Kiếm Ủng Minh Nguyệt

Chương 11: Không Thể Nói



Đôi mắt trại chủ nhìn chằm chằm viên thuốc màu xanh ngọc trong tay thiếu niên, cũng không biết lúc này do khẩn trương mới sinh ra ảo giác, hay là độc tính thật sự phát tác, hắn cũng mơ hồ phát hiện bàn tay có chút đau.

Lại nhìn tên mặt thẹo, hắn đã đau đến nổi không duỗi được đốt ngón tay, biểu tình đã thành đau đớn khó nhịn, khi hắn duỗi tay cố hết sức muốn cướp viên thuốc trong tay thiếu niên, trại chủ đã đưa đao hướng lên trên, chuôi đao đánh một đòn thật nghiêm trọng vào miệng tên mặt thẹo.

Tên mặt thẹo đau đến nhe răng trợn mắt, rút tay về, căm tức nhìn trại chủ, “Đại ca! Ngươi chẳng qua chỉ chạm một chút vào bát rượu ta cầm, còn ta lại cầm chuôi kiếm này suốt cả đoạn đường, mặc dù ngươi trúng độc, cũng sẽ không nguy hiểm tới tánh mạng a!”

Lúc này hắn hối hận không ngừng, không nên ham chuôi nhuyễn kiếm như rắn bạc linh hoạt xinh đẹp kia, thưởng thức suốt cả đoạn đường.

Trại chủ nghe vậy, không khỏi lại nhìn về mặt thiếu niên kia, chỉ thấy hắn trời sinh có đôi mắt cười, nhưng biểu tình lại lạnh lùng tự nhiên, khiến người không nhìn ra chút nào tâm tư của hắn, ngược lại càng làm đáy lòng người phát lạnh, không dám mạo hiểm.

“Đúng là ta không chỉ mang theo một viên thuốc này,”

Chiết Trúc buông kiếm, nhìn về Thương Nhung phía sau, “Tuy nói độc này ta đã sớm không ngại, nhưng có khi nàng cũng chạm vào kiếm ta hoặc chạm vào tay ta, thuốc này vốn được chuẩn bị cho nàng.”

Hắn nhướng mày cười nhạt, “Nếu không, ta hà tất bôi độc còn mang theo thuốc giải làm gì.”

Thương Nhung bỗng nhiên nghênh đón ánh mắt hắn, nghe giữa những hàng chữ của hắn vô tình lộ ra vài phần “Ái muội”, lông mi nàng run rẩy, trầm mặc cúi đầu.

“Cho nên hôm nay vừa lúc cũng chỉ còn một viên này?” Trại chủ nhăn mày thật chặt.

Chiết Trúc dùng lòng bàn tay nhẹ lau vết máu trên mặt, “Ta tuy biết chút võ công, nhưng nếu phải đối phó tam đương gia mang theo mười mấy người cũng không nắm chắc phần thắng, cho nên mới nói dối ba vạn lượng kia.”

Thương Nhung nghe lời này của hắn, ngẩng đầu lên một chút, lại thấy thiếu niên rũ mi than nhẹ, “Nếu không phải vừa rồi Nhị đương gia có ý hại nàng, ta cũng sẽ không giết người trong tình thế cấp bách thế này đâu.”

Hắn tiện đà ngẩng đầu, nhìn về phía trại chủ biểu tình biến ảo không ngừng kia, “Đây vốn chính là nơi của ngươi, ngươi lại có nhiều thủ hạ như vậy, chẳng lẽ ta lừa ngươi là có thể thoát ra ngoài được?”

Trại chủ hơi suy tư một phen, tầm mắt lần thứ hai rơi xuống trên người tên mặt thẹo, “Lão tam, nói đến cùng việc này cũng do ngươi tự chuốc lấy.”

“Nếu không phải ngươi ham ba vạn lượng còn chưa thấy bóng dáng kia, lão nhị cũng sẽ không chết.”

Đám sơn phỉ thường đi theo Nhị đương gia vốn đã không kìm nén được, muốn động thủ với hắc y thiếu niên kia, lúc này lại nghe trại chủ nói lời này, bọn họ cũng không khỏi nhìn thẳng tên mặt thẹo.

“Đại ca! Ngươi đây là không chịu cho ta thuốc giải?”

Tên mặt thẹo bị nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm như vậy, hắn cười lạnh một tiếng, lại nhìn viên thuốc trong tay thiếu niên một cái, trên tay đau đớn kịch liệt, trong lòng càng thêm sợ chết, hắn lập tức rút đao ra, “Vậy không còn gì để nói nữa!”

Toàn bộ thính đường do trại chủ và tên mặt thẹo đánh nhau mà loạn thành một nùi, thuộc hạ của Nhị đương gia đã chết hoặc là nhằm về phía Chiết Trúc, hoặc là đấu cùng người của tam đương gia.

Mới đầu còn chưa thấy máu, nhưng sau khi Chiết Trúc vì che chở Thương Nhung, lấy nhuyễn kiếm trong tay nhẹ nhàng cắt đứt yết hầu của hai người xong, hắn dường như không cẩn thận để thuốc viên bị tung ra ngoài, tức khắc dẫn tới tên mặt thẹo vươn cả người tới tranh đoạt.

Trên vai trại chủ bị dính một đao của tên mặt thẹo, sắc mặt hắn xanh mét, khi lại ra chiêu liền tàn nhẫn hơn mấy lần trước, mà tên mặt thẹo có lẽ tay thật sự đau đến mức chuôi đao cũng cầm không được, trong vòng mười mấy chiêu liền thất thủ.

Tên mặt thẹo bị trại chủ bức liên tục chật vật lui về phía sau, một tên sơn phỉ sau lưng bỗng nhiên đâm thủng ngực hắn, trong miệng hắn phun ra bụm to máu tươi, bắn tung tóe lên mặt trại chủ.

“Lão tam……” Trại chủ nhìn chằm chằm hắn, có một khoảnh khắc mờ mịt.

Tên mặt thẹo nặng nề ngã xuống tắt hơi tại chỗ, mà tên sơn phỉ đâm thủng ngực hắn lại bị thuộc hạ tên mặt thẹo loạn đao chém chết.

Máu tươi vẩy ra, đỏ đậm một mảnh.

“Trại chủ! Thuốc giải!” Có người hai tay dâng lên viên thuốc bụi đất bám đầy, lại dính không ít máu.

Trại chủ không hề để ý thi thể tên mặt thẹo nằm trên mặt đất nữa, nhận thuốc giải vào tay cũng không so đo dơ bẩn lập tức nuốt vào, chớp mắt sau, hắn thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó lệnh người khống chế thuộc hạ Nhị đương gia cùng Tam đương gia, lăn lộn một hồi sau, hắn mới phát hiện thiếu niên kia cùng cô nương bên cạnh hắn, đã không thấy bóng dáng.

Nhưng cửa lớn rõ ràng đang đóng lại, người canh giữ cửa cũng không thiếu một ai.

“Trại chủ, hắn ở trên!” Có người giơ tay chỉ lên hướng xà nhà.

Trại chủ theo tiếng ngẩng đầu, thấy ngay hắc y thiếu niên cùng cô nương bọc áo choàng ngồi trên xà ngang, thiếu niên từ trên cao nhìn xuống, vạt áo bay phần phật.

Đôi mắt trong trẻo sáng ngời của hắn liếc nhìn đám sơn phỉ còn lại phía dưới, máu tươi hỗn độn đầy đất, lại nhìn thấy trại chủ kia mặt đầy sát khí, liền cười, “Đây là muốn qua cầu rút ván sao?”

“Ngồi yên, đừng ngã xuống đấy.”

Thương Nhung ôm cây cột, chỉ nghe hắn dặn dò một câu ngắn gọn, nàng mới giương mắt lên đã thấy hắn nhảy xuống, mọi người lập tức vây lại.

Đao kiếm giao nhau phát ra thanh âm chói tai, thanh âm máu thịt bị cắt vỡ lại càng khó chịu, nhuyễn kiếm trong tay thiếu niên giống như linh xà chuyển động, dáng người hắn mờ mịt, uyển chuyển nhẹ nhàng xuyên qua đám sương máu mông lung, Thương Nhung không dám nhìn nhiều, đành phải nhắm chặt đôi mắt.

Bỗng nhiên, một trận gió đánh úp tới khiến cho nàng cảnh giác mở mắt, thì ra tên trại chủ kia nương theo bàn dài nhảy lên, phi thân lên vung đao dài chém về phía nàng.

Cơn gió tạo ra từ lưỡi đao phất qua đám lông viền mũ áo choàng nàng, nhưng trong chớp mắt này, mặt tên trại chủ kia lại đầy dữ tợn, bỗng nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, thân hình cường tráng ngã xuống bàn, khiến cho cái bàn dài tan thành từng mảnh, hoàn toàn sụp xuống.

Hắn đau đến mặt mày dữ tợn, hai chân bị cắt đứt gân, máu chảy không ngừng, cả người đều đang phát run, lúc này hắn mồ hôi lạnh đầy đầu, bỗng nhiên kinh hoàng phát hiện thính đường một mảnh vắng vẻ.

Thì ra ngoại trừ hắn, huynh đệ trong thính đường này thế nhưng không còn một người sống.

“Ngươi……”

Môi hắn run rẩy, hoảng sợ nhìn thiếu niên bước chân uyển chuyển, nhẹ nhàng dẫm đạp lên thi thể cùng máu loãng bước gần về phía hắn, hắn nhịn không được rụt về phía sau.

Mũi kiếm của thiếu niên nhỏ giọt xuống từng viên huyết châu, hắn bình tĩnh mỉm cười:

“Viên đường ăn ngon không?”

Cái gì?

Trại chủ đột nhiên ngẩn ra, tiếp theo trừng lớn hai mắt, nhưng ngay sau đó, mũi kiếm mỏng như lá trúc cắt vỡ yết hầu của hắn.

Toàn bộ thính đường đã không còn một chút tiếng vang.

Sau lưng Thương Nhung cơ hồ bị mồ hôi lạnh tẩm ướt, nàng không dám nhìn thi thể đầy đất phía dưới, chỉ nhìn chằm chằm hắc y thiếu niên, nhìn hắn xoay người lại, nhìn hắn ngẩng đầu.

Khuôn mặt trắng nõn tuấn tiếu của hắn dính đầy máu, lại thêm chút hồng nhạt không hiểu rõ, khi nhìn về phía nàng, cặp mắt kia giống như dính sương, có chút ẩm ướt.

Trong núi bắt đầu có tuyết rơi, toàn bộ trại sơn phỉ dựa vào vách đá đều bị lửa lớn nuốt sạch, khói đen lượn lờ.

“Ta nhớ ngươi biết uống rượu.”

Thương Nhung cố hết sức đỡ thiếu niên đi trên nền tuyết trong khe núi, ngẩng đầu nhìn hắn nói.

Ở bờ sông Ngư Lương, hắn còn rót cho nàng một ngụm rượu.

Cảm giác say đã dần dần chiếm hết đầu óc, suy nghĩ của Chiết Trúc có vẻ hơi trì độn, hắn nhìn nàng vươn hai ngón tay, nói, “Chỉ có thể uống hai ngụm.”

“Vậy là hôm nay ngươi cũng chỉ uống hai ngụm.”

Thương Nhung thở hồng hộc, hoàn toàn không ngờ bên hông hắn thường treo một cái hồ lô rượu nho nhỏ, nhưng tửu lượng cố tình lại kém như vậy.

“Ờ.”

Hắn không có nói gì mà chỉ ứng nàng một tiếng, một lát sau mới nhớ trả lời nàng, “Rượu của bọn họ càng mạnh hơn.”

“Vậy ngươi cũng không cần uống a,” Thương Nhung nhăn mi lại, “Rõ ràng là nơi nguy hiểm như vậy.”

Chiết Trúc vô tình khẽ cười một tiếng, lại không nói lời nào, cho đến khi sức lực nàng không đủ, đầu gối mềm nhũn, hai người bị té ngã trên nền tuyết, Thương Nhung vội vàng ngồi dậy, phát hiện hắn đã nhắm mắt lại.

Đương lúc nàng không biết phải làm sao, nhìn thấy nhuyễn kiếm của hắn rớt xuống một bên liền muốn duỗi tay nhặt giúp hắn, lại nghe hắn bỗng nhiên nói, “Đừng chạm vào.”

Thương Nhung dừng tay lại, nàng quay đầu, đối diện đôi mắt mênh mông sương mù của hắn, hỏi, “Không phải giả sao?”

Từ khi hắn lấy viên màu ngọc xanh lục kia ra, Thương Nhung đã biết ngay hắn đang lừa những tên sơn phỉ kia, viên đó nơi nào là thuốc giải gì, là viên đường nàng đã từng ăn.

Trên người Chiết Trúc luôn có rất nhiều viên đường này.

“Bất quá chỉ là chất lỏng của một loại dược thảo, dính lên da sẽ vừa nóng vừa đau,” Đôi mắt Chiết Trúc càng cong lên, trong thanh âm chứa thêm vài phần men say, “Là đồ chơi của ta.”

Nếu chỉ đụng vào ngắn ngủi cũng không có sao, nhưng tên mặt thẹo cầm kiếm của hắn suốt đoạn đường, tự nhiên dính hơi nhiều, sau đó trại chủ cầm chén rượu mãi không buông tay, bởi vậy cũng dính vào một chút.

Thương Nhung kinh ngạc nhìn hắn, một lát sau lại đi nhìn tay hắn, “Vậy còn ngươi? Lúc ngươi cầm kiếm, dính nó vào có cảm thấy đau không?”

Nếu không phải vô cùng đau đớn, tên mặt thẹo kia sao lại có thể một mực tin mình trúng kịch độc? Nếu dược thảo kia không đủ lợi hại, sao lại từ mồ hôi tay của tên mặt thẹo dính vào trên chén rượu, làm tên trại chủ cũng tin mình trúng độc?

“Nhưng ta không đau.”

Chiết Trúc cười nhạo, hắn nhìn chằm chằm nàng, “Ta nói cũng đều không phải là lời nói dối, thí dụ như, ta đích thực rất chán ghét người khác chạm vào kiếm của ta.”

Trong lòng Thương Nhung cảm thấy quái dị, nhưng nàng trầm mặc đánh giá hắn, thấy mặt mày thiếu niên xán lạn, không hề thấy một chút bất ổn hoặc thống khổ nào, khuôn mặt trắng nõn của hắn vì cảm giác say rượu mà hơi hơi phiếm hồng, đôi mắt lóng lánh ánh sáng.

“Vậy sao ta cũng không cảm thấy đau?” Thương Nhung nhớ hắn đã đỡ nàng, cũng đã dán mặt nạ cho nàng.

“Cũng không phải thứ gì ghê gớm, dùng nước là có thể rửa sạch.”

Ngữ khí Chiết Trúc lười nhác.

Thương Nhung nghe vậy, không khỏi sửng sốt.

||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||

Thì ra hắn thường xuyên rửa tay, cũng không phải bởi vì thói quen sạch sẽ, mà là có khi hắn sẽ bôi thứ đồ đùa bỡn người khác đó lên trên chuôi kiếm.

Nàng không nói chuyện, nhưng không khỏi nhớ tới chỗ thính đường của bọn sơn phỉ vừa nãy, hắn im lặng nhưng lại có thể nhìn thấu bản tính ba người kia, cố ý giết tên Nhị Đương gia vẫn luôn không chịu mắc mưu trước, giữ lại hai tên kia, hắn chỉ dùng một ít lời nói cùng một viên đường, lại có thể dẫn dụ bọn họ giết hại lẫn nhau.

Gần trăm tên sơn phỉ, một nửa còn lại, đều bị một mình hắn giết sạch.

Lúc này rốt cuộc Thương Nhung đã hiểu ra, câu “Giấu không được thì không cần giấu nữa” hắn nói trên đường núi, đến tột cùng là có ý gì.

Giữa cánh đồng tuyết chỉ có tiếng gió thổi vù vù.

“Bí mật này, ngươi không thể nói với bất cứ kẻ nào.”

Chiết Trúc mở hờ mắt, tiếng nói trong trẻo mà lạnh thấu xương.

Bí mật hắn nói, là chuyện hắn uống rượu chỉ có thể uống được hai ngụm, bông tuyết bay lung tung dừng trên người Thương Nhung, cũng dừng trên lông mi dày dặn của hắn, nơi đây trắng xoá, chỉ có tiếng gió vẫn ồn ào náo động.

Đôi tay Thương Nhung gối lên trên đầu gối, ngẩng đầu nhìn xa xa, tuyết trắng đan xen sương lạnh khiến khung cảnh hoang vu cực độ, toàn mắt đều là phong cảnh giá rét xa lạ.

“Ta có người nào để nói à?” Nàng quay đầu, “Chiết Trúc, ta chỉ biết ngươi.”
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...