Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người
Chương 20
Trong lòng Ninh Tương Y rất rõ, Ninh Úc đã có thể gặp Hoàng đế, Hoàng đế lại chạy đến nơi này nhanh như vậy, như vậy khẳng định sẽ không cần mạng của nàng, đã thế, chỉ bằng nàng ra tay trước, cho nên, nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm phía sau lưng Ninh Úc.
“Đi ra” Mà bóng dáng nhỏ bé nhuốm máu của Ninh Úc lại cứng đầu trước nay chưa từng có đứng trước nàng, ngay cả đầu cũng không quay lại.
“Hoàng tỷ, đệ sẽ không rời đi đâu!” Trong màn đêm đối đầu mà lạnh lẽo này, hành động của Ninh Úc không khỏi khiến Ninh Tương Y thể xác tinh thần đã mệt mỏi có chút ấm áp, môi giật giật, lại nhất thời không nói nên lời.
Ngay khi Ninh Tương Y đang nghĩ làm sao để gạt Ninh Úc sang một bên, Hoàng hậu bỗng thét lên! “Người đâu, bắt thất công chúa lại! Giết người trước mặt vua là tội lớn! Không thể tha được!” Ninh Tương Y xếp thứ bảy, đây là lần đầu nàng biết.
Ninh Úc nghe vậy, đôi mắt rét lạnh nhìn qua Hoàng hậu, vừa khéo Liễu Hiền phi trong ngực Hoàng đế day day trán yếu ớt nói: “Đêm nay vốn là ngày vui, cửu điện hạ lại giết chóc khiến nội cung máu chảy thành sông, thật sự rất không may.” “Hoàng tử phạm pháp tội như thứ dân, nếu không nghiêm trị, kẻ dưới khó mà phục tùng.” Giọng của đại thần nào đó trong đám người.
“Tuổi còn nhỏ mà võ công cao cường như vậy, rất đáng nghi…” “Ra tay ác độc như vậy, giờ không tiêu diệt, tương lai tất gây nguy hại cho xã tắc!”
Lúc này hai mươi mấy người sau lưng Hoàng đế bàn tán ngươi một lời ta một câu, nói chuyện giật gân không cần tiền nhăm vào người hai đứa trẻ! Ninh Úc nghe những câu nói trốn tránh lại ác độc đó, cơ thể đang run rẩy! Rõ ràng bọn họ chỉ vì tự vệ, lại có nhiều người hận không thể đưa bọn họ vào chỗ chết vĩnh viễn không thể vươn mình như vậy!
Vì sao. Nó tự dưng cảm thấy lạnh, đôi mắt quét qua mặt những người này, ghi vào trong lòng! Những kẻ này ám sát nó, ác ý hãm hại, muốn tổn thương hoàng tỷ! Tất cả những người đó! Nó sẽ không bỏ qua cho bất cứ ail Còn có thiên hạ này nữa! Thiên hạ này không hề ấm áp tốt đẹp như hoàng tỷ nói, nó dơ bẩn mà hỗn loạn! Chỉ có giết chóc! Mới có thể rửa sạch!
Tất cả tâm tình tiêu cực như muốn bùng nổ, khiến sát khí trong người Ninh Úc như dung nham sôi sục, nhưng tất cả cái ác lại tan thành mây khói trong nháy mắt Ninh Tương Y kéo tay áo nó. Lúc này Ninh Kham mới chậm rãi mở miệng, quả nhiên ông ta vừa mở miệng, không ai dám kêu gào nữa.
“Chưởng sự lãnh cung đâu rồi?” Trong lòng Hứa ma ma biết họa tới nơi rồi, vội quỳ rạp xuống trước mặt Ninh Kham.
Ninh Kham không hề nhìn bà ta.
“Con của trẫm tự dưng bị hành thích, ngươi không quản được lãnh cung, người đâu, đánh chết ngay tại chỗ!” Giọng nói trầm thấp của ông ta vừa dứt, lập tức có người chặn miệng Hứa ma ma lại hành hình trước mặt mọi người, cả người bà ta bị trói đặt lên ghế dài thị vệ bày ra, từng tiếng bịch bịch đánh vào thịt nhanh chóng vang lên.
Qua mấy đòn gậy, Hứa ma ma đã bị đánh đầm đìa máu me, miệng bà ta bị chặn, phát ra tiếng nghẹn ngào như dã thú, hai mắt oán độc mở lớn, không bao lâu đã chết!
Cảnh này khiến tất cả mọi người run sợ, không còn tâm tư suy đoán hành động này của Hoàng đế có ý gì, mùi máu tươi khiến ba mươi, bốn mươi người chen chúc trong sân trở nên lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người im lìm, bao gồm cả Liễu Hiền phi trốn trong ngực Hoàng đế cũng cứng người, không dám nói nữa.
“Về phần ngươi…” Chẳng biết tại sao, Ninh Kham phát hiện, ánh mắt nghiêm khắc của ông ta đủ khiến tất cả đại thần sợ hãi, mà lúc đối đầu với cặp mắt sáng ẩn chứa vẻ giảo hoạt của cô bé kia, lại yếu đi mấy phần.
Ông ấy trừng mắt hổ lần nữa! “Về phần ngươi, giết người trước mặt vua là tội chết! Cho người xông vào cấm cung cũng là tội chết! Ngươi còn gì để nói không!”
Nghe vậy, Ninh Úc phẫn nộ đến nỗi cả người run rẩy! Mà Ninh Tương Y cảm nhận được Ninh Úc sắp bùng nổ lại giật mình, vội vàng trở tay kéo một cái, một tay ôm chặt cơ thể nhỏ bé của Ninh Úc trong ngực, mới ngẩng đầu đối diện với đế vương cười nói.
“Lời ấy của phụ hoàng sai rồi, phụ hoàng uy danh hiển hách! Võ nghệ cao cường đệ nhất thiên hạ! Thân là con gái của phụ hoàng, lúc kẻ địch xâm phạm, con một là không yếu đuối, hai là không hề trốn tránh, mà còn chính tay đâm đối phương! Giữ trọn vẹn uy danh một đời của phụ hoàng! Con sai chỗ nào ạ?”
Ánh mắt nàng sắc bén quét qua hiện trường.
“Về phần cho người xông vào cấm cung…’ Ninh Tương Y dừng lại, đột nhiên bật ho ứa ra máu! Tay lại ôm chặt Ninh Úc toàn thân cứng ngắc hơn! Một lát sau, nàng mới ngước mắt cười nói: “Có kẻ giết con gái người ngay dưới mắt người, không coi hoàng quyền và người ra gì, con gái không đành lòng để phụ hoàng bị kẻ gian che mắt, liều chết yết kiến, thì có gì sai?”
Ninh Kham bị sự nhanh mồm nhanh miệng của nàng chọc cho tức cười, đang định phản bác, nhưng nhìn hai đứa bé máu me khắp người dựa vào nhau trước mắt, lại dựa vào lí lẽ để biện luận với ông †a, giọng ông ta… không sao nghiêm khắc nổi.
“Nếu vậy, ngươi nói xem trẫm nên làm thế nào?” Ông ấy không hỏi chủ chung thiên hạ, mà lại đi hỏi ý kiến của một đứa bé gái.
Hai mắt Ninh Tương Y đột nhiên sáng lên nhìn qua, giọng nói vốn yếu ớt tỏ ra mạnh lập tức trở nên vô cùng hùng hậu: “Con cho rằng phụ hoàng nên thưởng cho conl”
Lời của nàng khiến người ở đây trầm trồ, nhưng Ninh Tương Y không sợ, nàng đang đánh cược! Cược Ninh Kham giết gà dọa khỉ là đứng về phía nàng! Mà Ninh Úc được nàng ôm lấy, miệng mũi áp vào phần vai chảy máu ròng ròng của Ninh Tương Y, mùi máu tanh tràn ngập…
Dường như nàng không cảm thấy đau, dốc sức giành cơ hội sống cho bọn họ, mà dòng máu ấm áp đó chảy vào trong miệng Ninh Úc, lần đầu tiên nó lặng lẽ khóc! Lúc trước khi mẫu phi qua đời, tuổi nó còn quá nhỏ không hề khóc, lúc bị đày vào lãnh cung, nguy nan ngập đầu, chịu đủ ức hiếp nó cũng không khóc.
Lúc nào nó cũng ghi nhớ bản thân là hoàng tử, có thể diện và tôn nghiêm nhất định phải tuân thủ, nhưng bây giờ, nó đường đường là hoàng tử, được hoàng tỷ chỉ lớn hơn nó một tuổi bảo vệ trong ngực, nó lại khóc, nó yếu ớt vô dụng như thết Nó chỉ mang tới tai họa giết chóc thôi!
Hoàng tỷ luôn nói nó còn nhỏ, che chở nó là chuyện đương nhiên, không hề oán giận, lại quên đi nàng cũng chỉ là một đứa trẻ! Nhiều máu như vậy, thậm chí còn làm ướt vạt áo nó, nàng có đau không? Có đau không?!
Thấy Ninh Kham không nói gì, Hoàng hậu sốt ruột: “Đúng là ăn nói khiên cưỡng! Bệ hạ, nếu thật sự tha cho nó, ngày sau khó mà lấy pháp phục chúng!” Bà ta nhấn mạnh trọng tâm, khiến Ninh Kham nhíu mày lần nữa.
Lúc này Ninh Tương Y đã cảm thấy đầu óc choáng váng, tất cả chỗ đau chậm rãi tê liệt, nàng biết là hậu quả của việc mất máu quá nhiều.
Nhưng nàng vẫn ráng cười khẩy nói.
“Vương pháp? Phụ hoàng… người chính là vương pháp mài” Câu nói ngang ngược càn rỡ này không cho đại thần phản bác, Ninh Tương Y liền nói tiếp, nàng nhìn Ninh Kham, ánh mắt chăm chúi “Là sự tồn tại cao quý nhất của vương triều, vương pháp người đặt ra vốn dùng để ràng buộc những kẻ khác! Nếu như trong này còn bao gồm cả người, vậy thiên tử có khác gì thứ dân nữa không?
Người đặt ra quy tắc vốn là sự tồn tại cao hơn cả vương pháp, người nên là người công bằng nhất, người được muốn làm gì thì làm nhất trên thế giới này, ý chí của người vượt lên tất cải” Mấy câu nói thật kinh thế hãi tục! Nàng thở dài một hơi, cuối cùng suy yếu lại tủi thân nói một câu.
“Người hãy nói đi, bây giờ người có bằng lòng thưởng cho con không?”
“Đi ra” Mà bóng dáng nhỏ bé nhuốm máu của Ninh Úc lại cứng đầu trước nay chưa từng có đứng trước nàng, ngay cả đầu cũng không quay lại.
“Hoàng tỷ, đệ sẽ không rời đi đâu!” Trong màn đêm đối đầu mà lạnh lẽo này, hành động của Ninh Úc không khỏi khiến Ninh Tương Y thể xác tinh thần đã mệt mỏi có chút ấm áp, môi giật giật, lại nhất thời không nói nên lời.
Ngay khi Ninh Tương Y đang nghĩ làm sao để gạt Ninh Úc sang một bên, Hoàng hậu bỗng thét lên! “Người đâu, bắt thất công chúa lại! Giết người trước mặt vua là tội lớn! Không thể tha được!” Ninh Tương Y xếp thứ bảy, đây là lần đầu nàng biết.
Ninh Úc nghe vậy, đôi mắt rét lạnh nhìn qua Hoàng hậu, vừa khéo Liễu Hiền phi trong ngực Hoàng đế day day trán yếu ớt nói: “Đêm nay vốn là ngày vui, cửu điện hạ lại giết chóc khiến nội cung máu chảy thành sông, thật sự rất không may.” “Hoàng tử phạm pháp tội như thứ dân, nếu không nghiêm trị, kẻ dưới khó mà phục tùng.” Giọng của đại thần nào đó trong đám người.
“Tuổi còn nhỏ mà võ công cao cường như vậy, rất đáng nghi…” “Ra tay ác độc như vậy, giờ không tiêu diệt, tương lai tất gây nguy hại cho xã tắc!”
Lúc này hai mươi mấy người sau lưng Hoàng đế bàn tán ngươi một lời ta một câu, nói chuyện giật gân không cần tiền nhăm vào người hai đứa trẻ! Ninh Úc nghe những câu nói trốn tránh lại ác độc đó, cơ thể đang run rẩy! Rõ ràng bọn họ chỉ vì tự vệ, lại có nhiều người hận không thể đưa bọn họ vào chỗ chết vĩnh viễn không thể vươn mình như vậy!
Vì sao. Nó tự dưng cảm thấy lạnh, đôi mắt quét qua mặt những người này, ghi vào trong lòng! Những kẻ này ám sát nó, ác ý hãm hại, muốn tổn thương hoàng tỷ! Tất cả những người đó! Nó sẽ không bỏ qua cho bất cứ ail Còn có thiên hạ này nữa! Thiên hạ này không hề ấm áp tốt đẹp như hoàng tỷ nói, nó dơ bẩn mà hỗn loạn! Chỉ có giết chóc! Mới có thể rửa sạch!
Tất cả tâm tình tiêu cực như muốn bùng nổ, khiến sát khí trong người Ninh Úc như dung nham sôi sục, nhưng tất cả cái ác lại tan thành mây khói trong nháy mắt Ninh Tương Y kéo tay áo nó. Lúc này Ninh Kham mới chậm rãi mở miệng, quả nhiên ông ta vừa mở miệng, không ai dám kêu gào nữa.
“Chưởng sự lãnh cung đâu rồi?” Trong lòng Hứa ma ma biết họa tới nơi rồi, vội quỳ rạp xuống trước mặt Ninh Kham.
Ninh Kham không hề nhìn bà ta.
“Con của trẫm tự dưng bị hành thích, ngươi không quản được lãnh cung, người đâu, đánh chết ngay tại chỗ!” Giọng nói trầm thấp của ông ta vừa dứt, lập tức có người chặn miệng Hứa ma ma lại hành hình trước mặt mọi người, cả người bà ta bị trói đặt lên ghế dài thị vệ bày ra, từng tiếng bịch bịch đánh vào thịt nhanh chóng vang lên.
Qua mấy đòn gậy, Hứa ma ma đã bị đánh đầm đìa máu me, miệng bà ta bị chặn, phát ra tiếng nghẹn ngào như dã thú, hai mắt oán độc mở lớn, không bao lâu đã chết!
Cảnh này khiến tất cả mọi người run sợ, không còn tâm tư suy đoán hành động này của Hoàng đế có ý gì, mùi máu tươi khiến ba mươi, bốn mươi người chen chúc trong sân trở nên lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người im lìm, bao gồm cả Liễu Hiền phi trốn trong ngực Hoàng đế cũng cứng người, không dám nói nữa.
“Về phần ngươi…” Chẳng biết tại sao, Ninh Kham phát hiện, ánh mắt nghiêm khắc của ông ta đủ khiến tất cả đại thần sợ hãi, mà lúc đối đầu với cặp mắt sáng ẩn chứa vẻ giảo hoạt của cô bé kia, lại yếu đi mấy phần.
Ông ấy trừng mắt hổ lần nữa! “Về phần ngươi, giết người trước mặt vua là tội chết! Cho người xông vào cấm cung cũng là tội chết! Ngươi còn gì để nói không!”
Nghe vậy, Ninh Úc phẫn nộ đến nỗi cả người run rẩy! Mà Ninh Tương Y cảm nhận được Ninh Úc sắp bùng nổ lại giật mình, vội vàng trở tay kéo một cái, một tay ôm chặt cơ thể nhỏ bé của Ninh Úc trong ngực, mới ngẩng đầu đối diện với đế vương cười nói.
“Lời ấy của phụ hoàng sai rồi, phụ hoàng uy danh hiển hách! Võ nghệ cao cường đệ nhất thiên hạ! Thân là con gái của phụ hoàng, lúc kẻ địch xâm phạm, con một là không yếu đuối, hai là không hề trốn tránh, mà còn chính tay đâm đối phương! Giữ trọn vẹn uy danh một đời của phụ hoàng! Con sai chỗ nào ạ?”
Ánh mắt nàng sắc bén quét qua hiện trường.
“Về phần cho người xông vào cấm cung…’ Ninh Tương Y dừng lại, đột nhiên bật ho ứa ra máu! Tay lại ôm chặt Ninh Úc toàn thân cứng ngắc hơn! Một lát sau, nàng mới ngước mắt cười nói: “Có kẻ giết con gái người ngay dưới mắt người, không coi hoàng quyền và người ra gì, con gái không đành lòng để phụ hoàng bị kẻ gian che mắt, liều chết yết kiến, thì có gì sai?”
Ninh Kham bị sự nhanh mồm nhanh miệng của nàng chọc cho tức cười, đang định phản bác, nhưng nhìn hai đứa bé máu me khắp người dựa vào nhau trước mắt, lại dựa vào lí lẽ để biện luận với ông †a, giọng ông ta… không sao nghiêm khắc nổi.
“Nếu vậy, ngươi nói xem trẫm nên làm thế nào?” Ông ấy không hỏi chủ chung thiên hạ, mà lại đi hỏi ý kiến của một đứa bé gái.
Hai mắt Ninh Tương Y đột nhiên sáng lên nhìn qua, giọng nói vốn yếu ớt tỏ ra mạnh lập tức trở nên vô cùng hùng hậu: “Con cho rằng phụ hoàng nên thưởng cho conl”
Lời của nàng khiến người ở đây trầm trồ, nhưng Ninh Tương Y không sợ, nàng đang đánh cược! Cược Ninh Kham giết gà dọa khỉ là đứng về phía nàng! Mà Ninh Úc được nàng ôm lấy, miệng mũi áp vào phần vai chảy máu ròng ròng của Ninh Tương Y, mùi máu tanh tràn ngập…
Dường như nàng không cảm thấy đau, dốc sức giành cơ hội sống cho bọn họ, mà dòng máu ấm áp đó chảy vào trong miệng Ninh Úc, lần đầu tiên nó lặng lẽ khóc! Lúc trước khi mẫu phi qua đời, tuổi nó còn quá nhỏ không hề khóc, lúc bị đày vào lãnh cung, nguy nan ngập đầu, chịu đủ ức hiếp nó cũng không khóc.
Lúc nào nó cũng ghi nhớ bản thân là hoàng tử, có thể diện và tôn nghiêm nhất định phải tuân thủ, nhưng bây giờ, nó đường đường là hoàng tử, được hoàng tỷ chỉ lớn hơn nó một tuổi bảo vệ trong ngực, nó lại khóc, nó yếu ớt vô dụng như thết Nó chỉ mang tới tai họa giết chóc thôi!
Hoàng tỷ luôn nói nó còn nhỏ, che chở nó là chuyện đương nhiên, không hề oán giận, lại quên đi nàng cũng chỉ là một đứa trẻ! Nhiều máu như vậy, thậm chí còn làm ướt vạt áo nó, nàng có đau không? Có đau không?!
Thấy Ninh Kham không nói gì, Hoàng hậu sốt ruột: “Đúng là ăn nói khiên cưỡng! Bệ hạ, nếu thật sự tha cho nó, ngày sau khó mà lấy pháp phục chúng!” Bà ta nhấn mạnh trọng tâm, khiến Ninh Kham nhíu mày lần nữa.
Lúc này Ninh Tương Y đã cảm thấy đầu óc choáng váng, tất cả chỗ đau chậm rãi tê liệt, nàng biết là hậu quả của việc mất máu quá nhiều.
Nhưng nàng vẫn ráng cười khẩy nói.
“Vương pháp? Phụ hoàng… người chính là vương pháp mài” Câu nói ngang ngược càn rỡ này không cho đại thần phản bác, Ninh Tương Y liền nói tiếp, nàng nhìn Ninh Kham, ánh mắt chăm chúi “Là sự tồn tại cao quý nhất của vương triều, vương pháp người đặt ra vốn dùng để ràng buộc những kẻ khác! Nếu như trong này còn bao gồm cả người, vậy thiên tử có khác gì thứ dân nữa không?
Người đặt ra quy tắc vốn là sự tồn tại cao hơn cả vương pháp, người nên là người công bằng nhất, người được muốn làm gì thì làm nhất trên thế giới này, ý chí của người vượt lên tất cải” Mấy câu nói thật kinh thế hãi tục! Nàng thở dài một hơi, cuối cùng suy yếu lại tủi thân nói một câu.
“Người hãy nói đi, bây giờ người có bằng lòng thưởng cho con không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương