Khu Vực Tình Yêu Tối Thượng
Chương 19: “Không biết có chuyện gì mà lại gọi điện thế ạ, thưa hậu bối?”
a là trợ lý quay phim. Mang vác đồ đạc với thiết bị máy quay các thứ?”
“À, ừ. Chủ yếu là quay trong studio, nhưng cũng có quay ngoại cảnh nữa.”
“Trả lương theo ngày hả? Bao nhiêu vậy?”
“Một… một trăm năm chục ngàn won.”
“Được đấy chứ. Mình sẽ làm.”
Tôi hỏi Ahn Kyung Hoon làm thế nào mà kiếm được mối ngon vậy thì mới biết, hóa ra ngài chủ thuê tôi lại chính là quý cô em ruột đang ngồi bên cạnh. Công việc là hỗ trợ quay phim shopping mall online kiêm trợ lý chuyển đồ. Chế độ đãi ngộ tốt hơn tôi tưởng.
“Trước đây anh đã làm bao giờ chưa?”
Nhà tuyển dụng tiềm năng của tôi nhanh chóng đưa ra câu hỏi cuối. Đây chắc hẳn không phải công việc quen thuộc với học sinh cấp 3 nên thấy tôi nhận lời ngay mà không thắc mắc gì thêm, cô bé có vẻ nghi ngờ. Ahn Shi Ah đúng là đa nghi thật. Không như Ahn Kyung Hoon.
Nhưng hơi giống với Cha Yeo Woon.
“À, thì việc tương tự thế này ấy hả?”
Hồi còn làm đủ thứ việc part time từ bốc xếp tới làm ở nhà hàng, có lý nào tôi lại chưa ra vào đài truyền hình cơ chứ. Công việc này xem ra cũng chẳng khác mấy với việc trợ lý quay phim mà tôi từng làm ở đài truyền hình hay mấy studio.
“Vốn dĩ em không thuê người chưa đủ tuổi trừ khi được giới thiệu như thế này đâu đấy.”
“Chắc tại trông tôi già quá phải không? Đợi chút, tôi có điện thoại.”
Dù chẳng có ai có thể gọi cho tôi nhưng điện thoại lại rung, xem thử thì là điện thoại của Cha Yeo Woon.
Cha Yeo Woon? Vào giờ này? Chuyện gì thế này? Chắc cậu ấy sẽ không nói chuyện lâu nên tôi cứ ngồi nguyên tại chỗ mà nghe điện.
“Ừ, Yeo Woon à. Cậu ăn cơm chưa đó?”
Tôi vừa hỏi thăm như vậy thì Ahn Shi Ah ngồi trước mặt tôi bỗng nhiên trợn mắt lên.
Chưa dừng ở đó, cô bé còn hai tay bám lấy cái bàn, khiến mấy cái ly thủy tinh trên bàn kêu lạch cạch. Cô bé mấp máy miệng như muốn lập tức nói gì đó, nhưng rút cuộc lại chẳng nói được gì.
Gì vậy trời? Tôi muốn hỏi xem cô bé bị làm sao, nhưng không muốn cúp máy chỉ để xác nhận tình trạng của cô nhỏ này.
– Vừa gọi điện là đã hỏi chuyện ăn cơm thế ạ? Em ăn rồi. Hyung thì sao? – Cha Yeo Woon hỏi.
“Người Hàn thì phải hỏi chuyện ăn cơm chứ. Hẹn xong tôi định về nhà ăn. Cậu đang nghỉ hả? Này, không phải cuối tuần cậu lại đi tập tiếp đấy chứ? Hôm qua vừa mới xỉu xong.”
Ahn Shi Ah đang chồm cả người về phía tôi, hai vai run lên đầy kích động. Ahn Kyung Hoon hình như đang cố bảo Ahn Shi Ah bình tĩnh. Bị làm sao vậy trời.
– Tiền bối nghĩ em là gì chứ, thật tình. Em không đi tập. Em sẽ nghỉ ở nhà.
“Ừ. Thế là phải lắm. Nghỉ ngơi đi nhé.”
– Không biết khi nào thì hẹn… Mà thôi. Tiền bối cũng nghỉ ngơi đi ạ.
Tôi chưa kịp đáp lại thì điện thoại đã cúp luôn. Cậu ấy định hỏi khi nào thì tôi hẹn xong chăng? Nói thì nói cho hết đi chứ, cái thằng nhóc này.
Tôi vừa bỏ điện thoại xuống thì Ahn Shi Ah đã nhào tới hỏi. Nhìn khí thế đúng kiểu chỉ cần kích động thêm chút nữa là lật luôn cái bàn rồi.
“Anh biết vận động viên Cha Yeo Woon à?”
“Shi Ah à, em bình… bình tĩnh đi…” Kyung Hoon vội nói.
“Có thân không ạ? Với vận động viên Cha Yeo Woon ấy? Có phải là quen biết kiểu cá nhân không ạ?”
Cô bé tràn đầy kích động nên liên tục nhắc tên Cha Yeo Woon. Hai mắt tròn xoe đầy kinh ngạc.
“Đúng là vậy… nhưng sao? Anh trai cô nhỏ cũng học cùng trường với Cha Yeo Woon mà.”
Gọi là “vận động viên” như vậy, có lẽ là fan chăng? Nếu thế thì đúng ra đã sớm hỏi thông tin về Cha Yeo Woon từ Ahn Kyung Hoon rồi, chứ đâu phải từ tôi?
“Cậu ấy học khác khối với anh em mà. Chó Sang Won cũng bảo chưa nói chuyện với Cha Yeo Woon bao giờ. Em cũng hỏi hết mấy đứa em quen bên trường Shinyup rồi, nhưng chẳng có đứa nào chơi với Cha Yeo Woon cả.”
Cô bé nói một tràng liên tằng tằng không ngừng nghỉ. Nghe xong tôi thấy nhìn chung cũng có thể hiểu được. Cũng phải, Cha Yeo Woon đúng là chẳng có bạn bè gì cả mà.
Tôi cũng hiểu được vì sao hồi đầu, mỗi khi tôi hỏi Ahn Kyung Hoon chuyện về Cha Yeo Woon, cậu ấy đều nhanh chóng trả lời ngay.
“Có thân không anh? Thân nên mới gọi điện chứ nhỉ?”
“Hôm qua tôi mới ngủ bên nhà cậu ấy xong… Nếu gọi là thân thì cũng thân đúng không?”
Không biết nếu được hỏi thì Cha Yeo Woon có trả lời là thân với tôi hay không, nhưng so với bọn bạn mà cậu ấy chẳng bao giờ nói chuyện, có vẻ đúng là tôi thân với cậu ấy thật.
“Quá đỉnh.”
Ahn Shi Ah hai tay bụm miệng, mắt sáng rực. Hai má cô bé đỏ lên thấy rõ.
“Quá đỉnh luôn. Oppa[1], anh giúp em được gặp vận động viên Cha Yeo Woon một lần được không ạ?”
Vừa mới đây còn gọi là “đằng ấy” cơ mà, sao đột nhiên đã thành “oppa” rồi.
“Tôi chưa bao giờ có em gái như cô nhỏ cả.”
“Vậy từ hôm nay là anh có rồi đấy. Thật sự xin anh đấy. Làm ơn. Hồi nghe nói Cha Yeo Woon với anh em học cùng trường cấp 3, em đã trông đợi biết bao nhiêu. Cũng vì chuyện đó mà em mới hay chơi với Chó Sang Won, vậy mà thằng ranh khó ưa đó không thèm kể chuyện Cha Yeo Woon cho em nghe.”
Ahn Shi Ah chắp hai tay lại mà năn nỉ, trông đúng là sắp tuyệt vọng đến nơi. Có lẽ cô bé đúng là fan thật.
“Cậu ấy không thích người lạ nên tôi có bảo đến thì cũng chưa chắc cậu ấy đã đến. Định gặp làm gì hả?”
Liệu đây có phải lời nhờ vả bắc cầu để hẹn hò chăng? Vì Cha Yeo Woon thì đẹp trai, cả hai lại bằng tuổi.
Chuyện đó thì cũng có vẻ ổn. Như thể mình là người mai mối, tôi tưởng tượng trong đầu hình ảnh hai người đặt cạnh nhau. Trông cũng đẹp đôi đấy.
Giống như trong tiểu thuyết nguyên tác “Khu vực tình yêu tối thượng”, khi có người mình thích, biết đâu Cha Yeo Woon của hiện tại cũng sẽ bớt cô đơn hơn. Bởi dẫu sao thì theo tôi được biết, cậu nhóc đó thuộc kiểu người dù thích ai đi nữa thì cũng vô cùng say đắm.
Có lẽ bây giờ, Cha Yeo Woon đang cần tới một hơi ấm như thế. Cứ nghĩ tới vẻ mặt Cha Yeo Woon khi tâm sự về bố mẹ mình tối qua, lòng tôi lại nhói lên như bị dao cứa.
“… Thì em định gặp xin chữ ký.”
Ngấm ngầm tưởng tượng tới cả chuyện gán ghép hai người với nhau cho đã, tôi lại nhận được một câu trả lời vô cùng trong sáng. Ahn Shi Ah mặt mũi đỏ bừng mà rút cuộc chỉ nói ra câu đó, tôi còn tự hỏi có phải mình nghe nhầm không.
“Chữ ký?”
“Em định xin chữ ký lên đôi giày thể thao của em.”
Dáng vẻ bạo dạn tự tin chẳng biết đã biến đi đâu mất, cô bé tự nhiên e thẹn tới mức không dám nhìn thẳng vào mắt tôi. Liệu đây có phải là tình cảm thuần khiết của fan hâm mộ không nhỉ?
“Giày thể thao? Cô nhỏ cũng chạy hả?”
“Chỉ là sở thích thôi ạ. Dù sao thì để giữ dáng, bọn em cũng phải tập cardio mà.”
Dù vậy đi nữa, nếu đã là fan của một cậu nhóc cùng tuổi, đã thế lại còn là một cậu nhóc đẹp trai như Cha Yeo Woon, thì chẳng phải sẽ có ý muốn hẹn hò sao? Mà xem ra bản thân cô bé cũng tự tin rằng mình có hẹn hò với ai cũng không sợ bị đá.
“Thật ra, hồi cấp 2 em có tham gia thi chạy, nhưng sau đó thì làm người mẫu bận quá. Hồi đó, vận động viên Cha Yeo Woon cũng dự thi đấy. Cậu ấy chạy nhanh cực kỳ. Anh đã nhìn thấy tận mắt Cha Yeo Woon chạy bao giờ chưa? Ngầu lắm đúng không?”
Càng nói, giọng cô bé càng lớn hơn, cuối cùng thì các vị khách xung quanh đều nhìn về phía chúng tôi. Ahn Shi Ah vội bụm miệng nhưng vẫn còn thở hổn hển một trận đầy phấn khích.
Tới mức độ này thì tôi không thể không công nhận tấm chân tình của Ahn Shi Ah. Đây có phải là thứ mà người ta gọi là fan trung thành không nhỉ?
Xem ra Ahn Shi Ah thực lòng thích Cha Yeo Woon với tư cách một vận động viên điền kinh. Cũng phải. Vận động viên cấp quốc gia cơ mà. Có fan cuồng nhiệt thế này cũng là chuyện đương nhiên chăng.
“Được rồi. Lần sau tôi sẽ đi cùng cậu ấy tới gặp.”
Hôm nay làm phiền cậu ấy làm gì, cậu ấy vừa mới ốm dậy, nhưng lần sau tôi phải bảo cậu ấy đi gặp một lần xem sao. Nếu gặp fan thật sự, biết đâu Cha Yeo Woon lại thay đổi suy nghĩ về việc tiếp tục chạy cũng nên. Mặc dù tôi cũng không biết liệu nghĩ vậy có đơn giản quá hay không.
Tuy thế, tôi vẫn thấy việc gặp người thực lòng ủng hộ mình như vậy cũng không có hại gì cho Cha Yeo Woon.
“Thật ạ? Oppa đúng là ân nhân của em đấy.”
“Tới mức ân nhân cơ à?”
“Tụi mình từ nay kết nghĩa anh em luôn đi anh. Thích quá đi mất. Số điện thoại của anh là gì thế?”
Ahn Shi Ah nói, hai mắt sáng ngời, không thể nào tìm thấy dấu vết của thái độ thù địch hồi nãy nữa. Xét về nhiều mặt, tính cách cô bé này đúng là thật rõ ràng.
“Cô nhỏ này đúng là khác với anh trai thật đấy.”
“Em ấy ạ?”
“Ừ. Từ tính cách tới ngoại hình, anh em gì mà không giống nhau một tí nào luôn.”
“Em trông giống hệt anh hai em mà.”
Cứ tưởng cô nhỏ này thường nghe thấy người ta nhận xét như vậy, nhưng phản ứng này đúng là ngoài dự tính.
Trông giống hệt nhau ấy hả? Cô bé xinh đẹp rạng rỡ này với Ahn Kyung Hoon?
Không phải là Kyung Hoon có vấn đề gì, mà là Ahn Shi Ah thật sự rất xinh.
Chẳng phải cô bé là người mẫu nổi tiếng có ảnh treo ở cả trung tâm thương mại sao? Dù tôi có cười nhạo cô bé mắc bệnh ảo tưởng, nhưng thật sự đó đúng là một mỹ nhân khiến người khác trầm trồ. Mắt to, đường nét khuôn mặt nhỏ nhắn nhưng cổ lại cao, tay chân dáng dấp mảnh mai như một con mèo.
Còn Ahn Kyung Hoon thì, ừm, không phải là xấu, mà là khó so sánh quá. Ngay bản thân ấn tượng ban đầu đã mơ hồ mờ mịt, rất khác với Ahn Shi Ah.
Hai người giống nhau ở cái mũi cao chăng? Bỏ cái kính gọng sừng dày cộp kia đi thì sẽ giống hơn một chút chăng? Mà đây cũng đâu phải chuyện cần đào sâu làm gì. Ngoại hình thì có gì mà quan trọng chứ.
“Chỉ cần anh hai em chỉ cần bỏ kính ra thôi.”
“Shi… Shi Ah à. Thôi đi mà.” Kyung Hoon nói.
“Thì tại tiếc thật mà!”
“Bỏ kính ra thì biến hình hay sao hả?” Tôi hỏi.
“Ừm. Biến hình 180 độ luôn đấy ạ.”
“Bộ đây là truyện tranh hả?”
“Em đã bảo là thật rồi mà!”
Ahn Shi Ah có vẻ khá là ấm ức. Việc anh hai mình cũng có ngoại hình xem ra khá là quan trọng với Ahn Shi Ah.
Tới lúc này thì chẳng có gì là không tin nổi nữa. Tự nhiên rơi tõm vào tiểu thuyết mà người khác viết, rồi lại còn nhìn thấy cả cửa sổ thông báo của hệ thống mà chỉ mình tôi nhìn thấy, giữa tình cảnh như vậy, có gì mà không tin được chuyện nhan sắc của một người lại bị một cặp kính chôn vùi chứ.
Có lẽ hiểu lầm phản ứng nhạt nhẽo của tôi là coi thường, Ahn Shi Ah nổi cáu cố tìm cách giằng kính của Ahn Kyung Hoon ra. Hôm nay cũng đầu tóc bù xù ngồi ngẩn ra ở đó nãy giờ, Ahn Kyung Hoon lúc này tỏ vẻ không vui và cố thu mình né bàn tay của em gái.
Gì mà phải làm tới mức đó chứ. Không thể ngồi yên nhìn cảnh đó thêm được nữa, tôi buộc phải lên tiếng ngăn lại.
“Này, được rồi, tôi tin. Tôi tin là Ahn Kyung Hoon với cô nhỏ đây trông giống hệt nhau, vậy nên đừng có giằng kính nữa. Kyung Hoon đã không thích thế rồi mà.”
“Myung Ha à…”
Ahn Kyung Hoon khẽ gọi tôi, giọng đầy cảm kích. Cả cậu nữa, có thế thôi mà cũng cảm kích cái gì hả?
“Oppa, nhìn bề ngoài thì anh có vẻ xấu tính nhưng hóa ra tốt bụng ra phết.”
Câu này cũng có vẻ là khen nhưng sao nghe chẳng giống khen cho lắm.
“Xin lỗi vì bề ngoài tôi trong có vẻ xấu tính nhé. Giờ tôi phải đi đây.”
“Có thời gian thì cùng chơi rồi hẵng về đi anh!”
Vừa mới đây còn như sắp ăn thịt tôi đến nơi, vậy mà giờ thái độ trái ngược hoàn toàn với lúc mới vào quán ngồi đối mặt nhau. Vừa mới đây còn cảnh giác cao độ, vậy mà giờ đã không thèm cảnh giác gì nữa rồi. Chắc phải hủy bỏ nhận xét là cô nhỏ này giống Cha Yeo Woon mới được.
“Đang cuối tuần mà, cùng đi chơi đi.”. Nha𝐧h 𝐧hất tại ﹏ 𝖳 R Ù 𝙈 𝖳 R U Y Ệ N.v𝐧 ﹏
Ngồi bên cạnh, như thể đã lấy được dũng khí, Ahn Kyung Hoon cũng góp lời.
Theo như tôi thấy thì hai anh em nhà này đúng là giống nhau ở chỗ một khi đã không còn cảnh giác nữa thì sẽ rất thân thiện hồ hởi.
“Thôi khỏi. Tôi bận rồi. Công việc kia làm ở đâu khi nào, nhớ nhắn tin cho tôi nhé. Tôi đi đây.”
“Xí.” Ahn Shi Ah bĩu môi.
Trao đổi số điện thoại với Ahn Shi Ah xong, tôi rời khỏi quán cafe. Ngồi bên cạnh Ahn Kyung Hoon, Ahn Shi Ah giơ tay vẫy tôi rất nhiệt tình.
[Oppa, chào anh nha >< Lần sau lại gặp tiếp nha. Anh về nhé!]
[Myung Ha à, đi về cẩn thận. Ngày mai gặp ở trường.]
Ra ngoài đường chưa được một lúc thì có hai tin nhắn này, đọc tin nhắn mà tôi lại thấy hồ nghi. Đúng là hai người này không giống nhau gì cả.
Ngồi trên xe buýt, gửi tin trả lời đại khái cho hai người đó xong, tôi nhắn tin cho Cha Yeo Woon. Nhân tiện kiểm tra xem có đúng là cậu ấy không xỉu, hiện vẫn ổn hay không.
[Đang nghỉ hả?]
[Dạ]
Tưởng chỉ có mỗi tin trả lời ngắn ngủn đó rồi thôi, nhưng một lúc sau lại có tin nhắn.
[Tiền bối thì sao ạ]
[Tôi đang trên đường về nè ~]
[Dạ] [Tiền bối về cẩn thận]
Sau đó thì không nói thêm gì nữa.
Tôi thử nhắc tới Ahn Shi Ah, nhân tiện tán chuyện xem trong lòng cậu ấy cảm thấy thế nào, nhưng lần này, cậu ấy còn không đọc tin nhắn, cứ lặng thinh không đáp.
Cái cảm giác xa cách kín đáo này. Vừa như đã gần gũi hơn, lại vừa như không phải, phải nói là chẳng hiểu cảm giác thế nào nữa.
Về đến nhà, tôi đang làm việc nhà dọn dẹp gấp quần áo các thứ thì chiếc điện thoại nãy giờ để một góc bỗng đổ chuông. Là Cha Yeo Woon.
“Không biết có chuyện gì mà lại gọi điện thế ạ, thưa hậu bối?”
– Anh nói chuyện kiểu gì thế?
“Thì tại nhắn tin cậu không thèm đọc, rồi đột nhiên lại gọi điện đấy chứ. Có chuyện gì à?”
– Tại hết pin nên mới thế ạ.
“Pin? À. Nhà cậu bị cắt điện mà nhỉ.”
Vậy là cậu ấy đi sạc pin xong rồi gọi? Vì dạo này ở cửa hàng tiện lợi cũng có thể sạc được điện thoại mà.
[HẾT CHƯƠNG 19]
[1] Oppa: danh xưng nữ giới dùng để gọi anh trai của mình
“À, ừ. Chủ yếu là quay trong studio, nhưng cũng có quay ngoại cảnh nữa.”
“Trả lương theo ngày hả? Bao nhiêu vậy?”
“Một… một trăm năm chục ngàn won.”
“Được đấy chứ. Mình sẽ làm.”
Tôi hỏi Ahn Kyung Hoon làm thế nào mà kiếm được mối ngon vậy thì mới biết, hóa ra ngài chủ thuê tôi lại chính là quý cô em ruột đang ngồi bên cạnh. Công việc là hỗ trợ quay phim shopping mall online kiêm trợ lý chuyển đồ. Chế độ đãi ngộ tốt hơn tôi tưởng.
“Trước đây anh đã làm bao giờ chưa?”
Nhà tuyển dụng tiềm năng của tôi nhanh chóng đưa ra câu hỏi cuối. Đây chắc hẳn không phải công việc quen thuộc với học sinh cấp 3 nên thấy tôi nhận lời ngay mà không thắc mắc gì thêm, cô bé có vẻ nghi ngờ. Ahn Shi Ah đúng là đa nghi thật. Không như Ahn Kyung Hoon.
Nhưng hơi giống với Cha Yeo Woon.
“À, thì việc tương tự thế này ấy hả?”
Hồi còn làm đủ thứ việc part time từ bốc xếp tới làm ở nhà hàng, có lý nào tôi lại chưa ra vào đài truyền hình cơ chứ. Công việc này xem ra cũng chẳng khác mấy với việc trợ lý quay phim mà tôi từng làm ở đài truyền hình hay mấy studio.
“Vốn dĩ em không thuê người chưa đủ tuổi trừ khi được giới thiệu như thế này đâu đấy.”
“Chắc tại trông tôi già quá phải không? Đợi chút, tôi có điện thoại.”
Dù chẳng có ai có thể gọi cho tôi nhưng điện thoại lại rung, xem thử thì là điện thoại của Cha Yeo Woon.
Cha Yeo Woon? Vào giờ này? Chuyện gì thế này? Chắc cậu ấy sẽ không nói chuyện lâu nên tôi cứ ngồi nguyên tại chỗ mà nghe điện.
“Ừ, Yeo Woon à. Cậu ăn cơm chưa đó?”
Tôi vừa hỏi thăm như vậy thì Ahn Shi Ah ngồi trước mặt tôi bỗng nhiên trợn mắt lên.
Chưa dừng ở đó, cô bé còn hai tay bám lấy cái bàn, khiến mấy cái ly thủy tinh trên bàn kêu lạch cạch. Cô bé mấp máy miệng như muốn lập tức nói gì đó, nhưng rút cuộc lại chẳng nói được gì.
Gì vậy trời? Tôi muốn hỏi xem cô bé bị làm sao, nhưng không muốn cúp máy chỉ để xác nhận tình trạng của cô nhỏ này.
– Vừa gọi điện là đã hỏi chuyện ăn cơm thế ạ? Em ăn rồi. Hyung thì sao? – Cha Yeo Woon hỏi.
“Người Hàn thì phải hỏi chuyện ăn cơm chứ. Hẹn xong tôi định về nhà ăn. Cậu đang nghỉ hả? Này, không phải cuối tuần cậu lại đi tập tiếp đấy chứ? Hôm qua vừa mới xỉu xong.”
Ahn Shi Ah đang chồm cả người về phía tôi, hai vai run lên đầy kích động. Ahn Kyung Hoon hình như đang cố bảo Ahn Shi Ah bình tĩnh. Bị làm sao vậy trời.
– Tiền bối nghĩ em là gì chứ, thật tình. Em không đi tập. Em sẽ nghỉ ở nhà.
“Ừ. Thế là phải lắm. Nghỉ ngơi đi nhé.”
– Không biết khi nào thì hẹn… Mà thôi. Tiền bối cũng nghỉ ngơi đi ạ.
Tôi chưa kịp đáp lại thì điện thoại đã cúp luôn. Cậu ấy định hỏi khi nào thì tôi hẹn xong chăng? Nói thì nói cho hết đi chứ, cái thằng nhóc này.
Tôi vừa bỏ điện thoại xuống thì Ahn Shi Ah đã nhào tới hỏi. Nhìn khí thế đúng kiểu chỉ cần kích động thêm chút nữa là lật luôn cái bàn rồi.
“Anh biết vận động viên Cha Yeo Woon à?”
“Shi Ah à, em bình… bình tĩnh đi…” Kyung Hoon vội nói.
“Có thân không ạ? Với vận động viên Cha Yeo Woon ấy? Có phải là quen biết kiểu cá nhân không ạ?”
Cô bé tràn đầy kích động nên liên tục nhắc tên Cha Yeo Woon. Hai mắt tròn xoe đầy kinh ngạc.
“Đúng là vậy… nhưng sao? Anh trai cô nhỏ cũng học cùng trường với Cha Yeo Woon mà.”
Gọi là “vận động viên” như vậy, có lẽ là fan chăng? Nếu thế thì đúng ra đã sớm hỏi thông tin về Cha Yeo Woon từ Ahn Kyung Hoon rồi, chứ đâu phải từ tôi?
“Cậu ấy học khác khối với anh em mà. Chó Sang Won cũng bảo chưa nói chuyện với Cha Yeo Woon bao giờ. Em cũng hỏi hết mấy đứa em quen bên trường Shinyup rồi, nhưng chẳng có đứa nào chơi với Cha Yeo Woon cả.”
Cô bé nói một tràng liên tằng tằng không ngừng nghỉ. Nghe xong tôi thấy nhìn chung cũng có thể hiểu được. Cũng phải, Cha Yeo Woon đúng là chẳng có bạn bè gì cả mà.
Tôi cũng hiểu được vì sao hồi đầu, mỗi khi tôi hỏi Ahn Kyung Hoon chuyện về Cha Yeo Woon, cậu ấy đều nhanh chóng trả lời ngay.
“Có thân không anh? Thân nên mới gọi điện chứ nhỉ?”
“Hôm qua tôi mới ngủ bên nhà cậu ấy xong… Nếu gọi là thân thì cũng thân đúng không?”
Không biết nếu được hỏi thì Cha Yeo Woon có trả lời là thân với tôi hay không, nhưng so với bọn bạn mà cậu ấy chẳng bao giờ nói chuyện, có vẻ đúng là tôi thân với cậu ấy thật.
“Quá đỉnh.”
Ahn Shi Ah hai tay bụm miệng, mắt sáng rực. Hai má cô bé đỏ lên thấy rõ.
“Quá đỉnh luôn. Oppa[1], anh giúp em được gặp vận động viên Cha Yeo Woon một lần được không ạ?”
Vừa mới đây còn gọi là “đằng ấy” cơ mà, sao đột nhiên đã thành “oppa” rồi.
“Tôi chưa bao giờ có em gái như cô nhỏ cả.”
“Vậy từ hôm nay là anh có rồi đấy. Thật sự xin anh đấy. Làm ơn. Hồi nghe nói Cha Yeo Woon với anh em học cùng trường cấp 3, em đã trông đợi biết bao nhiêu. Cũng vì chuyện đó mà em mới hay chơi với Chó Sang Won, vậy mà thằng ranh khó ưa đó không thèm kể chuyện Cha Yeo Woon cho em nghe.”
Ahn Shi Ah chắp hai tay lại mà năn nỉ, trông đúng là sắp tuyệt vọng đến nơi. Có lẽ cô bé đúng là fan thật.
“Cậu ấy không thích người lạ nên tôi có bảo đến thì cũng chưa chắc cậu ấy đã đến. Định gặp làm gì hả?”
Liệu đây có phải lời nhờ vả bắc cầu để hẹn hò chăng? Vì Cha Yeo Woon thì đẹp trai, cả hai lại bằng tuổi.
Chuyện đó thì cũng có vẻ ổn. Như thể mình là người mai mối, tôi tưởng tượng trong đầu hình ảnh hai người đặt cạnh nhau. Trông cũng đẹp đôi đấy.
Giống như trong tiểu thuyết nguyên tác “Khu vực tình yêu tối thượng”, khi có người mình thích, biết đâu Cha Yeo Woon của hiện tại cũng sẽ bớt cô đơn hơn. Bởi dẫu sao thì theo tôi được biết, cậu nhóc đó thuộc kiểu người dù thích ai đi nữa thì cũng vô cùng say đắm.
Có lẽ bây giờ, Cha Yeo Woon đang cần tới một hơi ấm như thế. Cứ nghĩ tới vẻ mặt Cha Yeo Woon khi tâm sự về bố mẹ mình tối qua, lòng tôi lại nhói lên như bị dao cứa.
“… Thì em định gặp xin chữ ký.”
Ngấm ngầm tưởng tượng tới cả chuyện gán ghép hai người với nhau cho đã, tôi lại nhận được một câu trả lời vô cùng trong sáng. Ahn Shi Ah mặt mũi đỏ bừng mà rút cuộc chỉ nói ra câu đó, tôi còn tự hỏi có phải mình nghe nhầm không.
“Chữ ký?”
“Em định xin chữ ký lên đôi giày thể thao của em.”
Dáng vẻ bạo dạn tự tin chẳng biết đã biến đi đâu mất, cô bé tự nhiên e thẹn tới mức không dám nhìn thẳng vào mắt tôi. Liệu đây có phải là tình cảm thuần khiết của fan hâm mộ không nhỉ?
“Giày thể thao? Cô nhỏ cũng chạy hả?”
“Chỉ là sở thích thôi ạ. Dù sao thì để giữ dáng, bọn em cũng phải tập cardio mà.”
Dù vậy đi nữa, nếu đã là fan của một cậu nhóc cùng tuổi, đã thế lại còn là một cậu nhóc đẹp trai như Cha Yeo Woon, thì chẳng phải sẽ có ý muốn hẹn hò sao? Mà xem ra bản thân cô bé cũng tự tin rằng mình có hẹn hò với ai cũng không sợ bị đá.
“Thật ra, hồi cấp 2 em có tham gia thi chạy, nhưng sau đó thì làm người mẫu bận quá. Hồi đó, vận động viên Cha Yeo Woon cũng dự thi đấy. Cậu ấy chạy nhanh cực kỳ. Anh đã nhìn thấy tận mắt Cha Yeo Woon chạy bao giờ chưa? Ngầu lắm đúng không?”
Càng nói, giọng cô bé càng lớn hơn, cuối cùng thì các vị khách xung quanh đều nhìn về phía chúng tôi. Ahn Shi Ah vội bụm miệng nhưng vẫn còn thở hổn hển một trận đầy phấn khích.
Tới mức độ này thì tôi không thể không công nhận tấm chân tình của Ahn Shi Ah. Đây có phải là thứ mà người ta gọi là fan trung thành không nhỉ?
Xem ra Ahn Shi Ah thực lòng thích Cha Yeo Woon với tư cách một vận động viên điền kinh. Cũng phải. Vận động viên cấp quốc gia cơ mà. Có fan cuồng nhiệt thế này cũng là chuyện đương nhiên chăng.
“Được rồi. Lần sau tôi sẽ đi cùng cậu ấy tới gặp.”
Hôm nay làm phiền cậu ấy làm gì, cậu ấy vừa mới ốm dậy, nhưng lần sau tôi phải bảo cậu ấy đi gặp một lần xem sao. Nếu gặp fan thật sự, biết đâu Cha Yeo Woon lại thay đổi suy nghĩ về việc tiếp tục chạy cũng nên. Mặc dù tôi cũng không biết liệu nghĩ vậy có đơn giản quá hay không.
Tuy thế, tôi vẫn thấy việc gặp người thực lòng ủng hộ mình như vậy cũng không có hại gì cho Cha Yeo Woon.
“Thật ạ? Oppa đúng là ân nhân của em đấy.”
“Tới mức ân nhân cơ à?”
“Tụi mình từ nay kết nghĩa anh em luôn đi anh. Thích quá đi mất. Số điện thoại của anh là gì thế?”
Ahn Shi Ah nói, hai mắt sáng ngời, không thể nào tìm thấy dấu vết của thái độ thù địch hồi nãy nữa. Xét về nhiều mặt, tính cách cô bé này đúng là thật rõ ràng.
“Cô nhỏ này đúng là khác với anh trai thật đấy.”
“Em ấy ạ?”
“Ừ. Từ tính cách tới ngoại hình, anh em gì mà không giống nhau một tí nào luôn.”
“Em trông giống hệt anh hai em mà.”
Cứ tưởng cô nhỏ này thường nghe thấy người ta nhận xét như vậy, nhưng phản ứng này đúng là ngoài dự tính.
Trông giống hệt nhau ấy hả? Cô bé xinh đẹp rạng rỡ này với Ahn Kyung Hoon?
Không phải là Kyung Hoon có vấn đề gì, mà là Ahn Shi Ah thật sự rất xinh.
Chẳng phải cô bé là người mẫu nổi tiếng có ảnh treo ở cả trung tâm thương mại sao? Dù tôi có cười nhạo cô bé mắc bệnh ảo tưởng, nhưng thật sự đó đúng là một mỹ nhân khiến người khác trầm trồ. Mắt to, đường nét khuôn mặt nhỏ nhắn nhưng cổ lại cao, tay chân dáng dấp mảnh mai như một con mèo.
Còn Ahn Kyung Hoon thì, ừm, không phải là xấu, mà là khó so sánh quá. Ngay bản thân ấn tượng ban đầu đã mơ hồ mờ mịt, rất khác với Ahn Shi Ah.
Hai người giống nhau ở cái mũi cao chăng? Bỏ cái kính gọng sừng dày cộp kia đi thì sẽ giống hơn một chút chăng? Mà đây cũng đâu phải chuyện cần đào sâu làm gì. Ngoại hình thì có gì mà quan trọng chứ.
“Chỉ cần anh hai em chỉ cần bỏ kính ra thôi.”
“Shi… Shi Ah à. Thôi đi mà.” Kyung Hoon nói.
“Thì tại tiếc thật mà!”
“Bỏ kính ra thì biến hình hay sao hả?” Tôi hỏi.
“Ừm. Biến hình 180 độ luôn đấy ạ.”
“Bộ đây là truyện tranh hả?”
“Em đã bảo là thật rồi mà!”
Ahn Shi Ah có vẻ khá là ấm ức. Việc anh hai mình cũng có ngoại hình xem ra khá là quan trọng với Ahn Shi Ah.
Tới lúc này thì chẳng có gì là không tin nổi nữa. Tự nhiên rơi tõm vào tiểu thuyết mà người khác viết, rồi lại còn nhìn thấy cả cửa sổ thông báo của hệ thống mà chỉ mình tôi nhìn thấy, giữa tình cảnh như vậy, có gì mà không tin được chuyện nhan sắc của một người lại bị một cặp kính chôn vùi chứ.
Có lẽ hiểu lầm phản ứng nhạt nhẽo của tôi là coi thường, Ahn Shi Ah nổi cáu cố tìm cách giằng kính của Ahn Kyung Hoon ra. Hôm nay cũng đầu tóc bù xù ngồi ngẩn ra ở đó nãy giờ, Ahn Kyung Hoon lúc này tỏ vẻ không vui và cố thu mình né bàn tay của em gái.
Gì mà phải làm tới mức đó chứ. Không thể ngồi yên nhìn cảnh đó thêm được nữa, tôi buộc phải lên tiếng ngăn lại.
“Này, được rồi, tôi tin. Tôi tin là Ahn Kyung Hoon với cô nhỏ đây trông giống hệt nhau, vậy nên đừng có giằng kính nữa. Kyung Hoon đã không thích thế rồi mà.”
“Myung Ha à…”
Ahn Kyung Hoon khẽ gọi tôi, giọng đầy cảm kích. Cả cậu nữa, có thế thôi mà cũng cảm kích cái gì hả?
“Oppa, nhìn bề ngoài thì anh có vẻ xấu tính nhưng hóa ra tốt bụng ra phết.”
Câu này cũng có vẻ là khen nhưng sao nghe chẳng giống khen cho lắm.
“Xin lỗi vì bề ngoài tôi trong có vẻ xấu tính nhé. Giờ tôi phải đi đây.”
“Có thời gian thì cùng chơi rồi hẵng về đi anh!”
Vừa mới đây còn như sắp ăn thịt tôi đến nơi, vậy mà giờ thái độ trái ngược hoàn toàn với lúc mới vào quán ngồi đối mặt nhau. Vừa mới đây còn cảnh giác cao độ, vậy mà giờ đã không thèm cảnh giác gì nữa rồi. Chắc phải hủy bỏ nhận xét là cô nhỏ này giống Cha Yeo Woon mới được.
“Đang cuối tuần mà, cùng đi chơi đi.”. Nha𝐧h 𝐧hất tại ﹏ 𝖳 R Ù 𝙈 𝖳 R U Y Ệ N.v𝐧 ﹏
Ngồi bên cạnh, như thể đã lấy được dũng khí, Ahn Kyung Hoon cũng góp lời.
Theo như tôi thấy thì hai anh em nhà này đúng là giống nhau ở chỗ một khi đã không còn cảnh giác nữa thì sẽ rất thân thiện hồ hởi.
“Thôi khỏi. Tôi bận rồi. Công việc kia làm ở đâu khi nào, nhớ nhắn tin cho tôi nhé. Tôi đi đây.”
“Xí.” Ahn Shi Ah bĩu môi.
Trao đổi số điện thoại với Ahn Shi Ah xong, tôi rời khỏi quán cafe. Ngồi bên cạnh Ahn Kyung Hoon, Ahn Shi Ah giơ tay vẫy tôi rất nhiệt tình.
[Oppa, chào anh nha >< Lần sau lại gặp tiếp nha. Anh về nhé!]
[Myung Ha à, đi về cẩn thận. Ngày mai gặp ở trường.]
Ra ngoài đường chưa được một lúc thì có hai tin nhắn này, đọc tin nhắn mà tôi lại thấy hồ nghi. Đúng là hai người này không giống nhau gì cả.
Ngồi trên xe buýt, gửi tin trả lời đại khái cho hai người đó xong, tôi nhắn tin cho Cha Yeo Woon. Nhân tiện kiểm tra xem có đúng là cậu ấy không xỉu, hiện vẫn ổn hay không.
[Đang nghỉ hả?]
[Dạ]
Tưởng chỉ có mỗi tin trả lời ngắn ngủn đó rồi thôi, nhưng một lúc sau lại có tin nhắn.
[Tiền bối thì sao ạ]
[Tôi đang trên đường về nè ~]
[Dạ] [Tiền bối về cẩn thận]
Sau đó thì không nói thêm gì nữa.
Tôi thử nhắc tới Ahn Shi Ah, nhân tiện tán chuyện xem trong lòng cậu ấy cảm thấy thế nào, nhưng lần này, cậu ấy còn không đọc tin nhắn, cứ lặng thinh không đáp.
Cái cảm giác xa cách kín đáo này. Vừa như đã gần gũi hơn, lại vừa như không phải, phải nói là chẳng hiểu cảm giác thế nào nữa.
Về đến nhà, tôi đang làm việc nhà dọn dẹp gấp quần áo các thứ thì chiếc điện thoại nãy giờ để một góc bỗng đổ chuông. Là Cha Yeo Woon.
“Không biết có chuyện gì mà lại gọi điện thế ạ, thưa hậu bối?”
– Anh nói chuyện kiểu gì thế?
“Thì tại nhắn tin cậu không thèm đọc, rồi đột nhiên lại gọi điện đấy chứ. Có chuyện gì à?”
– Tại hết pin nên mới thế ạ.
“Pin? À. Nhà cậu bị cắt điện mà nhỉ.”
Vậy là cậu ấy đi sạc pin xong rồi gọi? Vì dạo này ở cửa hàng tiện lợi cũng có thể sạc được điện thoại mà.
[HẾT CHƯƠNG 19]
[1] Oppa: danh xưng nữ giới dùng để gọi anh trai của mình
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương