Kiếm Xuất Hàn Sơn
Chương 150: Thu Thủy Tiên Trà
Mây máu lốc xoáy, sấm sét gió bão, mãng xà hai đầu, khói lửa dầy đặc….Đều biến mất hết, tựa như một cơn ác mộng đêm tới sáng đi, theo ánh rạng đông phía chân trời rơi xuống mà tỉnh giấc.Chỉ có mưa vàng lấp lánh hạ xuống phế tích, chứng minh nó xác thực từng tồn tại.Sắc trời nửa sáng nửa tối, bầu trời bằng phẳng thêm khe hở. Nơi ấy tầng mây rạn nứt, hiện ra một đường thẳng tắp. Giống như khe cửa hé mở, lộ ra biển sao đằng sau.Tựa như thần minh lấy bầu trời làm giấy, tiện tay vẽ ra một vết mực đen, trên vết mực lại hắt màu phấn bạc, chính là cảnh tượng huyền diệu như vậy.Sau đại chiến, bầy yêu may mắn còn sống sót khôi phục ngũ giác, kinh ngạc nhìn trời, tâm thần rung động, nhất thời quên đau đớn. Có yêu đưa tay chạm vào hạt bụi vàng.“Đây chẳng lẽ là….Trên trời hạ xuống mưa vàng!”“Yêu Vương xuất thế!”“Tuyết Sơn Đại Vương chính là thiên mệnh Yêu Vương!”Truyền thuyết Yêu tộc, lúc Yêu Vương thượng cổ giáng thế, sẽ có dị tượng “mưa vàng”, ban ân yêu giới.Xì xào bàn tán biến thành hoan hô, tiếng thú gào liên tiếp vang lên, dần dần kéo dài không dứt.Tễ Tiêu chẳng nghe, chẳng thấy được gì, trong mắt hắn chỉ có bóng hình nhỏ bé kia.Lúc Mạnh Tuyết Lý từ khe hở giữa trời rơi xuống, gió nhẹ như có ý thức, nhẹ nhàng nâng đỡ thân thể y, y giống như một cọng lông chim không có sức nặng, chìm chìm nổi nổi.Tễ Tiêu phi thân ôm y vào lòng, giống ôm một món đồ chơi dễ vỡ. Thân thể của Mạnh Tuyết Lý không có nhiệt độ, ôm vào lòng thấy hơi lạnh, vẻ mặt yên lặng an tường, nụ cười bên môi nhàn nhạt, tựa như đang mơ một giấc mơ đẹp.Tễ Tiêu môi run rẩy, nước mắt lan tràn, tầm nhìn trở nên mơ hồ.“Tách”. Giọt lệ rơi xuống, tiếng động cực kỳ nhẹ. Chợt gò má Tễ Tiêu lạnh lẽo, nhất thời ngây ngốc sợ run.Mạnh Tuyết Lý mở mắt, kim quang nhàn nhạt thoáng qua dưới đáy mắt, đôi mắt của y biến đổi, vừa như trẻ nhỏ mới sinh, vừa như vương giả uy nghiêm trải qua tang thương.Y giơ tay lau đi nước mắt của Tễ Tiêu, liếm liếm đầu ngón tay, vẻ mặt như có chút mới lạ, vui sướng: “Ngươi khóc.”Y giống như lần trước, sau khi thoát khỏi Hãn Hải bí cảnh, trở lại Trường Xuân Phong với Tễ Tiêu, khi tờ mờ sáng tỉnh lại trong ngực Tễ Tiêu, theo bản năng liếm cằm Tễ Tiêu, bị phát hiện bèn giải thích: “Sợ ngươi không phải thật, liếm liếm xác nhận một chút.”Chết rồi lại sống, đau buồn mừng rỡ, thay đổi nhanh chóng. Tễ Tiêu hít sâu một hơi, ôm chặt Mạnh Tuyết Lý.Một đêm dài đằng đẵng rốt cuộc đã qua, mặt trời nhô lên khỏi đường chân trời, chiếu sáng nơi nơi hoang tàn. Nắng ban mai nhu hòa chiếu vào hai người, như mạ một tầng kim quang nhàn nhạt.Trong Yêu Vương Cung, tất cả yêu sống sót sau tai nạn, bất luận chủng tộc, yêu lực sâu cạn, địa vị cao thấp, giờ phút này cũng ôm nhau, vừa khóc vừa cười.Mặt trời vui vẻ cứ theo lẽ thường dâng lên, thế giới này còn có ngày mai.Tước Tiên Minh xoa xoa cặp mắt ướt át, cũng không thấy đau đớn nữa, nở nụ cười ung dung tiêu sái, chỉ chỉ bầu trời: “Hai người họ còn ôm nhau? Trời còn nứt ra kia kìa, không ai quan tâm sao?”Thận thú hưng phấn giang hai tay, muốn chạy tới ôm Mạnh Tuyết Lý và Tễ Tiêu, lại bị Tước Tiên Minh ngăn lại: “Ôi, phế thú phải có nhãn lực chứ, muốn ôm thì ôm ta đi!”Tiểu Thận cũng không bắt bẻ, ôm ai cũng được, chuyển sang ôm lấy Tước Tiên Minh: “Ngươi đã nói, sau này không gọi ta là phế thú.”Một cánh tay của Tước Tiên Minh không nhấc lên nổi, bèn dùng tay còn lại vỗ đầu Thận thú: “Ngươi như vậy ta còn thật không quen, có chút lạ.”Thận thú nhìn thấy hình người của mình phản chiếu trong mắt hắn: “Vậy ta đổi lại!”Tước Tiên Minh: “Không cần, cái này cũng rất tốt.”Thận thú cảm thấy mờ mịt, không biết rốt cuộc là xấu hay là tốt.…Thiên tượng dị thường ở Phong Nguyệt Thành, bóng đen kinh khủng khiếp sợ Yêu giới. Không chỉ yêu tộc, kẻ mạnh của hai tộc khác, tất cả đều cảm nhận được linh khí thiên địa biến hóa lớn. Sinh linh tam giới ngước mắt nhìn trời, cho dù là ban ngày hay ban đêm, khe hở sáng bạc giữa trời vẫn ở chỗ đó, có điều ban đêm không quá nổi bật.Vô số người phàm ở nhân gian vì thế mà khủng hoảng, nhiều quốc gia nhỏ mở đàn làm phép, tế bái cầu khẩn thiên địa. Tu sĩ đạo pháp có chút thành tựu điều khiển pháp khí phi hành, hoặc ngự kiếm đến vết nứt, đáng tiếc chưa đến gần trăm trượng, đã bị một trận gió mãnh liệt từ khe hở thổi bay ra ngoài, trong gió ẩn chứa uy áp mạnh mẽ, không thể không cách xa.Rốt cuộc Yêu giới đã xảy ra chuyện gì, phát sinh dị tượng như thế?Vạn Yêu Đại Hội bị các phe phái nhìn chăm chú, đại yêu có danh hiệu ở Yêu giới, cơ hồ đều đến tham gia. Âm mưu nghịch thiên điên cuồng của Linh Sơn Đại Vương, hành động ngăn cơn sóng dữ của Tuyết Sơn Đại Vương, một đêm chiến đấu cực kỳ thảm thiết, từ Phong Nguyệt Thành bắt đầu, trải qua muôn ngàn khoa trương, lấy vô số phiên bản khác nhau nhanh chóng truyền ra.Đợi truyền đến nhân gian là lúc, nó đã thành chuyện xưa.Nhất thời có nhiều lời giải thích nổi lên, có người nói yêu tộc nghịch thiên mà đi, vết nứt xuất hiện trên bầu trời, báo hiệu thiên đạo trừng phạt. Còn có người nói tốc độ tu hành của mình cực nhỏ tăng tiến, như vậy xem ra không phải trừng phạt, mà là ban ân.Thế gian xảy ra chuyện lớn như vậy, dựa theo thông lệ, tu sĩ nhân gian đương nhiên muốn hội nghị, tụ tập lại bàn bạc đối sách. Tốt nhất có thể biết Thánh nhân có cảnh giới cao nhất đối với lần này có cảm ngộ gì, lắng nghe Thánh nhân dạy bảo. Điều này khiến mọi người hoài niệm lúc Tễ Tiêu còn sống.Hiện nay Thiên Hồ Đại Cảnh xa cuối chân trời, Cảnh chủ Hồ Tứ tùy tâm sở dục không quan tâm tới tục vụ, tu sĩ bình thường không có cửa viếng thăm. Hàn Sơn trải qua Tĩnh Tư Cốc chi biến, nội bộ tổn thương nguyên khí nặng nề, đang phong sơn.Cho nên về tình về lý, phải là Minh Nguyệt Hồ ra mặt. Rất nhiều môn phái rối rít truyền tin, mời Quy Thanh chân nhân rời núi, giải thích nghi hoặc cho thiên hạ tu sĩ.Cuối hè đầu thu, Minh Nguyệt Hồ.Mặt hồ khói sóng mênh mang, tiểu đình lẳng lặng đứng sừng sững giữa hồ. Hai người ngồi đối diện trong đình, trên bàn đá đặt trà cụ và bếp lò nhỏ.Chưởng môn Vân Hư Tử của Minh Nguyệt Hồ đang pha trà cho Quy Thanh Chân Nhân. Mùi trà theo gió thu nhè nhẹ khoan khoái phiêu tán.Vân Hư Tử dâng trà lên, muốn nói lại thôi.Quy Thanh Chân Nhân hai mắt khép hờ: “Muốn hỏi cái gì cứ hỏi đi.”Vân Hư Tử thử dò xét nói: “Sư thúc, đây là cơ hội tốt để phái ta tạo uy danh, nếu có thể cử hành một trận thịnh hội, triệu tập các phái nhân gian, từ đây thay thế “Hãn Hải thi đấu”….Thiên thời địa lợi nhân hòa, tại sao chúng ta còn muốn chờ?”Quy Thanh chân nhân hớp một ngụm trà, hơi nhăn mày: “Còn chưa đủ độ lửa. Ngươi quá nóng lòng, vị trà liền không ra.”Vân Hư Tử không hiểu, nhưng không dám hỏi nhiều, chỉ thầm suy đoán.Quy Thanh Chân Nhân uống xong trà, mới khoan thai nói: “Đại hội phải làm, nhưng chúng ta không thể vội vàng, để người khác sốt ruột thì hơn, mới khiến bọn họ càng thêm mong ngóng. Truyền tin với Thái Hành, thảo luận kỹ hơn.”Vân Hư Tử thở phào nhẹ nhõm: “Sư thúc anh minh. Không biết lần thịnh hội này lấy tên gì mới tốt?”Quy Thanh chân nhân cười nhạt: “Cổ nhân có câu thơ, “Nam hồ thu thủy dạ vô yên, nại khả thừa lưu trực thượng thiên“. Hiện nay thông thiên chi môn đã ở, tu sĩ lứa này, sau đó thật sự muốn “thượng thiên” rồi.” Hắn lại cúi đầu liếc nhìn ly trà, “Gọi là “Thu Thủy Tiên Trà” đi.” (thu thủy tiên trà: nước thu pha trà)Vân Hư Tử phụ họa khen ngợi, muốn hỏi Hàn Sơn có tới hay không, nếu như tới, nên ứng đối thế nào. Suy nghĩ kỹ lại, quả thực thấy không cần lo lắng.Không đến, chính là chột dạ, uy danh môn phái mà Tễ Tiêu lập ra còn muốn hay không? Nếu tới, tự mình chuốc lấy đau khổ, bọn họ dám nói Mạnh Tuyết Lý không phải yêu sao? Luận đạo lý đã không thể đứng vững. Bàn về chiến lực, Hàn Sơn hiện nay, trong trưởng bối không có Thánh nhân áp trận, từ kinh nghiệm ở biến cố Hãn Hải mà xét, Hồ Tứ sẽ không ra mặt. Trong vãn bối, lại có bao nhiêu đệ tử ưu tú?Đồ đệ Ngu Khởi Sơ của Mạnh Tuyết Lý, bởi vì Tĩnh Tư Cốc chi biến ở Hàn Sơn mà thành danh, danh tiếng thậm chí lấn át đệ tử của Chưởng môn là Thôi Cảnh. Nhưng dưới cái nhìn của Vân Hư Tử, Ngu Khởi Sơ có thể đối kiếm so chiêu với Thái Hành, đơn giản là mượn uy thế của Sơ Không Vô Nhai, hắn mới nhập đạo được một năm, cho dù là thiên tài chân chính, có thể luyện ra mấy phần bản lĩnh?Vân Hư Tử đang suy nghĩ, chợt nghe Quy Thanh chân nhân thờ ơ hỏi: “Thằng bé Kinh Dịch kia đã nghĩ thông suốt chưa, biết sai chưa?” Vân Hư Tử áp lực tăng cao: “Hắn, hắn…”Quy Thanh chân nhân cười đến hòa ái: “Không sao cả. Thọ nguyên của ngươi còn dài, đệ tử còn có thể nhận lần nữa, rồi sẽ gặp người hiểu chuyện thôi.”Bảy ngày sau khi bầu trời xuất hiện dị tượng, Chưởng môn Minh Nguyệt Hồ Vân Hư Tử mới rốt cuộc tuyên bố, vì tương lai của tu sĩ thiên hạ, đêm trung thu, ở bờ phía tây của Minh Nguyệt Hồ, cử hành một trận “Thu Thủy Tiên Trà hội”. Đến lúc đó mời chưởng môn trưởng lão các phái, mang theo đệ tử ưu tú tông môn, cùng đến tham dự thưởng thức trà, ngắm trăng, cộng với nghị luận thiên thời.Thế nhân đều biết, trong địa giới của Minh Nguyệt Hồ, rất nhiều nước suối trong veo ngọt lành, dư thừa linh khí thích hợp pha trà, Chưởng môn Vân Hư Tử giỏi trà đạo, Quy Thanh chân nhân lại là cao thủ trà đạo. Bốn chữ Thu Thủy Tiên Trà, thể hiện rõ phong cách thẩm mỹ của Minh Nguyệt Hồ.Nhưng những tu sĩ có lịch duyệt đều hiểu, lần đại hội này, chắc chắn sẽ không điềm đạm phong nhã như tên gọi của nó, trái lại sẽ là một hồi mưa to gió lớn.Quả nhiên, chưa quá hai ngày, Thái Hành chân nhân lại lần nữa nhắc đến việc Mạnh Tuyết Lý là yêu không phải người, hiện tại đang ở Yêu giới, lần thiên tượng dị biến này bắt đầu từ Yêu giới, chắc hẳn có liên quan tới Mạnh Tuyết Lý. Nếu y dám can đảm tới Thu Thủy hội, chúng ta sẽ khiến y hiện hình, để xem Hàn Sơn còn gì để nói.Thái độ của Thái Hành chân nhân kiên định như vậy, khiến mọi người nhớ tới chuyện xưa, lại kích thích trao đổi thảo luận về Tĩnh Tư Cốc chi biến. Có người cố ý đồn bậy, nói Tễ Tiêu khi còn sống đã bắt đầu cấu kết Yêu tộc, có mưu đồ; nói Mạnh Tuyết Lý lòng lang dã sói lừa dối Tễ Tiêu, Hãn Hải bí cảnh sụp đổ, cũng bởi vì yêu lực của Mạnh Tuyết Lý bùng nổ, ý đồ mưu hại tu sĩ nhân tộc trẻ tuổi.Những cách nói này gặp phải phán bác kịch liệt, đệ tử trẻ tuổi chỉ cần từng tham dự bí cảnh thi đấu, đều biết không phải như vậy, nhưng thanh âm phản bác nhanh chóng bị sư trưởng trấn áp, như đá chìm đáy biển.Nếu nói Tễ Tiêu cấu kết Yêu tộc, không ai tin. Nhưng nếu Mạnh Tuyết Lý thật sự là yêu, Sơ Không Vô Nhai kiếm do sáu phái chung tay đúc nên, trấn thủ nhân gian, há có thể rơi vào tay một tên yêu tộc? Hàn Sơn vẫn nên thanh lý môn hộ, giao Sơ Không Vô Nhai kiếm ra đây. Còn như thần binh nên thuộc về ai, như ước nguyện của Tễ Tiêu, tu sĩ nhân tộc trẻ tuổi dựa vào bản lĩnh của mình, công khai đánh lôi đài ở Thu Thủy Tiên Trà, quyết định chủ nhân mới của kiếm – rất nhiều người ôm suy nghĩ này.Lời đồn đãi quá mức huyên náo, sôi nổi ồn ào. Minh Nguyệt Hồ Vân Hư Tử thuận thế tuyên bố, mời Hàn Sơn khai sơn đến tham dự, giải thích rõ với mọi người, rửa sạch hiểu lầm. Bằng không Quy Thanh chân nhân sẽ thay mặt tu sĩ thiên hạ, đòi một lời giải thích từ Hàn Sơn.Hết thảy phát triển theo chiều hướng mà Minh Nguyệt Hồ muốn, thuận lợi đến mức không tưởng tượng nổi.Hàn Sơn đã leo lên lưng hổ khó xuống.…Hàn Sơn cuối hè, từ sườn núi trở lên tuyết trắng bao trùm. Dưới chân núi thảm cỏ như biển xanh, hoa dại đua sắc, rực rỡ đan xen.Mặc dù sơn môn đóng kín, các đệ tử không xuống núi nữa, nhưng trong môn phái hội giao lưu đạo pháp, lôi đài so kiếm chưa bao giờ ngừng nghỉ. Diễn Kiếm Bình, Tàng Thư Lâu, Luận Pháp Đường vẫn tấp nập như cũ.Hàn Môn Thành cửa thành mở rộng, trên đường phố ngựa xe như nước, sầm uất huyên náo, khác với sự tĩnh mịch của Hàn Sơn kiếm phái, ở đây xuất hiện rất nhiều tán tu từ nam chí bắc, như măng mọc sau mưa, rót vào sức sống mới cho tòa thành này. Cư dân trong thành không thấy hiếm lạ, người bình thường và tu sĩ chung sống hòa hợp.Bởi vì Tán Tu Minh thành lập, tổng đàn xây dựng ở Hàn Môn Thành. Bề ngoài cao lớn khí phái, giống như một nhà khách sạn lớn.Nó không phải môn phái chính thức, chỉ là nơi riêng tư, một tổ chức phân tán, cung cấp tiếp dẫn trao đổi nhiệm vụ treo giải thưởng cho tán tu. Minh chủ Thanh Đại giống như thủ lĩnh bang phái giang hồ, mà không phải chưởng môn môn phái.Tán Tu Minh thành lập, do Hanh Thông Tụ Nguyên thầm cung cấp vốn ủng hộ, đương nhiên không phải số lượng nhỏ. Theo như hiệp nghị yêu cầu, Minh chủ chỉ cần làm được hai điều, một là thành lập một đội ngũ tán tu luân phiên thay nhau bảo vệ trị an của Hàn Môn Thành; hai là sau khi có lãi, hàng năm chia cho Tiền Dự Chi một phần lợi nhuận.Ban đầu khi Tiền Dự Chi bí mật bàn bạc xong mối làm ăn này, chỉ có một mình hắn vui vẻ, lão chưởng quỹ đi theo hắn nhiều năm mặt ủ mày chau, nghi hoặc không thôi.Có câu nói “Tán tu nghèo tán tu nghèo, ăn tết không mua nổi hai lạng thịt”, không nghèo không gọi là “tán tu”, mối làm ăn này kiếm đâu ra lãi? Sao có thể sánh với lời lãi của Ám Hành mốc nối hai giới yêu ma. Chỉ sợ giúp mà không có lợi, giỏ trúc múc nước vô ích mà thôi.Nhưng Tiền Dự Chi tâm ý đã quyết. Làm ăn buôn bán, chuyện người khác không dám làm, hắn dám làm.Đêm nay, Ngu Khởi Sơ ôm hoa đào, nhân lúc bóng đêm rời khỏi Trường Xuân Phong, thông qua truyền tống trận lặng lẽ đến Hàn Môn Thành.Ánh trăng nghiêng chiếu, hẻm nhỏ tĩnh lặng, đây là con đường thông tới cửa sau hậu viện của Hanh Thông Tụ Nguyên, có rất ít người biết.Nhưng hắn còn chưa đến gần, cửa gỗ kẽo kẹt mở ra, một bóng đen với khí thế lạnh lẽo chợt lóe. Ngõ hẻm chật chội, hắn cùng người nọ đối mặt.Thì ra là một nữ tu, khoác áo chòang màu xanh, bên hông đeo một thanh đao.Ngu Khởi Sơ ngẩn ra, suy nghĩ: “Hình như ta đã gặp ngươi ở đâu rồi, ngươi là…”Nữ tu kia liếc nhìn hắn, nhàn nhạt gật đầu, bước chân không ngừng, đảo mắt đã đi đến đầu hẻm.“Nhìn cái gì? Quay lại đây thằng nhóc ngốc nghếch.” Bên trong cửa vang lên giọng nói của Tiền Dự Chi.Ngu Khởi Sơ vừa đi vừa quay đầu lại: “Ban nãy là ai vậy?”Hắn nhớ ra rồi. Mùa xuân năm nay, cũng là ở hẻm nhỏ của Hàn Môn Thành, một cô nương xa lạ từ trên trời hạ xuống, váy dài tung bay, tựa như một bông hoa màu xanh to lớn.Cô nương kia không nói lý, dùng đao ngăn cản hắn, hỏi hắn vài câu không hiểu ra sao.Ngu Khởi Sơ không ngờ được, lúc ấy Mạnh Tuyết Lý ở Hãn Hải bí cảnh đánh bại nhóm tán tu lợi hại của Thanh Đại, cướp đi túi trữ vật của họ cùng áo choàng đen, còn tự giới thiệu với Thanh Đại mình tên là Ngu Khởi Sơ.Đây rốt cuộc là có chuyện gì, nào có sư phụ đi hố đệ tử của mình?Tiền nhân trồng cây, hậu nhân hóng mát, tiền nhân đào hố, hậu nhân gặp họa. Ngu Khởi Sơ làm đệ tử của Trường Xuân Phong, phải thừa nhận quá nhiều.Tiền Dự Chi đón hắn tiến vào, trở tay đóng cửa: “Minh chủ của Tán Tu Minh, Thanh Đại. Ngươi quen?”“Coi như từng gặp. Ngươi và Tán Tu Minh, có quan hệ thế nào? Giống như thường xuyên đến đây.”“Nói cho ngươi biết cũng không sao.” Tiền Dự Chi dùng quạt gõ bàn, tỏ ý Ngu Khởi Sơ rót cho hắn một ly trà. Hắn thưởng thức trà, đơn giản giải thích.Sau khi Ngu Khởi Sơ nghe xong, cảm thấy không hiểu nổi, “Ngươi đầu tư nhiều tiền như vậy, chẳng biết năm nào tháng nào mới có thể thu hồi tới?”Tiền Dự Chi nhẹ lay động quạt, hỏi ngược lại: “Ngươi thấy Thanh Đại thế nào?”Ngu Khởi Sơ trong đầu thoáng qua một đôi mắt đẹp, thật thà đáp: “Rất xinh đẹp.”Tiền Dự Chi tức giận: “Ta hỏi tướng mạo à?! Ta là hỏi tư chất!”Ngu Khởi Sơ thẹn: “À à, vậy hẳn rất lợi hại!”Tiền Dự Chi lúc này mới trả lời câu hỏi của hắn: “Tán Tu Minh này, sau sáu năm không có khả năng giúp ta kiếm lời, nhưng ta không phải đầu tư vào nó, mà là đầu tư vào tương lai của một nhóm tán tu trẻ tuổi. Trong số bọn họ, phàm là có người mò tới ngưỡng cửa Thánh nhân, ta sẽ ổn định không thiệt. Hiểu chưa?”Tiền Dự Chi thở dài nói: “Thật ra ban đầu ta và Tễ Tiêu sư huynh, cũng coi như đầu tư lẫn nhau. Mặc dù hắn xuất phát từ cảm thông tình cảm đồng môn, căn bản không trông cậy vào ta có thể kiếm ra tiền.”Ngu Khởi Sơ đột nhiên hai mắt phát sáng: “Nếu ngươi nghĩ như vậy, thì ngươi đừng đầu tư vào Tán Tu Minh nữa, trực tiếp đầu tư vào ta đi! Chưa biết chừng sau này ta cũng sẽ…”Tiền Dự Chi dùng quạt gõ đầu hắn: “Đương nhiên có chỗ tốt khác! Thứ nhất là, có một số việc, môn phái thế gia có danh tiếng không tiện ra tay, nhưng tán tu có thể. Thứ hai, tán tu tin tức linh thông, đối với ta rất có lợi. Thứ ba, bây giờ rất nhiều tu sĩ trẻ tuổi tình nguyện khổ cực phiêu bạt, cũng không muốn bị môn phái trói buộc, điều này có thể trở thành xu thế. Chuyện tương lai, ai biết trước được? Trời còn nứt ra kia kìa, sau này nhân gian thế nào, vẫn là phải xem hướng đi của người trẻ tuổi mà.”Dưới cái nhìn của Tiền Dự Chi, tu sĩ trước đây, không đoàn đội liền không sống nổi, trừ khi là phản bội sư môn, bị trục xuất, đành phải phiêu bạt tứ hải, một mình chiến đấu. Bây giờ thời đại thay đổi, có thể mua được công pháp ngay trên phố, tài nguyên có thể giao dịch càng ngày càng nhiều, Tán Tu Minh chính là sản vật của niên đại hòa bình. Tu sĩ có thể bái nhập sư môn nào đó, tuân thủ môn quy nghiêm khắc, xử lý quan hệ với sư trưởng, đồng môm; cũng có thẻ dùng cách thức tương đối phân tán tụ tập, tự do tự tại tìm đồng loại.Ngu Khởi Sơ nghe như lạc vào sương mù, cái hiểu cái không, thở dài nói: “Ngươi suy nghĩ thật nhiều!”Tiền Dự Chi lại gõ đầu hắn: “Thằng nhóc ngốc, ta suy nghĩ nhiều, là để cho các ngươi bớt nghĩ đi chút.”“Vậy hiện tại có một chuyện, ngươi giúp ta suy nghĩ xem.” Ngu Khởi Sơ nói, “Đêm trung thu, Thu Thủy Tiên Trà hội, Hàn Sơn có nên mở núi đến tham dự hay không?”Cho dù hắn suy nghĩ không kín đáo như Tiền Dự Chi, cũng biết Thu Thủy Tiên Trà chỉ là ngụy trang. Đại môn phái làm việc, kiêng kỵ nhất vô cớ xuất binh, cho dù cưỡng từ đoạt lý, cũng phải nói ra chút “đạo nghĩa”. Minh Nguyệt Hồ muốn trở thành đệ nhất tông môn, lần này càng phải chiếm lý, làm tấm gương cho những tông môn khác.Hiện tại trong Hàn Môn Thành cũng lan truyền sôi sùng sục, huống hồ bên ngoài, Hàn Sơn nên đi đâu về đâu?Tiền Dự Chi cười cười: “Để lại hoa đào, ngươi đêm mai lại tới.”Ngu Khởi Sơ vừa suy nghĩ, vừa trở lại Trường Xuân Phong.Sáng hôm sau, Ngu Khởi Sơ luyện kiếm ở Quan Cảnh Đài, luyện xong một bộ Du Giao Kiếm, thu kiếm vào vỏ, nhìn về biển mây dãy núi xa xa, điều chỉnh hô hấp.Đạo đồng Tiểu Hòe vội vã báo tin: “Ngu sư huynh, đạo đồng của Chưởng môn chân nhân tới, mời ngươi đến thiền điện chủ phong nghị sự.”Ngu Khởi Sơ trong lòng khẽ động: “Được, ta đi ngay đây.”Tiểu Hòe lo lắng hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?”Ngu Khởi Sơ sờ đầu cậu: “Không sao đâu, đi ngủ một giấc đi, thiếu ngủ không cao lên được.”Một đường đi tới, không ít đệ tử hành lễ với hắn: “Chào Ngu sư huynh.” “Chào buổi sáng Ngu sư huynh.”Ngu Khởi Sơ chào hỏi lại từng người. Hắn đối với người khác thân thiện, không có sự kiêu ngạo của thiếu niên thiên tài, nhân duyên trong môn phái rất tốt.Tiểu đạo đồng trước cửa nói: “Chưởng môn chân nhân đã dặn dò, Ngu sư huynh đến thì trực tiếp đi vào, không cần truyền đạt.”Ngu Khởi Sơ còn chưa vào điện, đã nghe thấy tiếng tranh chấp:“Dựa vào đâu để người khác nắm mũi dẫn đi. Chúng ta cứ không đi đấy, xem Quy Thanh có dám đánh lên Hàn Sơn hay không. Cùng lắm thì đánh một trận, có gì phải sợ?”“Đừng nói bừa. Chúng ta vắng mặt, há chẳng phải mặc cho bọn họ xuyên tạc nói bậy, chiếm hết lý lẽ? Chúng ta đi, ngay mặt các môn các phái, xem bọn họ định làm thế nào. Hơn nữa, hiện nay môn phái lòng người ngưng tụ, khí thế đang mạnh. Đây là cơ hội đưa tới cửa, vừa hay mang các đệ tử xuống núi một chuyến.”Nói chuyện chính là hai vị phong chủ Lưu Lam, Trọng Bích.Chưởng môn chân nhân không lên tiếng trả lời bất kỳ ai, nhìn về phía cửa điện: “Tiểu Ngu tới, ngồi xuống nghe.”Ngu Khởi Sơ đáp dạ, khẩn trương ngồi vào ghế chót, sống lưng thẳng tắp.Lại nghe Tử Yên Phong chủ nói: “Bọn họ cho rằng mình có tấm bài tẩy mạnh nhất, đó chính là “Tuyết Lý đích xác là yêu”, nhưng bài tẩy của chúng ta mạnh hơn.”Mọi người thầm hiểu trong lòng, Tễ Tiêu chưa chết, chính là sức mạnh của Hàn Sơn.Nhưng khi nào Tễ Tiêu trở lại nhân gian? Không ai biết. Hàn Sơn cũng không thể hoàn toàn dựa vào Tễ Tiêu.Các phong chủ đều giữ ý kiến của mình, phân tích hơn thiệt khi khai sơn vào lúc này.Chưởng môn chân nhân yên lặng hồi lâu, mở miệng nói: “Giờ Thìn ngày mai gõ chuông, triệu tập đệ tử toàn phái, hội nghị ở quảng trường chính điện.”Nếu Chưởng môn đã ra quyết định, giải quyết dứt khoát, những người khác không nói thêm gì nữa.Trọng Bích Phong chủ quay sang Ngu Khởi Sơ: “Tiểu Ngu, trở về chuẩn bị, đây là lần đầu tiên ngươi xuống núi du lịch.”Ngu Khởi Sơ thình lình bị tất cả người trong điện quay sang nhìn, có chút được sủng mà kinh: “Ta, ta cũng đi sao?” Hắn nào có biết, trước đây Mạnh Tuyết Lý ngồi ở vị trí này, còn lén ăn hạt dưa.Tử Yên Phong chủ từ ái cười: “Thằng bé ngốc, “trưởng bối sư môn mang đệ tử ưu tú tham gia”, ngươi không đi ai đi?”Ngu Khởi Sơ thầm nghĩ, thật bị Tiền chưởng quỹ đoán trúng rồi, đêm hôm sau lại tới Hanh Thông Tụ Nguyên.“Vốn định sau khi khai sơn, sẽ về thăm mẹ ta một chút. Kế hoạch không theo kịp biến hóa, vẫn là chớ đại hội kết thúc rồi đi.”Tiền Dự Chi vỗ vỗ bả vai hắn.Có câu nói “Cùng gia phú lộ”, “Người dựa ăn mặc ngựa dựa yên”, vì lần đầu tiên rời núi du lịch trong cuộc đời của Ngu Khởi Sơ, Tiền Dự Chi bắt đầu chuẩn bị, tốn rất nhiều tâm huyết.(Cùng gia phú lộ: ở nhà có thể nghèo nhưng đi đường thì phải giàu, có tiền để đề phòng bất trắc ý.)Đầu tiên là bội kiếm. Ngu Khởi Sơ không muốn thay kiếm mới, vì vậy Tiền Dự Chi tìm đến Luyện khí sư tốt nhất của Hanh Thông Tụ Nguyên, đem “Lâm Trì Liễu” đưa vào lò luyện, thêm tài liệu trân quý chế tạo lần nữa, lúc ra lò hình dạng vẫn không thay đổi.Tiền Dự Chi rất hài lòng: “Trong lớp thanh niên trẻ, đây coi như thanh kiếm tốt nhất, ngoại trừ không thể sánh với Băng Kính Ngọc Luân của Kinh Địch.”Sau khi kiếm thành, Ngu Khởi Sơ cầm kiếm, lặp đi lặp lại chơi đùa thưởng thức, mừng rỡ không thôi.Tiền Dự Chi lại nói: “Nếu ngươi kế thừa y bát của Cảnh chủ, chưa biết chừng sau này còn phải học luyện khí, đợi tu luyện thành công, thì tự mình mở lò đúc lại!”Ngu Khởi Sơ ngẩn ra, nhớ tới cuốn nhật ký “cưới vợ” kia, thầm nghĩ như vậy cũng có thể tính là “y bát” sao. Nếu ta đắc đạo, viết mấy quyển , phải chăng cũng được tôn sùng là khuôn mẫu chuẩn mực?Sau đó là ăn mặc. Tiền Dự Chi may cho hắn ba bộ đồ mới, đều là pháp bảo hoa lệ phù văn. Trở lại phong thái thiếu niên quý công tử, không còn là nông dân chất phác.Ngu Khởi Sơ xuất thân thế gia, coi như biết hàng, cảm động nói: “Cảm ơn. Tiền chân nhân, ngươi thật tốt.”Tiền Dự Chi: “Tài liệu đúc kiếm và quần áo đều rất đắt, tiền trừ vào tài khoản của ngươi.”Ngu Khởi Sơ: “….À.”Đến đây mọi việc đã sẵn sàng, Ngu Khởi Sơ hỏi Tiền Dự Chi: “Ngươi đi cùng ta không?”“Không đi. Ta là người làm ăn, loại đại hội nổi tiếng này, vẫn là tránh mặt cho thỏa đáng.”Sự hưng phấn của Ngu Khởi Sơ biến mất phân nửa, có chút do dự.Tiền Dự Chi an ủi: “Ta vừa ngẩng đầu là có thể thấy được hồn đăng của ngươi, yên tâm đi đi.”Ngu Khởi Sơ: “Ta không lo cho tính mạng tự thân, là lo lắng cho tương lai môn phái.”Hắn không nói tiếp, Tiền Dự Chi hiểu ý hắn, biến cố Yêu tộc, thiên tượng kỳ dị, nhân gian tranh chấp, khiến thiếu niên cảm thấy bất an.“Biển cả mênh mông, mới hiển lộ ra bản sắc anh hùng.” Tiền Dự Chi phe phẩy quạt, “Đợi ngươi thấy được nhiều, sẽ hiểu đây chẳng coi là gì. Năm đó Ma tộc xâm phạm nhân giới, loạn trong giặc ngoài. Giữa lúc tồn vong, Tễ Tiêu từng giết bao nhiêu người, bao nhiêu Ma tộc….Ôi, đó mới gọi là mưa to gió lớn.”“Nếu không phải Tễ Tiêu mạnh nhất, sáu đại môn phái cũng không cam nguyện dâng lên thiên tài địa bảo, đúc thành một thanh Sơ Không Vô Nhai kiếm. Chính vì thanh kiếm này vô cùng có sức nặng, các phái đều muốn có nó, mới nhiều lần sinh sự. Đại điển tế bái Tễ Tiêu, quyết định quy tắc thủ khoa Hãn Hải thi đấu được thần binh. Hiện tại Hãn Hải nổ tung, không giữ lời, lại bày ra Thu Thủy hội.”Tiền Dự Chi nhìn lên vết nứt trên trời, “Tễ Tiêu có thể trở về đương nhiên là tốt, nhưng bọn họ có lẽ còn chuyện khác phải làm, ở bên ngoài nhân gian, tỷ như Yêu giới, tỷ như trên trời. Lần này ngươi đến Thu Thủy hội, dùng thân phận đệ tử của Trường Xuân Phong, phải chuẩn bị đánh lôi đài với tu sĩ cùng lứa.”Ngu Khởi Sơ gật đầu: “Ta biết.”Đêm trước khi đi, Ngu Khởi Sơ vẫn như cũ xới đất cho hoa đào tơ vàng, cắt sửa thảm cỏ trên Quan Cảnh Đài, nhìn xem dám chuột kim tiền có bị bệnh hay không, cuối cùng đến bên ao cho “cá chép” ăn.Ngu Khởi Sơ: “Giao huynh, lần này ra ngoài, có thể phải tỷ thí với người khác, ta trả lại yêu đan cho các ngươi trước.”Ba con giao lưu luyến không thôi, rơi lệ đầy mặt.Đại Giao: “Đánh nhau với người ta phải cẩn thận, chớ có chết. Ngươi mà chết, không ai giúp ta uẩn dưỡng giao đan.”Nhị Giao: “Đừng nghe lão đại nói bậy, ba huynh đệ chúng ta là chân tâm thật lòng quan tâm ngươi, đợi ngươi dương danh lập vạn, sớm ngày quay về.”Tam Giao:”Nếu gặp Tễ Tiêu, nhớ nói tốt vài câu cho chúng ta. Đi đi.”“Khoan đã.” Ngu Khởi Sơ chắp tay với ao, “Ta chào hỏi với Sơ huynh.”Ba con cá chép vốn rung đùi đắc ý ba hoa khoác lác, nghe thấy vậy, tranh nhau lẻn xuống đáy ao, co đầu rụt cổ, không nói tiếng nào.Ao sen quay về yên lặng, mặt ao phản chiếu một vầng trăng hoàn chỉnh.Ngu Khởi Sơ nói: “Sơ huynh, ta đi đây. Ta cố gắng thành công, không để ngươi bị người khác mang đi!”Bên bờ ao tiếng gió như cũ, chim hót líu lo.Sơ Không Vô Nhai không có động tĩnh, giống một cao thủ lãnh khốc đang tĩnh tọa minh tư, khinh thường để ý tới chuyện nhỏ này.Ngu Khởi Sơ tiếp tục nói: “Ngài đáp lại ta một tiếng, ta mới yên tâm.”Lát sau, bóng trăng trên mặt ao tan vỡ, sóng nước khẽ gợn. Kiếm minh réo rắt phóng lên cao, thoáng chốc ao sen chấn động, nước gợn sôi trào, “rào rào”, Ngu Khởi Sơ bị tạt đầy nước vào mặt.Ngu Khởi Sơ lau mặt, vô tâm cười cười, nhưng thần kỳ mà hiểu được ý của Sơ Không Vô Nhai: “Ngu xuẩn mau cút.”Hắn đi qua cầu treo trên không, ngang qua bia đá có khắc hai chữ “Trường Xuân”, từ chốn xanh um tươi tốt đi về phía tuyết trắng ngần.Giống như lúc hắn bái nhập Hàn Sơn, thiếu niên rời nhà, từ phương nam ấm áp đến phương bắc giá rét.Còn chưa đủ một năm, thế giới nảy sinh biến hóa long trời lở đất, hắn cũng giống vậy.…Đối với Mạnh Tuyết Lý và Tễ Tiêu mà nói, những chuyện này tạm thời quá xa xôi. Linh Sơn Đại Vương chết đi, yêu giới như rồng không đầu, trăm phế đãi hưng, khắp nơi hỗn loạn. Tuyết Sơn Đại Vương cứu nguy trong lúc dầu sôi lửa bỏng, là “Yêu Vương thiên mệnh đã định trước”, vì cứu thế mà sinh.Đại yêu may mắn còn sống sót không khỏi thần phục, bao gồm bộ hạ của Linh Sơn, yêu tướng hổ vàng, huyết đằng, chó sói xám,…. đều mời Tuyết Sơn Đại Vương chủ trì đại cục.Mạnh Tuyết Lý giải thích: “Ta hiện tại thân thể là người, không ổn.”Lũ yêu khổ khuyên: “Thần hồn là yêu, đó chính là yêu.” “Đại Vương mà đi, chúng ta biết làm thế nào?”Mạnh Tuyết Lý đành phải tạm thời lưu lại, tập trung yêu tộc bị thương nhẹ, cùng nhau cứu trợ tiểu yêu bị đè dưới phế tích.Tễ Tiêu lo lắng tình trạng thân thể của y, thỉnh thoảng chuyển vận chân nguyên cho y.Các tiểu yêu âm thầm nghị luận: “Thật không hổ là Đại Vương! Cưới được một vị nhân tộc kiếm tu xinh đẹp hiền huệ như vậy.”Lũ yêu cùng nhau sóng vai tác chiến, sau khi trải qua thảm họa diệt vong, trái lại buông xuống hiềm khích, trở nên đoàn kết chưa từng có. Yêu vương các nơi ở Yêu giới đều ở chỗ này, cùng hội cùng thuyền, lúc này không ai sợ bị cướp mất lãnh địa.Bạch Hà Đại Vương nằm trong số ít các yêu vương không tham dự Vạn Yêu Đại Hội, cùng ngày liền chạy tới Phong Nguyệt Thành. Túi gấm bảo vệ tính mạng nàng đưa cho Xích Sơ có con dấu đặc thù, khi Xích Sơ thả ra thác nước Bạch Hà, nàng sẽ biết có biến cố xảy ra.Xích Sơ không ngừng kích động: “Ta biết mà, ngươi sẽ không bỏ mặc ta!”Bạch Hà Đại Vương đẩy tay hắn ra: “Ngươi làm gì vậy, dìu già dắt trả à?”Xích Sơ mang theo Nguyễn Khôi, chim bói cá, chim loan: “Tuyết Sơn Đại Vương để ta bảo vệ bọn họ.”Nguyễn Khôi, Bích Du lần này không bị coi như “sơn trân dã vị”, nhưng tâm trạng vẫn không vì thế mà tốt lên.Sau khi Bạch Hà vào thành, trông thấy cảnh tượng thảm thiết sau đại chiến, khắp nơi đổ nát, vô số tiểu yêu bị vết thương đau đớn hành hạ, sinh lòng ưu sầu. Nàng phái Thủy tộc yêu phân phát linh thảo, thức ăn, còn gặp “hàng xóm cũ” Hắc Sơn Đại Vương, hai yêu vẫn gây gỗ như cũ:“Bạch Hà, thật không ngờ, thì ra ngươi có lòng tốt như vậy.”“Ngươi cho rằng miễn phí? Bốn vương có thể bán cho ngươi.”“Ngươi đây là kiếm ăn trên đau khổ của yêu!”“Không mua thì thôi.”“…Mua.”Phi Vũ bực mình: “Cùng một tòa thành, lúc Linh Sơn làm Yêu Vương, uống rượu tầm hoan, tận tình phung phí. Đến phiên chúng ta, lại phải xây dựng từ đống đổ nát, còn muốn cứu trợ dân chạy nạn. Con mẹ nó, tại sao!”“Phi Vũ à.” Mạnh Tuyết Lý gọi hắn tới, “Ngày may ngươi và Nguyễn Khôi đến nhân gian một chuyến, giúp ta chuyển thư.”“Nhưng mà ta chưa đến nhân gian bao giờ.”“Nguyễn Khôi hay đi, ngươi nghe theo hắn, phụ trách bảo vệ an toàn cho hắn là được.”Mạnh Tuyết Lý không sắp xếp cho Bích Du đi, bởi vì Bích Du bận chăm sóc Tiểu Loan. Tiểu Loan nhân họa đắc phúc, huyết mạch phượng hoàng thức tỉnh khiến nàng nhặt trở về một mạng, nhưng sau khi nàng biết họa sĩ cung đình chính là Linh Sơn, bích họa tuyệt diệu lại là trận pháp phệ yêu, rơi vào thống khổ, Bích Du vẫn luôn ở bên cạnh nàng.…Ban ngày Mạnh Tuyết Lý dò xét khắp nơi, trấn an yêu tộc bị thương, đêm khuya mới trở lại Trúc Lý Quán nghỉ ngơi, cùng đạo lữ đóng cửa nói chuyện.Y đúng là có rất nhiều lời muốn nói.Hoa phố phồn hoa bị hủy hơn phân nửa, Trúc Lý Quán tĩnh mịch vẫn còn. Trên bàn ánh đèn leo lắt, ngoài cửa sổ bóng trúc chập chờn, ba bóng dáng ngồi đối diện trước án.Tễ Tiêu hỏi: “Hiện tại ngươi cảm thấy thế nào?”“Khá tốt.” Mạnh Tuyết Lý nhớ lại nói: “Lúc ấy hai trận đổi ngược sức mạnh, Kinh Hồng Kính vỡ vụn, toàn thân ta nổ tung, mất đi tri giác….Sau đó ta trông thấy Linh Sơn. Không phải mãng xà, mà là hình người Linh Sơn. Là cảnh tượng lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.”Tước Tiên Minh dùng ánh mắt thấy quỷ nhìn y: “Là ảo giác của ngươi đi?”Mạnh Tuyết Lý lắc đầu: “Không biết.”Khi đó y mới học hóa hình chưa lâu, tỉnh tỉnh mê mê rời khỏi Tuyết Sơn, lần đầu gặp Linh Sơn, cũng vào mùa hè như vậy.Ngày hè nóng nực, giữa núi cỏ cây xanh um tươi tốt. Trong rừng không gặp bóng yêu nào, chỉ nghe tiếng sáo, âm sắc trong trẻo, giai điệu lại ưu buồn. Y theo tiếng đi tìm, rốt cuộc chắc chắc thanh âm phát ra từ một sơn động.“Ngươi thổi thật hay, đây là bài gì?”“Không tên. Ta tự viết.”“Ngươi tên gì?”“Núi này tên là Linh Sơn, ta là con yêu hóa hình duy nhất trong núi, ngươi gọi ta là Linh Sơn đi.”Điêu mỗi ngày đều nghe thổi sáo, ngồi bên ngoài sơn động. Tiếng sáo của Linh Sơn, cũng mỗi ngày không lặp lại thổi cho hắn nghe.“Linh Sơn, tại sao ngươi luôn tránh né ta? Ngươi ra khỏi động đi, ta không ăn yêu đã mở linh trí.”“Không tránh ngươi. Bản thể của ta là mãng xà hoa, có huyết mạch đằng xà. Loài rắn thích lạnh lẽo, mùa hè ta chưa bao giờ phơi nắng. (đằng xà: rắn biết bay)“Ngươi phải nói sớm chứ! Bản thể của ta là linh điêu, do linh khí Thánh Tuyết Sơn dựng dục mà thành, bình thường thích lăn lộn trên nền tuyết, yêu khí của ta mang theo khí mát của núi tuyết, ngươi đi ra, đến gần ta thử xem.”“Đúng thật, hơi lành lạnh, thật thoải mái.”“Ngươi và ta làm bạn, không sợ mùa hè nữa.”Thiếu niên Linh Sơn hai mắt phát sáng: “Được.”“Ta còn có một người bạn, là khổng tước, rất đẹp. Lần sau giới thiệu cho ngươi làm quen.”“Thì ra ta không phải người bạn duy nhất của ngươi.”“Nhiều bạn thì tốt mà. Ta giả trang thành khăn quàng của hắn, ngươi có thể gia thành vòng tay, như vậy hai ta không cần đi bộ!”Bọn họ quàng vai bá cổ, hì hì ha ha đi xa, thân hình biến mất sau rừng rậm.Hoặc là Linh Sơn dùng sức mạnh cuối cùng tạo ra ảo ảnh, hoặc là thời không vặn vẹo, quá khứ tái hiện.Mạnh Tuyết Lý không nhắc đến những thứ này, chỉ tiếp tục giải thích:“Sau khi ảo giác biến mất, ta đến một nơi, vừa đen vừa lạnh, trên không có trời, dưới không có đất. Mênh mông vô biên, bao la bát ngát. Sau đó trước mắt đột nhiên sáng ngời, các loại hào quang bừng lên, vố số điểm sáng xoay tròn, rực cháy…”Tễ Tiêu hỏi: “Đó là cái gì?”“Biển sao. Rất kỳ diệu đi.”Mạnh Tuyết Lý sắp xếp ngôn từ, muốn miêu tả cảm giác của y: “Thì ra ngôi sao rất lớn, ánh sáng không giống nhau. Có ngôi sao nóng bỏng, chính là màu xanh da trời, có nhiệt độ tương đối thấp, là màu đỏ nhàn nhạt. Có rực cháy, có tĩnh mịch. Ta đi ngang qua chúng nó, hoặc là nói bọn chúng đi ngang qua ta…”Khi còn bé hắn thường ngắm sao trên Tuyết Sơn, lúc thời tiết đẹp, không khí trên Tuyết Sơn vô cùng tinh khiết. Bầu trời quang đãng, biển sao lấp lánh, ánh sáng năm màu ngang qua màn trời, chậm rãi dao động. Hào quang chiếu xuống mặt băng, mặt băng dưới chân cũng thành biển sao rực rỡ.Nhưng lần này cảm giác ngắm sao hoàn toàn khác biệt, không có vui sướng, y chỉ thấy mất mát và thê lương, nhưng không phải bi ai.“Huyết dịch, tim đập, chân nguyên trong cơ thể và yêu lực của ta, cũng luật động theo chúng nó. Nhưng ta biết ta phải trở về, bằng không ta vĩnh viễn sẽ trôi nổi ở nơi đó…”Tước Tiên Minh nghe mê mẩn: “Ngươi trở về bằng cách nào?”Mạnh Tuyết Lý cười: “Không biết. Tín niệm, ràng buộc, ý chí, dù sao không phải dùng công pháp.”Tễ Tiêu suy tư chốc lát: “Thần hồn rời thân thể, bơi trong hư không. Từng có sách cổ ghi lại chuyện này.”Mạnh Tuyết Lý: “Nhưng bây giờ ta có thân xác nhân tộc và chân nguyên, thần hồn yêu tộc và yêu lực. Rốt cuộc ta là người, hay là yêu, hoặc là giống loài mới không phải người cũng chẳng phải yêu? Cái này có sách cổ nào ghi chép lại không?”Tước Tiên Minh cười nói: “Đừng nói lợi hại như vậy. Ngươi có thể sử dụng yêu lực sao?”Mạnh Tuyết Lý: “Chỉ có thể tạm thời áp chế nó, phải nắm giữ sức mạnh cường đại, khiến nó hoàn toàn vì ta sử dụng, còn cần một khoảng thời gian.”Tễ Tiêu vuốt ve gáy y: “Chúng ta không thiếu thời gian.”Tước Tiên Minh cảm thấy mình sắp mù, hai người trước mắt chỉ cần làm ra động tác thân mật, ánh mắt dịu dàng thắm thiết, không khí bèn trở nên sền sệt.Hắn đứng dậy cáo từ, đi ra ngoài tìm Thận thú chơi bài. Thêm Phi Vũ, Xích Sơ vừa vặn bốn yêu góp thành một bàn. Ban ngày bận bịu xây dựng sửa chửa sau tai nạn, buổi tối bận tranh thủ lúc rảnh rỗi chơi vài ván. Luôn là Thận thú thua.Thận thú đang duy trì hình người, là một thiếu niên xinh đẹp nhã nhặn như hoa đào, nhưng ánh mắt u mê. Chỉ cần đối diện với mắt cậu, khó hiểu cảm thấy cậu ngây thơ, rất dễ lừa. Sự thật đúng là như vậy.Trên người cậu tản ra yêu khí hương hoa đào trúc xanh, lúc Phi Vũ, Xích Sơ vừa thấy cậu, khiếp sợ không thôi, trố mắt nhìn nhau.Thận thú non nớt nói: “Ta là Tiểu Thận.” Để tự chứng minh thân phận, cậu nhẹ nhàng kêu một tiếng “Ngao”.Phi Vũ hơi đỏ mặt: “Ngươi hóa hình rồi?” Hắn vốn nghĩ rằng, cho dù Thận thú hóa hình, cũng sẽ hóa thành hình dáng trắng trắng tròn tròn.Thận thú gật đầu, trong lòng còn hơi buồn. Hình dáng con người này khác một trời một vực với vẻ oai phong khí phái trong tưởng tượng của cậu. Xem ra con đường tu luyện sau này, còn gian khổ dài đằng đẵng.Xích Sơ:”Hóa thành hình người, không thể tùy tiện “ngao”. Biết chưa?”Thận thú càng ủ rũ: “Ngao, biết rồi.”Sau khi Tước Tiên Minh rời đi, trong phòng chỉ còn lại Mạnh Tuyết Lý và Tễ Tiêu.Mạnh Tuyết Lý trong lòng có chút thấp thỏm, y biết nên tới phải tới, sớm muộn cũng sẽ một mình đối mặt với đạo lữ.Ngoài cửa sổ biển trúc xào xạc, Tễ Tiêu vẻ mặt lạnh nhạt, Mạnh Tuyết Lý tiên phát chế nhân nói: “Ta đây chẳng phải là không có chuyện gì sao, ngươi đừng giận ta.”Ngày đó, Tễ Tiêu nhìn như bình tĩnh, như cũ ít nói. Nhưng Mạnh Tuyết Lý có thể nhận ra được, Tễ Tiêu không đúng, uy áp cơ hồ không khống chế được tràn ra ngoài.Tễ Tiêu: “Ta không giận ngươi, Không khiến ngươi đủ tin tưởng ta, là ta sai.”Lần trước Mạnh Tuyết Lý định trộm một mình đến Yêu giới, sau khi phát hiện hắn nổi cơn giận. Nhưng lúc này, yêu sâu thì ý loạn, mất đi rồi lại có, ngược lại không biết làm thế nào cho phải.Mạnh Tuyết Lý cũng chưa nghĩ ra phải giải thích thế nào. Hai người đều là lần đầu tiên biết yêu.Cuối cùng Tễ Tiêu chỉ thở dài: “Ta không muốn ngươi vì ta mất đi sinh mạng. Điều đó đối với ta quá tàn nhẫn, Tuyết Lý.”Mạnh Tuyết Lý đối diện với ánh mắt thâm trầm của hắn, cảm nhận được tâm ý của đạo lữ, nghiêm túc nói: “Xin lỗi ngươi.”Tễ Tiêu suy nghĩ: “Nếu có lần sau, ta cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì.”“Tuyệt đối không có, nếu có ta tự xin hợp ly được không?” Mạnh Tuyết Lý nghĩ tới nghĩ lui, đây thật sự là trừng phạt nghiêm trọng nhất với mình. (hợp lý aka ly hôn:))“Ngươi còn muốn hợp ly?”Mạnh Tuyết Lý càng tô càng đen: “Ý ta không phải vậy…”Y giơ ngón tay, khều khều ngón tay Tễ Tiêu, Tễ Tiêu bất vi sở động, hoàn toàn là dáng vẻ một vị Kiếm Tôn lạnh lùng.Ở trong mắt Mạnh Tuyết Lý, lại giống một con cá nóc phồng mình. Y đánh bạo, nhón chân hôn khóe miệng Tễ Tiêu.Tễ Tiêu thoáng biến sắc mặt.Ban đêm gió nổi lên, đèn trên bàn phụt tắt, khói xanh phiêu tán.Mạnh Tuyết Lý thầm than, ôi, nói xong lời cuối cùng, vẫn là phải dùng song tu giải quyết vấn đề.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương