Kiếm Phá Thương Khung
Chương 47: Vào bước đường cùng
Phía bên ngoài ba vị trại chủ đang thầm phán quyết số phận của Hoa Phong. Nhưng trong trận chiến Hoàng Viên cùng bốn tên hộ pháp càng đánh càng kinh hãi.Dù tu vi Hoa Phong thấp hơn bọn chúng rất nhiều, nhưng kiếm pháp của hắn thập phần lợi hại, cộng thêm chân khí dường như vô cùng vô tận. Bên ngoài quan sát thì trận chiến đang ở thế giằng co. Nhưng là người trong cuộc bọn chúng luôn chật vật đón đỡ kiếm chiêu của hắn, tình thế cực kỳ bất lợi.- Thiên Địa giao thoa, thập vạn biến.Cảm thấy đùa giỡn bấy nhiêu đã đủ, Hoa Phong vận hai luồng chân khí đánh nhanh diệt gọn. Tốc độ lẫn sự biến hóa kiếm thức bất ngờ tăng nhanh, năm người Hoàng Viên nhất thời không kịp thích ứng, kiếm pháp Hoa Phong lợi hại cỡ nào chứ, chỉ một chút nhất thời đó thôi bọn chúng nhanh chóng trở thành năm cỗ thi thể, chết không nhắm mắt.- Gà đất chó sứ!Phủi quần áo Hoa Phong ra vẻ khinh thường nhếch miệng.-Hoàng...Viên!- Hộ....Pháp!- Tiểu tử ngươi nhất định sẽ chết rất thảm.Ba tên cầm đầu cùng đám sơn tặc phía sau, khi chứng kiến Hoa Phong nhẹ nhàng kết liễu năm người, hơi thất thần sau đó hét lên đầy bi thống căm phẫn. Bọn chúng không nghĩ tới Hoa Phong lợi hại như vậy, trong sự căm phẫn kèm theo sợ hãi kinh khiếp nhân tâm. Đám lâu la phía sau ý chí gần như suy sụp, năm vị hộ pháp tu vi đều là luyện khí tầng mười một, Hoa Phong chém giết quá nhanh gọn, như vậy ba vị trại chủ có thể áp chế hắn hay không, chúng tuy người đông thế mạnh, nhưng ai lại ngại sống lâu một chút.- Tam đệ bình tĩnh! đệ không phải đối thủ của hắn.Tên cầm đầu bên phải vẻ mặt đầy phẫn hận, định lao ra chém giết Hoa Phong nhưng bị vị lão đại kia ngăn lại.- Nhưng!Tam trại chủ không cam lòng định nói lại thôi, hắn biết một đấu một hắn chắc chắn không phải đối thủ của tiểu tử này.- Ai lên cũng vậy thôi! hôm nay Hoa Phong ta sẽ khiến cái Kim Sa trại chó má gì đó biến mất trên đời.Hoa Phong hất hàm lời nói cực bá đạo.- Giỏi cho tên tiểu tư không biết sống chết!- Rất mạnh miệng, nhưng rất nhanh ngươi sẽ biết cái gì gọi là ếch ngồi đáy giếng.Đại trại chủ sát khí dày đặc, nhìn Hoa Phong như kẻ vô tri.- Đánh đi sẽ biết.Hoa Phong bỏ đi vẻ kiêu ngạo, bình tĩnh dơ kiếm chỉ về đại trại chủ, tên này cho hắn cảm giác cực kỳ nguy hiểm.- Được! Hô!Đại trại chủ tức giận cười cười, đột nhiên khí thế trên người hắn tăng mạnh, đầu tóc quần áo không gió tự bay, đám lâu la và hai tên trại chủ còn lại sắc mặt sợ hãi lui về phía sau.- Không nghĩ tới đại trại chủ lợi hại như vậy.- Tiểu tử kia chết chắc rồi.- Lát nữa ta muốn lóc xương lột da hắn.Khi khí thế đại trại chủ lên cao, bọn chúng mới biết hắn lợi hại, tất cả bàn tán nhận định Hoa Phong chết chắc.- Tiểu tử! mạnh miệng nữa không?Tam trại chủ hả hê khinh thường hỏi đểu Hoa Phong.- Luyện thể kỳ tam trọng.Hoa Phong kinh hãi thốt lên, hắn không ngờ tên đại trại chủ tu vi khủng bố như vậy. Càng khiếp sợ hắn càng chửi ầm trong bụng, tông môn chết tiệt tình báo kiểu gì vậy chứ.- Biết sợ rồi sao? quỳ xuống dập đầu một trăm cái, biết đâu ta đổi ý tha ngươi một mạng.Nhìn thần sắc kinh hãi của Hoa Phong, đại trại chủ đắc ý nói. Theo hắn nghĩ Hoa Phong dù sao cũng là loại người như hoa trong gương, trăng trong nước, thấy chết liền sợ mất mật, hắn nói như vậy không có nghĩa sẽ tha cho Hoa Phong mà là muốn sỉ nhục đám đệ tử tông môn luôn mắt cao hơn đầu, đợi Hoa Phong dập đầu bắt giết cũng chưa muộn.- Thúi lắm! đánh thì đánh luyện thể kỳ giỏi lắm sao? ta cũng đang nóng lòng muốn thử.Hoa Phong thu hồi khiếp sợ châm chọc đáp lại. Chứng kiến tu vi khủng bố của đối phương hắn đã tính đến nước quay đầu bỏ chạy, dù hắn có thể vượt cấp chém giết nhưng tất cả đều chung một cảnh giới. Hắn nắm chắc có thể đấu một trận cùng luyện thể kỳ tầng một, thậm chí tầng hai cũng có thể chiến một phen.Hoa Phong biết dù có hắn có yêu nghiệt tới đâu cũng tuyệt đối không đánh lại tên này, vốn định bỏ chạy thì đột nhiên trong đầu dâng lên một luồng hào khí, thân là kiếm giả thà gãy không cong, chưa đánh đã hàng người khác có lẽ là như vậy, nhưng với Hoa Phong hắn, nếu bỏ chạy nào đủ tư cách cầm kiếm nữa.-Haha! sắp chết đến nơi còn ngông cuồng như vậy.- Cái này là đang giãy chết sao?- Ta thấy hẳn là như vậy.Đám sơn tặc lâu la nghe Hoa Phong muốn chiến một trận với đại trại chủ liền phá lên cười châm chọc.- Nếu ngươi muốn thử ta sẽ cho ngươi thử.Đại trại chủ ra vẻ khin thường, lời vừa dứt khí thế hắn đột nhiên tăng mạnh, bất ngờ công kích Hoa Phong.- Thật nhanh!Hoa Phonh thần sắc kinh hãi, tốc độ của đối phương quá nhanh, hắn chỉ kịp huy kiếm đón đỡ một kích kinh thiên này.- Ầm!Âm thanh đổ nát trầm đục vang lên, giao thủ chỉ một chiêu, Hoa Phong bị đánh bay va vào mấy sạp bán hàng sau lưng.- Ngươi muốn thử nữa không?Đại trại chủ lông tóc không rụng ngạo nghễ nói. Vốn hắn nghĩ Hoa Phong không bò dậy nổi, nhưng chuyện tiếp theo làm hắn vô cùng chấn động kinh hãi khiếp sợ còn có hai trại chủ lẫn đám lâu la phía sau.- Làm sao có thể?Bọn chúng cùng lúc đồng thanh hô lên. Đại trại chủ âm nội tâm tính toán, càng tính toán hắn lại càng sợ hãi. Một kích vừa rồi của hắn tuy chỉ sử dụng năm thành lực lượng, chỉ năm thành củng đủ khiến luyện thể tầng một trọng thương, vốn hắn nghĩ sau một kích vừa rồi Hoa Phong chắc chắn không chết cũng tàn phế, không nghĩ tới Hoa Phong chỉ bị thương dường như không nặng lắm, đang từ từ đứng dậy.- Sợ ngươi chắc!Hoa Phong chật vật đứng dậy, thần sắc chỉ kinh không sợ đảo mắt về phía đám sơn tặc, trông thấy vẻ khiếp sợ cùng kinh ngạc như gặp quỷ của bọn chúng hắn nhíu mày khó hiểu. Lau vết máu nơi khóe miệng, đón đỡ một kích bất ngờ hắn đã bị thương, đối phương quả thật rất mạnh, nhưng mạnh không có nghĩa là hắn không dám đánh. Vận chuyển nội ngoại chân khí, từ người Hoa Phong bốc lên một luồng chiến ý kinh thiên vĩ địa, địch nhân càng mạnh mới có thể giúp hắn kích phát hết tiềm năng bản thân, đồng thời tôi luyện kỹ xảo chiến đấu đến tận cùng.Đầu tóc Hoa Phong không gió tự bay, trên người hắn phát một luồng khí thế vô cùng tự nhiên, thoạt nhìn cứ như hắn nên vậy. Từ khi đến thế giới này đây là lần đầu tiên Hoa Phong đối đầu với địch nhân mà bản thân không thể chiến thắng, cũng là lần đầu tiên chiến ý bộc phát kinh khủng như vậy.Chiến ý bộc phát đến đỉnh điểm vô hình chung khiến Thiên Địa quyết mơ hồ chạm vào cảnh giới mới, cho nên thoạt nhìn Hoa Phong lúc này giống như phản phác quy chân cực kỳ tầm thường.Thiên Địa quyết huyền bí vô song, nhưng do quá ham chiến nhất thời Hoa Phong không nhận ra công pháp của mình đã chạm đến cảnh giới cao hơn.- Lại tới!Hoa Phong đầu tóc tung bay quần áo phất phơ, hai mắt nhìn chằm chằm đại trại chủ quát lớn.-Tốt!Đại trại chủ hô lên một tiếng tốt, tiếp tục công kích, lần này hắn dốc toàn lực công kích, hắn không thể nhìn ra sự bất thường của Hoa Phong, nhưng trực giác cho hắn biết tiểu tử này rất đáng sợ, cần phải nhanh chóng diệt trừ.-Triệt thủ cuồng đao.- Quang minh tinh hoa.Tốc độ đại trại cực nhanh, nhưng do đã có chuẩn bị Hoa Phong cũng thi triển kiếm chiêu phản kích.Âm thanh binh khí va chạm liên miên không dứt, dù đại trại chủ đã toàn lực xuất thủ, nhưng Hoa Phong chiến ý tăng cao, chiến lực viễn siêu bình thường, cho nên không bị một kích đánh bay như lúc đầu. Dù chiến lực hắn tăng cao nhưng chỉ có thể thủ không thể công, đã vậy liên tiếp bị đẩy lùi, mỗi lần ngăn trở công kích của đối phương là hắn lại thêm một lần bị thương, miệng liên trào máu, nhưng như vậy khiến hắn càng đánh càng hăng.- Đồ khốn chết đi.Hoa Phong quát lớn, lấy hết sức bình sinh phản kích trở lại, vốn dĩ hắn muốn đẩy lùi đối phương, nhân cơ hội phản kích ngược lại.- Hừ! si tâm vọng tưởng.Đại trại chủ cực kỳ tức giận, theo suy tính của hắn nếu dốc toàn lực là giải quyết Hoa Phong gọn gàng mau lẹ, không nghĩ tới tiểu tử này biến thái đến độ này, không những không chết, mà càng đánh càng hăng, dần dà khiến hắn có phần không thể áp chế. Đang hết sức tức giận đột nhiên nghe Hoa Phong nói mình chết đi, sắc mặt xanh mét vô cùng tức giận, hắn gầm lên một tiếng dốc hết lực lượng chém ra một đao.Hoa Phong dơ kiếm ngăn trở, nhưng do đại trại chủ sôi máu ra tay, lực lượng tăng hơn rất nhiều, Hoa Phong liền bị đánh bay vài trượng.- Chạy!Bị đánh bay ra xa Hoa Phong không tiếp tục áp sát tiếp tục chiến đấu, thầm hô một tiếng quay đầu bỏ chạy. Với hắn đánh bấy nhiêu đủ rồi, nếu còn đánh tiếp cái mạng nhỏ khó bảo toàn.- Hắn không ngờ lại chạy!Trong suy nghĩ của đại trại chủ và đám người phía sau, tiểu tử yêu nghiệt này sẽ giống như kẻ điên xông lên chiến trăm hiệp, nhưng không ngờ hắn lại bỏ chạy, bọn chúng nhất thời ngẩn ra. Khi Hoa Phong chạy được khá xa bọn chúng mới hồi phục tinh thần nhốn nháo cả lên.-Đuổi theo! không được để cho hắn thoát.Đại trại chủ sau khi hồi tĩnh sắc mặt xanh mét, tức giận quát lên, hắn khoing thể tưởng tượng được trên đời lại có kẻ vô sỉ như vậy.Chạy trốn được một hồi thì phía trước Hoa Phong đột nhiên xuất hiện vực sâu.-Xem ngươi còn chạy đi đâu?- Tiểu tử bó tay chịu trói đi!-Hôm nay ta nhất định róc xương lột da ngươi, báo thù cho năm vị hộ pháp.Trong khi Hoa Phong hết đường chạy thì đám sơn tặc đã đuổi đến phía sau, ba trại chủ thở phào, sau đó mặt đầy sát khí nói, bọn chúng xem Hoa Phong là vật trong túi.Phía trước là vực sâu không đáy, phía sau cường địch đánh không lại, Hoa Phong tiến thoái lưỡng nan.- Dù chết cũng không để đám chó dại các ngươi hành hạ.Hoa Phong bình tĩnh nhếch miệng khinh thường, mắng xong câu cuối cùng, không do dự chút nào hắn nhảy luôn xuống vực.- Hắn nhảy rồi! chúng ta có nên xuống dưới lôi xác hắn lên phơi khô không?Tam trại chủ thấy Hoa Phong nhảy xuống vực, phẫn hận nói. Hắn không cam lòng nhìn Hoa Phong chết dễ dàng như vậy.- Không được! vực này dưới đáy đầy khí độc, tuyệt không thể xuống.- Chúng ta về! rút lui.Đại trại chủ ngăn tam trại chủ, theo hắn biết vực này rất kì quái, cứ vài ngày lại phun lên một lần khí độc, độc này cho dù cường giả khủng bố bị dính một xíu cũng chết khồn nghi ngờ, chính vì chứng kiến cường giả bị độc chết, hắn mới có kỳ ngộ mà đạt tới luyện thể tầng ba.- Nhưng..- Không nhưng nhị gì cả! về rồi tính.Đại trại chủ âm trầm nói, sau đó phất tay ra lệnh toàn bộ rút lui. Rất nhanh nơi đây chỉ còn lại vực sâu trơ trọi. Đám lâu la như trút được gánh nặng, chúng chỉ sợ Hoa Phong chó cùng giứt dậu, nếu như vậy rất có thể trong số bọn chúng có vài tên nằm lại. Nhưng chúng không biết cũng bị chuyện này cho nên mới có một tai họa đáng sợ hơn ập tới. Kim Sa trại do đó cũng sẽ trở thành bụi bặm...Hoa Phong sau khi nhảy xuống vực, đột nhiên bị một làn khói độc dày đặc bao phủ, tích tắc thời gian hắn đã hoàn toàn biến mất giống như chưa hề tồn tại. Dường như đã bị khói độc ăn mòn biến mất khỏi thế gian, thi cốt vô tồn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương