[Đặt phòng gì cơ?]
[Thì đại hội điền kinh mùa thu này ấy anh]
[Phòng khách sạn gần nơi thi đấu ấy]
[Em hỏi anh đã đặt chưa nè]
[À đúng rồi]
[Quên mất tiêu]
[Cứ để lúc đến rồi kiếm không được hả]
[Người đâu mà lơ đễnh…]
[Oppa ơi đây là giải đấu toàn quốc đấy]
[Nghe nói các đội điền kinh học đường trên cả nước]
[Sẽ đều tập trung ở đó..]
[Rồi rồi]
[Đã bảo là giải đấu toàn quốc cơ mà??]
[Này, tôi có phải đồ ngốc đâu]
[Có vẻ hơi ngốc đấy chứ..]
[Giáo viên với vận động viên vân vân các kiểu]
[Nghe nói gần 3 ngàn người tới đó đấy hehehe]
[Sẽ hết phòng ngay lập tức đó anh ơi ~]
[…..]
Gửi tin nhắn xong, tôi bóp trán. Ra là vậy. Đây là lần đầu đi theo xem thi đấu nên tôi không tưởng tượng được là như vậy.
Các đoàn vận động viên cả nước mà tới đó thì đương nhiên là phòng khách sạn sẽ chật kín rồi. Và cũng đương nhiên là có thể không còn phòng khách sạn nữa rồi.
“Sao vậy ạ?”
Cha Yeo Woon lo lắng hỏi, tôi thậm chí còn không nghe nổi cậu ấy nói gì nữa. Đã quyết tâm đi cổ vũ thì đáng lẽ phải nghĩ tới việc đặt phòng đầu tiên chứ. Nhiều việc phải lo quá nên tôi quên béng đi mất.
Nơi tổ chức giải đấu cũng là ở nông thôn nên tôi cũng hơi chủ quan. Giờ thì chắc người ta cũng đặt hết phòng rồi, phải làm sao đây?
[Hehehehehe]
[Đồ ngốc]
[Này nhé….]
[Tới nơi thi đấu]
[Một bên là phòng cách chỗ Yeo Woon 30 phút]
[Trầy trật mới đặt được mà còn ở vùng quê chẳng có gì để làm]
[Đêm đến chỉ biết chơi game điện thoại với khóc thầm]
[Một bên là khen ngợi Shi Ah đáng yêu]
[Rồi được ở phòng gần khu tập trung huấn luyện thanh thiếu niên]
[Lúc nào rảnh có thể gọi Cha Yeo Woon ra tám nhảm]
[Oppa chọn cái nào?]
“Cái đồ đáng yêu này.”
Giỏi thật đấy. Lanh lợi thật đấy. Cô bé mà ngồi đây là tôi đã muốn ôm một cái rồi.
Chắc không thể ngồi yên mà nhìn được nữa, Cha Yeo Woon đưa tay che màn hình điện thoại của tôi lại.
“Cái gì đáng yêu cơ ạ?”
“Shi Ah.”
Vẻ mặt Cha Yeo Woon sa sầm hẳn luôn. Tôi trả lời vậy vắn tắt quá, không đầu không đuôi quá chăng?
“Ahn Shi Ah đáng yêu ấy ạ?”
“Chuyện đó đương nhiên… Này, tươi tỉnh lên nào. Không phải đáng yêu kiểu đó đâu.”
“Còn có kiểu đáng yêu khác nữa ạ?”
Sao mà tôi cứ lỡ lời thế này. Rõ ràng là thân với Ahn Shi Ah nhưng vẫn bừng bừng ý thức cạnh tranh như đối thủ, Cha Yeo Woon thật lạ lùng và dễ thương làm sao.
“Hai người nói chuyện gì mà lại…”
“Cậu đáng yêu hơn nhiều.”
Tôi ra tay trước luôn rồi đưa tay vò đầu Cha Yeo Woon. Thế này thì chắc cậu ấy mới chịu yên. Trong lúc Cha Yeo Woon sửa lại mái tóc bị vò cho rối bù, tôi không quên trả lời tin nhắn cho Ahn Shi Ah.
[Cái đồ đáng yêu Ahn Shi Ah đúng là thiên thần, là tiên là phật, là món quà trời ban chúa tặng]
[Trung thành trung thành]
[Nói bé quá em nghe không rõ]
[TRUNG THÀNH!!!!!!]
[Hehehehehe]
Vậy là bớt được một nỗi lo. Mặc dù Cha Yeo Woon vẫn vừa ngồi sửa lại mái tóc chưa hết rối bù vừa tỏ vẻ bất mãn.
Hôm nay, tôi xuống cùng một trạm buýt với Cha Yeo Woon. Nhưng sau đó tôi đi ngược hướng với Cha Yeo Woon.
“Không phải tiền bối định tới nhà em sao?”
Cha Yeo Woon đi theo tôi, hẳn cậu ấy tưởng tôi đương nhiên sẽ đi cùng cậu ấy về nhà.
“Tôi có chỗ này phải đi rồi.”
“Đi đâu ạ?”
“Thì có mấy chỗ phải ghé.”
Thấy tôi không chịu nói rõ nơi mình sẽ đi, Cha Yeo Woon hơi cau mày.
“Về nhà cẩn thận nhé. Còn phải đóng đồ vào vali nữa chứ.”
“Em đóng xong sẵn rồi.”
Thấy tôi muốn tách ra, Cha Yeo Woon dừng lại, không đi theo nữa. Dạo này, có thể nói là Cha Yeo Woon rất nghe lời tôi. Cậu ấy đang chiều theo ý tôi chăng? Giống như chú cún con đã học được câu ‘Dừng lại’, cậu ấy răm rắp nghe theo khi tôi bảo đừng làm gì đó.
“Giỏi lắm. Bé đáng yêu đi về cẩn thận. Gặp cậu ở lễ bế giảng nhé.”
Tôi pha trò một chút, vẻ mặt bất mãn của Cha Yeo Woon cuối cùng cũng dịu đi. Trông cậu ấy rõ ràng là muốn đi theo, nhưng Cha Yeo Woon vẫn chào tạm biệt tôi. Mặc dù chào xong đi rồi vẫn còn ngoái lại nhìn tới năm sáu bận.
Ngày mai đã là bế giảng rồi. Thời gian trôi nhanh một cách đáng sợ.
[Thời gian còn lại: 205 ngày]
Không thể để bị cướp thêm một ngày nào nữa.
[Nhiệm vụ bổ sung – Hãy tạo fan cho Cha Yeo Woon. 100.000 người (đã có 485 người)]
Con số vẫn đều đặn tăng lên nhưng chưa được là bao. Tôi vẫn chưa nắm được phải làm thế nào để đạt được con số 100 ngàn đó.
“Nếu được thì mình cũng muốn đi đâu livestream câu like luôn cho rồi.”
Dù sao thì đấy là một chuyện, còn bây giờ thì phải làm việc của bây giờ.
Vừa bước đi, tôi vừa xem lại vị trí đã dò sẵn trên điện thoại. Có khoảng 3 chỗ quanh khu này. Muốn về nhà trước khi muộn quá thì phải hành động thật nhanh.
Ngày mai là lên đường đi đến nơi tổ chức hội thao rồi. Chỉ có hôm nay là còn thời gian để tìm thôi.
Rẽ vào hẻm một cái là thấy nơi tôi đang tìm.
Tòa nhà có bề ngoài cũ kỹ phủ đầy biển hiệu đủ loại lớn nhỏ, toát ra một không khí khiến người ta e ngại khi đến gần. Bắt đầu từ cửa hàng điện thoại rồi tới tiệm thực phẩm ngoại nhập, tới quầy đổi tiền rồi tiệm cầm đồ, đủ các loại cửa tiệm chen chúc trong một tòa nhà.
Vừa định bước vào tòa nhà thì tôi dừng lại. Tôi cảm thấy có ánh mắt đang nhìn mình.
“Cha Yeo Woon?”
Hay là cậu ấy đi theo nhỉ? Tôi thử gọi nhưng nơi con hẻm phía sau lưng tôi, đến cả bóng người cũng chẳng thấy. Cũng phải, cậu ấy mà đi theo thì đã hiện cửa sổ thông báo rồi.
Tôi quan sát một lúc lâu nhưng bên đường vẫn lặng im như tờ. Tôi cả nghĩ quá chăng?
Chuyện này đều là tại Cheon Sang Won hết.
“Trên mạng trông vậy chứ có nhiều kẻ thần kinh lắm đấy, hyung.”
Cậu ta kể nào là có kẻ đã liên tục gửi ảnh chụp một bộ phận cơ thể qua tin nhắn trực tiếp, nào là vừa mới đăng ảnh cửa tiệm mình đang ngồi thì đã lập tức có người theo tới đó luôn, rồi nào là nhận được cả tin nhắn thông báo đang theo dõi cậu ta.
Nở một nụ cười lạnh sống lưng, Cheon Sang Won đã kể những câu chuyện nghe hết hồn như vậy.
Tôi bước vào trong tòa nhà. Đèn không bật, cái cầu thang tối om trông hơi có vẻ âm u.
Hình như tôi lại cảm thấy có ánh mắt nhìn mình, nhưng lần này, tôi chỉ nhìn thẳng phía trước mà thẳng tiến. Chắc chắc là do tôi tưởng tượng ra rồi.
Có lẽ vậy.
*
“Nghỉ hè thì cũng đừng có chơi không! Từ giờ tới lúc thi đại học chỉ còn 125 ngày thôi. Vào năm học một cái là bắt đầu nhận đơn xét tuyển rồi. Hôm nay là ngày cuối cùng rồi, chết mình rồi, phải nghĩ vậy mà cố gắng hết sức nghe chưa.”
Tiếng đập bàn giáo viên nghe sao mà thân thương. Nghe tiếng này xong là bắt đầu nghỉ hè rồi sao.
Hồi còn đi làm thì đào đâu ra thứ gọi là nghỉ hè cơ chứ. Mặc dù tất nhiên là ngay cả trong kỳ nghỉ hè này cũng có cả núi việc phải làm nên chẳng có gì thích thú cho lắm.
Chào tạm biệt xong xuôi, định ra khỏi lớp rồi mà tôi còn bị thầy chủ nhiệm túm lại.
“Tae Myung Ha. Nghỉ hè rồi cậu có định học ôn không đấy? Thầy đã bảo là dành sẵn chỗ cho cậu rồi mà.”
“Em đã chốt mấy chỗ làm thêm hết rồi ạ.”
“Nhất định phải đi làm sao? Đây là giai đoạn vô cùng quan trọng với mấy cậu mà.”
Từ sau khi nhìn thấy tiềm năng trong thành tích học tập của tôi, cứ thấy mặt tôi là thầy chủ nhiệm lại kiên trì khuyên nhủ đủ thứ. Mặc dù sau khi tôi làm ra vẻ bận mải bươn chải kiếm sống thì thầy cũng bỏ đi đầy vẻ nuối tiếc.
Sự quan tâm như vậy thật áp lực nhưng cũng thật ấm lòng. Nếu đang trong tình huống thật sự cân nhắc việc vào đại học, có khi tôi cũng trông cậy vào thầy cũng nên. Có khi còn thấy biết ơn nữa.
[Giờ bên lớp tôi xong rồi]
[Cậu đã khởi hành rồi hả??]
Ra tới cầu thang chỗ hành lang, tôi gửi tin nhắn thì lập tức có tin trả lời.
[Giờ em lên xe đây]
[Em đi xe của đội điền kinh thuê, tới thẳng ký túc xá luôn]
Còn tôi thì đã hẹn ghé về nhà xong là sẽ đi cùng với anh em Ahn Kyung Hoon. Vậy là không được nhìn mặt Cha Yeo Woon tới tận khi đến nơi thi đấu rồi.
[Tới nơi thì nói nhé]
[Vâng]
Tới đó tưởng là xong rồi, nhưng vài giây sau lại có tin nhắn.
[Tiền bối]
[Em nhớ anh]
“Gì vậy, dễ thương ghê.”
Ngực tôi xốn xang. Thằng bé vốn khô khan gắt gỏng, vậy mà dạo này cứ liên tục kín đáo nũng nịu với tôi thế này, làm tôi muốn rụng tim mất thôi.
Trong tiểu thuyết, Cha Yeo Woon rất nghe lời và không ngừng thể hiện tình cảm âu yếm của mình.
Có thể nói đây là khởi đầu một mối tình ngọt ngào với một người yêu lý tưởng. Nếu trong tình huống bình thường.
Dạo này tôi cứ liên tục có ý nghĩ ‘Giá như đây là tuổi 19 thật sự của mình’, nhìn vậy là đủ thấy tôi có vẻ khá là mãn nguyện với mọi việc lúc này.
Về đến nhà, thay đồ xong, tôi bỏ mấy thứ mang cho Cha Yeo Woon vào cái túi nhét vội ít đồ của mình. Vất vả trầy trật mới thu thập được mấy thứ này, không thể để quên không mang theo được.
“Bà ơi. Lần trước cháu bảo có hẹn đi với đám bạn, hôm nay là bắt đầu đi này. Ở nhà bà chú ý giữ gìn sức khỏe, chịu khó ăn uống bà nhé.”
Bà đeo kính bận rộn lật xem cuốn sổ tay. Sau đó thì bà làm bộ không nhìn tôi mà chỉ trả lời.
“Đi rồi về, đừng để bị thương đấy.”
Xỏ chân vào giày rồi, tôi mới nghe thấy câu đó từ trong nhà vọng ra. Câu chào nghe vô cùng khô khan, nhưng tôi vẫn thấy vui vui.
Tới trước nhà anh em Ahn Kyung Hoon, tôi hơi lạc lối một chút. Đã hẹn là lên xe ngay ở đây nhưng có nhiều xe quá, tôi lại không nhớ màu xe nên đành phải gọi điện hỏi lại.
“Cái xe đỏ ở lối vào block 201 phải không?”
– Ừm. Em đã bảo là cái đó rồi mà.
Bíppp! Một chiếc Volvo đỏ tươi bấm còi. Tiếng còi vang lên chói tai bất thình lình làm tôi dựng cả tóc gáy.
Cửa xe bên ghế lái hạ xuống, một cánh tay đưa ra vẫy về phía tôi.
– Không lên à?
Nghe tiếng gọi, tôi mở cửa sau. Không hiểu sao tôi lại ngoan ngoãn nghe lời vậy chứ.
Trong xe, Ahn Kyung Hoon đã ngồi sẵn ở ghế sau. Ngồi ở ghế phụ lái, Ahn Shi Ah quay lại nhìn tôi.
“Anh làm quen đi. Đây là chị sẽ lái xe cho chúng ta hôm nay.”
Ngồi ở ghế lái là một cô gái mà tôi mới thấy lần đầu. Mái tóc uốn quăn dài, gần như màu vàng, đeo khuyên tai tròn cỡ lớn và kính mát. Thuộc tuýp nổi bật theo một kiểu khác với Ahn Shi Ah.
“Chào cậu. Tôi là Choi Jin Seo.”
Đúng kiểu người đã ra tay bấm còi cả bãi đậu xe phải nghe thấy, trông vẻ ngoài cô ấy không phải tầm thường.
Lên xe chưa được bao lâu, tôi đã nhận ra. Khả năng lái xe của cô ấy cũng không phải tầm thường.
“Chạy vậy không phải nhanh quá sao?”
Khả năng lái xe là một chuyện, nhưng tốc độ cũng không kém phần ghê gớm.
“Thì đây là đường cao tốc mà?”
“Từ lúc ra khỏi đường cao tốc hình như vẫn chạy quá nhanh đấy chứ?”
“Thì đi xe vốn là để cho nhanh mà.”
Nói gì vậy trời. Thấy tôi ngạc nhiên, từ ghế phụ lái vang lên tiếng giải thích lẫn thở dài.
“Bà chị này thuộc kiểu cứ cầm lấy vô lăng là mất kiểm soát luôn đó anh ơi.”
Biết thế mà vẫn còn để người ta ngồi vào ghế lái hả?
“Tôi cầm lái cho thế này, quá tốt đúng không?”
Nghe giọng cô ấy rõ ràng là rất vui. Đúng vẻ khoan thai của một người dạn dày kinh nghiệm đã trải qua quá nhiều những kiến nghị phàn nàn kiểu này.
Đã thành ra thế này rồi, không tránh được thì cứ tận hưởng thôi.
“…. Nghe nhạc một chút được chứ?”
“Tất nhiên.”
“Để em kết nối với điện thoại của em nha!”
Ahn Shi Ah vui vẻ chỉnh điện thoại. Trong xe nhanh chóng vang lên một bản nhạc pop – một ca khúc mùa hè trong trẻo vui tươi.
Trong lúc chúng tôi nói chuyện về tốc độ xe, Ahn Kyung Hoon đeo tai phone nghe nhạc và mải mê xem điện thoại, lúc này, cậu ấy mới tháo tai nghe ra. Chắc nãy giờ bận nói chuyện với người yêu hay sao mà trên tin nhắn điện thoại toàn trái tim đủ màu bay phấp phới. Cái tuổi này đúng là thích thật.
[Em nhớ anh]
Tin nhắn của tôi với Cha Yeo Woon đang dừng lại ở đó.
Về nhà tranh thủ dọn túi đồ lần cuối rồi đi ra xe, vội quá nên tôi chẳng còn lúc nào mà trả lời cậu ấy.
Thực ra đấy chỉ là cái cớ, chứ nói thẳng là tôi chẳng biết phải trả lời thế nào nên mới không trả lời.
….. Bây giờ phải trả lời chứ nhỉ?
Hai bên đều đã biết rõ lịch trình của nhau, nhưng cứ lơ tin nhắn đi thế này cũng không được. Chính tôi cũng đã thấy lấn cấn trong lòng rồi.
Vậy nhưng phải nói gì đây?
Tôi đưa mắt nhìn trộm, định cọp pi đáp án trong tin nhắn của Ahn Kyung Hoon.
Cục cưng à, mình nhớ cậu. Mình cũng thế. Bây giờ nghĩ đến cậu nên mình không ăn nổi cơm nữa nè. Đọc vội mấy câu vừa kịp thoáng nhìn mà tôi thấy trong lòng mình xốn xang.
Đúng lúc đó, trên play list của Ahn Shi Ah đang vang lên một bản tình ca ngọt ngào. I love you, love you, love you.
Nhìn đâu cũng thấy tình yêu, sao tôi lại thấy như sắp say xe thế này, dù ngay cả khi xe chạy như điên trên đường cao tốc tôi không hề bị say.
Phải gửi tin nhắn thật mùi mẫn chứ nhỉ. Dù không thể nào gọi ‘Cục cưng à’ như Ahn Kyung Hoon đi nữa.
‘Tôi cũng vậy’ nghe ngắn gọn và giản dị. Quyết định sẽ nhắn lại như vậy, tôi cầm điện thoại lên một cách đầy bi tráng.
[Tôi]
Vừa mới bấm được một từ thì đã trượt tay gửi luôn. Câu chửi thề vọt lên nhưng tôi cố nhịn. Mới thế này thôi thì đã có gì phải căng thẳng đâu cơ chứ.
[Tôi?]
Lập tức có tin nhắn trả lời. Lần này thì thật sự tôi suýt buột miệng chửi thề. Tôi giật mình xiết chặt cái điện thoại.
Trả lời tin nhắn kiểu gì mà chưa tới 1 giây thế chứ. Cái thằng nhóc trước đây còn không thèm kiểm tra tin nhắn này.
[HẾT CHƯƠNG 58]
Khu Vực Tình Yêu Tối Thượng
Chương 58: Tiền bối, em nhớ anh
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương