Khu Vực Tình Yêu Tối Thượng
Chương 32: “Tiền bối, thật ra anh không hề quen biết bà em đúng không?”
*
Sợ cậu ấy sẽ bảo từ ngày mai gạt Ahn Kyung Hoon ra, chỉ gặp hai người thôi, nên tôi nói đại một câu cho xong. Tôi nào có đánh ai, chỉ hôn một cái thôi mà, ngờ đâu cậu ấy lại ám ảnh với chuyện hôn đến thế.
Xách túi rác uể oải đi xuống khỏi cái cầu thang sân thượng là thấy ở khoảng trống giữa mấy ngôi nhà có lắp đặt mấy thùng phân loại rác.
Giấy, nhựa, rác thông thường. Trong lúc tôi bỏ rác theo phân loại từng thứ một, Cha Yeo Woon đứng bên cạnh đột nhiên hỏi.
“Tiền bối thích Tak Joon Ho ạ?”
Cốp. Tay tôi rụng rời, túi rác rớt xuống đập vào thành sắt của thùng rác.
Nói gì thì nói, Cha Yeo Woon đúng là có những khía cạnh không thể lường trước được. Rút cuộc cậu ấy nghĩ tính hướng của tôi là gì không biết.
“Nói thế mà nghe được à? Với lại cậu ta cũng là tiền bối của cậu, sao cậu toàn trùng trục mỗi cái tên thế hả?”
“Lại cái giọng dạy đời. Lúc nào em cũng một câu tiền bối hai câu tiền bối với anh đấy thôi.”
“Cậu gọi là tiền bối thì cũng để làm gì thưa cậu? Cậu vẫn hỗn y như cũ đấy thôi ạ.”
“Người mình không thích mà tiền bối cũng hôn được hay sao ạ?”
Câu hỏi nghe thật tức cười, nhưng cả vẻ mặt lẫn giọng điệu đều rất nghiêm túc nên tôi cười không nổi. Đúng là sai một ly đi một dặm, lỡ hôn lầm một cái là bị hành cho khổ luôn này trời.
“Chuyện hôm qua chỉ là sự cố thôi. Mà dẹp Tak Joon Ho đi, điều quan trọng nhất với tôi bây giờ là thành tích thi giữa kỳ của cậu đây này.”
Chứ lại không à. Phải lên tới 10 bậc lận đó.
Chẳng biết là lên 10 bậc theo xếp hạng toàn trường, hay lên 10 bậc theo xếp hạng trong lớp nữa. Mà dù tôi có dành thời gian rảnh để dạy ấy đến đâu đi nữa, thì cũng chẳng biết sẽ nâng điểm số lên được bao nhiêu trong vòng chỉ có hai tuần, mà cậu ấy còn đang đợt huấn luyện nữa.
“Giờ thì tiền bối bận tâm tới cả thành tích của em nữa ạ?”
“Thành tích không quan trọng, chỉ cần cậu lớn lên khỏe mạnh là được – tôi cũng muốn nói như vậy lắm, nhưng dù sao cũng phải tạo dựng thành tích đủ để cho cậu vào đại học chứ? Mục tiêu cuối cùng là đạt học bổng đấy.”
“Vậy là tiền bối từ bỏ hy vọng em sẽ vào đại học nhờ thành tích điền kinh rồi?”
Úi, lỡ lời. Dạo này thành tích chạy của Cha Yeo Woon đang không có tiến bộ mấy, nên cũng có thể cậu ấy hơi nhạy cảm khi nghe tôi nói vậy.
Nhưng giọng Cha Yeo Woon lại không có vẻ gì là tổn thương cho lắm. Cậu ấy còn điềm tĩnh hơn so với lúc vặn vẹo về chuyện hôn.
“Không phải. Cậu còn không từ bỏ, sao tôi lại từ bỏ chứ?”
“Vậy sao tự nhiên tiền bối cứ khăng khăng bắt em học như thế?”
“Tôi đã nói rồi còn gì. Khi nào cậu muốn bỏ điền kinh thì cứ gọi cho tôi. Tôi sẽ cố hết sức để giúp cậu.”
“Nhưng em vẫn chưa gọi điện cho tiền bối rồi nói là mình sẽ bỏ điền kinh cơ mà.”
“Phải chuẩn bị sẵn từ trước chứ. Con người ai mà biết được sau này mọi việc sẽ ra sao. Phải lắp sẵn thiết bị an toàn, để dù có đột nhiên sảy chân hỏng việc thì cũng sẽ không chết.”
Trừ khi Cha Yeo Woon nhất quyết thà chết cũng sẽ chỉ theo con đường điền kinh thì không tính, chứ cậu ấy cũng đã từng nói tới chuyện muốn từ bỏ nên càng phải chuẩn bị gấp hơn.
Cha Yeo Woon khẽ nghiêng đầu nhìn tôi.
“Tiền bối cũng vì vậy mà đã dốc sức học hành phải không?”
“Ừ.”
Giá như hồi đó tôi tỉnh ngộ ra sớm hơn. Tầm 18 tuổi mà hiểu ra thì không còn gì tốt hơn.
“Cuối tuần cậu cũng sẽ học chứ?”
Nếu vậy thì trước tiên tôi phải bỏ công việc làm thêm bên studio. Hiện tại thì là hình thức làm thêm theo ngày, nhưng bên đó có nói trước là có thể phải đi làm vào các ngày cuối tuần.
“Từ cuối tuần này, em cũng bắt đầu làm thêm rồi.”
“Làm thêm gì vậy?”
Tôi bất giác hỏi đầy gấp gáp.
Thằng bé là dân thể thao, lỡ đi làm việc nặng gì rồi ảnh hưởng đến thân thể thì to chuyện. Như đọc được suy nghĩ của tôi, Cha Yeo Woon khẽ cười.
“Tiền bối đã bắt em học, rồi lại còn lo lắng cả chuyện em làm thêm nữa nhỉ.”
“Lộ rõ vậy sao?”
“Em đi làm thêm bên nhà thờ.”
“Cậu cũng đi nhà thờ hả?”
Cha Yeo Woon mà ngoan ngoãn ngồi chắp tay cầu nguyện ở nhà thờ sao, thật là không tưởng tượng nổi. Hình như cậu ấy không theo đạo mà?
“Là nhà thờ mà bà em hay đi ấy.”
Cha Yeo Woon bình thản đáp.
“Hoàn cảnh gia đình khó khăn thì bên nhà thờ sẽ hỗ trợ sinh hoạt phí với học bổng. Gọi là làm thêm, chứ thực ra là em sẽ giúp việc bên nhà thờ rồi nhận hỗ trợ sinh hoạt phí thôi.”
Nếu vậy thì cũng không cần phải lo lắng nữa. Bên đó đã gọi cậu ấy sang để hỗ trợ như vậy thì chắc sẽ không bắt cậu ấy làm những việc nặng tới mức ảnh hưởng sức khỏe rồi.
“Tiền bối, thật ra anh không hề quen biết bà em đúng không?”
Vừa lên tới sân thượng, tôi còn chưa kịp yên tâm hẳn thì Cha Yeo Woon bất ngờ tấn công. Tôi đứng khựng lại như hóa đá.
“Hả? Gì cơ… Đâu có. Để… để coi.”
Để coi là sao hả trời, để coi cái gì chứ? Đã đóng kịch thì phải diễn sâu đến cùng chứ. Tôi chỉ muốn đào cái lỗ mà chui xuống cho rồi.
“Bà em mà thân với ai là kiểu gì cũng sẽ rủ người ta cùng đi nhà thờ trước tiên.”
“… Xin lỗi cậu.”
Mồ hôi khắp người tôi túa ra ròng ròng. Gió thổi cũng không làm mát được chút nào. Giờ thì thật sự chỉ còn mỗi việc tịch thu hết điểm yêu thích nữa thôi.
Tôi thì đứng nghiêm căng thẳng như vậy, nhưng Cha Yeo Woon thì bình thản như không.
“Có gì đâu. Dẫu sao thì ngay từ đầu, lúc tiền bối nói vì bà mà lo cho em, em cũng đã chẳng tin rồi.”
“… Thật hả?”
“Vì một bà cụ quen ở chợ mà tìm tới tận nơi để lo cho cháu bà ấy, anh nghe có tin được không?”
Cha Yeo Woon ngồi ghé lên lan can sân thượng, nói điềm tĩnh như không.
“Đúng là em cũng đã thắc mắc hay là bà em đã cứu mạng tiền bối, hay tiền bối mắc nợ gì bà em. Nhưng kể cả vì thế đi nữa mà tiền bối đối với em tới mức này thì cũng thật buồn cười.”
“…..”
“Em chỉ thắc mắc thôi, tại sao tiền bối lại lo cho em tới mức đó chứ?”
“Chuyện này…”
“Em biết. Tiền bối vẫn luôn nói vẫn có thể như vậy mà chẳng cần phải có lý do gì đặc biệt cả.”
Cha Yeo Woon nói dồn dập một hơi.
“Nhưng dù vậy đi nữa, em vẫn cứ bận tâm mãi không sao dứt được. Tại sao tiền bối lại như thế chứ?”
“Vì cậu giống tôi.”
Tôi đột nhiên buột miệng. Như phần lớn những câu trả lời vọt ra khi chưa kịp nghĩ, lời đáp này là sự thực chân thật tới mức phát ngượng.
Cha Yeo Woon khẽ cười chua chát.
“Chúng ta ấy à, đâu có giống nhau.”
“Thằng nhóc này, nói nghe tổn thương thật chứ.”
Sự phủ nhận thẳng thừng đó làm tôi cũng phải gượng cười ngượng nghịu. Mặc dù quả thật Cha Yeo Woon là một tên nhóc xuất sắc tới mức lúc đọc tiểu thuyết, lúc nhập tâm hóa thân thành cậu ấy cũng tự thấy xấu hổ.
“Tiền bối thì tỏa sáng lấp lánh như vậy. Chỉ có một mình nhưng làm gì cũng giỏi. Đâu có giống với thứ như em.”
Câu nói tiếp theo của Cha Yeo Woon làm tôi càng xấu hổ hơn. Tôi che mặt rồi không nhịn được cười.
Tỏa sáng lấp lánh, thật khác với mình. Đó chính là suy nghĩ của tôi khi lần đầu thấy Cha Yeo Woon.
Trong tiểu thuyết, bất chấp quá khứ thiếu may mắn, Cha Yeo Woon vẫn khôn lớn trưởng thành và yêu bằng cả trái tim. Ngay thẳng và nồng nhiệt.
Tôi thật ghen tị với cậu ấy về điểm đó.
Ghen tị với trái tim có thể đập điên cuồng say đắm đó.
“Gì vậy. Sao tiền bối lại cười?”
“Tự nhiên cười thôi. Cha Yeo Woon, không phải như cậu nghĩ đâu. Cậu giỏi hơn tôi nhiều.”
Cậu mà biết hồi 18 – 19 tuổi, tôi thật sự như thế nào, chắc cậu không nói nổi mấy câu như ‘tỏa sáng lấp lánh’ nữa đâu.
Tôi của hồi đó thật là thảm hại. Mà ngay cả khi 29 tuổi cũng… thật ra, tôi cũng chẳng biết nữa.
Tôi đã cố gắng xoay xở đủ mọi cách để lo liệu cho cuộc sống của mình, nhưng vẫn còn nhiều thứ mà tôi không có.
Tôi đã dốc sức học hành, cũng đã làm quần quật như trâu, rồi tốt nghiệp suôn sẻ và kiếm được cả việc làm. Như vậy nếu tôi cảm thấy tự hào hãnh diện về những gì mình đã đạt được thì hẳn cũng là lẽ thường, nhưng không hiểu sao, tôi mơ hồ thấy lòng mình trống rỗng.
Nói thế nào nhỉ? Ngay cả lúc đột nhiên rơi tõm vào trong tiểu thuyết, tôi vẫn chẳng thể nào nghĩ ra nổi một người mà tôi muốn gặp ở ngoài đời thật – vậy là đủ thấy lòng tôi trống rỗng thế nào.
“Nhiều lúc em chẳng biết tiền bối đang nghĩ gì nữa.”
Tiếng Cha Yeo Woon vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ lan man không dứt của tôi. Tôi khẽ bật cười. Cha Yeo Woon mà đọc được suy nghĩ của tôi, có khi nào cậu ấy tưởng tôi là thằng điên không nhỉ? Hết độ yêu thích rồi lại tới nhiệm vụ, đủ thứ luôn.
“Biết cả những gì người khác nghĩ thì cậu thành siêu nhân rồi, đâu phải con người nữa.”
“Không phải vậy. Chỉ là em thấy tiền bối giống như người sắp đột nhiên bỏ đi đâu mất ấy… À thôi, không nói nữa.”
Cha Yeo Woon lẩm bẩm như vậy rồi lại im lặng một thoáng.
“Em sẽ chịu khó học hành, vậy nên nếu như thành tích của em tăng lên, tiền bối có thể làm cho em một việc được không?”
Mãi mới được câu nghe mà hởi lòng hởi dạ.
“10 bậc.”
Tôi lập tức giơ hai tay xòe hết cả mười ngón ra.
“Nếu cậu lên được 10 bậc.”
“Cứ như tiền bối chỉ chờ có vậy thôi ấy nhỉ.”
“Lên được 10 bậc trên bảng xếp hạng toàn trường. Mức này thì cậu làm được phải không?”
Mức này thì thuộc diện mục tiêu có thể đạt được nếu may mắn hơn bình thường một chút. Nếu đang thuộc nhóm xếp hạng thấp thì càng cần phải may mắn hơn.
Cha Yeo Woon lắc đầu.
Cậu ấy nhìn hai bàn tay tôi đang xòe hết mười ngón, rồi nhón lấy một ngón út của tôi mà gập xuống. Cậu ấy nhìn thẳng vào mắt tôi. Ánh mắt hết sức rõ ràng.
Ánh mắt trong vắt như khi cậu ấy đứng trên đường chạy điền kinh trên sân cỏ nhân tạo. Tim tôi bỗng đập dồn chẳng đúng lúc chút nào.
“Hiện tại em đang đứng thứ 19 trong lớp, vậy nên em sẽ phấn đấu tăng 10 bậc trong lớp.”
“…. Tự nhiên lại thành đứng thứ 9 trong lớp?”
“Vâng. Em làm được.”
À, cậu ấy là vận động viên mà. Khí thế thắng thua bừng bừng trong mắt kìa.
“Đổi lại, dù em có đưa ra yêu cầu gì, tiền bối cũng sẽ phải đồng ý. Tiền bối hứa đi.”
Cậu ấy đợi sự cam đoan đáp lại từ phía tôi, vẻ mặt đầy nghiêm túc.
Rút cuộc cậu ấy định nhờ tôi việc gì đây? Nhưng tôi cũng chẳng muốn tính toán quá mức với một thằng nhóc đã tự mình nói sẽ tăng 10 bậc trong vòng 2 tuần.
“OK. Tôi hứa.”
Tôi nắm tay lại, chỉ chìa ra ngón út mà hồi nãy Cha Yeo Woon gập xuống.
Tôi chìa ngón út ra đợi móc ngoéo như con nít, nhưng Cha Yeo Woon không chọc tôi là đồ trẻ con. Cậu ấy cũng chìa ngón út ra y như vậy.
Khoảnh khắc hai ngón út của chúng tôi đan vào nhau, bầu trời đêm trải rộng phía sau Cha Yeo Woon hiện ra trước mắt tôi. Đêm nay, trời đặc biệt nhiều sao.
***
Nói một cách ngắn gọn thì Cha Yeo Woon đã giữ đúng lời hứa của ngày hôm đó.
Chỉ có tôi, người đã phóng khoáng hứa hẹn sẽ đáp ứng bất cứ yêu cầu nào của cậu ấy, là tự nhiên rơi vào tình thế khó xử.
Đã thế lại còn vô cùng khó xử nữa.
Nhưng dù sao đi nữa thì đó cũng là việc xảy ra sau đợt thi giữa kỳ.
***
Đợt thi giữa kỳ đã tới gần, tôi với Ahn Kyung Hoon cùng Cha Yeo Woon vùi đầu ôn thi. Tak Joon Ho thì cứ thấy tôi là hoảng hồn tránh mặt. Cuối tuần thì tôi đi làm thêm. Buổi tối, làm xong việc nhà, tôi lại dùng tiền làm thêm cùng bà ra ngoài ăn cơm.
Nhìn thế này thì thấy đây đúng là những ngày tháng vô cùng chuẩn mực.
“Dạo này anh không tới xem đội điền kinh tập nữa ạ?”
“Dạo này đã không thấy cậu qua lớp tôi rồi, sao hôm nay tự nhiên lại tới làm gì vậy?”
Điểm yêu thích cũng đã tăng, Cha Yeo Woon cũng đang rất chịu khó cố gắng, tất cả đều đang ổn cả, nhưng cái cục debuff này thì bao giờ mới biến đi đây.
Đã vào đầu tháng Năm. Qua ô cửa sổ mở toang, cơn gió ấm áp hiu hiu thổi vào. Tôi nằm bò ra bàn, mặc sức tận hưởng điểm lợi thế của chỗ ngồi cạnh cửa sổ.
Một mùa xuân mà tất cả mọi việc đều đang suôn sẻ. Tự dưng tôi thấy mình đủ rộng lượng để có thể bỏ qua cho một đứa trẻ hay quấy nhiễu. Chứ còn gì nữa. Dù cho mặc kệ cái tên thích được chú ý kia mới là thượng sách, nhưng kể cả có lờ cậu ta đi mà ngủ, chắc gì cậu ta đã chịu đi cho.
“Em sẽ vào đội điền kinh đấy.”
“Hả?”
Cậu ta bất ngờ nói vậy làm tôi giật nảy mình. Có vẻ hài lòng với phản ứng của tôi hay sao mà Cheon Sang Won nở một nụ cười khó ưa của kẻ chiến thắng.
“Sao tự nhiên cậu lại vào đó?”
“Hyung bảo em thử chạy đi còn gì.”
“Tôi á?”
Tôi nhớ có lần cậu ta ngồi cạnh lảm nhảm quá trời quá đất nên tôi đã bảo nếu cậu không chạy thì ngậm miệng vào. Không lẽ là vì vụ đó?
“Tại muốn được huyng quan tâm nên em cũng định thử vào đội điền kinh xem sao đó.”
“Nói nhảm cái gì vậy, chậc. Thôi nín giùm tôi.”
“Anh có biết là sau lưng anh, tụi nó đang đồn ầm lên anh là gay không đó?”
“Ô. Nhìn kiểu gì mà nói thế được chứ. Vì vụ Tak Joon Ho hả?”
“Thì tại anh bảo vệ anh Ahn Kyung Hoon nên mới làm thế đấy chứ.”
“Bảo vệ cái gì mà bảo vệ. Là Ahn Kyung Hoon tự nhiên bị cuốn vào mớ bòng bong giữa tôi với Tak Joon Ho đấy chứ.”
“Hyung mà là gay thật thì thực lòng mà nói, em cũng có thể hiểu được.”
“Lại gì nữa đây?”
“Thì cách anh đối xử với Cha Yeo Woon ấy.”
“Đúng là đủ trò nhặng xị rồi đấy thưa ngài. Đừng có quy mọi hiện tượng về tình yêu hết như thế.”
“Oa, anh nói nghe thông thái thật đấy. Quy mọi hiện tượng về tình yêu.”
[HẾT CHƯƠNG 32]
Sợ cậu ấy sẽ bảo từ ngày mai gạt Ahn Kyung Hoon ra, chỉ gặp hai người thôi, nên tôi nói đại một câu cho xong. Tôi nào có đánh ai, chỉ hôn một cái thôi mà, ngờ đâu cậu ấy lại ám ảnh với chuyện hôn đến thế.
Xách túi rác uể oải đi xuống khỏi cái cầu thang sân thượng là thấy ở khoảng trống giữa mấy ngôi nhà có lắp đặt mấy thùng phân loại rác.
Giấy, nhựa, rác thông thường. Trong lúc tôi bỏ rác theo phân loại từng thứ một, Cha Yeo Woon đứng bên cạnh đột nhiên hỏi.
“Tiền bối thích Tak Joon Ho ạ?”
Cốp. Tay tôi rụng rời, túi rác rớt xuống đập vào thành sắt của thùng rác.
Nói gì thì nói, Cha Yeo Woon đúng là có những khía cạnh không thể lường trước được. Rút cuộc cậu ấy nghĩ tính hướng của tôi là gì không biết.
“Nói thế mà nghe được à? Với lại cậu ta cũng là tiền bối của cậu, sao cậu toàn trùng trục mỗi cái tên thế hả?”
“Lại cái giọng dạy đời. Lúc nào em cũng một câu tiền bối hai câu tiền bối với anh đấy thôi.”
“Cậu gọi là tiền bối thì cũng để làm gì thưa cậu? Cậu vẫn hỗn y như cũ đấy thôi ạ.”
“Người mình không thích mà tiền bối cũng hôn được hay sao ạ?”
Câu hỏi nghe thật tức cười, nhưng cả vẻ mặt lẫn giọng điệu đều rất nghiêm túc nên tôi cười không nổi. Đúng là sai một ly đi một dặm, lỡ hôn lầm một cái là bị hành cho khổ luôn này trời.
“Chuyện hôm qua chỉ là sự cố thôi. Mà dẹp Tak Joon Ho đi, điều quan trọng nhất với tôi bây giờ là thành tích thi giữa kỳ của cậu đây này.”
Chứ lại không à. Phải lên tới 10 bậc lận đó.
Chẳng biết là lên 10 bậc theo xếp hạng toàn trường, hay lên 10 bậc theo xếp hạng trong lớp nữa. Mà dù tôi có dành thời gian rảnh để dạy ấy đến đâu đi nữa, thì cũng chẳng biết sẽ nâng điểm số lên được bao nhiêu trong vòng chỉ có hai tuần, mà cậu ấy còn đang đợt huấn luyện nữa.
“Giờ thì tiền bối bận tâm tới cả thành tích của em nữa ạ?”
“Thành tích không quan trọng, chỉ cần cậu lớn lên khỏe mạnh là được – tôi cũng muốn nói như vậy lắm, nhưng dù sao cũng phải tạo dựng thành tích đủ để cho cậu vào đại học chứ? Mục tiêu cuối cùng là đạt học bổng đấy.”
“Vậy là tiền bối từ bỏ hy vọng em sẽ vào đại học nhờ thành tích điền kinh rồi?”
Úi, lỡ lời. Dạo này thành tích chạy của Cha Yeo Woon đang không có tiến bộ mấy, nên cũng có thể cậu ấy hơi nhạy cảm khi nghe tôi nói vậy.
Nhưng giọng Cha Yeo Woon lại không có vẻ gì là tổn thương cho lắm. Cậu ấy còn điềm tĩnh hơn so với lúc vặn vẹo về chuyện hôn.
“Không phải. Cậu còn không từ bỏ, sao tôi lại từ bỏ chứ?”
“Vậy sao tự nhiên tiền bối cứ khăng khăng bắt em học như thế?”
“Tôi đã nói rồi còn gì. Khi nào cậu muốn bỏ điền kinh thì cứ gọi cho tôi. Tôi sẽ cố hết sức để giúp cậu.”
“Nhưng em vẫn chưa gọi điện cho tiền bối rồi nói là mình sẽ bỏ điền kinh cơ mà.”
“Phải chuẩn bị sẵn từ trước chứ. Con người ai mà biết được sau này mọi việc sẽ ra sao. Phải lắp sẵn thiết bị an toàn, để dù có đột nhiên sảy chân hỏng việc thì cũng sẽ không chết.”
Trừ khi Cha Yeo Woon nhất quyết thà chết cũng sẽ chỉ theo con đường điền kinh thì không tính, chứ cậu ấy cũng đã từng nói tới chuyện muốn từ bỏ nên càng phải chuẩn bị gấp hơn.
Cha Yeo Woon khẽ nghiêng đầu nhìn tôi.
“Tiền bối cũng vì vậy mà đã dốc sức học hành phải không?”
“Ừ.”
Giá như hồi đó tôi tỉnh ngộ ra sớm hơn. Tầm 18 tuổi mà hiểu ra thì không còn gì tốt hơn.
“Cuối tuần cậu cũng sẽ học chứ?”
Nếu vậy thì trước tiên tôi phải bỏ công việc làm thêm bên studio. Hiện tại thì là hình thức làm thêm theo ngày, nhưng bên đó có nói trước là có thể phải đi làm vào các ngày cuối tuần.
“Từ cuối tuần này, em cũng bắt đầu làm thêm rồi.”
“Làm thêm gì vậy?”
Tôi bất giác hỏi đầy gấp gáp.
Thằng bé là dân thể thao, lỡ đi làm việc nặng gì rồi ảnh hưởng đến thân thể thì to chuyện. Như đọc được suy nghĩ của tôi, Cha Yeo Woon khẽ cười.
“Tiền bối đã bắt em học, rồi lại còn lo lắng cả chuyện em làm thêm nữa nhỉ.”
“Lộ rõ vậy sao?”
“Em đi làm thêm bên nhà thờ.”
“Cậu cũng đi nhà thờ hả?”
Cha Yeo Woon mà ngoan ngoãn ngồi chắp tay cầu nguyện ở nhà thờ sao, thật là không tưởng tượng nổi. Hình như cậu ấy không theo đạo mà?
“Là nhà thờ mà bà em hay đi ấy.”
Cha Yeo Woon bình thản đáp.
“Hoàn cảnh gia đình khó khăn thì bên nhà thờ sẽ hỗ trợ sinh hoạt phí với học bổng. Gọi là làm thêm, chứ thực ra là em sẽ giúp việc bên nhà thờ rồi nhận hỗ trợ sinh hoạt phí thôi.”
Nếu vậy thì cũng không cần phải lo lắng nữa. Bên đó đã gọi cậu ấy sang để hỗ trợ như vậy thì chắc sẽ không bắt cậu ấy làm những việc nặng tới mức ảnh hưởng sức khỏe rồi.
“Tiền bối, thật ra anh không hề quen biết bà em đúng không?”
Vừa lên tới sân thượng, tôi còn chưa kịp yên tâm hẳn thì Cha Yeo Woon bất ngờ tấn công. Tôi đứng khựng lại như hóa đá.
“Hả? Gì cơ… Đâu có. Để… để coi.”
Để coi là sao hả trời, để coi cái gì chứ? Đã đóng kịch thì phải diễn sâu đến cùng chứ. Tôi chỉ muốn đào cái lỗ mà chui xuống cho rồi.
“Bà em mà thân với ai là kiểu gì cũng sẽ rủ người ta cùng đi nhà thờ trước tiên.”
“… Xin lỗi cậu.”
Mồ hôi khắp người tôi túa ra ròng ròng. Gió thổi cũng không làm mát được chút nào. Giờ thì thật sự chỉ còn mỗi việc tịch thu hết điểm yêu thích nữa thôi.
Tôi thì đứng nghiêm căng thẳng như vậy, nhưng Cha Yeo Woon thì bình thản như không.
“Có gì đâu. Dẫu sao thì ngay từ đầu, lúc tiền bối nói vì bà mà lo cho em, em cũng đã chẳng tin rồi.”
“… Thật hả?”
“Vì một bà cụ quen ở chợ mà tìm tới tận nơi để lo cho cháu bà ấy, anh nghe có tin được không?”
Cha Yeo Woon ngồi ghé lên lan can sân thượng, nói điềm tĩnh như không.
“Đúng là em cũng đã thắc mắc hay là bà em đã cứu mạng tiền bối, hay tiền bối mắc nợ gì bà em. Nhưng kể cả vì thế đi nữa mà tiền bối đối với em tới mức này thì cũng thật buồn cười.”
“…..”
“Em chỉ thắc mắc thôi, tại sao tiền bối lại lo cho em tới mức đó chứ?”
“Chuyện này…”
“Em biết. Tiền bối vẫn luôn nói vẫn có thể như vậy mà chẳng cần phải có lý do gì đặc biệt cả.”
Cha Yeo Woon nói dồn dập một hơi.
“Nhưng dù vậy đi nữa, em vẫn cứ bận tâm mãi không sao dứt được. Tại sao tiền bối lại như thế chứ?”
“Vì cậu giống tôi.”
Tôi đột nhiên buột miệng. Như phần lớn những câu trả lời vọt ra khi chưa kịp nghĩ, lời đáp này là sự thực chân thật tới mức phát ngượng.
Cha Yeo Woon khẽ cười chua chát.
“Chúng ta ấy à, đâu có giống nhau.”
“Thằng nhóc này, nói nghe tổn thương thật chứ.”
Sự phủ nhận thẳng thừng đó làm tôi cũng phải gượng cười ngượng nghịu. Mặc dù quả thật Cha Yeo Woon là một tên nhóc xuất sắc tới mức lúc đọc tiểu thuyết, lúc nhập tâm hóa thân thành cậu ấy cũng tự thấy xấu hổ.
“Tiền bối thì tỏa sáng lấp lánh như vậy. Chỉ có một mình nhưng làm gì cũng giỏi. Đâu có giống với thứ như em.”
Câu nói tiếp theo của Cha Yeo Woon làm tôi càng xấu hổ hơn. Tôi che mặt rồi không nhịn được cười.
Tỏa sáng lấp lánh, thật khác với mình. Đó chính là suy nghĩ của tôi khi lần đầu thấy Cha Yeo Woon.
Trong tiểu thuyết, bất chấp quá khứ thiếu may mắn, Cha Yeo Woon vẫn khôn lớn trưởng thành và yêu bằng cả trái tim. Ngay thẳng và nồng nhiệt.
Tôi thật ghen tị với cậu ấy về điểm đó.
Ghen tị với trái tim có thể đập điên cuồng say đắm đó.
“Gì vậy. Sao tiền bối lại cười?”
“Tự nhiên cười thôi. Cha Yeo Woon, không phải như cậu nghĩ đâu. Cậu giỏi hơn tôi nhiều.”
Cậu mà biết hồi 18 – 19 tuổi, tôi thật sự như thế nào, chắc cậu không nói nổi mấy câu như ‘tỏa sáng lấp lánh’ nữa đâu.
Tôi của hồi đó thật là thảm hại. Mà ngay cả khi 29 tuổi cũng… thật ra, tôi cũng chẳng biết nữa.
Tôi đã cố gắng xoay xở đủ mọi cách để lo liệu cho cuộc sống của mình, nhưng vẫn còn nhiều thứ mà tôi không có.
Tôi đã dốc sức học hành, cũng đã làm quần quật như trâu, rồi tốt nghiệp suôn sẻ và kiếm được cả việc làm. Như vậy nếu tôi cảm thấy tự hào hãnh diện về những gì mình đã đạt được thì hẳn cũng là lẽ thường, nhưng không hiểu sao, tôi mơ hồ thấy lòng mình trống rỗng.
Nói thế nào nhỉ? Ngay cả lúc đột nhiên rơi tõm vào trong tiểu thuyết, tôi vẫn chẳng thể nào nghĩ ra nổi một người mà tôi muốn gặp ở ngoài đời thật – vậy là đủ thấy lòng tôi trống rỗng thế nào.
“Nhiều lúc em chẳng biết tiền bối đang nghĩ gì nữa.”
Tiếng Cha Yeo Woon vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ lan man không dứt của tôi. Tôi khẽ bật cười. Cha Yeo Woon mà đọc được suy nghĩ của tôi, có khi nào cậu ấy tưởng tôi là thằng điên không nhỉ? Hết độ yêu thích rồi lại tới nhiệm vụ, đủ thứ luôn.
“Biết cả những gì người khác nghĩ thì cậu thành siêu nhân rồi, đâu phải con người nữa.”
“Không phải vậy. Chỉ là em thấy tiền bối giống như người sắp đột nhiên bỏ đi đâu mất ấy… À thôi, không nói nữa.”
Cha Yeo Woon lẩm bẩm như vậy rồi lại im lặng một thoáng.
“Em sẽ chịu khó học hành, vậy nên nếu như thành tích của em tăng lên, tiền bối có thể làm cho em một việc được không?”
Mãi mới được câu nghe mà hởi lòng hởi dạ.
“10 bậc.”
Tôi lập tức giơ hai tay xòe hết cả mười ngón ra.
“Nếu cậu lên được 10 bậc.”
“Cứ như tiền bối chỉ chờ có vậy thôi ấy nhỉ.”
“Lên được 10 bậc trên bảng xếp hạng toàn trường. Mức này thì cậu làm được phải không?”
Mức này thì thuộc diện mục tiêu có thể đạt được nếu may mắn hơn bình thường một chút. Nếu đang thuộc nhóm xếp hạng thấp thì càng cần phải may mắn hơn.
Cha Yeo Woon lắc đầu.
Cậu ấy nhìn hai bàn tay tôi đang xòe hết mười ngón, rồi nhón lấy một ngón út của tôi mà gập xuống. Cậu ấy nhìn thẳng vào mắt tôi. Ánh mắt hết sức rõ ràng.
Ánh mắt trong vắt như khi cậu ấy đứng trên đường chạy điền kinh trên sân cỏ nhân tạo. Tim tôi bỗng đập dồn chẳng đúng lúc chút nào.
“Hiện tại em đang đứng thứ 19 trong lớp, vậy nên em sẽ phấn đấu tăng 10 bậc trong lớp.”
“…. Tự nhiên lại thành đứng thứ 9 trong lớp?”
“Vâng. Em làm được.”
À, cậu ấy là vận động viên mà. Khí thế thắng thua bừng bừng trong mắt kìa.
“Đổi lại, dù em có đưa ra yêu cầu gì, tiền bối cũng sẽ phải đồng ý. Tiền bối hứa đi.”
Cậu ấy đợi sự cam đoan đáp lại từ phía tôi, vẻ mặt đầy nghiêm túc.
Rút cuộc cậu ấy định nhờ tôi việc gì đây? Nhưng tôi cũng chẳng muốn tính toán quá mức với một thằng nhóc đã tự mình nói sẽ tăng 10 bậc trong vòng 2 tuần.
“OK. Tôi hứa.”
Tôi nắm tay lại, chỉ chìa ra ngón út mà hồi nãy Cha Yeo Woon gập xuống.
Tôi chìa ngón út ra đợi móc ngoéo như con nít, nhưng Cha Yeo Woon không chọc tôi là đồ trẻ con. Cậu ấy cũng chìa ngón út ra y như vậy.
Khoảnh khắc hai ngón út của chúng tôi đan vào nhau, bầu trời đêm trải rộng phía sau Cha Yeo Woon hiện ra trước mắt tôi. Đêm nay, trời đặc biệt nhiều sao.
***
Nói một cách ngắn gọn thì Cha Yeo Woon đã giữ đúng lời hứa của ngày hôm đó.
Chỉ có tôi, người đã phóng khoáng hứa hẹn sẽ đáp ứng bất cứ yêu cầu nào của cậu ấy, là tự nhiên rơi vào tình thế khó xử.
Đã thế lại còn vô cùng khó xử nữa.
Nhưng dù sao đi nữa thì đó cũng là việc xảy ra sau đợt thi giữa kỳ.
***
Đợt thi giữa kỳ đã tới gần, tôi với Ahn Kyung Hoon cùng Cha Yeo Woon vùi đầu ôn thi. Tak Joon Ho thì cứ thấy tôi là hoảng hồn tránh mặt. Cuối tuần thì tôi đi làm thêm. Buổi tối, làm xong việc nhà, tôi lại dùng tiền làm thêm cùng bà ra ngoài ăn cơm.
Nhìn thế này thì thấy đây đúng là những ngày tháng vô cùng chuẩn mực.
“Dạo này anh không tới xem đội điền kinh tập nữa ạ?”
“Dạo này đã không thấy cậu qua lớp tôi rồi, sao hôm nay tự nhiên lại tới làm gì vậy?”
Điểm yêu thích cũng đã tăng, Cha Yeo Woon cũng đang rất chịu khó cố gắng, tất cả đều đang ổn cả, nhưng cái cục debuff này thì bao giờ mới biến đi đây.
Đã vào đầu tháng Năm. Qua ô cửa sổ mở toang, cơn gió ấm áp hiu hiu thổi vào. Tôi nằm bò ra bàn, mặc sức tận hưởng điểm lợi thế của chỗ ngồi cạnh cửa sổ.
Một mùa xuân mà tất cả mọi việc đều đang suôn sẻ. Tự dưng tôi thấy mình đủ rộng lượng để có thể bỏ qua cho một đứa trẻ hay quấy nhiễu. Chứ còn gì nữa. Dù cho mặc kệ cái tên thích được chú ý kia mới là thượng sách, nhưng kể cả có lờ cậu ta đi mà ngủ, chắc gì cậu ta đã chịu đi cho.
“Em sẽ vào đội điền kinh đấy.”
“Hả?”
Cậu ta bất ngờ nói vậy làm tôi giật nảy mình. Có vẻ hài lòng với phản ứng của tôi hay sao mà Cheon Sang Won nở một nụ cười khó ưa của kẻ chiến thắng.
“Sao tự nhiên cậu lại vào đó?”
“Hyung bảo em thử chạy đi còn gì.”
“Tôi á?”
Tôi nhớ có lần cậu ta ngồi cạnh lảm nhảm quá trời quá đất nên tôi đã bảo nếu cậu không chạy thì ngậm miệng vào. Không lẽ là vì vụ đó?
“Tại muốn được huyng quan tâm nên em cũng định thử vào đội điền kinh xem sao đó.”
“Nói nhảm cái gì vậy, chậc. Thôi nín giùm tôi.”
“Anh có biết là sau lưng anh, tụi nó đang đồn ầm lên anh là gay không đó?”
“Ô. Nhìn kiểu gì mà nói thế được chứ. Vì vụ Tak Joon Ho hả?”
“Thì tại anh bảo vệ anh Ahn Kyung Hoon nên mới làm thế đấy chứ.”
“Bảo vệ cái gì mà bảo vệ. Là Ahn Kyung Hoon tự nhiên bị cuốn vào mớ bòng bong giữa tôi với Tak Joon Ho đấy chứ.”
“Hyung mà là gay thật thì thực lòng mà nói, em cũng có thể hiểu được.”
“Lại gì nữa đây?”
“Thì cách anh đối xử với Cha Yeo Woon ấy.”
“Đúng là đủ trò nhặng xị rồi đấy thưa ngài. Đừng có quy mọi hiện tượng về tình yêu hết như thế.”
“Oa, anh nói nghe thông thái thật đấy. Quy mọi hiện tượng về tình yêu.”
[HẾT CHƯƠNG 32]
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương