Kiếm Khách Mù
Chương 12: C12: Một Tiếng Nổ Đột Nhiên Vang Lên
Lý Tuấn Huy nhìn thấy cảnh tượng này bằng tâm nhãn, chỉ cảm thấy rằng việc để vị trưởng lão này trừng phạt Triệu Nguyên Lân cũng không có ý nghĩa gì. Nhưng hắn cũng không ngăn cản, hắn mặc kệ có ý nghĩa hay không, chỉ cần có thể đánh cho Triệu Nguyên Lân một trận là được. Khi roi sấm sét giáng xuống, da trên người Triệu Nguyên Lân trong nháy mắt bị xé toạc, da thịt bị cháy đen, thậm chí còn có từng làn khói xanh bay ra. “Á!!! Dừng tay!! Đừng…” “Dựa vào đâu! Ngươi dựa vào đâu mà đánh ta!!” “Á!! Cứu mạng, đừng… đừng đánh nữa.” Tiếng hét vang vọng khắp bầu trời, Từ Chính Kiệt quất hắn bảy tám roi. “Triệu Nguyên Lân! Thiên Linh Căn thì sao! Phẩm chất không tốt, Đại Hạ Kiếm Tông chúng ta tuyệt đối không thu nhận ngươi!” Triệu Nguyên Lân nằm trên mặt đất, lượng khí hút vào đã ít hơn, nhưng ánh mắt hắn lại dán chặt vào Lý Tuấn Huy. Lý Tuấn Huy trong lòng cảm thấy có gì đó, đột nhiên nói: "Nếu đã như vậy, chi bằng các vị trưởng lão hãy để cho ta kiểm tra linh căn đi." Nói xong, thiếu niên vẫn không quên nhìn Triệu Nguyên Lân đang nằm như một con chó chết mà nói: “Chẳng phải ngươi cũng muốn xem tên ăn mày như ta có linh căn hay không sao?” Sở dĩ hắn làm như vậy là để giẫm đạp hoàn toàn lên lòng kiêu ngạo đáng thương của Triệu Nguyên Lân. Thậm chí tự gọi mình là kẻ ăn mày… Lý Tuấn Huy không quan tâm đ ến việc vạch trần những cái gọi là "điểm yếu" này, nếu tự bộc lộ điểm yếu của bản thân thì đó không còn được coi là điểm yếu nữa. Chỉ cần ta tự mắng mình, thì ngươi không cần phải mắng. Huống hồ, trong giới tu luyện, thực lực là trên hết! Mạnh Lâm Hải lúc này cũng trầm mặc, đỉnh Thiên Kim đã mất đi một đệ tử Thiên Linh Căn. Nghĩ đến lời dạy của tông môn, sắc mặt lão dần dần tối sầm lại. “Tâm tính như vậy, không có cũng được!" Từ Chính Kiệt nhìn thiếu niên đang nhìn thẳng vào mọi người, trầm giọng nói: "Được! Kiểm tra!" "Cho dù hôm nay ngươi có tam hệ tạp linh căn, đỉnh Thiên Lôi ta cũng sẽ thu nhận! " Thiếu niên khẽ mỉm cười, từ từ bước lên trắc linh đài trước sự chú ý của mọi người. Lý Tuấn Huy hít sâu một hơi, hắn không biết linh căn của mình là gì. Đã nhiều năm như vậy, hắn có thể cảm giác được, ông nội Tô Huyền của mình rất lợi hại, vô cùng lợi hại. Nếu linh căn của mình rất tệ, ông nội không cần phải tốn công sức làm ra nhiều dược liệu như vậy. Nhiều lần hắn nhìn thấy những bảo vật trời đất trong tay ông nội phát sáng huỳnh quang. Cầm quả cầu pha lê trong lòng bàn tay, toàn bộ quảng trường trở nên im lặng. Triệu Nguyên Lân mím chặt môi, nhìn chằm chằm quả cầu pha lê trong suốt. Ánh sáng chuyển động trên quả cầu pha lê, tám màu ánh sáng không ngừng thay đổi. Đây là đang kiểm tra xem đó là biểu hiện của loại linh căn nào, sức mạnh của màu sắc và ánh sáng cuối cùng mới là tượng trưng cho linh căn thiên phú của một người. Trong khi mọi người đang chờ đợi đếm từng hơi thở, ánh sáng trên quả cầu pha lê dần dần trở nên nhanh hơn. Bùm! Một tiếng nổ đột nhiên vang lên! Quả cầu pha lê bỗng chốc vỡ tan! Trong chớp mắt, mọi người ở quảng trường đều nhìn nhau. Triệu Nguyên Lân bỗng nhiên thần sắc điên cuồng, chỉ vào Tuấn Huy, mỉa mai. "Ha ha ha!! Phế vật!! Ngươi chỉ là một kẻ phế vật!!" "Trắc linh cầu vỡ rồi, ta e rằng ngươi thậm chí đến tam hệ tạp linh căn cũng không xứng có được!!" Câu nói này ngay lập tức khơi dậy sự phẫn nộ, dù sao nhiều người ở dưới đài kia cũng là tam hệ tạp linh căn. Nhưng ở đây vẫn sẽ có nhiều người được chọn nhập môn dựa trên biểu hiện linh căn của họ. Mạnh Lâm Hải cau mày, ấn tượng của lão với Triệu Nguyên Lân cực kỳ tệ. Một đạo ánh sáng màu vàng bay ra khi lão giơ tay lên, lập tức bịt miệng Triệu Nguyên Lân. “Ồn ào!” Trắc linh cầu nổ tung, Lý Tuấn Huy sững sờ tại chỗ, gượng gạo gãi đầu. "Cái đó... Thứ này sao lại phát nổ rồi." “Không phải đền tiền chứ?” Đột nhiên tất cả các trưởng lão như nhớ ra điều gì, nhìn nhau hàm ý không thể tin được. Mạnh Lâm Hải sững sờ khi nhìn thấy bọn họ như vậy, cổ họng khẽ giật giật. Lão nói với giọng khô khốc: "Các người... không phải là nghĩ cái đó chứ!" Lam Hòa lập tức bay lên không trung, giọng nói quyến rũ: "Mau! Đến đỉnh Thiên Trụ lấy trắc linh bài!" Nhìn trưởng lão các đỉnh hỗn loạn, không ai biết chuyện gì đang xảy ra. Lúc này, ngoại môn đại sư huynh Chu Chí lẩm bẩm: "Lẽ nào là Vương phẩm linh căn trong thiên linh căn sao?" Trong mắt Khương Tố cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, thấp giọng nói: "Lẽ nào là thật? Nhiều năm như vậy hình như chỉ có 20 năm trước xuất hiện một lần Vương phẩm linh căn thì phải?” Chu Chí khẽ gật đầu, trầm giọng nói: “Đúng vậy, người đó chính là đại sư huynh hiện nay, đệ tử của Tông chủ, Vũ Bính.” “Nghe nói đại sư huynh đang bế quan để đột phá Kim Đan Cảnh!" "Nếu có thể phá cảnh trong vòng ba năm, thì đó sẽ là một tu sĩ Kim Đan Cảnh mới chỉ 30 tuổi!” Ánh mắt trưởng lão các đỉnh nhìn Lý Tuấn Huy đều đã thay đổi, trong đó ánh mắt của vị nhị trưởng lão đỉnh Thiên Lôi là Từ Chính Kiệt đã xanh rồi. Không lâu sau thì thấy bốn đệ tử nội môn đã có nền móng, khiêng một tấm bia đá màu đen có kích thước khoảng 10 trượng đi tới Trắc Linh Đài. Tấm bia đá đen nặng hàng nghìn cân, trên đó khắc rất nhiều cái tên. Nhìn lần lượt, không có ngoại lệ, sau mỗi cái tên đều có viết. ‘Vương Phẩm Linh Căn! ’ Cái tên phía trên cùng rất xa lạ với mọi người, nhưng viết sau cái tên đó lại không phải là Vương Phẩm. Và cái tên này đã không thay đổi vị trí của nó trong hàng ngàn năm qua. Lý Tuấn Huy thong thả đi tới trước tấm bia đá, đặt tay lên dấu tay trên tấm bia. Uỳnh!!! Tấm bia đá rung chuyển, sau đó một tia sáng tám màu xuất hiện trong khoảng không. Sau đó tất cả ánh sáng lần lượt biến mất, chỉ còn lại một luồng sáng trắng không màu! Nhìn thấy cảnh tượng này, trưởng lão của các đỉnh không khỏi cau mày. "Lẽ nào đúng là không có linh căn sao... Vậy tại sao Trắc Linh thạch lại nổ tung?" Tuy nhiên, vầng sáng ngày càng lớn hơn, cho đến khi nó bao trùm toàn bộ Đại Hạ Kiếm Tông. Một vầng hào quang khổng lồ cách xa hàng nghìn trượng lơ lửng trên bầu trời! Tấm bia đá đen như mực giờ lại càng bị quầng sáng trắng nhuộm thêm, khiến toàn bộ trở nên trắng đục. Một giọng nói thần bí xuất hiện trong đầu Lý Tuấn Huy. “Tên người kiểm tra linh căn.” “Ơ… Lý Tuấn Huy.” Uỳnh!! Một làn sóng xung kích vô hình ngay lập tức lan ra xung quanh. Sự biến động này đã lan rộng hàng trăm dặm! Tiếp đó cục diện trời đất thay đổi, vô số ánh sáng đầy màu sắc bắt đầu chậm rãi xoay quanh Đại Hạ Kiếm Tông. Ánh sáng rực rỡ này giống như vô số dải ruy băng đầy màu sắc, mang theo đủ loại bầu không khí huyền bí. Cảnh tượng kỳ lạ trời đất này khiến tất cả mọi người vô cùng kinh ngạc, tiếp đó các đại trận bảo vệ tông môn lần lượt nổi lên để tránh thu hút sự thèm muốn của người khác. Tên của Lý Tuấn Huy đột nhiên xuất hiện ở dưới cùng của tấm bia, sau đó cái tên bắt đầu leo lên, cho đến khi trở thành cái tên đầu tiên trên tấm bia! Trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả trưởng lão, cái tên Lý Tuấn Huy chậm rãi vượt qua những cái tên ngàn năm không thay đổi, xuất hiện ở vị trí đầu tiên! Một dòng chữ nhỏ màu vàng đột nhiên xuất hiện. Giọng nói của linh hồn bia đá vang vọng khắp bầu trời! "Lý Tuấn Huy, Thánh cấp linh căn! Không linh căn!" Biến cố đột ngột này khiến mọi người ngơ ngác, nhưng cũng có rất nhiều người tỏ ý nghi ngờ. "Cái quái gì vậy? Không linh căn? Điều đó không có nghĩa là không có linh căn sao? Có thể tính là Thánh Phẩm linh căn sao?" “…….” Tuy nhiên trong những tiếng bàn tán ồn ào, Triệu Nguyên Lân đứng trên đài với đôi mắt đờ đẫn, khuôn mặt xám xịt. Tuy nhiên, bất chấp sự nghi ngờ của người khác, trưởng lão của tám đỉnh lập tức vây quanh thiếu niên mà không quan tâm đ ến mặt mũi. Họ thi nhau nói: "Chọn Hỏa! Chọn Hỏa!! Lực sát thương cực lớn, ta cũng có thể dạy ngươi luyện vũ khí! Luyện đan cũng được!!" Mạnh Lâm Hải đột nhiên gấp gáp, gạt ông lão lông mày dài ra và nói: "Cút đi! Lực sát thương cao vẫn phải là hệ Kim chúng ta!! Luyện kiếm mà luyện hệ kim thì linh lực cứ gọi là như hổ thêm cánh!!” "Chọn Thủy!! đỉnh Thiên Thủy chúng ta toàn bộ đều là nữ đệ tử!! Rất dễ tìm đạo hữu!” “Chọn Thổ!! Ta… Thổ…. Ây da, ta thu nhận ngươi làm đệ tử khép kín!! Tiền hàng tháng tăng gấp 10 lần!!” "Hãy đến đỉnh Thiên Mộc của ta!! Ta sẽ xin đỉnh chủ thu nhận ngươi làm một đệ tử khép kín!!" Đột nhiên một tiếng ho nhẹ vang lên, hóa ra là nội môn chảng luật đương nhiệm Tần Hiền. Ông lão sắc mặt nghiêm túc nói: "Không phải là ta không thể thu nhận đồ đệ." Nhưng lúc này, trưởng lão tám đỉnh không quan tâm lão có phải là chưởng luật hay không, nói thẳng: "Ngươi 350 năm nay không nhận đệ tử rồi, có dạy đằng trời!” "Ơ... chưởng luật, nói việc chứ không nói người nhé... Sau này không được tính toán với ta đấy.” “Đỉnh chủ!! Đỉnh chủ mau đến đi! Còn bế quan gì nữa!! Đệ tử Thánh Phẩm Linh Căn! Đến muộn một bước là không còn nữa đâu!!" "Đại ca!! Mau xuất quan đi!! Đến động Thiên Môn cướp người!" "Này! Mắng ta làm gì, mau đến cướp người, Thánh Phẩm linh mạch!" Ngay sau đó, vô số tia sáng bay qua phía sau đỉnh núi Thiên Kiếm. Lý Tuấn Huy chỉ cảm thấy toàn thân bị vô số bàn tay to lớn tóm lấy, quần áo bị xé rách. Tuy nhiên, ngay vào lúc này, một tiếng hắng nhẹ đột nhiên vang lên! Mọi người lập tức sững sờ, nhanh chóng đứng dậy. Chỉ nhìn thấy một người đàn ông mặc áo choàng màu xanh lá cây bước đi dưới ánh mặt trời. Người vừa tới có khí chất nổi bật, mắt sáng mày ngài, gương mặt mạnh mẽ. Đó là tông chủ Đại Hạ Kiếm Tông, Nguyên Anh đại viên mãn tu sĩ, Lục Khang Niên!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương