“Thân phận không rõ và Công chúa Mạc quốc khác nhau một trời một vực, nếu như nàng là Công chúa thì cả đời này, ta chỉ có một mình nàng làm chính thê, các đại thần cũng không dám dị nghị. Nhưng nếu nàng không có thân phận rõ ràng thì tất cả mọi người sẽ phản đối, mà ta là quân vương thiên hạ, ta phải cân nhắc tất cả việc này.”
Ta gật đầu, đột nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi.
“Ta chưa bao giờ nghĩ ta sẽ bắt ngươi lựa chọn giữa thiên hạ và ta, cho nên ngươi muốn cưới Tạ Vân Nhi, mặc dù ta có chút thương tâm nhưng cũng không hề náo loạn. Chỉ là ta muốn rời đi vì ta tuyệt đối không có khả năng tiếp nhận phu quân của mình có nữ nhân khác. Chu Nguyên Kỳ, đây là vấn đề nguyên tắc, ngươi hiểu không?”
“Không, ta không hiểu.”
Hắn điên cuồng lắc đầu, ánh mắt có chút đỏ tươi.
“Lúc trước ta không muốn ngôi vị Hoàng đế đều là vì nàng, đi đến ngày hôm nay cũng đều là vì nàng. Nhưng giờ đã đến nước này, nàng lại muốn rời khỏi ta mà đi. Khương Nghênh, đến tột cùng nàng còn có tâm hay không?”
Nhìn xem, công phu trả đũa luôn lợi hại như vậy.
Cho nên ta rất muốn lấy con d.a.o nhỏ kia đ.â.m vào tim của hắn một cái, ta nói: “Ngươi còn không rõ ý tứ của ta ư. Chu Nguyên Kỳ, ngươi đã thay lòng rồi, ngươi thích Tạ Vân Nhi mới là nguyên nhân căn bản nhất ta muốn rời khỏi ngươi.”
Phụ lòng bạc tình còn mờ mịt vô tri, ta sẽ không cảm thấy đáng thương mà chỉ cảm thấy ghê tởm.
“Ta…”
Vừa rồi Chu Nguyên Kỳ còn cực lực giải thích, vào giờ khắc này có chút trầm mặc.
Đúng vậy.
Là hắn nguyện ý trao vị trí Hoàng Hậu này cho nàng ta, cho dù không phải yêu sâu đậm thì ít nhiều cũng có chút thích.
Lúc nhìn vào mắt ta, hắn không thể giải thích được chuyện kia nên chỉ có thể dùng trầm mặc để ứng phó.
“Ngươi xem, đây chính là ngươi đó. Ích kỷ dối trá, rõ ràng đã phụ lòng người khác mà còn mưu tính hưởng thụ chu toàn. Bị người khác vạch trần bộ mặt thật liền thẹn quá hóa giận trả đũa. Chu Nguyên Kỳ, hiện tại ta rất chướng mắt ngươi.”
Vừa rồi Chu Nguyên Kỳ chỉ có vẻ hơi bi thương, lúc này lại đột nhiên kích động, trực tiếp xông lên tóm lấy cổ tay ta, lặp lại liên tục: “Không, ta không có. Nếu có thể, ta chỉ nguyện ý ở bên cạnh một mình nàng thôi. Khương Nghênh, nàng tin ta được không?”
Ta dùng sức rút tay ra, còn tát hắn một cái.
“Sự tín nhiệm giữa chúng ta đã hết sạch, không còn sót lại chút gì. Hơn nữa ta sắp rời đi, có lẽ đời này, chúng ta sẽ không gặp lại nữa.”
“Chu Nguyên Kỳ, quen biết ngươi đúng là quyết định sai lầm nhất trong đời ta.”
Nếu như thời gian có thể quay ngược trở lại ngày hè oi bức kia, đối mặt với kẻ hôn mê bất tỉnh ngoài gian nhà tranh, ta nhất định sẽ đóng chặt cửa, thấy c.h.ế.t mà không cứu.
Sau đó chờ đợi người bạn thân nhất của ta đến.
9.
Ngày đó ta đã nói rất rõ ràng.
Sau khi Chu Nguyên Kỳ rời đi, hắn đột nhiên phát cuồng.
Sau khi nhốt mình trong tẩm cung một ngày một đêm, đợi đến khi ra ngoài, hắn liền trực tiếp hạ lệnh cấm túc Tạ Vân Nhi.
Không có thời hạn nghĩa là cả đời.
Ngay sau đó, vô số vật phẩm cùng trân bảo như nước chảy đưa vào tẩm cung của ta.
Ta không cho hắn vào thì hắn sẽ đứng ngoài cửa điện.
Cẩn thận mở miệng: “Có lẽ trước kia là do ta mắc sai lầm, nhưng bây giờ ta thật lòng muốn bù đắp cho nàng. A Nghênh, nàng cho ta một cơ hội nữa, đừng rời khỏi ta được không?”
Hắn đáng thương như vậy nhưng trái tim đã từng động lòng vì hắn, giờ đây lại không còn cảm giác.