“Cho dù thẩm vấn những tử tù tán tận lương tâm... loại hình phạt này cũng đủ rồi...” Trợ giáo không hề bị đánh, cũng không bị thương, nhưng chỉ nhìn thôi, đã cảm thấy chịu không nổi.
Vẻ mặt nhợt nhạt đó, thân thể giống như run rẩy, hai chân run cầm cập, dường như bất cứ lúc nào đều có thể đặt mông ngồi xuống đất.
Ánh mắt Văn Hành Thiên lóe lên, dường như có suy nghĩ, lập tức thấp giọng nói: “Ngươi xem như ta chưa đến...”
Lời nói chưa dứt, tùy ý xoay người đi, hoàn toàn không quan tâm sự lo lắng dạt dào của trợ giáo đó.
Rõ ràng Văn Hành Thiên dự định xem thử, dạng phương pháp huấn luyện cực đoan của Tả Tiểu Đa, kết quả sẽ như thế nào?
Nhưng không thể không nói, dạng cường độ huấn luyện này, đã không phải đánh đập tàn nhãn tập thể đơn thuần.
Đây tuyệt đối là tra tấn cực đoan, hơn nữa còn tàn nhẫn vô nhân đạo, gần như không có giới hạn của tra tấn thực sự!
Nhìn Tả Tiểu Đa trực tiếp cảm kiếm vào trong vết thương đã cắt ra khuấy trộn, ngay cả Văn Hành Thiên cũng cảm thấy cả người trên dưới đều phát lạnh một trận!
Mẹ ơi.... Có hơi quá không?
Sau khoảng hai mươi phút, Tả Tiểu Đa vung vẩy trường kiếm sáng lấp lánh, đứng trước cửa phòng hồi sức đang chờ đợi.
Hạng Xung là người đầu tiên ra ngoài, liếc mắt nhìn thấy Tả Tiểu Đa, khuôn mặt trực tiếp bị dọa trắng bệch, đặt mông xuống đất: “Lớp trưởng Tả, đủ rồi!”
Những bạn học xuất hiện phía sau, đám người Mạnh Trưởng Quân cũng từng người chen với nhau, giống như một đám mèo con nhỏ nhìn thấy hổ lão đại, cho. dù nam nữ, đều dồn lại với nhau, phát run, hai mắt tràn đầy hoảng sợ, không lạnh mà runI
“Rốt cuộc..... ngươi ngươi muốn làm cái gì
Giọng nói Vũ Yên Nhi run rẩy, mang giọng nghẹn ngào: “Ta nói cho ngươi biết bây giờ đã đến giờ ăn rồi...”
Tả Tiểu Đa nhảy lên, trong miệng gào một tiếng, trường kiếm trong không trung quét hai lần, bóng ánh sáng lấp lánh, thu hút ánh nhìn người khác.
Đối diện truyền ra mười mấy tiếng hét chói tai, có mấy bạn học nữ đặt mông xuống đất, dùng chân đạp đất điên cuồng trốn về phía sau: “Ngươi đừng qua đây, ngươi đừng qua đây...”
Tả Tiểu Đa xoạt một tiếng, thu kiếm vào vỏ, cười haha, hai mắt đầy hòa nhã dễ gần nói: “Các bạn học thân yêu nhất nhất của ta, ta là qua gọi các ngươi cùng nhau đi ăn cơm, đi nào đi nào, chúng ta đi tranh bàn, hôm này sẽ đánh với ai đây, đây là một vấn đề, nhưng lại không phải vấn đề, người nào đến chơi người đó, đương nhiên không phải vấn đề....
Ba mươi bốn người trốn sau lưng Lý Thành Long, giống như chim cút chen chúc với nhau run rẩy! Sáu mươi tám ánh mắt sợ hãi...
Lý Thành Long lấy dũng khí: “Tả lão đại... thực sự.... thực sự là ăn cơm?”
“Còn thế nào nữa? Ngươi cũng không nhìn thử thời gian... nhanh lên, còn không đi thì không có cơm ăn đâu.”
Tả Tiểu Đa lên tiếng thúc giục lần nữa.
Ừm, đám người này còn làm như cố tình hay vô ý kéo khoảng cách với hắn, từng người nhìn vẻ mặt của Tả Tiểu Đa, đều giống như thỏ trắng nhỏ nhìn đại ma vương, hoàn toàn là sự sợ hãi và co ro mà không nói ra hết được.
Vừa nãy, Tả Tiểu Đa tập trung người lại, bộ dạng dùng kiếm đâm vào từng vết thương, thực ra quá dọa người.
Cho dù thân thể mọi người đã tốt rồi, phục hồi sức khỏe, nhưng vẫn cảm thấy vị trí đó thỉnh thoảng có cảm giác đau đớn thấu cốt xuyên tâm truyền đến.
Ừm, đây là vấn đề chức năng cảm ứng của cơ thể người, cảm giác đau đớn là sự thật, sẽ không vì thân thể đã phục hồi mà biến mất hoàn toàn...
Tả Tiểu Đanghênh ngang dẫn đầu, đi xa càng chậm, từ từ hợp vào giữa đám người.
Mặt vẫn mỉm cười, hòa nhã tử tế hỏi han ân cần: “Hạng Xung, Tiểu Trùng, mông còn đau không? Nói chuyện một kiếm đó gọt tới xương ngươi cót két cót
két, âm thanh rất dễ nghe nhỉ?”
“Băng Đản Nhi, vai không đau rồi nhỉ? Ta cũng không có mặt mũi đâm chỗ khác của ngươi...
“Vũ Yên Nhị, vai không đau nữa chứ?”
“Bì Nhất Bảo, mông đỡ hơn chưa? Không cần căng thẳng đâu? Buổi chiều ta dùng kiếm vuốt cho ngươi.”
“Hách Hán, sao rồi? Còn thoải mái không? Xót không?”
“Mạnh Trưởng Quân, sảng khoái chứ? Dư vị vô tận nhỉ? Không phải luôn muốn khiêu chiến với ta sao? Hài lòng chưa?”
“Haha... vì sao mọi người đều là biểu cảm này?”
Hỏi đến ai, người nấy đều run lẩy bẩy, sắc mặt một phút trắng như giấy, không có chút huyết sắc.
“Lớp.... Lớp trưởng Tả...”
Bì Nhất Bảo run lẩy bẩy: “Đỡ... đỡ hơn nhiều rồi...”
“Đỡ hơn rồi? Hahahaha, vậy thì buổi chiều có thể tiếp tục rồi!” “Phụt...”
“Ờm, ta không cần thận đâm trúng ngực ngươi, bây giờ không sao chứ? Không việc gì đâu nhỉ?”
“Không... không cần gấp, khụ khụ...”
“Không cần gấp sao? Vậy được, vậy được, dọa chết ta, ta còn cho rằng một kiếm tiễn ngươi đi luôn rồi... thì ra đâm ngực phải không chết người được hen? Hahahaha... buổi chiều ta sẽ thăm hỏi các ngươi như vậy, đúng rồi, có người trời sinh dị tướng không, buồng tim nằm bên trái.... ta chuẩn bị trước một chút...”
Lời này nói ra, vô số ánh mắt oán giận điên cưồng tập trung trên người bạn học được hỏi thăm đó, giống như từng cây phi đao nhỏ...
Trong nhà ăn, vốn dĩ những người ngồi trên cao nhìn xuống xem náo nhiệt, khoảnh khắc đầu tiên đã phát hiện hiện tượng kì quái này.
Học sinh mới lớp một, vốn dĩ một lớp đoàn kết nhất, lúc này lại hiện ra đội hình đội ngũ với bầu không khí kì lạ đi vào.
Một người đi trước, ngạo mạn bắt mắt chưa từng có, giống như một tướng quân uy phong tám hướng, ngang ngược bá đạo, giống như con cua đi qua, thực sự chỉ là đi đường, đã đi ra tư thế con cua ngang ngược!
Mà phía sau vốn dĩ một đám thiên tài mắt cao hơn đầu, lúc này lại co rúm lại, giống như một đám chim cút trong gió rét, dường như chính xác là bộ dạng có chút không dám bước đi.
Đây là thế nào vậy?
“Tả Tiểu Đai”
“Tốt!”
Một thiếu niên đứng dậy: “Hôm nay, lớp bốn năm hai bọn ta muốn giành lại bàn của năm hail”
Hắn còn chưa nói, thì nghe thấy giọng nói của Tả Tiểu Đa đang hét từ dưới tầng: “Nên đến lượt lớp bốn năm hai rồi nhỉ, có giành bàn không? Có thì mau xuống đây, ta không lên đâu!”