Nàng nói: “So ra vẫn thua xa Bệ hạ, vứt bỏ Tào Khang chi thê để cưới kiều nương mỹ miều. Hôm qua tân hôn, pháo hoa đầy trời, phong cảnh đẹp mắt, sao lại châm chọc như vậy?”
Mạc Tư Dao biết Đại Chu vốn không có pháo hoa.
Mà bây giờ lại xuất hiện, vậy chỉ có một lời giải thích duy nhất.
Cho nên, Chu Nguyên Kỳ và Tạ Vân Nhi thành thân lại dùng pháo hoa do ta vất vả lắm mới phục chế ra, đương nhiên nàng sẽ rất tức giận.
Có vài lời nói ra đã khiến sắc mặt đương sự vô cùng khó coi.
Tạ Vân Nhi càng phẫn nộ thì càng muốn giữ gìn bộ dáng dịu dàng, hiền lành của mình, cố nén không bùng phát.
Chỉ nói: “Công chúa nói đùa rồi.”
“Khương Nghênh chỉ là nữ nhi nhà bình dân, không biết lai lịch ra sao, còn không biết phụ mẫu là ai, làm sao có thể làm Hoàng Hậu? Bệ hạ ghi nhớ khoảng thời gian bầu bạn suốt bảy năm, dự định tháng sau sẽ phong nàng ta làm Quý phi, đây đã là phúc khí rất lớn rồi.”
“Phúc khí?”
Mạc Tư Dao tức cười, ánh mắt đối diện với ta, hai chúng ta đồng thời nghĩ tới câu nói kia.
Nàng nói: “Vậy ta cho ngươi phúc khí này, ngươi có muốn hay không?”
Nói xong, nàng đứng lên, lại một lần nữa đi tới giữa đại điện, ánh mắt dừng ở trên người ta.
Ta đọc được hàm ý trong mắt nàng, lập tức đi tới chỗ nàng.
Nàng nắm tay ta, nhìn Chu Nguyên Kỳ và Tạ Vân Nhi trước mặt, nói thẳng: “Bản công chúa đến Chu quốc là để tìm kiếm muội muội thất lạc nhiều năm. Thật vất vả mới tìm được, lại không ngờ muội ấy trải qua cuộc sống vất vả như thế. Thậm chí còn có người dám nói nàng không có bối cảnh tốt? Nực cười ghê! Công chúa Mạc quốc là muội muội ruột thịt của Bệ hạ, thử hỏi trên đời này có ai dám nói mình tôn quý hơn muội ấy chứ?”
Mạc quốc đủ cường đại, mà đương kim Đế vương còn không có con nối dõi, bởi vậy muội muội của hắn có thân phận tôn quý nhất.
Nhưng…
“Trong tiểu thuyết, không phải Mạc quốc chỉ có một vị Trưởng Công chúa thôi sao?”
Giọng nói của ta rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ có ta và Mạc Tư Dao mới có thể nghe thấy.
Nàng cúi đầu, nhẹ giọng trả lời ta: “Tớ dùng tiền đập vào mắt bà tác giả nên mới có thêm một nhân vật muội muội thất lạc nhiều năm đấy chứ, tất nhiên nhân vật này được đo ni đóng giày dựa theo tính cách đặc thù và diện mạo của cậu đó. Cho nên, hiện tại cậu chính là muội muội thất lạc nhiều năm của Mạc quốc Đế vương, biết không?”
Mạc quốc công chúa, thân phận này dành cho ta ư, vậy thì ba tháng sau…
Được, được, được lắm…
Có được cô bạn thân này, ta c.h.ế.t cũng không tiếc.
6.
Chính miệng Mạc Tư Dao nói rằng ta chính là muội muội ruột thịt của nàng, đương nhiên sẽ không có người nghi ngờ.
Dù sao Mạc quốc rất coi trọng huyết mạch hoàng thất.
Trong khoảnh khắc, thân phận lập tức chuyển biến, vừa rồi Tạ Vân Nhi còn chê cười ta, lúc này sắc mặt đã thay đổi. Cuối cùng nàng ta cắn nát hàm răng, ngữ điệu vô cùng kỳ lạ cất tiếng: “Thì ra A Nghênh là Công chúa Mạc quốc.”
“Thời gian dài như vậy ở bên cạnh Bệ hạ, cũng không biết có phải ngươi có ý đồ khác hay không.”
Mạc Tư Dao liếc nàng ta một cái, nói thẳng: “Ý đồ? Muội muội của ta thất lạc nhiều năm, bây giờ ta mới tìm được muội ấy ở Chu quốc. Ta không thể không hoài nghi liệu có phải người của Chu quốc rắp tâm mưu hại, bắt cóc muội ấy hay không đây. Không biết khi ta trở về nói cho ca ca ta biết, liệu Hoàng đế có tức giận hay không?”
Đế vương giận dữ, xác c.h.ế.t trôi vạn dặm.