Khu Vực Tình Yêu Tối Thượng
Chương 23: “Người tiền bối có mùi của bọn con gái.”
*
Em đang ở trước trạm buýt. Còn bao lâu nữa thì tới nơi ạ?
“Cậu đang ở gần khu nhà tôi thật hả?”
– Em có phải tiền bối đâu mà đi nói dối mấy chuyện đó.
“À vâng, ngài Cha Yeo Woon thì trong sạch không tì vết, còn tôi thì là cái thằng xạo ke dám bịa là có tình huống khẩn cấp. Ngài đến bắt tôi đi ạ. Tôi sắp xuống xe rồi. Còn ba trạm nữa thôi.”
– Vâng. Em đang cầm còng tay đợi tiền bối đây.
Cha Yeo Woon không chịu thua câu nào, phải nói thế xong mới cúp máy.
Ba trạm nữa. Mỗi lần xe buýt dừng lại ghé trạm, tôi lại thấy trong lòng hơi sốt ruột hơn một chút.
Xe buýt tiếp tục chạy, và cửa sổ hiện ra, thông báo tôi đang tiến tới gần Cha Yeo Woon hơn. Đối với tôi của hiện tại, Cha Yeo Woon đã là một sự hiện diện không thể nào bỏ qua.
Giờ đây, nhân vật chính trong ‘Khu vực tình yêu tối thượng’ của tôi chính là Cha Yeo Woon.
Xe đã tới trạm cuối. Chẳng cần tìm kiếm lâu, tôi đã thấy ngay Cha Yeo Woon đang đứng dưới ngọn đèn đường, hơi cách trạm một quãng.
Có lẽ do ánh đèn sáng quá hay sao mà cậu ấy đứng tránh khỏi vùng sáng đó, nhưng nơi con phố tồi tàn, cậu ấy trông vẫn nổi bật nhất. Thật đẹp trai, tựa như nhân vật chính của phong cảnh xung quanh.
Cha Yeo Woon đang đứng đút tay vào túi áo hoodie rộng thùng thình, chân liên tục bồn chồn đá đá trên mặt đất.
[Bạn đã tiến vào Khu vực tình yêu tối thượng.]
Nhận thấy tôi đang tiến lại gần, Cha Yeo Woon liền bỏ tay ra khỏi túi áo. Cổ tay cậu ấy treo tòng teng một chiếc túi nylon màu đen.
“Cậu đợi tôi phải không?”
Tôi cất tiếng chào cậu ấy một cách dịu dàng nhất có thể. Tôi tiếp cận Cha Yeo Woon như thể đang tiếp cận một con thú nhỏ đang xù hết cả lông.
“Tiền bối đừng có dùng cái giọng nổi da gà đó nữa.”
“Tôi như thế hồi nào?”
“Vừa xong đấy ạ.”
Xem ra chiêu này không dùng được với Cha Yeo Woon vừa hỗn vừa đáng yêu rồi.
“Tại cậu cứ cằn nhằn nên tôi mới thế này đấy nhóc.”
“Anh cứ nói như bình thường đi.”
“Dạ vâng. Tôi đang nói như bình thường đây ạ.”
“A… Thật tình.”
Đang cằn nhằn, bỗng Cha Yeo Woon dừng lại rồi ghé đầu sát lại phía tôi. Hai cái bóng đổ dài dưới ánh đèn đường của chúng tôi lẫn vào thành một.
Hơi thở của Cha Yeo Woon chạm vào cổ tôi. Hơi thở nóng hổi chạm vào phần da thịt nhạy cảm, làm toàn thân tôi đột nhiên căng thẳng.
“Gì… gì vậy? Sao thế?”
“Dạ không có gì.”
Không có gì là sao. Nét mặt ngài không ổn chút nào kìa.
Vẻ mặt rõ ràng là khó chịu, Cha Yeo Woon đứng thẳng lại như cũ.
Tôi có mùi thuốc lá sao? Phải vác mấy cây đèn nên đúng là cũng ra mồ hôi nữa. Tôi lén hít một hơi xem sao nhưng chẳng ngửi thấy gì. Vốn dĩ chúng ta đâu có tự ngửi được mùi của mình.
“Mà tóm lại đột nhiên cậu tới đây có việc gì thế?”
“Đây ạ.”
Cha Yeo Woon bỗng chìa cái túi nylon ra. Trong túi đựng đầy kem que.
“Sao cậu lại cho tôi?”
“Tiền bối suốt ngày đòi ăn kem còn gì.”
“Đấy là tôi hỏi cậu có ăn kem không đấy chứ. Tại vì trẻ con thì thích ăn kem mà.”
“Tiền bối cứ ăn đi cho rồi.”
Nói vậy xong, chắc thấy hơi cộc lốc nên Cha Yeo Woon ngập ngừng rồi nói tiếp.
“Lần trước tiền bối cũng mua cho em đủ thứ mà.”
Gì vậy. Sao đáng yêu thế này.
Mới đây còn vội vã bỏ chạy để không phải đi cùng đường với tôi, vậy mà đột nhiên lại như chim ác là trả ơn[1] thế này? Cha Yeo Woon đúng là càng lúc càng khó đoán.
“Nhưng này, cậu tới tận đây để cho tôi kem hả?”
Đã gần 11 giờ đêm. Nhà Cha Yeo Woon với nhà tôi cũng không gần tới mức có thể đi bộ được. Chỗ kem trong túi tổng cộng khoảng 10 ngàn won. Chẳng ai bỏ tiền đi xe buýt hai chiều tới đây để cho một túi kem vào giờ này cả.
“Xong việc rồi, em về đây.”
Thay vì trả lời câu hỏi của tôi, Cha Yeo Woon cứ thế quay đi. Bước chân cậu ấy ngập ngừng, như thể sẽ quay lại bất cứ lúc nào. Bước theo cậu ấy mà chân tôi cũng rối theo.
Tâm trạng tôi thật lạ khi nghĩ tới việc Cha Yeo Woon mấy hôm nay toàn trốn tránh với vẻ mặt như sắp khóc, vậy mà hôm nay lại xách túi kem đứng đây đợi tôi.
“Cũng muộn rồi, cậu cứ ngủ lại đây rồi mai về.” Tôi giữ lấy cổ tay cậu ấy.
“Em không mang đồng phục, làm sao ngủ lại được.”
“À… Đúng nhỉ.”
“Với lại nằm cùng với tiền bối, em không ngủ được nên không muốn ở lại.”
“Chắc là tôi ngáy hả?”
Tôi hỏi rất thật lòng, nhưng Cha Yeo Woon nhăn mặt như không muốn nói rồi gỡ cổ tay ra khỏi tay tôi.
Tôi tưởng nết ngủ của mình cũng ngoan lắm mà, không lẽ tôi lại ngáy tới mức người nằm cạnh không ngủ được luôn sao?
“Được rồi được rồi. Vậy cậu cứ về đi. Tôi sẽ đợi xe buýt cùng cậu.”
“Không cần đâu ạ, tiền bối mau về nhà đi. Kem tan hết mất.”
“Đã nói là biết rồi mà. À này, giày cậu tuột dây rồi kìa.”
Tôi chợt nhìn thấy sợi dây giày màu trắng kéo lê trên vỉa hè. Cha Yeo Woon chưa kịp phản ứng thì tôi đã hạ gối ngồi xuống trước mặt cậu ấy.
Tôi định tranh thủ lúc này để nhìn kỹ giày của cậu ấy một chút.
Đôi giày thể thao đang đi của Cha Yeo Woon đã cũ sờn. Đôi giày lấm lem và nhăn nhúm như thể bị đối xử tàn tệ, hình ảnh đó cứ xoáy mãi vào mắt tôi.
Giày chạy của cậu ấy là một đôi giày khác, nhưng dù vậy thì cũng thế cả thôi.
Người ta nói nếu đi một đôi giày tốt thì sẽ tới được những nơi tốt đẹp hơn, câu nói này có những lúc thấy thật buồn. Ngay cả vào thời kì chăm chút bản thân nhất để chuẩn bị đi phỏng vấn, tôi cũng chẳng có được một đôi giày tử tế. Lúc ấy, tôi đành phải phá tiền tiết kiệm ra để mua một đôi.
Mũi giày Cha Yeo Woon lấm bẩn, tôi phủi sạch cho cậu ấy. Như vậy tay tôi sẽ bị bẩn nhưng phủi tay đi là được rồi.
“Nào, buộc xong rồi này. Đẹp không?”
Tôi chưa đứng dậy ngay mà cứ thế ngẩng lên nhìn Cha Yeo Woon, ra ý khoe nút buộc dây giày rất đẹp của mình.
Nhưng Cha Yeo Woon lại cau mặt nhưng thể đang phải gánh chịu một hành vi gì đó rất nghiêm trọng.
Ánh đèn đường trắng xóa dội xuống đầu Cha Yeo Woon. Ánh sáng kết thành mảng lớn soi rõ mồn một đường nét khuôn mặt Cha Yeo Woon.
“Tiền bối…”
Nói được hai chữ đó xong, Cha Yeo Woon thở gấp đầy vẻ hỗn loạn. Tới mức tôi phải tự hỏi không biết có phải mình vừa phạm phải lỗi lầm gì ghê gớm chăng.
“… Tiền bối đối với ai cũng như thế này ạ?”
“Hả?”
Đột nhiên cậu ấy ghăm trước mặt tôi một câu hỏi như vậy, tôi thật chẳng hiểu ý cậu ấy là sao.
“Người tiền bối có mùi của bọn con gái.”
Nghe câu tiếp theo này mà tôi càng chẳng hiểu mô tê gì.
Tôi ngẩn người cố ghép lại mấy ý mà Cha Yeo Woon vừa nói. Con gái. Mùi. Không lẽ là mùi nước hoa xịt hồi nãy? Cái mùi ngọt như kẹo ấy hả? Có phải cậu ấy nói cái mùi đó không?
Mà dù đúng thế đi nữa thì đây là chuyện mà Cha Yeo Woon bận tâm sao?
“Hôm nay tiền bối đi gặp người ta nên mới về muộn phải không?”
Sao ánh mắt cậu ấy lại như cún con mắc mưa thế kia?
Tôi chẳng biết phải trả lời câu này là đúng hay sai.
Đã thế, cậu nhóc mà đôi mắt cứ cụp xuống là trông vô cùng buồn bã kia lại đang nhìn tôi chằm chằm như oán trách, làm tôi có cảm giác mình như là một tên chủ tàn ác bỏ mặc cún con ở nhà một mình rồi đi nơi khác chơi tung tẩy chán chê xong mới chịu về.
Đúng lúc này, tiếng điện thoại rung lớn dần trong túi quần làm tôi giật cả mình. Luống cuống bấm nút nhận cuộc gọi thì từ điện thoại vang lên giọng ‘con gái’.
– Oppa, ngày kia gặp nhau…
“Để sau nói chuyện nha.”
Sao Ahn Shi Ah lại gọi đúng lúc này cơ chứ. Tôi đã cúp máy ngay lập tức nhưng rõ ràng là Cha Yeo Woon đã kịp nghe thấy. Cứ nhìn nét mặt đầy vẻ bị phản bội còn rõ rệt hơn hồi nãy là đủ biết.
“Em đi đây.”
“Yeo… Yeo Woon à, khoan đã.”
Không phải vậy đâu, tôi vừa đi làm thêm về mà, tôi đi làm thêm để mua giày cho cậu đấy.
Tôi muốn nói thế nhưng câu chữ cứ mắc lại ngang cổ.
Đúng lúc ấy, xe buýt dừng lại trước trạm. Cha Yeo Woon bước lên xe rồi ngoái nhìn tôi.
Cửa xe đóng lại. Xe lăn bánh, Cha Yeo Woon không ngồi xuống ghế mà vẫn đứng đó nhìn tôi qua cửa sổ. Và vẫn là ánh mắt loáng ướt như một con cún con vừa bị đối xử vô cùng tàn tệ.
“Ơ không. Rút cuộc tại sao chứ?”
Sau khi Cha Yeo Woon đã hoàn toàn đi khuất, tôi mới thấy hối hận. Đáng lẽ tôi phải nói là vì chuyện mua giày cho cậu ấy mới phải.
Chẳng biết lý do vì sao, nhưng tôi lỡ làm Cha Yeo Woon buồn mất rồi.
Nhưng tại sao cậu ấy phải buồn tới mức ấy chứ?
Tại vì tôi không nghe điện của cậu ấy mà còn đi chơi với con gái sao? Cậu ấy là người không thèm trả lời tin nhắn của tôi trước cơ mà?
Oan ức cho tôi thật đấy. Nhưng so với chuyện oan ức đó thì tôi còn sốc hơn nữa khi mình cứ thế để Cha Yeo Woon buồn bã ra về, sau khi cậu ấy đứng đợi để đưa kem cho tôi. Thất thểu về đến nhà mà toàn thân tôi rã rời, chẳng còn chút sức lực nào.
Định cho hết kem vào tủ lạnh, nhưng nghĩ thế nào tôi lại lấy ra hai que. Dù gì cũng là kem cậu ấy mua cho tôi, ít ra tôi cũng phải ăn chứ.
“Bà ơi, bà ăn kem không?”
Không biết có việc gì mà bà vẫn chưa ngủ, đang xem TV, nghe tôi hỏi, bà thờ ơ đưa mắt nhìn.
“Đêm hôm lạnh lẽo thế này mà ăn kem cái gì?”
Nói vậy nhưng bà vẫn nhận que kem tôi đưa. Nói gì đi nữa, kỹ năng giao tiếp xã hội của tôi hồi học sinh thê thảm như vậy chắc chắn phần lớn là do bà.
“Hôm nay thằng bé đó không tới hả?”
“Yeo Woon ấy ạ? Cậu ấy về nhà cậu ấy ngủ chứ. Kem là cậu ấy mua tới đấy.”
“Vậy hả? Cái thằng bé đúng là xinh trai thật.”
Cứ nhắc đến Cha Yeo Woon là bà lại khen ngoại hình cậu ấy. Bà tôi cũng chuộng người có ngoại hình lắm. Cứ nhìn ảnh người ông đã khuất của mình là tôi cũng có thể hiểu được làm thế nào mà hai người lại có thể vượt qua được lửa đạn mà yêu nhau trọn đời như vậy.
“Bà ơi, có phải bây giờ người cháu có mùi gì rõ lắm không?”
“Sao hả. Cháu đang hẹn hò với con gái phải không?”
Chưa gì mà bà đã nhắc ngay đến ‘con gái’ thế này thì hẳn là cái mùi kẹo ngọt trên người tôi thật sự quá nồng rồi. Bức bối quá, tôi chỉ biết nhai lạo xạo miếng kem trong miệng.
“Đâu có. Bà đã thấy cháu có bạn gái bao giờ chưa?”
“Sao lại không có? Con gái không thèm theo hả?”
“Thì tự nhiên nó thế thôi.”
Năm 29 tuổi, tôi cũng là một người cô đơn. Tôi cũng đã thử những thứ tương tự như yêu đương, nhưng kết quả chẳng đi đến đâu.
Lý do thì tôi cũng đã biết rồi. Tôi đã nghĩ người từng được nhận tình yêu thì mới biết trao tình yêu đúng cách.
Vậy nên tôi không phải là người như thế.
Có khi nào điều này cũng đã bộc lộ với Cha Yeo Woon chăng? Giống như người yêu đầu tiên của tôi khi trước đã không hài lòng với tình yêu mà tôi trao cho cô ấy.
“Ây hù.” Tôi thở dài.
Ngồi bên, bà cằn nhằn bảo tôi cứ thở dài là bay hết phúc lộc mất thôi, tôi vừa nghe vừa cắn cắn nhai nhai cái que gỗ trong miệng. Kem đã nhanh chóng tan biến hết, tuy mùi kem ngọt ngào vẫn phảng phất xung quanh nhưng miệng tôi lúc này lại thấy đắng.
*
Ngày hôm sau, Cha Yeo Woon tránh mặt tôi một cách thẳng thừng.
Và tất nhiên là cả ngày hôm sau nữa.
[Yeo Woon à, báo động báo động]
[Tình huống nguy cấp rồi;;]
[Quốc gia lâm nguy!!!]
[Đất nước loạn lạc rồi!]
Tất nhiên là chẳng có tin trả lời.
“Đúng là quá đáng phải không?”
“Gì cơ ạ?”
Đang ngồi xổm cạnh tôi, Ahn Shi Ah thò đầu ngó qua. Bên cạnh Ahn Shi Ah là một hàng dài những đôi giày chạy mà cô bé gọi nhân viên lấy cho xem.
“Cha Yeo Woon đang nhiệt tình ngó lơ tin nhắn của tôi luôn rồi.”
“Sao vậy ạ? Hai người cãi nhau à? Giày này chẳng phải là anh định mua tặng cậu ấy sao?”
Ahn Shi Ah giơ lên lắc lắc chiếc giày chạy vừa mới kiểm tra phần đế. Chiếc giày màu bạc hà huỳnh quang nhảy nhót trên tay cô bé.
Lời nhờ cậy cùng đi chọn giày của tôi được Ahn Shi Ah đáp lại bằng tất cả tấm lòng. Cô bé kéo tôi tới cửa hàng của nhãn hiệu giày mà mình đang làm người mẫu độc quyền, rồi ngồi chọn giày ở đó cả tiếng đồng hồ – đây không phải tấm lòng thì còn là gì nữa? Tôi nói cảm ơn vì đã có lòng như thế, thế là cô bé liền bảo mình đã nhận việc gì thì sẽ đều làm hết sức mình như vậy.
Nhìn màn hình điện thoại, tôi thở dài.
“Tôi cũng chẳng biết nữa cô nhỏ ạ. Chẳng đoán được là cậu ấy dỗi chuyện gì. Nếu tôi có lỡ làm cậu ấy buồn chuyện gì thì cứ nói ra cho rồi…”
[Bạn đã tiến vào Khu vực tình yêu tối thượng.]
“Ủa?”
Cửa sổ thông báo đột nhiên hiện lên, tôi vội nhìn quanh cửa tiệm nhưng không thấy Cha Yeo Woon đâu.
“Sao vậy ạ?”
[Bạn còn cách Khu vực tình yêu tối thượng 1m]
Ơ, lại xa dần rồi.
“À không có gì.”
Cửa hàng này nằm gần trường, lại ở trên con phố chính nên chắc là cậu ấy vừa đi ngang qua. Trong lúc tôi mải nhìn cửa sổ thông báo thì Ahn Shi Ah vẫn miệt mài chọn giày.
“Anh thấy thế nào ạ?”
Ahn Shi Ah hai tay giơ hai đôi giày mà cuối cùng cũng chọn ra được giữa bao nhiêu ứng cửa viên.
[HẾT CHƯƠNG 23]
[1] Chim ác là trả ơn: một câu chuyện cổ tích của Hàn Quốc.
Em đang ở trước trạm buýt. Còn bao lâu nữa thì tới nơi ạ?
“Cậu đang ở gần khu nhà tôi thật hả?”
– Em có phải tiền bối đâu mà đi nói dối mấy chuyện đó.
“À vâng, ngài Cha Yeo Woon thì trong sạch không tì vết, còn tôi thì là cái thằng xạo ke dám bịa là có tình huống khẩn cấp. Ngài đến bắt tôi đi ạ. Tôi sắp xuống xe rồi. Còn ba trạm nữa thôi.”
– Vâng. Em đang cầm còng tay đợi tiền bối đây.
Cha Yeo Woon không chịu thua câu nào, phải nói thế xong mới cúp máy.
Ba trạm nữa. Mỗi lần xe buýt dừng lại ghé trạm, tôi lại thấy trong lòng hơi sốt ruột hơn một chút.
Xe buýt tiếp tục chạy, và cửa sổ hiện ra, thông báo tôi đang tiến tới gần Cha Yeo Woon hơn. Đối với tôi của hiện tại, Cha Yeo Woon đã là một sự hiện diện không thể nào bỏ qua.
Giờ đây, nhân vật chính trong ‘Khu vực tình yêu tối thượng’ của tôi chính là Cha Yeo Woon.
Xe đã tới trạm cuối. Chẳng cần tìm kiếm lâu, tôi đã thấy ngay Cha Yeo Woon đang đứng dưới ngọn đèn đường, hơi cách trạm một quãng.
Có lẽ do ánh đèn sáng quá hay sao mà cậu ấy đứng tránh khỏi vùng sáng đó, nhưng nơi con phố tồi tàn, cậu ấy trông vẫn nổi bật nhất. Thật đẹp trai, tựa như nhân vật chính của phong cảnh xung quanh.
Cha Yeo Woon đang đứng đút tay vào túi áo hoodie rộng thùng thình, chân liên tục bồn chồn đá đá trên mặt đất.
[Bạn đã tiến vào Khu vực tình yêu tối thượng.]
Nhận thấy tôi đang tiến lại gần, Cha Yeo Woon liền bỏ tay ra khỏi túi áo. Cổ tay cậu ấy treo tòng teng một chiếc túi nylon màu đen.
“Cậu đợi tôi phải không?”
Tôi cất tiếng chào cậu ấy một cách dịu dàng nhất có thể. Tôi tiếp cận Cha Yeo Woon như thể đang tiếp cận một con thú nhỏ đang xù hết cả lông.
“Tiền bối đừng có dùng cái giọng nổi da gà đó nữa.”
“Tôi như thế hồi nào?”
“Vừa xong đấy ạ.”
Xem ra chiêu này không dùng được với Cha Yeo Woon vừa hỗn vừa đáng yêu rồi.
“Tại cậu cứ cằn nhằn nên tôi mới thế này đấy nhóc.”
“Anh cứ nói như bình thường đi.”
“Dạ vâng. Tôi đang nói như bình thường đây ạ.”
“A… Thật tình.”
Đang cằn nhằn, bỗng Cha Yeo Woon dừng lại rồi ghé đầu sát lại phía tôi. Hai cái bóng đổ dài dưới ánh đèn đường của chúng tôi lẫn vào thành một.
Hơi thở của Cha Yeo Woon chạm vào cổ tôi. Hơi thở nóng hổi chạm vào phần da thịt nhạy cảm, làm toàn thân tôi đột nhiên căng thẳng.
“Gì… gì vậy? Sao thế?”
“Dạ không có gì.”
Không có gì là sao. Nét mặt ngài không ổn chút nào kìa.
Vẻ mặt rõ ràng là khó chịu, Cha Yeo Woon đứng thẳng lại như cũ.
Tôi có mùi thuốc lá sao? Phải vác mấy cây đèn nên đúng là cũng ra mồ hôi nữa. Tôi lén hít một hơi xem sao nhưng chẳng ngửi thấy gì. Vốn dĩ chúng ta đâu có tự ngửi được mùi của mình.
“Mà tóm lại đột nhiên cậu tới đây có việc gì thế?”
“Đây ạ.”
Cha Yeo Woon bỗng chìa cái túi nylon ra. Trong túi đựng đầy kem que.
“Sao cậu lại cho tôi?”
“Tiền bối suốt ngày đòi ăn kem còn gì.”
“Đấy là tôi hỏi cậu có ăn kem không đấy chứ. Tại vì trẻ con thì thích ăn kem mà.”
“Tiền bối cứ ăn đi cho rồi.”
Nói vậy xong, chắc thấy hơi cộc lốc nên Cha Yeo Woon ngập ngừng rồi nói tiếp.
“Lần trước tiền bối cũng mua cho em đủ thứ mà.”
Gì vậy. Sao đáng yêu thế này.
Mới đây còn vội vã bỏ chạy để không phải đi cùng đường với tôi, vậy mà đột nhiên lại như chim ác là trả ơn[1] thế này? Cha Yeo Woon đúng là càng lúc càng khó đoán.
“Nhưng này, cậu tới tận đây để cho tôi kem hả?”
Đã gần 11 giờ đêm. Nhà Cha Yeo Woon với nhà tôi cũng không gần tới mức có thể đi bộ được. Chỗ kem trong túi tổng cộng khoảng 10 ngàn won. Chẳng ai bỏ tiền đi xe buýt hai chiều tới đây để cho một túi kem vào giờ này cả.
“Xong việc rồi, em về đây.”
Thay vì trả lời câu hỏi của tôi, Cha Yeo Woon cứ thế quay đi. Bước chân cậu ấy ngập ngừng, như thể sẽ quay lại bất cứ lúc nào. Bước theo cậu ấy mà chân tôi cũng rối theo.
Tâm trạng tôi thật lạ khi nghĩ tới việc Cha Yeo Woon mấy hôm nay toàn trốn tránh với vẻ mặt như sắp khóc, vậy mà hôm nay lại xách túi kem đứng đây đợi tôi.
“Cũng muộn rồi, cậu cứ ngủ lại đây rồi mai về.” Tôi giữ lấy cổ tay cậu ấy.
“Em không mang đồng phục, làm sao ngủ lại được.”
“À… Đúng nhỉ.”
“Với lại nằm cùng với tiền bối, em không ngủ được nên không muốn ở lại.”
“Chắc là tôi ngáy hả?”
Tôi hỏi rất thật lòng, nhưng Cha Yeo Woon nhăn mặt như không muốn nói rồi gỡ cổ tay ra khỏi tay tôi.
Tôi tưởng nết ngủ của mình cũng ngoan lắm mà, không lẽ tôi lại ngáy tới mức người nằm cạnh không ngủ được luôn sao?
“Được rồi được rồi. Vậy cậu cứ về đi. Tôi sẽ đợi xe buýt cùng cậu.”
“Không cần đâu ạ, tiền bối mau về nhà đi. Kem tan hết mất.”
“Đã nói là biết rồi mà. À này, giày cậu tuột dây rồi kìa.”
Tôi chợt nhìn thấy sợi dây giày màu trắng kéo lê trên vỉa hè. Cha Yeo Woon chưa kịp phản ứng thì tôi đã hạ gối ngồi xuống trước mặt cậu ấy.
Tôi định tranh thủ lúc này để nhìn kỹ giày của cậu ấy một chút.
Đôi giày thể thao đang đi của Cha Yeo Woon đã cũ sờn. Đôi giày lấm lem và nhăn nhúm như thể bị đối xử tàn tệ, hình ảnh đó cứ xoáy mãi vào mắt tôi.
Giày chạy của cậu ấy là một đôi giày khác, nhưng dù vậy thì cũng thế cả thôi.
Người ta nói nếu đi một đôi giày tốt thì sẽ tới được những nơi tốt đẹp hơn, câu nói này có những lúc thấy thật buồn. Ngay cả vào thời kì chăm chút bản thân nhất để chuẩn bị đi phỏng vấn, tôi cũng chẳng có được một đôi giày tử tế. Lúc ấy, tôi đành phải phá tiền tiết kiệm ra để mua một đôi.
Mũi giày Cha Yeo Woon lấm bẩn, tôi phủi sạch cho cậu ấy. Như vậy tay tôi sẽ bị bẩn nhưng phủi tay đi là được rồi.
“Nào, buộc xong rồi này. Đẹp không?”
Tôi chưa đứng dậy ngay mà cứ thế ngẩng lên nhìn Cha Yeo Woon, ra ý khoe nút buộc dây giày rất đẹp của mình.
Nhưng Cha Yeo Woon lại cau mặt nhưng thể đang phải gánh chịu một hành vi gì đó rất nghiêm trọng.
Ánh đèn đường trắng xóa dội xuống đầu Cha Yeo Woon. Ánh sáng kết thành mảng lớn soi rõ mồn một đường nét khuôn mặt Cha Yeo Woon.
“Tiền bối…”
Nói được hai chữ đó xong, Cha Yeo Woon thở gấp đầy vẻ hỗn loạn. Tới mức tôi phải tự hỏi không biết có phải mình vừa phạm phải lỗi lầm gì ghê gớm chăng.
“… Tiền bối đối với ai cũng như thế này ạ?”
“Hả?”
Đột nhiên cậu ấy ghăm trước mặt tôi một câu hỏi như vậy, tôi thật chẳng hiểu ý cậu ấy là sao.
“Người tiền bối có mùi của bọn con gái.”
Nghe câu tiếp theo này mà tôi càng chẳng hiểu mô tê gì.
Tôi ngẩn người cố ghép lại mấy ý mà Cha Yeo Woon vừa nói. Con gái. Mùi. Không lẽ là mùi nước hoa xịt hồi nãy? Cái mùi ngọt như kẹo ấy hả? Có phải cậu ấy nói cái mùi đó không?
Mà dù đúng thế đi nữa thì đây là chuyện mà Cha Yeo Woon bận tâm sao?
“Hôm nay tiền bối đi gặp người ta nên mới về muộn phải không?”
Sao ánh mắt cậu ấy lại như cún con mắc mưa thế kia?
Tôi chẳng biết phải trả lời câu này là đúng hay sai.
Đã thế, cậu nhóc mà đôi mắt cứ cụp xuống là trông vô cùng buồn bã kia lại đang nhìn tôi chằm chằm như oán trách, làm tôi có cảm giác mình như là một tên chủ tàn ác bỏ mặc cún con ở nhà một mình rồi đi nơi khác chơi tung tẩy chán chê xong mới chịu về.
Đúng lúc này, tiếng điện thoại rung lớn dần trong túi quần làm tôi giật cả mình. Luống cuống bấm nút nhận cuộc gọi thì từ điện thoại vang lên giọng ‘con gái’.
– Oppa, ngày kia gặp nhau…
“Để sau nói chuyện nha.”
Sao Ahn Shi Ah lại gọi đúng lúc này cơ chứ. Tôi đã cúp máy ngay lập tức nhưng rõ ràng là Cha Yeo Woon đã kịp nghe thấy. Cứ nhìn nét mặt đầy vẻ bị phản bội còn rõ rệt hơn hồi nãy là đủ biết.
“Em đi đây.”
“Yeo… Yeo Woon à, khoan đã.”
Không phải vậy đâu, tôi vừa đi làm thêm về mà, tôi đi làm thêm để mua giày cho cậu đấy.
Tôi muốn nói thế nhưng câu chữ cứ mắc lại ngang cổ.
Đúng lúc ấy, xe buýt dừng lại trước trạm. Cha Yeo Woon bước lên xe rồi ngoái nhìn tôi.
Cửa xe đóng lại. Xe lăn bánh, Cha Yeo Woon không ngồi xuống ghế mà vẫn đứng đó nhìn tôi qua cửa sổ. Và vẫn là ánh mắt loáng ướt như một con cún con vừa bị đối xử vô cùng tàn tệ.
“Ơ không. Rút cuộc tại sao chứ?”
Sau khi Cha Yeo Woon đã hoàn toàn đi khuất, tôi mới thấy hối hận. Đáng lẽ tôi phải nói là vì chuyện mua giày cho cậu ấy mới phải.
Chẳng biết lý do vì sao, nhưng tôi lỡ làm Cha Yeo Woon buồn mất rồi.
Nhưng tại sao cậu ấy phải buồn tới mức ấy chứ?
Tại vì tôi không nghe điện của cậu ấy mà còn đi chơi với con gái sao? Cậu ấy là người không thèm trả lời tin nhắn của tôi trước cơ mà?
Oan ức cho tôi thật đấy. Nhưng so với chuyện oan ức đó thì tôi còn sốc hơn nữa khi mình cứ thế để Cha Yeo Woon buồn bã ra về, sau khi cậu ấy đứng đợi để đưa kem cho tôi. Thất thểu về đến nhà mà toàn thân tôi rã rời, chẳng còn chút sức lực nào.
Định cho hết kem vào tủ lạnh, nhưng nghĩ thế nào tôi lại lấy ra hai que. Dù gì cũng là kem cậu ấy mua cho tôi, ít ra tôi cũng phải ăn chứ.
“Bà ơi, bà ăn kem không?”
Không biết có việc gì mà bà vẫn chưa ngủ, đang xem TV, nghe tôi hỏi, bà thờ ơ đưa mắt nhìn.
“Đêm hôm lạnh lẽo thế này mà ăn kem cái gì?”
Nói vậy nhưng bà vẫn nhận que kem tôi đưa. Nói gì đi nữa, kỹ năng giao tiếp xã hội của tôi hồi học sinh thê thảm như vậy chắc chắn phần lớn là do bà.
“Hôm nay thằng bé đó không tới hả?”
“Yeo Woon ấy ạ? Cậu ấy về nhà cậu ấy ngủ chứ. Kem là cậu ấy mua tới đấy.”
“Vậy hả? Cái thằng bé đúng là xinh trai thật.”
Cứ nhắc đến Cha Yeo Woon là bà lại khen ngoại hình cậu ấy. Bà tôi cũng chuộng người có ngoại hình lắm. Cứ nhìn ảnh người ông đã khuất của mình là tôi cũng có thể hiểu được làm thế nào mà hai người lại có thể vượt qua được lửa đạn mà yêu nhau trọn đời như vậy.
“Bà ơi, có phải bây giờ người cháu có mùi gì rõ lắm không?”
“Sao hả. Cháu đang hẹn hò với con gái phải không?”
Chưa gì mà bà đã nhắc ngay đến ‘con gái’ thế này thì hẳn là cái mùi kẹo ngọt trên người tôi thật sự quá nồng rồi. Bức bối quá, tôi chỉ biết nhai lạo xạo miếng kem trong miệng.
“Đâu có. Bà đã thấy cháu có bạn gái bao giờ chưa?”
“Sao lại không có? Con gái không thèm theo hả?”
“Thì tự nhiên nó thế thôi.”
Năm 29 tuổi, tôi cũng là một người cô đơn. Tôi cũng đã thử những thứ tương tự như yêu đương, nhưng kết quả chẳng đi đến đâu.
Lý do thì tôi cũng đã biết rồi. Tôi đã nghĩ người từng được nhận tình yêu thì mới biết trao tình yêu đúng cách.
Vậy nên tôi không phải là người như thế.
Có khi nào điều này cũng đã bộc lộ với Cha Yeo Woon chăng? Giống như người yêu đầu tiên của tôi khi trước đã không hài lòng với tình yêu mà tôi trao cho cô ấy.
“Ây hù.” Tôi thở dài.
Ngồi bên, bà cằn nhằn bảo tôi cứ thở dài là bay hết phúc lộc mất thôi, tôi vừa nghe vừa cắn cắn nhai nhai cái que gỗ trong miệng. Kem đã nhanh chóng tan biến hết, tuy mùi kem ngọt ngào vẫn phảng phất xung quanh nhưng miệng tôi lúc này lại thấy đắng.
*
Ngày hôm sau, Cha Yeo Woon tránh mặt tôi một cách thẳng thừng.
Và tất nhiên là cả ngày hôm sau nữa.
[Yeo Woon à, báo động báo động]
[Tình huống nguy cấp rồi;;]
[Quốc gia lâm nguy!!!]
[Đất nước loạn lạc rồi!]
Tất nhiên là chẳng có tin trả lời.
“Đúng là quá đáng phải không?”
“Gì cơ ạ?”
Đang ngồi xổm cạnh tôi, Ahn Shi Ah thò đầu ngó qua. Bên cạnh Ahn Shi Ah là một hàng dài những đôi giày chạy mà cô bé gọi nhân viên lấy cho xem.
“Cha Yeo Woon đang nhiệt tình ngó lơ tin nhắn của tôi luôn rồi.”
“Sao vậy ạ? Hai người cãi nhau à? Giày này chẳng phải là anh định mua tặng cậu ấy sao?”
Ahn Shi Ah giơ lên lắc lắc chiếc giày chạy vừa mới kiểm tra phần đế. Chiếc giày màu bạc hà huỳnh quang nhảy nhót trên tay cô bé.
Lời nhờ cậy cùng đi chọn giày của tôi được Ahn Shi Ah đáp lại bằng tất cả tấm lòng. Cô bé kéo tôi tới cửa hàng của nhãn hiệu giày mà mình đang làm người mẫu độc quyền, rồi ngồi chọn giày ở đó cả tiếng đồng hồ – đây không phải tấm lòng thì còn là gì nữa? Tôi nói cảm ơn vì đã có lòng như thế, thế là cô bé liền bảo mình đã nhận việc gì thì sẽ đều làm hết sức mình như vậy.
Nhìn màn hình điện thoại, tôi thở dài.
“Tôi cũng chẳng biết nữa cô nhỏ ạ. Chẳng đoán được là cậu ấy dỗi chuyện gì. Nếu tôi có lỡ làm cậu ấy buồn chuyện gì thì cứ nói ra cho rồi…”
[Bạn đã tiến vào Khu vực tình yêu tối thượng.]
“Ủa?”
Cửa sổ thông báo đột nhiên hiện lên, tôi vội nhìn quanh cửa tiệm nhưng không thấy Cha Yeo Woon đâu.
“Sao vậy ạ?”
[Bạn còn cách Khu vực tình yêu tối thượng 1m]
Ơ, lại xa dần rồi.
“À không có gì.”
Cửa hàng này nằm gần trường, lại ở trên con phố chính nên chắc là cậu ấy vừa đi ngang qua. Trong lúc tôi mải nhìn cửa sổ thông báo thì Ahn Shi Ah vẫn miệt mài chọn giày.
“Anh thấy thế nào ạ?”
Ahn Shi Ah hai tay giơ hai đôi giày mà cuối cùng cũng chọn ra được giữa bao nhiêu ứng cửa viên.
[HẾT CHƯƠNG 23]
[1] Chim ác là trả ơn: một câu chuyện cổ tích của Hàn Quốc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương