Khu Vực Tình Yêu Tối Thượng
Chương 27
*
Những lúc thế này phải có vẻ mặt như thế nào nhỉ?
Tôi vui vì Cha Yeo Woon đã chạy rất tốt. Thật sự là như vậy.
Khi cậu ấy chạy tới và nắm lấy tay tôi, tôi còn suýt rơi nước mắt, thật là xấu hổ.
Tôi đã vô cùng phấn khích, tới mức nếu như đấy không phải là phần thi chạy cự ly ngắn mà là chạy đường trường đi chăng nữa, có khi tôi cũng sẽ gào hét inh ỏi mà cổ vũ tới cùng cũng nên.
Vậy nên lý do tôi bối rối không phải là vì cuộc thi của Cha Yeo Woon, mà là…
“… Ngon không?”
[Đang tính mức độ yêu thích của Cha Yeo Woon.]
[Độ yêu thích: 5]
… Mà là vì cái này.
Đang miệt mài nhai món gà xào cay, nghe tôi hỏi, Cha Yeo Woon nhìn tôi gật đầu. Chắc do khóc một trận nên giờ mắt cậu ấy sưng lên, trông càng giống con nít hơn.
“Được. Ngon là được rồi.”
Thật thích khi điểm của tôi tăng lên. Cuối cùng thì cũng tiến vào được khu vực điểm dương bấy lâu vô cùng mong đợi, điều này cũng thật là thích.
“Sao tiền bối không ăn ạ?”
“… À, phải ăn chứ.”
[Đang tính mức độ yêu thích của Cha Yeo Woon.]
[Độ yêu thích: 8]
Ting ring. Hiệu ứng âm thanh giờ đã quen tai lại vang lên vui vẻ.
Từ nãy tới giờ, mỗi khi tôi nói gì đó là độ yêu thích lại tăng lên. Tới mức tôi thật sự thấy bối rối.
Chỉ cần tôi nói gì đó… mà không, ngay cả khi tôi chẳng nói gì cũng vậy.
Nhìn tôi ngồi đăm chiêu, Cha Yeo Woon cầm chiếc vá xúc bắp cải với thịt đã chín trên chảo vào đĩa. Cậu ấy xúc rất cẩn thận, tới mức trong chảo không còn sót lại miếng thịt nào.
Đĩa thịt gà chất cao ngất được đặt trước mặt tôi. Cùng với ánh mắt nhẫn nại của Cha Yeo Woon.
Trước sự thúc giục không lời đó, tôi cầm đũa lên. Món gà xào cay mặn đậm đà thật ngon, nhưng tâm trí tôi đang ở chỗ khác nên không sao mà thưởng thức cho trọn vẹn được.
Cha Yeo Woon cũng dừng ăn và ngồi nhìn xem tôi ăn được bao nhiêu.
“Này, Yeo Woon à.”
“Dạ.”
“Cậu cũng ăn đi chứ.”
“Em đang ăn đây.”
“À, ừ… Dù vậy thì ăn thêm nữa đi. Tập thể thao thì phải ăn nhiều vào chứ. Hôm nay cậu chạy vất vả rồi mà.”
[Đang tính mức độ yêu thích của Cha Yeo Woon.]
[Độ yêu thích: 11]
Tôi có làm gì đâu mà lại tăng lên rồi.
Độ yêu thích gì mà tăng dễ dàng một cách khó tin luôn. Vậy những ngày mà tôi phải lăn lộn trầy vi tróc vảy để gom góp dành dụm từng điểm là sao chứ?
Tôi biết từ khi nào mà mọi việc trở thành như thế này. Vừa nãy, lúc Cha Yeo Woon chạy, tôi cũng thấy cảm xúc trào dâng đến ngạt thở.
Tới mức cậu ấy bật khóc như vậy mà điểm yêu thích không tăng lên mới là lạ. Mặc dù tôi cũng không ngờ lại tăng liên tục như thế này.
Tôi đến cổ vũ cho cậu ấy nên cậu ấy thích đến mức đó sao? Tôi băn khoăn một thoáng rồi lập tức bỏ qua luôn. Nói tóm lại, cậu ấy thích là tốt lắm rồi.
“Phải ăn cơm rang nữa chứ.”
“Tiền bối muốn ăn thì cứ ăn đi ạ. Bữa này em sẽ trả tiền.”
“Tôi không ăn chực của trẻ con. Ngay từ đầu đã bảo tôi khao ăn mừng cậu thi đấu rồi.”
“Nhưng giày chạy đắt lắm mà.”
Cha Yeo Woon nói, mí mắt đỏ hoe. Sao mắt đỏ lên thôi mà trông cũng xinh đẹp như thế nhỉ? Chắc vì sinh ra đã đẹp nên thế chăng.
“Nghe nói tiền bối làm thêm để kiếm tiền mua giày cho em ạ?”
“Sao cậu lại biết chuyện đó?!”
“Cheon Sang Woo bảo vậy ạ.”
“Hầy, cái thằng ranh ấy thật là. Sao lại nói ra làm gì cơ chứ.”
“Không nói thì em cũng sẽ biết thôi.”
“Hả?”
“Nhìn đôi giày là cũng thấy được mức giá ở tầm nào rồi, mà tiền bối làm gì có tiền đâu.”
“Cậu nghĩ tôi nghèo tới mức đó sao?”
“Không phải em nghĩ, mà em biết là như vậy. Vì hoàn cảnh chúng ta giống nhau mà.”
Thật chẳng biết phải nói gì. Tôi chỉ biết tặc lưỡi thở dài.
“Sau này, tiền bối đừng mua cho em những thứ như thế nữa.”
“Cậu đừng như thế này mới đúng ấy. Bây giờ chúng ta nói chuyện cứ như bà với cháu vậy.”
Ý tôi chỉ là cứ tranh cãi chuyện mua với không mua như vậy nghe thật là khốn khổ, nhưng vẻ mặt Cha Yeo Woon trở nên vô cùng u ám.
“Giày đi vừa chứ? Thật ra, tôi đi chọn cùng với fan của cậu đấy.”
Giờ nhắc tới chuyện đó là vừa hợp. Lần đầu tiên trong đời, điểm yêu thích của tôi đã lên mức dương, nhân lúc nói chuyện đôi giày tranh thủ nhắc tới Ahn Shi Ah, chuyển đề tài như vậy là quá đẹp.
“Giày… Fan của em ấy ạ?”
“Cậu biết Kyung Hoon mà, bạn cùng lớp với tôi ấy? Em gái cậu ấy là Ahn Shi Ah. Cô nhóc đó bảo là fan của cậu đấy.”
“…….”
“Nghe kể hồi cấp 2 có đi thi chạy cùng với cậu. Chà. Ngầu thật đấy. Cha Yeo Woon.”
Tôi cố gắng khuấy động bầu không khí nhưng Cha Yeo Woon đột nhiên trầm lặng hẳn. Cậu ấy cứ ngồi chọc chọc chỗ bắp cải còn sót lại trên chảo mất một lúc lâu.
“Vậy là người cùng chọn giày với tiền bối là người đó ạ?”
“Tôi không có vay tiền đâu, thật sự chỉ nhờ chọn giày giùm thôi, nói trước cho cậu biết vậy.”
“Ý em không phải thế.”
Ngồi chọc chỗ bắp cải đã chín nhũn một hồi, Cha Yeo Woon đột nhiên dừng đũa.
“Là con gái phải không ạ?”
“Vừa rồi tôi nói là em gái, cậu không nghe hả?”
“Có thân với tiền bối không ạ?”
“Thì cũng bình thường? Nói tóm lại là cô nhóc ấy bảo muốn gặp cậu một lần.”
Vẻ mặt Cha Yeo Woon trầm xuống. Như thể cậu ấy vừa mới lỡ lời. Thế này liệu trông tôi có giống như kẻ bán đứng Cha Yeo Woon để mai mối gặp gỡ gì không ta?
“Không phải gặp mặt kiểu linh tinh đâu! Với tư cách là fan ấy. Cô nhóc ấy bảo muốn gặp để xin chữ ký của cậu thôi.”
Tôi đã giải thích rõ rồi, nhưng chẳng biết không hài lòng chuyện gì mà vẻ mặt Cha Yeo Woon lại nghiêm trở lại.
“Không thích hả? Hay là tôi từ chối nhé?”
“Hai người có hay gặp nhau không ạ?”
Có hay gặp không nhỉ? Nếu tính những lần gặp khi chụp hình thì trong vòng mấy ngày qua, tôi gặp Ahn Shi Ah còn nhiều hơn Cha Yeo Woon, nhưng gặp riêng Ahn Shi Ah thì chỉ có một lần.
Trong lúc tôi còn ngập ngừng vì mải suy nghĩ, Cha Yeo Woon đã lên tiếng trước.
“Vậy em cũng muốn gặp.”
“Ơ, thế hả?”
Cậu ấy đồng ý nhanh chóng một cách bất ngờ. Tôi cứ nghĩ cậu ấy không thích người lạ nên sẽ không đời nào đồng ý cơ.
Từ quán gà xào cay ra tới trạm xe buýt, phải đi bộ khá xa. Chắc do đang là ngày trong tuần, lại vào giờ này nên ngoài đường chẳng có mấy người.
“Tiền bối bị thương ạ?”
Nãy giờ chỉ đi bên cạnh tôi, chẳng nói năng gì, giữa chừng bỗng Cha Yeo Woon lên tiếng.
“Không có.”
“Nhưng sao tiền bối lại đi kiểu này.”
Nghe cậu ấy nói, tôi nhìn xuống bên chân đau. Tôi cứ tưởng mình vẫn đi thẳng bình thường cơ.
“Là bên này ạ?”
Cha Yeo Woon tinh ý đứng sang phía bên chân bị thương của tôi.
“À, bị bong gân.”
“Tiền bối phải nói chứ. Em cõng tiền bối nhé?”
“Cậu điên hả?”
Câu phản đối của tôi lập tức bật ra không cần suy nghĩ.
Dù cho chiều cao hay vóc dáng chúng tôi tương tự đi nữa thì tôi cũng đâu còn ở cái tuổi để người khác cõng nữa. Một thằng con trai lớn tướng rồi mà còn cõng cõng cái gì chứ.
“Tiền bối lúc nào cũng làm như phụ huynh rồi coi em y như con nít, vậy mà bản thân mình thì thà chết cũng không chịu dựa vào ai.”
“Cái này làm gì tới mức phải nói tới cả chuyện dựa vào ai chứ. Chỉ bong gân tí thôi, chứ có phải không đi nổi đâu.”
Hôm kia cũng thế, hôm qua cũng vậy, tôi đều đi được bình thường, hôm nay cũng tự chân tôi đi tới đây đấy thôi. Nhưng mặc cho tôi trình bày rồi phản đối, Cha Yeo Woon chẳng những không thấy thuyết phục mà còn phụng phịu.
“Dù sao thì bây giờ tiền bối đi lại cũng bất tiện, được cõng thì sẽ dễ chịu hơn cơ mà.”
“Được cõng, tôi còn thấy bất tiện hơn ấy chứ.”
“Trong người ấy ạ? Hay trong lòng?”
“Cả hai!”
“Thấy chưa! Phải nói tiền bối mới đúng, tiền bối chẳng bao giờ chịu dựa vào người khác cả. Trong khi bảo em phải thế này thế nọ.”
“Thôi, cậu đừng có bướng nữa.”
Cha Yeo Woon thở dài đánh thượt một tiếng như cố ý cho tôi nghe, rồi tiến lại bên cạnh, khoác một tay tôi lên cổ cậu ấy, rồi vòng một tay ra sau ôm gọn lấy lưng tôi.
“Em đỡ tiền bối vậy, ở mức độ này thì được đúng không?”
Làm xong rồi mới hỏi nhỉ. Nếu ngay từ đầu mà cậu ấy đã làm thế này, chắc tôi sẽ thấy ngượng, nhưng sau khi gạt phăng đề nghị cõng của cậu ấy rồi thì thấy ở mức độ ôm đỡ tôi đi thế này có vẻ cũng bình thường.
Chúng tôi kề sát sạt bên nhau mà đi thế này, tự nhiên tôi cảm nhận rõ nét vóc dáng cơ thể cậu ấy. Đỡ tôi mà cậu ấy không hề loạng choạng một chút nào. Quả đúng là vận động viên thể thao nên mới thế chăng. Vững chãi thật sự.
Thật tình thì đúng là đi như vậy có vẻ dễ chịu thật. Lúc lên xe buýt, chân tôi đỡ hơn hẳn, lúc đó tôi mới nhận ra, hồi nãy tự đi, chân tôi đúng là cứ đau nhói mãi không thôi.
Lên xe rồi, tôi định xuống băng ghế cuối thì Cha Yeo Woon lại kéo tôi ra ngồi ở một chỗ ghế thấp, không có bệ cao như vậy.
“Ghế cho người già yếu? Cậu làm quá thật đấy.”
“Không thích thì tiền bối ngồi ở cạnh cửa sau ấy, cho dễ xuống.”
“Thật tình.”
Đôi co như vậy nhưng tâm trạng tôi không tệ. Mình bị đau, có người lo lắng cho mình thì làm gì có thằng nào lại không thích chứ. Mặc dù cũng mắc cỡ thật đấy.
“Giờ cậu phải xuống xe rồi đó.”
Đổi xe buýt hai lần thì khu nhà Cha Yeo Woon từ từ hiện ra. Nhưng Cha Yeo Woon không bấm chuông.
“Em đưa tiền bối về nhà rồi sẽ về.”
“Đưa về nhà? Cậu đưa tôi về ấy hả?”
Nhà tôi ở trạm cuối, sao lại phải đưa tôi về rồi lại bắt xe buýt đi ngược lại chứ, thật không hiểu nổi.
“Tại sao chứ?”
“Thì tại em muốn thế thôi.”
Chắc là do sức mạnh của điểm yêu thích chăng? Hay tại tôi đau chân nên cậu ấy coi tôi như bệnh nhân? Cậu nhóc mới đây còn cố sống cố chết mà trốn tôi, giờ lại thế này, thật chẳng hiểu ra làm sao nữa.
“Cậu định đưa tôi về tận nhà thật luôn ấy hả? Thôi khỏi.”
“Tại sao ạ?”
“Trời tối rồi, cậu về nguy hiểm lắm.”
“Em có phải trẻ con đâu cơ chứ.”
Tôi suýt thì phì cười.
Cái đồ mới có 18 tuổi mà bảo mình không phải trẻ con cơ đấy. Má vẫn còn lông tơ kìa nhóc ơi.
“Vừa rồi cậu còn khóc như trẻ con còn gì.”
“….. Trêu người khác khóc thì cũng chẳng ra dáng người lớn chút nào đâu.”
“Dạ vâng, tôi hiểu rồi ạ. Có đưa về tận nhà thì cũng là tôi đưa cậu về. Dù chẳng ra dáng người lớn thì tôi cũng hơn cậu một tuổi đấy nhé.”
“Sao tiền bối cứ ra vẻ già đời thế nhỉ?”
“Thì tôi già đời nên mới thế. Đã sao nào? Để tôi đưa cậu về.”
Tôi không quen với việc được người khác chăm sóc. Cha Yeo Woon nói tôi không chịu dựa vào người khác, có lẽ cậu ấy nói đúng thật.
Nhưng bấy lâu tôi đã sống như vậy rồi, giờ bảo tôi phải làm sao chứ? Từ nhỏ, tôi đã giống như một cái rây thưa đầy khoảng hở, lọc hết những người khác qua những mắt rây đó và cứ thế một mình mà sống.
Thấy tôi cứ cố chấp như vậy, Cha Yeo Woon nhìn tôi với ánh mắt đầy vẻ băn khoăn chẳng biết phải làm sao, rồi tự mình nhường trước. Chẳng biết nghĩ gì mà cậu ấy không tranh cãi nữa, lại còn ngoan ngoãn cùng tôi xuống xe rồi đỡ tôi lên cầu thang dẫn lên căn phòng sân thượng của cậu ấy.
“Tiền bối vào chơi rồi về.”
“Hả? Ừ.”
Chẳng có lý do gì để từ chối cả. Tôi cũng muốn xem phòng cậu ấy đã có điện chưa, cậu ấy có ăn uống đầy đủ không…
Nhà của Cha Yeo Woon vẫn vậy. Sạch sẽ và trống trải. Đồ đạc cũng ở mức tối thiểu, tựa như một ngôi nhà sắp chuyển đi, chẳng có một thứ gì… Bàn học cũng không có sao?
“Nhưng cậu học bài ở đâu vậy?”
“Ở trường ạ.”
“Mỗi ở trường thôi hả?”
“Vậy còn học ở đâu nữa ạ? Em cũng có đi học thêm đâu.”
Cha Yeo Woon ngẩn người, chớp chớp mắt.
Nhìn phản ứng đó mà một dự cảm không lành len lỏi vào tâm trí tôi.
Trong tiểu thuyết tôi đọc, Cha Yeo Woon là một thành viên đàng hoàng của xã hội và kiếm tiền rất khá. Đương nhiên rồi. Dù cậu ấy có là nhân vật phụ thì người ta cũng đâu thể đặt cạnh nam chính một thằng kém cỏi được.
Nhưng đó chỉ là chuyện khi Cha Yeo Woon tự mình trưởng thành mà không có tôi.
“Yeo Woon à, không biết kết quả học tập của cậu thế nào nhỉ?”
Trong tiểu thuyết, Cha Yeo Woon tốt nghiệp đại học danh tiếng. Sau khi bị chấn thương, cậu ấy bỏ điền kinh rồi chuyên tâm học hành từ năm lớp 11.
Nhưng bây giờ, Cha Yeo Woon không bị thương ở chân, ngày nào cũng bận rộn đi tập.
“Thì xếp khoảng giữa của lớp ạ.”
“Khoảng giữa nào? Chính giữa hả?”
“… Chắc giữa gần cuối?”
“Kết quả cứ giảm dần đúng không?”
Vẻ thiếu tự tin, Cha Yeo Woon tránh ánh mắt tôi. Nhìn vậy mà tôi thấy nỗi bất an dâng lên trong lòng. Không hẳn là tôi không tin tưởng Cha Yeo Woon, mà cái tật cố hữu của tôi nó vậy.
Nếu việc chạy của cậu ấy suôn sẻ thì cũng thật là may, nhưng năng khiếu nghệ thuật thể thao là một lĩnh vực khó mà đoán trước được mà. Lỡ đâu thế này rồi mọi chuyện không được suôn sẻ thì sao?
Con cái nhà khá giả làm thử rồi vấp ngã đi nữa thì chỉ cần tìm con đường khác là được, nhưng những người như tôi hay Cha Yeo Woon thì không như vậy. Những người không có lưới an toàn đỡ bên dưới, chẳng may sảy chân một cái là sẽ vỡ đầu.
Sau khi bà mất, cậu ấy thân cô thế cô, những thứ còn lại cũng chỉ có những giải thưởng nhận được hồi cấp 2, cấp 3. Kịch bản chẳng lành đang mở ra trước mắt đó khiến tôi đau hết cả đầu.
[Phát sinh nhiệm vụ bổ sung]
Tôi đang một mình lo lắng đủ thứ thì cái cửa sổ thông báo hiện ra, làm tôi giật mình bừng tỉnh.
[HẾT CHƯƠNG 27]
Những lúc thế này phải có vẻ mặt như thế nào nhỉ?
Tôi vui vì Cha Yeo Woon đã chạy rất tốt. Thật sự là như vậy.
Khi cậu ấy chạy tới và nắm lấy tay tôi, tôi còn suýt rơi nước mắt, thật là xấu hổ.
Tôi đã vô cùng phấn khích, tới mức nếu như đấy không phải là phần thi chạy cự ly ngắn mà là chạy đường trường đi chăng nữa, có khi tôi cũng sẽ gào hét inh ỏi mà cổ vũ tới cùng cũng nên.
Vậy nên lý do tôi bối rối không phải là vì cuộc thi của Cha Yeo Woon, mà là…
“… Ngon không?”
[Đang tính mức độ yêu thích của Cha Yeo Woon.]
[Độ yêu thích: 5]
… Mà là vì cái này.
Đang miệt mài nhai món gà xào cay, nghe tôi hỏi, Cha Yeo Woon nhìn tôi gật đầu. Chắc do khóc một trận nên giờ mắt cậu ấy sưng lên, trông càng giống con nít hơn.
“Được. Ngon là được rồi.”
Thật thích khi điểm của tôi tăng lên. Cuối cùng thì cũng tiến vào được khu vực điểm dương bấy lâu vô cùng mong đợi, điều này cũng thật là thích.
“Sao tiền bối không ăn ạ?”
“… À, phải ăn chứ.”
[Đang tính mức độ yêu thích của Cha Yeo Woon.]
[Độ yêu thích: 8]
Ting ring. Hiệu ứng âm thanh giờ đã quen tai lại vang lên vui vẻ.
Từ nãy tới giờ, mỗi khi tôi nói gì đó là độ yêu thích lại tăng lên. Tới mức tôi thật sự thấy bối rối.
Chỉ cần tôi nói gì đó… mà không, ngay cả khi tôi chẳng nói gì cũng vậy.
Nhìn tôi ngồi đăm chiêu, Cha Yeo Woon cầm chiếc vá xúc bắp cải với thịt đã chín trên chảo vào đĩa. Cậu ấy xúc rất cẩn thận, tới mức trong chảo không còn sót lại miếng thịt nào.
Đĩa thịt gà chất cao ngất được đặt trước mặt tôi. Cùng với ánh mắt nhẫn nại của Cha Yeo Woon.
Trước sự thúc giục không lời đó, tôi cầm đũa lên. Món gà xào cay mặn đậm đà thật ngon, nhưng tâm trí tôi đang ở chỗ khác nên không sao mà thưởng thức cho trọn vẹn được.
Cha Yeo Woon cũng dừng ăn và ngồi nhìn xem tôi ăn được bao nhiêu.
“Này, Yeo Woon à.”
“Dạ.”
“Cậu cũng ăn đi chứ.”
“Em đang ăn đây.”
“À, ừ… Dù vậy thì ăn thêm nữa đi. Tập thể thao thì phải ăn nhiều vào chứ. Hôm nay cậu chạy vất vả rồi mà.”
[Đang tính mức độ yêu thích của Cha Yeo Woon.]
[Độ yêu thích: 11]
Tôi có làm gì đâu mà lại tăng lên rồi.
Độ yêu thích gì mà tăng dễ dàng một cách khó tin luôn. Vậy những ngày mà tôi phải lăn lộn trầy vi tróc vảy để gom góp dành dụm từng điểm là sao chứ?
Tôi biết từ khi nào mà mọi việc trở thành như thế này. Vừa nãy, lúc Cha Yeo Woon chạy, tôi cũng thấy cảm xúc trào dâng đến ngạt thở.
Tới mức cậu ấy bật khóc như vậy mà điểm yêu thích không tăng lên mới là lạ. Mặc dù tôi cũng không ngờ lại tăng liên tục như thế này.
Tôi đến cổ vũ cho cậu ấy nên cậu ấy thích đến mức đó sao? Tôi băn khoăn một thoáng rồi lập tức bỏ qua luôn. Nói tóm lại, cậu ấy thích là tốt lắm rồi.
“Phải ăn cơm rang nữa chứ.”
“Tiền bối muốn ăn thì cứ ăn đi ạ. Bữa này em sẽ trả tiền.”
“Tôi không ăn chực của trẻ con. Ngay từ đầu đã bảo tôi khao ăn mừng cậu thi đấu rồi.”
“Nhưng giày chạy đắt lắm mà.”
Cha Yeo Woon nói, mí mắt đỏ hoe. Sao mắt đỏ lên thôi mà trông cũng xinh đẹp như thế nhỉ? Chắc vì sinh ra đã đẹp nên thế chăng.
“Nghe nói tiền bối làm thêm để kiếm tiền mua giày cho em ạ?”
“Sao cậu lại biết chuyện đó?!”
“Cheon Sang Woo bảo vậy ạ.”
“Hầy, cái thằng ranh ấy thật là. Sao lại nói ra làm gì cơ chứ.”
“Không nói thì em cũng sẽ biết thôi.”
“Hả?”
“Nhìn đôi giày là cũng thấy được mức giá ở tầm nào rồi, mà tiền bối làm gì có tiền đâu.”
“Cậu nghĩ tôi nghèo tới mức đó sao?”
“Không phải em nghĩ, mà em biết là như vậy. Vì hoàn cảnh chúng ta giống nhau mà.”
Thật chẳng biết phải nói gì. Tôi chỉ biết tặc lưỡi thở dài.
“Sau này, tiền bối đừng mua cho em những thứ như thế nữa.”
“Cậu đừng như thế này mới đúng ấy. Bây giờ chúng ta nói chuyện cứ như bà với cháu vậy.”
Ý tôi chỉ là cứ tranh cãi chuyện mua với không mua như vậy nghe thật là khốn khổ, nhưng vẻ mặt Cha Yeo Woon trở nên vô cùng u ám.
“Giày đi vừa chứ? Thật ra, tôi đi chọn cùng với fan của cậu đấy.”
Giờ nhắc tới chuyện đó là vừa hợp. Lần đầu tiên trong đời, điểm yêu thích của tôi đã lên mức dương, nhân lúc nói chuyện đôi giày tranh thủ nhắc tới Ahn Shi Ah, chuyển đề tài như vậy là quá đẹp.
“Giày… Fan của em ấy ạ?”
“Cậu biết Kyung Hoon mà, bạn cùng lớp với tôi ấy? Em gái cậu ấy là Ahn Shi Ah. Cô nhóc đó bảo là fan của cậu đấy.”
“…….”
“Nghe kể hồi cấp 2 có đi thi chạy cùng với cậu. Chà. Ngầu thật đấy. Cha Yeo Woon.”
Tôi cố gắng khuấy động bầu không khí nhưng Cha Yeo Woon đột nhiên trầm lặng hẳn. Cậu ấy cứ ngồi chọc chọc chỗ bắp cải còn sót lại trên chảo mất một lúc lâu.
“Vậy là người cùng chọn giày với tiền bối là người đó ạ?”
“Tôi không có vay tiền đâu, thật sự chỉ nhờ chọn giày giùm thôi, nói trước cho cậu biết vậy.”
“Ý em không phải thế.”
Ngồi chọc chỗ bắp cải đã chín nhũn một hồi, Cha Yeo Woon đột nhiên dừng đũa.
“Là con gái phải không ạ?”
“Vừa rồi tôi nói là em gái, cậu không nghe hả?”
“Có thân với tiền bối không ạ?”
“Thì cũng bình thường? Nói tóm lại là cô nhóc ấy bảo muốn gặp cậu một lần.”
Vẻ mặt Cha Yeo Woon trầm xuống. Như thể cậu ấy vừa mới lỡ lời. Thế này liệu trông tôi có giống như kẻ bán đứng Cha Yeo Woon để mai mối gặp gỡ gì không ta?
“Không phải gặp mặt kiểu linh tinh đâu! Với tư cách là fan ấy. Cô nhóc ấy bảo muốn gặp để xin chữ ký của cậu thôi.”
Tôi đã giải thích rõ rồi, nhưng chẳng biết không hài lòng chuyện gì mà vẻ mặt Cha Yeo Woon lại nghiêm trở lại.
“Không thích hả? Hay là tôi từ chối nhé?”
“Hai người có hay gặp nhau không ạ?”
Có hay gặp không nhỉ? Nếu tính những lần gặp khi chụp hình thì trong vòng mấy ngày qua, tôi gặp Ahn Shi Ah còn nhiều hơn Cha Yeo Woon, nhưng gặp riêng Ahn Shi Ah thì chỉ có một lần.
Trong lúc tôi còn ngập ngừng vì mải suy nghĩ, Cha Yeo Woon đã lên tiếng trước.
“Vậy em cũng muốn gặp.”
“Ơ, thế hả?”
Cậu ấy đồng ý nhanh chóng một cách bất ngờ. Tôi cứ nghĩ cậu ấy không thích người lạ nên sẽ không đời nào đồng ý cơ.
Từ quán gà xào cay ra tới trạm xe buýt, phải đi bộ khá xa. Chắc do đang là ngày trong tuần, lại vào giờ này nên ngoài đường chẳng có mấy người.
“Tiền bối bị thương ạ?”
Nãy giờ chỉ đi bên cạnh tôi, chẳng nói năng gì, giữa chừng bỗng Cha Yeo Woon lên tiếng.
“Không có.”
“Nhưng sao tiền bối lại đi kiểu này.”
Nghe cậu ấy nói, tôi nhìn xuống bên chân đau. Tôi cứ tưởng mình vẫn đi thẳng bình thường cơ.
“Là bên này ạ?”
Cha Yeo Woon tinh ý đứng sang phía bên chân bị thương của tôi.
“À, bị bong gân.”
“Tiền bối phải nói chứ. Em cõng tiền bối nhé?”
“Cậu điên hả?”
Câu phản đối của tôi lập tức bật ra không cần suy nghĩ.
Dù cho chiều cao hay vóc dáng chúng tôi tương tự đi nữa thì tôi cũng đâu còn ở cái tuổi để người khác cõng nữa. Một thằng con trai lớn tướng rồi mà còn cõng cõng cái gì chứ.
“Tiền bối lúc nào cũng làm như phụ huynh rồi coi em y như con nít, vậy mà bản thân mình thì thà chết cũng không chịu dựa vào ai.”
“Cái này làm gì tới mức phải nói tới cả chuyện dựa vào ai chứ. Chỉ bong gân tí thôi, chứ có phải không đi nổi đâu.”
Hôm kia cũng thế, hôm qua cũng vậy, tôi đều đi được bình thường, hôm nay cũng tự chân tôi đi tới đây đấy thôi. Nhưng mặc cho tôi trình bày rồi phản đối, Cha Yeo Woon chẳng những không thấy thuyết phục mà còn phụng phịu.
“Dù sao thì bây giờ tiền bối đi lại cũng bất tiện, được cõng thì sẽ dễ chịu hơn cơ mà.”
“Được cõng, tôi còn thấy bất tiện hơn ấy chứ.”
“Trong người ấy ạ? Hay trong lòng?”
“Cả hai!”
“Thấy chưa! Phải nói tiền bối mới đúng, tiền bối chẳng bao giờ chịu dựa vào người khác cả. Trong khi bảo em phải thế này thế nọ.”
“Thôi, cậu đừng có bướng nữa.”
Cha Yeo Woon thở dài đánh thượt một tiếng như cố ý cho tôi nghe, rồi tiến lại bên cạnh, khoác một tay tôi lên cổ cậu ấy, rồi vòng một tay ra sau ôm gọn lấy lưng tôi.
“Em đỡ tiền bối vậy, ở mức độ này thì được đúng không?”
Làm xong rồi mới hỏi nhỉ. Nếu ngay từ đầu mà cậu ấy đã làm thế này, chắc tôi sẽ thấy ngượng, nhưng sau khi gạt phăng đề nghị cõng của cậu ấy rồi thì thấy ở mức độ ôm đỡ tôi đi thế này có vẻ cũng bình thường.
Chúng tôi kề sát sạt bên nhau mà đi thế này, tự nhiên tôi cảm nhận rõ nét vóc dáng cơ thể cậu ấy. Đỡ tôi mà cậu ấy không hề loạng choạng một chút nào. Quả đúng là vận động viên thể thao nên mới thế chăng. Vững chãi thật sự.
Thật tình thì đúng là đi như vậy có vẻ dễ chịu thật. Lúc lên xe buýt, chân tôi đỡ hơn hẳn, lúc đó tôi mới nhận ra, hồi nãy tự đi, chân tôi đúng là cứ đau nhói mãi không thôi.
Lên xe rồi, tôi định xuống băng ghế cuối thì Cha Yeo Woon lại kéo tôi ra ngồi ở một chỗ ghế thấp, không có bệ cao như vậy.
“Ghế cho người già yếu? Cậu làm quá thật đấy.”
“Không thích thì tiền bối ngồi ở cạnh cửa sau ấy, cho dễ xuống.”
“Thật tình.”
Đôi co như vậy nhưng tâm trạng tôi không tệ. Mình bị đau, có người lo lắng cho mình thì làm gì có thằng nào lại không thích chứ. Mặc dù cũng mắc cỡ thật đấy.
“Giờ cậu phải xuống xe rồi đó.”
Đổi xe buýt hai lần thì khu nhà Cha Yeo Woon từ từ hiện ra. Nhưng Cha Yeo Woon không bấm chuông.
“Em đưa tiền bối về nhà rồi sẽ về.”
“Đưa về nhà? Cậu đưa tôi về ấy hả?”
Nhà tôi ở trạm cuối, sao lại phải đưa tôi về rồi lại bắt xe buýt đi ngược lại chứ, thật không hiểu nổi.
“Tại sao chứ?”
“Thì tại em muốn thế thôi.”
Chắc là do sức mạnh của điểm yêu thích chăng? Hay tại tôi đau chân nên cậu ấy coi tôi như bệnh nhân? Cậu nhóc mới đây còn cố sống cố chết mà trốn tôi, giờ lại thế này, thật chẳng hiểu ra làm sao nữa.
“Cậu định đưa tôi về tận nhà thật luôn ấy hả? Thôi khỏi.”
“Tại sao ạ?”
“Trời tối rồi, cậu về nguy hiểm lắm.”
“Em có phải trẻ con đâu cơ chứ.”
Tôi suýt thì phì cười.
Cái đồ mới có 18 tuổi mà bảo mình không phải trẻ con cơ đấy. Má vẫn còn lông tơ kìa nhóc ơi.
“Vừa rồi cậu còn khóc như trẻ con còn gì.”
“….. Trêu người khác khóc thì cũng chẳng ra dáng người lớn chút nào đâu.”
“Dạ vâng, tôi hiểu rồi ạ. Có đưa về tận nhà thì cũng là tôi đưa cậu về. Dù chẳng ra dáng người lớn thì tôi cũng hơn cậu một tuổi đấy nhé.”
“Sao tiền bối cứ ra vẻ già đời thế nhỉ?”
“Thì tôi già đời nên mới thế. Đã sao nào? Để tôi đưa cậu về.”
Tôi không quen với việc được người khác chăm sóc. Cha Yeo Woon nói tôi không chịu dựa vào người khác, có lẽ cậu ấy nói đúng thật.
Nhưng bấy lâu tôi đã sống như vậy rồi, giờ bảo tôi phải làm sao chứ? Từ nhỏ, tôi đã giống như một cái rây thưa đầy khoảng hở, lọc hết những người khác qua những mắt rây đó và cứ thế một mình mà sống.
Thấy tôi cứ cố chấp như vậy, Cha Yeo Woon nhìn tôi với ánh mắt đầy vẻ băn khoăn chẳng biết phải làm sao, rồi tự mình nhường trước. Chẳng biết nghĩ gì mà cậu ấy không tranh cãi nữa, lại còn ngoan ngoãn cùng tôi xuống xe rồi đỡ tôi lên cầu thang dẫn lên căn phòng sân thượng của cậu ấy.
“Tiền bối vào chơi rồi về.”
“Hả? Ừ.”
Chẳng có lý do gì để từ chối cả. Tôi cũng muốn xem phòng cậu ấy đã có điện chưa, cậu ấy có ăn uống đầy đủ không…
Nhà của Cha Yeo Woon vẫn vậy. Sạch sẽ và trống trải. Đồ đạc cũng ở mức tối thiểu, tựa như một ngôi nhà sắp chuyển đi, chẳng có một thứ gì… Bàn học cũng không có sao?
“Nhưng cậu học bài ở đâu vậy?”
“Ở trường ạ.”
“Mỗi ở trường thôi hả?”
“Vậy còn học ở đâu nữa ạ? Em cũng có đi học thêm đâu.”
Cha Yeo Woon ngẩn người, chớp chớp mắt.
Nhìn phản ứng đó mà một dự cảm không lành len lỏi vào tâm trí tôi.
Trong tiểu thuyết tôi đọc, Cha Yeo Woon là một thành viên đàng hoàng của xã hội và kiếm tiền rất khá. Đương nhiên rồi. Dù cậu ấy có là nhân vật phụ thì người ta cũng đâu thể đặt cạnh nam chính một thằng kém cỏi được.
Nhưng đó chỉ là chuyện khi Cha Yeo Woon tự mình trưởng thành mà không có tôi.
“Yeo Woon à, không biết kết quả học tập của cậu thế nào nhỉ?”
Trong tiểu thuyết, Cha Yeo Woon tốt nghiệp đại học danh tiếng. Sau khi bị chấn thương, cậu ấy bỏ điền kinh rồi chuyên tâm học hành từ năm lớp 11.
Nhưng bây giờ, Cha Yeo Woon không bị thương ở chân, ngày nào cũng bận rộn đi tập.
“Thì xếp khoảng giữa của lớp ạ.”
“Khoảng giữa nào? Chính giữa hả?”
“… Chắc giữa gần cuối?”
“Kết quả cứ giảm dần đúng không?”
Vẻ thiếu tự tin, Cha Yeo Woon tránh ánh mắt tôi. Nhìn vậy mà tôi thấy nỗi bất an dâng lên trong lòng. Không hẳn là tôi không tin tưởng Cha Yeo Woon, mà cái tật cố hữu của tôi nó vậy.
Nếu việc chạy của cậu ấy suôn sẻ thì cũng thật là may, nhưng năng khiếu nghệ thuật thể thao là một lĩnh vực khó mà đoán trước được mà. Lỡ đâu thế này rồi mọi chuyện không được suôn sẻ thì sao?
Con cái nhà khá giả làm thử rồi vấp ngã đi nữa thì chỉ cần tìm con đường khác là được, nhưng những người như tôi hay Cha Yeo Woon thì không như vậy. Những người không có lưới an toàn đỡ bên dưới, chẳng may sảy chân một cái là sẽ vỡ đầu.
Sau khi bà mất, cậu ấy thân cô thế cô, những thứ còn lại cũng chỉ có những giải thưởng nhận được hồi cấp 2, cấp 3. Kịch bản chẳng lành đang mở ra trước mắt đó khiến tôi đau hết cả đầu.
[Phát sinh nhiệm vụ bổ sung]
Tôi đang một mình lo lắng đủ thứ thì cái cửa sổ thông báo hiện ra, làm tôi giật mình bừng tỉnh.
[HẾT CHƯƠNG 27]
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương