Kiếm Có Lời Nói
Chương 58
Editor: Lục Thất Tiểu Muội.
***
Thương khung theo gió nổi lên, cuốn rơi xuống trong hồ nước. Đuôi rồng vảy đen quanh quẩn trong hồ nước, Phong Thính Lan thu cánh tay lại, ôm Sư Yển Tuyết lung lay sắp đổ vào trong lòng. Ngôn Tình Cổ Đại
Đuôi tóc đen bồng bềnh trên mặt nước, trường bào khoác trên vai Sư Yển Tuyết sớm đã thấm ướt dính vào người, lộ ra lồng ngực gầy gò phập phồng kịch liệt. Hắn chôn mặt sâu vào trong vai Phong Thính Lan, đau đến hít khí.
"A Tuyết!"
Sư Yển Tuyết không đứng vững người, hai đầu gối mềm nhũn vịn vào đuôi rồng của Phong Thính Lan quỳ ở trong nước. Tim Phong Thính Lan trầm xuống, một tay vỗ nhẹ vào sau đầu hắn, để Sư Yển Tuyết quỳ ở trong lòng.
Sư Yển Tuyết thở dốc một lát, đưa tay ôm lấy thắt lưng của Sư Yển Tuyết, đầu ngón tay để lại vài vết cào sau lưng gầy nhỏ của hắn.
Phong Thính Lan tim đập như sấm, cố gắng trấn định xoa từng cái từng cái lên sống lưng run rẩy của Sư Yển Tuyết, linh lực căn nguyên điều động long tức ra che lấp mặt trời, hơi nước mờ mịt che lấp thân hình của hai người. Sư Yển Tuyết đau đến nguyên thần kiếm kêu vù vù, đầu trứng rồng bị linh tức thúc đẩy chậm rãi rớt xuống. Cốt tiên kiếm linh bị cứng rắn kéo căng ra, Sư Yển Tuyết cắn chặt răng, yên lặng không lên tiếng, chỉ ngửa đầu mặc cho mồ hôi dọc theo cổ dài mảnh khảnh tuôn rơi xuống, Phong Thính Lan cúi người hôn tại mi tâm nhíu chặt của hắn. Thần văn trắng bạc lóe kên, lại dần dần ảm đạm xuống.
"A..." Sư Yển Tuyết đau đớn kêu ra tiếng, sức lực trên người nới lỏng, suýt chút nữa thì ngất đi. Phong Thính Lan sợ hắn rơi vào trong nước, một tay đỡ sau lưng hắn, cách hơi nước mờ mịt nhìn thấy trứng rồng đã lộ ra ngoài một chút, cứ như vậy, Sư Yển Tuyết càng đau hơn. Phong Thính Lan ép lên môi Sư Yển Tuyết, độ linh lực căn nguyên sang. Trứng rồng trong bụng vững như bàn thạch, cọ sượt qua từng tấc từng tấc máu thịt nhú ra, Sư Yển Tuyết mặt như giấy vàng, thần sắc trong mắt trở nên nhợt nhạt mơ hồ, thật sự có chút đau đến hồ đồ rồi.
"A Tuyết, trứng rồng sắp ra ngoài rồi." Phong Thính Lan ngược lại rất bình tĩnh, bây giờ hắn là chỗ dựa duy nhất của Sư Yển Tuyết. Bụng dưới của Sư Yển Tuyết bị trứng rồng chống đến phình to lên, Phong Thính Lan chú ý đến một quả trứng rồng khác không dám tùy tiện dùng linh lực chen chúc.
Máu loãng tản ra, nửa quả trứng rồng sắc vàng đã lộ ra ngoài rồi, lại giống như không ra tiếp nữa. Đầu ngón tay của Sư Yển Tuyết nắm chặt y bào của Phong Thính Lan, hoa văn rồng cuốn trên ống tay áo màu đen xoắn ở giữa khe hở ngón tay trắng bệch, huyền y linh tiêu thượng hạng bị kéo căng xé rách.
Lòng bàn tay của Phong Thính Lan dính một tầng mồ hôi lạnh, cánh tay ôm ở thắt lưng hắn của Sư Yển Tuyết bỗng xiết chặt, lại nghe một tiếng kêu đau thảm thiết kèm theo tiếng kêu của nguyên thần kiếm, trứng rồng rơi xuống đáy hồ, lập tức kim quang chói lọi.
Hơi thở của Phong Thính Lan đình trệ trong thoáng chốc, đợi phản ứng lại được thì vòng đuôi rồng qua, vớt ra trứng rồng sắc vàng. Mà Sư Yển Tuyết trong lòng thì hoàn toàn vô lực ngất sỉu.
Đợi đến khi Sư Yển Tuyết tỉnh lại, chín đỉnh của núi Lăng Dương mưa rơi, sắc núi mờ mịt. Hắn dựa lưng vào tảng đá, nước không tới ngực, đuôi rồng vây quanh hắn, trong tay Phong Thính Lan cầm một cái ô màu đen, che mưa rơi xuống đỉnh đầu Sư Yển Tuyết. Một quả trứng rồng sắc vàng đang thích thú chìm nổi ở trong nước, khuấy lên từng đợt gợn sóng.
"Thính Lan..." Thần sắc Sư Yển Tuyết nhợt nhạt, thanh âm khàn khàn. Phong Thính Lan đưa tay ôm đôi vai gầy của hắn, để hắn dựa vào trong lòng. Trứng rồng sắc vàng thấy vậy cũng cọ cọ tới, ngoan ngoãn chui vào trong tay Sư Yển Tuyết.
Sư Yển Tuyết buông mắt nhìn một lát, thần sắc trong mắt dịu dàng, đang muốn đưa tay ôm lấy nó, đột nhiên bị một trận đánh thốc đau đớn từ trong bụng.
"Ách..." Sư Yển Tuyết bỗng khom eo xuống, lòng bàn tay đè lên bụng dưới vẫn hơi nhô lên. Phong Thính Lan để trứng rồng sắc vàng qua một bên, để nó tự mình đi chơi.
Sư Yển Tuyết chịu đựng cơn đau càng ngày càng dữ dội ở trong bụng, chậm rãi chống người lên. Hắn đẩy Phong Thính Lan ra, tự mình dựa lưng một lần nữa vào tảng đá, tách hai đầu gối ra. Tóc đen ướt đẫm dính vào trên đá, giống như màu vẽ bôi loạn lung tung ra.
"A Tuyết, ta ôm ngươi quay về." Phong Thính Lan cuống quýt nâng khuỷu tay của Sư Yển Tuyết, lần đầu tiên phát cáu với quả trứng rồng ở trong bụng kia.
Sư Yển Tuyết lắc lắc đầu, sức lực còn lại của hắn không đủ, nếu không làm tinh thần hăng hái lên sinh ra trứng rồng, chỉ sợ là sẽ không xong ở chỗ này. Hơi thở cường thịnh của Long Tộc lại dắt mưa to hơi vài phần, Sư Yển Tuyết dứt khoát nhắm mắt lại, đầu ngón tay gắt gao bám trên đá, khớp ngón tay cong lên lộ ra trắng bệch. Mồ hôi pha lẫn nước mưa, trong tiếng mưa trộn lẫn tiếng rên rỉ đứt quãng.
Bên tai Phong Thính Lan vù vù, trong tim quặn thắt, chỉ cúi người xuống độ từng đợt từng đợt long tức vào trong miệng Sư Yển Tuyết. Núi Lăng Dương mưa lớn tầm tã, sắc núi ảm đạm, trời đất gập ghềnh. Sư Yển Tuyết chưa thể thỏa lòng, trứng rồng không có sảng khoái vui sướng mà ra ngoài giống như hắn nghĩ, ngược lại là trĩu nặng trịch ở phía dưới cùng, không nhúc nhích chút nào.
Đầu ngón tay của Sư Yển Tuyết mài ra máu, lại bị Phong Thính Lan nắm lấy đau lòng giữ chặt trong lòng bàn tay. Cây dù màu đen sớm đã bị ném sang một bên, mưa như trút nước, Sư Yển Tuyết kinh ngạc mở to mắt ra, thầm nghĩ sợ không phải là đầu tròn kia của quả trứng rồng không hướng xuống chứ?
Sắc mặt Phong Thính Lan trầm xuống, đưa tay sờ phần bụng nhô lên của Sư Yển Tuyết, cách một cái bụng bị kéo đến yếu ớt hơi lạnh này, long tức vòng qua linh đài, liền nhìn thấy một quả trứng rồng vân lửa màu đen đang kiêu ngạo cắn nuốt long tức cùng linh lực, trứng rồng tròn vo vo thoạt nhìn vô cùng lớn.
***
Tác giả có lời nói: Tên mập mạp.
***
Thương khung theo gió nổi lên, cuốn rơi xuống trong hồ nước. Đuôi rồng vảy đen quanh quẩn trong hồ nước, Phong Thính Lan thu cánh tay lại, ôm Sư Yển Tuyết lung lay sắp đổ vào trong lòng. Ngôn Tình Cổ Đại
Đuôi tóc đen bồng bềnh trên mặt nước, trường bào khoác trên vai Sư Yển Tuyết sớm đã thấm ướt dính vào người, lộ ra lồng ngực gầy gò phập phồng kịch liệt. Hắn chôn mặt sâu vào trong vai Phong Thính Lan, đau đến hít khí.
"A Tuyết!"
Sư Yển Tuyết không đứng vững người, hai đầu gối mềm nhũn vịn vào đuôi rồng của Phong Thính Lan quỳ ở trong nước. Tim Phong Thính Lan trầm xuống, một tay vỗ nhẹ vào sau đầu hắn, để Sư Yển Tuyết quỳ ở trong lòng.
Sư Yển Tuyết thở dốc một lát, đưa tay ôm lấy thắt lưng của Sư Yển Tuyết, đầu ngón tay để lại vài vết cào sau lưng gầy nhỏ của hắn.
Phong Thính Lan tim đập như sấm, cố gắng trấn định xoa từng cái từng cái lên sống lưng run rẩy của Sư Yển Tuyết, linh lực căn nguyên điều động long tức ra che lấp mặt trời, hơi nước mờ mịt che lấp thân hình của hai người. Sư Yển Tuyết đau đến nguyên thần kiếm kêu vù vù, đầu trứng rồng bị linh tức thúc đẩy chậm rãi rớt xuống. Cốt tiên kiếm linh bị cứng rắn kéo căng ra, Sư Yển Tuyết cắn chặt răng, yên lặng không lên tiếng, chỉ ngửa đầu mặc cho mồ hôi dọc theo cổ dài mảnh khảnh tuôn rơi xuống, Phong Thính Lan cúi người hôn tại mi tâm nhíu chặt của hắn. Thần văn trắng bạc lóe kên, lại dần dần ảm đạm xuống.
"A..." Sư Yển Tuyết đau đớn kêu ra tiếng, sức lực trên người nới lỏng, suýt chút nữa thì ngất đi. Phong Thính Lan sợ hắn rơi vào trong nước, một tay đỡ sau lưng hắn, cách hơi nước mờ mịt nhìn thấy trứng rồng đã lộ ra ngoài một chút, cứ như vậy, Sư Yển Tuyết càng đau hơn. Phong Thính Lan ép lên môi Sư Yển Tuyết, độ linh lực căn nguyên sang. Trứng rồng trong bụng vững như bàn thạch, cọ sượt qua từng tấc từng tấc máu thịt nhú ra, Sư Yển Tuyết mặt như giấy vàng, thần sắc trong mắt trở nên nhợt nhạt mơ hồ, thật sự có chút đau đến hồ đồ rồi.
"A Tuyết, trứng rồng sắp ra ngoài rồi." Phong Thính Lan ngược lại rất bình tĩnh, bây giờ hắn là chỗ dựa duy nhất của Sư Yển Tuyết. Bụng dưới của Sư Yển Tuyết bị trứng rồng chống đến phình to lên, Phong Thính Lan chú ý đến một quả trứng rồng khác không dám tùy tiện dùng linh lực chen chúc.
Máu loãng tản ra, nửa quả trứng rồng sắc vàng đã lộ ra ngoài rồi, lại giống như không ra tiếp nữa. Đầu ngón tay của Sư Yển Tuyết nắm chặt y bào của Phong Thính Lan, hoa văn rồng cuốn trên ống tay áo màu đen xoắn ở giữa khe hở ngón tay trắng bệch, huyền y linh tiêu thượng hạng bị kéo căng xé rách.
Lòng bàn tay của Phong Thính Lan dính một tầng mồ hôi lạnh, cánh tay ôm ở thắt lưng hắn của Sư Yển Tuyết bỗng xiết chặt, lại nghe một tiếng kêu đau thảm thiết kèm theo tiếng kêu của nguyên thần kiếm, trứng rồng rơi xuống đáy hồ, lập tức kim quang chói lọi.
Hơi thở của Phong Thính Lan đình trệ trong thoáng chốc, đợi phản ứng lại được thì vòng đuôi rồng qua, vớt ra trứng rồng sắc vàng. Mà Sư Yển Tuyết trong lòng thì hoàn toàn vô lực ngất sỉu.
Đợi đến khi Sư Yển Tuyết tỉnh lại, chín đỉnh của núi Lăng Dương mưa rơi, sắc núi mờ mịt. Hắn dựa lưng vào tảng đá, nước không tới ngực, đuôi rồng vây quanh hắn, trong tay Phong Thính Lan cầm một cái ô màu đen, che mưa rơi xuống đỉnh đầu Sư Yển Tuyết. Một quả trứng rồng sắc vàng đang thích thú chìm nổi ở trong nước, khuấy lên từng đợt gợn sóng.
"Thính Lan..." Thần sắc Sư Yển Tuyết nhợt nhạt, thanh âm khàn khàn. Phong Thính Lan đưa tay ôm đôi vai gầy của hắn, để hắn dựa vào trong lòng. Trứng rồng sắc vàng thấy vậy cũng cọ cọ tới, ngoan ngoãn chui vào trong tay Sư Yển Tuyết.
Sư Yển Tuyết buông mắt nhìn một lát, thần sắc trong mắt dịu dàng, đang muốn đưa tay ôm lấy nó, đột nhiên bị một trận đánh thốc đau đớn từ trong bụng.
"Ách..." Sư Yển Tuyết bỗng khom eo xuống, lòng bàn tay đè lên bụng dưới vẫn hơi nhô lên. Phong Thính Lan để trứng rồng sắc vàng qua một bên, để nó tự mình đi chơi.
Sư Yển Tuyết chịu đựng cơn đau càng ngày càng dữ dội ở trong bụng, chậm rãi chống người lên. Hắn đẩy Phong Thính Lan ra, tự mình dựa lưng một lần nữa vào tảng đá, tách hai đầu gối ra. Tóc đen ướt đẫm dính vào trên đá, giống như màu vẽ bôi loạn lung tung ra.
"A Tuyết, ta ôm ngươi quay về." Phong Thính Lan cuống quýt nâng khuỷu tay của Sư Yển Tuyết, lần đầu tiên phát cáu với quả trứng rồng ở trong bụng kia.
Sư Yển Tuyết lắc lắc đầu, sức lực còn lại của hắn không đủ, nếu không làm tinh thần hăng hái lên sinh ra trứng rồng, chỉ sợ là sẽ không xong ở chỗ này. Hơi thở cường thịnh của Long Tộc lại dắt mưa to hơi vài phần, Sư Yển Tuyết dứt khoát nhắm mắt lại, đầu ngón tay gắt gao bám trên đá, khớp ngón tay cong lên lộ ra trắng bệch. Mồ hôi pha lẫn nước mưa, trong tiếng mưa trộn lẫn tiếng rên rỉ đứt quãng.
Bên tai Phong Thính Lan vù vù, trong tim quặn thắt, chỉ cúi người xuống độ từng đợt từng đợt long tức vào trong miệng Sư Yển Tuyết. Núi Lăng Dương mưa lớn tầm tã, sắc núi ảm đạm, trời đất gập ghềnh. Sư Yển Tuyết chưa thể thỏa lòng, trứng rồng không có sảng khoái vui sướng mà ra ngoài giống như hắn nghĩ, ngược lại là trĩu nặng trịch ở phía dưới cùng, không nhúc nhích chút nào.
Đầu ngón tay của Sư Yển Tuyết mài ra máu, lại bị Phong Thính Lan nắm lấy đau lòng giữ chặt trong lòng bàn tay. Cây dù màu đen sớm đã bị ném sang một bên, mưa như trút nước, Sư Yển Tuyết kinh ngạc mở to mắt ra, thầm nghĩ sợ không phải là đầu tròn kia của quả trứng rồng không hướng xuống chứ?
Sắc mặt Phong Thính Lan trầm xuống, đưa tay sờ phần bụng nhô lên của Sư Yển Tuyết, cách một cái bụng bị kéo đến yếu ớt hơi lạnh này, long tức vòng qua linh đài, liền nhìn thấy một quả trứng rồng vân lửa màu đen đang kiêu ngạo cắn nuốt long tức cùng linh lực, trứng rồng tròn vo vo thoạt nhìn vô cùng lớn.
***
Tác giả có lời nói: Tên mập mạp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương