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương